Sau khi bớt bực liền gọi thái giám truyền thừa tướng đến Thùy Củng điện.
Không bao lâu sau, thái giám trở về, nói thừa tướng không có ở Chính Sự đường. Qua khoảng mấy khắc, Chu Hi mới từ từ đến chậm, theo sau còn có thượng thư của hai bộ Binh và Lại, chững chạc đàng hoàng đến thảo luận với y về chuyện sau khi Dung Hàm Chi hồi kinh thì nên luận công ban thưởng thế nào.
Nhiếp Huyễn nheo mắt theo bản năng, không nói thêm gì, chỉ thảo luận chính sự cùng bọn họ, sau đó, đám thần tử đồng loạt cáo lui.
Một mình hoàng đế ngồi trên Long ỷ cao cao trong Thùy Củng điện, ánh mắt tối sâu nhìn chằm chằm ngoài cửa điện, hồi lâu, thập phần nghiền ngẫm mà cười cười.
Mấy ngày tiếp đó, những lúc không có việc gì liền sai người truyền thừa tướng đến, có khi thì đồng thời triệu kiến cùng lúc mấy vị thần tử, có khi chỉ truyền một mình Chu Hi.
Liền có thể xác định không phải là y nghĩ nhiều.
Mỗi lần triệu kiến đồng thời mấy vị thần tử, thừa tướng của y liền đến vô cùng đúng giờ, nhưng nếu là đơn độc triệu kiến, sẽ có đủ mọi lý do cho y chờ, không phải kiếm cớ từ chối, thì là tìm người khác cùng nhau diện quân.
Kiêng kị y thật sâu, nhất là về phần tư.
Trong lòng Nhiếp Huyễn hiểu rõ, Chu Hi đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không dám ở một mình với y.
Ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú.
Chiều hôm nay dựa vào bàn sau Noãn các, thuận miệng nói: “Đi truyền thừa tướng đến.”
Thái giám phụ trách làm chân truyền chỉ “vâng” một tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi Chính Sự đường, Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.”
Thái giám kia lại lộn trở về, hỏi y: “Không biết bệ hạ còn có chuyện gì cần phân phó, hay là còn muốn triệu kiến đại thần khác sao?”
Nhiếp Huyễn ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, thái giám kia liền cẩn thận ghé sát lại một chút.
Bị ăn một tát của hoàng đế khiến cho lảo đảo, té lăn trên đất.
Nhiếp Huyễn vỗ vỗ tay, chỉ vào hắn, nói: “Lôi xuống cho trẫm, đánh ba mươi trượng.”
Vừa nói vừa giương mắt quét một vòng khắp các cung nữ thái giám trong điện, ánh mắt u ám, lạnh giọng nói: “Phải đánh thật, đánh gãy chân chó của hắn cho trẫm! Nếu đánh xong vẫn còn chưa chết, liền để hắn đi thủ hoàng lăng tiên đế.”
Lúc thị vệ xông vào lôi ra, thái giám kia vẫn còn kêu khóc kêu oan, Nhiếp Huyễn cười lạnh đứng dậy, một cước đá lên mặt hắn, đá đến nỗi trên mặt đầy máu, hai cái răng cửa gãy rớt ra.
Lúc này mới chậm rãi nói: “Oan?”
Lại nhìn một vòng xung quanh, các cung nữ thái giám khác đều câm như hến, mới từ từ nói: “Hắn nói oan uổng, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Trước kia, khi hoàng đế vẫn còn là thái tử, tính tình chính là hiền hậu dễ nói chuyện, sau khi khỏe bệnh lại trước sau một dáng vẻ cười mỉm, tuyệt không phải là loại chủ tử hà khắc với kẻ dưới. Người bên cạnh phụng dưỡng chưa từng bao giờ nhìn thấy bộ dáng y hung ác như thế này, đã sớm sợ tới mức chân đều nhũn ra, một đám run rẩy kinh hãi, nào còn dám nói?
Nhiếp Huyễn từ từ ngồi xuống, gằn từng chữ: “Đều nhớ kỹ cho trẫm. Các ngươi là gia nô của trẫm, cho dù trẫm có đánh chết các ngươi ở trong cung, cũng không ai có thể nói cái gì. Mấy đại thần ngoài kia, sẽ không nói dùm các ngươi một câu...Chu Hi hắn, lại càng đặc biệt không.”
Có hai thái giám rùng mình rõ ràng, người nằm dưới đất mang miệng đầy máu kia còn kinh ngạc hơn, quỳ tại chỗ liên tục xin tha mạng, nhưng vì bị hoàng đế đã gãy hai răng cửa, mơ hồ ú ớ không ra chữ.
Nhiếp Huyễn phất tay, có vẻ mất kiên nhẫn: “Còn không lôi xuống đi, muốn trẫm nhìn các ngươi đánh gãy chân chó của hắn hay sao?”
Mấy tên thị vệ lập tức bịt miệng, lôi người ra ngoài.
Nhiếp Huyễn lại nói: “Các ngươi đều ra ngoài xem đi, phải mở to hai mắt, xem cho kỹ. Sau này nếu còn muốn bán mạng cho thừa tướng, tốt nhất nên suy nghĩ một chút.”
“Đã rõ hết chưa?”