Ngày đại triều hội, thừa tướng Chu Hi vẫn cáo bệnh.
Nhiếp Huyễn nhìn đám văn thần mất đi người cầm đầu, cười cười, mấy đầu ngón tay nhịp nhịp trên ngự án.
Các đại thần xuất thân thế gia đứng bên dưới thấp thỏm nôn nóng.
Những chuyện như vậy, hẳn là đương gia các nhà có thể bàn tính với nhau, đến tướng phủ nghị sự một lần, Lại bộ thượng thư giao cho ai làm, vì sao để cho hắn làm, cho hắn làm thì các nhà sẽ có lợi gì, để thừa tướng Chu Hi chủ trì phân trần rõ ràng, qua ngày liền thống nhất.
Đến lúc liền để Chu Hi đề cử với hoàng đế, người khác hát đệm một bên, chuyện liền cứ thế mà định, nhà nhà đều vui.
Nhưng mấy ngày nay đến tướng phủ, đều nói thừa tướng bệnh, cũng không biết là bệnh gì, nghe nói sốt đến lợi hại, không xuống giường nổi, ngay cả thân đệ đệ cũng không gặp.
Không có vị lãnh tụ thế gia này chủ trì, bọn họ cũng muốn cùng nghị sự, nhưng không nhà nào phục nhà nào, cuối cùng đều tan rã trong không vui.
Trong lòng đều nghẹn một cỗ hỏa khí.
Nhiếp Huyễn đảo mắt qua quần thần bên dưới, chậm rãi nói: “Chức vị Lại bộ thượng thư, trẫm hướng vào thái thú Dự Chương, Tần Hiên, cũng đã bàn với thừa tướng, chư khanh nghĩ thế nào?”
Một mảnh ồ lên.
Thừa tướng cáo bệnh mấy ngày, đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp, cố tình hoàng đế lại đến thăm bệnh một lần, hai người cho lui hết hạ nhân ở riêng hơn nửa canh giờ, chuyện này, không ai không biết.
Tai mắt linh hoạt thì còn biết, lúc hoàng đế đi ra, đầy mặt đều là xuân phong đắc ý.
Đại triều hội ầm ĩ hết một canh giờ, cuối cùng hoàng đế cường ngạnh định hạ tân nhậm Lại bộ thượng thư.
Thái thú Dự Chương, Tần Hiên.
Đám gia chủ thế gia lần này đánh vào phủ thừa tướng liền không còn khách khí, cũng không còn để ý đến cấp bậc lễ nghĩa cản trở, Trương Tông Lượng dẫn đầu sấm đến tận tẩm đường, Trần Phong đẩy muội muội nhà mình ra, một cước đá văng cửa phòng.
Trần Tiểu Liên đi cũng không được mà khuyên cũng không xong, Chu Dục cản trước cửa cũng cản không nổi, tức giận đến muốn ngất. Nhưng hắn còn trẻ, lời nói không có phân lượng, chỉ có thể cuống quit nhìn lục ca Chu Sưởng mới vừa về kinh.
Chu Sưởng sau khi hỏi rõ chân tướng, lạnh mặt nói: “Đúng thật là huynh trưởng nhà ta thiếu chư vị một lời giải thích.”
Liền dẫn hết mọi người đi về phía phòng Chu Hi.
Chu Dục khiếp sợ nhìn hắn, cắn răng nói: “Huynh trưởng bệnh thành như vậy – “
Chu Sưởng lạnh lùng ngắt lời: “Ta quay về lâu như vậy cũng chưa gặp được huynh trưởng, ta cũng muốn biết, đến cùng là huynh trưởng bệnh như thế nào.”
Lại nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm thanh nhã chân thành lại hàm chứa mười phần suy yếu: “Vén màn lên, dẹp bình phong...khụ khụ, mang ghế dựa đến, mời chư vị ngồi.”
Một mảnh ồn ào lập tức an tĩnh, sau đó gọn gàng ngăn nắp mà đến.
Chu Hi dựa vào bên giường, nhìn rất tiều tụy, đúng là một dáng vẻ bệnh nặng vô cùng, gò má đỏ đến không bình thường, mắt cũng chưa mở, chậm rãi hỏi: “Bệ hạ quả thật nói như vậy?”
Trương Tông Lượng lạnh giọng nói: “Bá Dương, mấy ngày nay vì sao ngươi luôn cáo ốm không gặp ta?”
Chu Hi mím môi, đạm nhiên nói: “Tỷ phu thấy ta như vậy, là dáng vẻ cáo ốm sao? Nếu có thể gặp người, ta bò cũng sẽ bò ra, mấy ngày nay thật sự sốt đến hôn trầm, cả ngày không tỉnh nổi.”
Trần Phong tinh thông ki hoàng chi đạo, nghe vậy liền bước tới, đưa tay vào trong chăn, nắm cổ tay hắn, đè lên uyển mạch.
Một chập lâu mới buông ra, có chút sửng sốt nói: “Ban đầu còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy? Ngoại thương nội cảm, lại thêm tích lao, đồng thời cùng phát ra.”
Dừng một chút lại nói: “Là thỉnh vị thái y nào, đã mấy ngày qua lại vẫn có thể trị thành như vậy, thật nên đánh chết.”
“Thê huynh quả là thánh thủ.” Chu Hi bất động thanh sắc lại giấu cổ tay vào trong chăn, chua xót nói: “Chuyện này phải hỏi bệ hạ của chúng ta mới phải.”
Sắc mặt mọi người không đồng nhất.
Ngày đó không hiểu vì sao Chu Hi lại bị giữ lại trong cung một đêm, ngày hôm sau được thả về thì đã bất tỉnh nhân sự, bọn họ đều biết.
Vừa rồi trên triều hội quá kinh ngạc, nên quên mất một chuyện này, chỉ nhớ rõ hoàng đế có đến thăm bệnh.
Quả thật đã bị hoàng đế tung hỏa mù.
Trong phòng một trận trầm mặc, một lát sau, Trương Tông Lượng mới chậm rãi nói: “Bất luận thế nào, việc đã đến nước này, Bá Dương có sách lược ứng đối không?”
Chu Hi che miệng ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói: “Tất nhiên là có.”
ps trong vòng mười ngày tới sẽ không có chương mới
các bạn đã nhảy hố này cứ yên tâm, khúc sau dễ thương hơn hấp dẫn hơn nhiều, đặc biệt là khi bạn thứ tướng Dung Hàm Chi bắt đầu lên sàn. Truyện này nội dung khá ổn, nhân vật có tính cách đặc trưng, đọc cũng ok.
Chương 48
Lấy được toàn thắng trên đại triều hội, tâm trạng Nhiếp Huyễn vô cùng tốt, trong lòng cười thầm cả đám thế gia chỉ dựa vào một mình Chu Hi chủ trì trù tính, đột nhiên không còn người tin cậy, trận tuyến rối loạn, khiến cho y có thể thoải mái như vậy.
Hạ triều, lại triệu Ôn Tử Nhiên đến noãn các.
Vì là triệu kiến vào ban ngày, Ôn thượng thư ngược lại không suy nghĩ nhiều, theo thái giám vội đến Noãn các, thái giám liền chỉ lên lầu nói với hắn: “Bệ hạ ở bên trên chờ thượng thư.”
Trong lòng lộp bộp một chút.
Bỗng nhiên nhớ đến ngày ấy hoàng đế trêu hắn, chỉ vào long sàng sau bức bình phong trên lầu Noãn các thì thầm vào tai: “Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng bảo ngươi lên nằm một lần.”
Lập tức cảm thấy cầu thang này quả thật quá dài.
Lại tự an ủi bản thân: chắc sẽ không đến nỗi đâu.
Sẽ không đến mức...Ban ngày tuyên dâm.
Chột dạ, liền rón ra rón rén bước lên lầu hệt tên ăn trộm, không một tiếng bước chân, nhưng hắn vừa mới lộ đầu, đã nghe thấy hoàng đế cười nói: “Ôn khanh đến? Lại đây.”
Ôn Tử Nhiên nhận mệnh bước nhanh lên mấy bậc thang còn lại, tiến đến hành lễ.
Hoàng đế bảo hắn bình thân, mỉm cười nhìn hắn: “Ngày ấy ái khanh không tin trẫm có thể đấu với thế gia, hôm nay đã thấy rõ? Có hối hận vì từ chối nhâm mệnh Lại bộ thượng thư hay không?”
Đây là muốn tính sổ?!
Da đầu Ôn Tử Nhiên căng thẳng, mới nhớ ra tuy rằng hoàng đế biểu hiện một vẻ nhìn xa trông rộng thật ra cũng mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, sao dung được người làm trái? Vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Bệ hạ anh minh thần võ, thần có mắt không tròng, khẩn cầu bệ hạ thứ tội.”
Nhiếp Huyễn nhướn mày, cảm thấy một Chu Hi quật cường cao ngạo cùng một Ôn Tử Nhiên trơn như chạch nếu có thể trung hòa một chút thì thật là quá tốt, ngoài miệng lại nói: “Tội khoan hãy nói, phạt liền phải phạt. Ái khanh, ngẩng đầu lên.”
Ôn Tử Nhiên nghe thấy hai chữ ái khanh, trong lòng lại lộp bộp một chút.
Này, chỉ sợ thật sự ban ngày tuyên dâm.
Nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, liền thấy hoàng đế an nhiên ngồi kia, ngoắc ngón tay với hắn.
Hắn hơi mím môi, đang muốn đứng dậy bước qua, lại nghe hoàng đế lạnh giọng nói: “Cho ngươi bình thân?”
Ngẩn người, chậm rãi cúi đầu, bất động.
Nhiếp Huyễn vui vẻ nhìn hắn, thấy Hộ bộ thượng thư của mình lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn từng chút từng chút dịch đến sát bên chân y.
Liền khom người nâng cằm hắn để cho hắn nhìn mình, lại thấy, mắt hắn đã đỏ, vẻ ủy khuất không chịu nổi tràn đầy trên nét mặt.
Đòi hỏi thế này, đối với một trọng thần đứng đầu chính đường lục bộ, đúng là rất quá đáng.
Nhiếp Huyễn vẫn còn muốn làm vài việc còn quá đáng hơn nữa,
Ngón cái y nhẹ nhàng vuốt qua đôi môi Ôn Tử Nhiên, y cười nói: “Trời vẫn còn sáng rõ, nếu lên long sàng, không khỏi quá hoang dâm, ái khanh nói, có phải thế không?”
Ôn Tử Nhiên giật mình, lia lịa gật đầu theo bản năng.
Hoàng đế cúi xuống, cắn lên vành tay hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy... Ái khanh ngậm cho trẫm một chút ngay tại đây đi, được không?”
Ngự hương dày đặc áp sát tới khiến cho Ôn thượng thư lập tức mềm eo, nghe vậy lại càng thêm hoảng hốt, cứ như thể mỗi một từ mà hoàng đế nói ra hắn đều nhận biết, nhưng kết hợp với nhau thành một câu mà hắn không tài nào hiểu nổi, chỉ mờ mịt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế liếm từ vành tai đến sau tai hắn rồi mới ngẩng đầu lên, một bàn tay vẫn đè lên môi hắn như cũ, tay kia cười hì hì vén vạt áo lên, chỉ vào khố hạ nói với hắn: “Ngậm cho trẫm một chút là được.”
Như vậy, muốn không hiểu cũng không được.