Mây ngừng mưa tạnh thì cũng đã đến giờ lên đèn.
Chu Hi vẫn không chịu rên thành tiếng, cho dù là lúc tình nhiệt nhất cũng chỉ cắn chặt cổ tay trầm thấp đè nén “ư” lên hai tiếng, cào ngứa tâm can Nhiếp Huyễn rồi.
Y chỉ làm một lần, nhưng lại lâu dài hơn bình thường một chút, mỗi lần sắp xuất tinh, liền rút ra một chút, sau đó lại cắm thẳng vào nơi sâu nhất nghiền áp.
Cuối cùng không rút ra mà cắm vào cực sâu, bắn hết vào bên trong thân mình Chu Hi.
Chu Hi bị thao làm đến nỗi da thịt trắng nõn toàn thân cũng trở nên ửng hồng, cổ tay bị chính mình cắn thành vết răn rớm máu, lúc này mới suy sụp buông ra, Nhiếp Huyễn sờ sờ lên bạch trọc dính đầy bụng, cười cười lau quệt một ít lau lên khóe môi hắn: “Ái khanh cũng bị trẫm thao đến tiết thân hai lần, đã nói sẽ làm cho ngươi vui sướng...không gạt ngươi chứ?”
Vừa nói vừa kéo cánh tay vẫn luôn che mắt hắn xuống dưới, đôi mắt phượng vẫn còn thất thần, ánh mắt tan rã, đuôi mắt lại thêm hồng đến diễm lệ, ướt át thập phần mê người.
Lại vẫn không rơi lệ.
Nhiếp Huyễn bĩu môi, thò tay sờ sờ ống tay áo bên cánh tay che mắt của Chu Hi, mò được đầy tay ẩm ướt, rốt cuộc trong lòng cũng có chút thỏa mãn.
Còn ngại không đủ, đối với phản ứng trên giường ẩn nhẫn của người này cũng không biết là nên thích hay là bất đắc dĩ, đành phải bắt lấy cổ tay kia của y kéo lên miệng hôn hôn, liếm đi tia máu rỉ ra trên dấu răng cắn, thở dài nói: “Cắn thành như vậy mà làm gì, cứ rên ra đi không được sao?”
Chu Hi mệt mỏi hụt hơi, mím môi không lên tiếng, rút tay về.
Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, mười phần ai oán nói: “Thừa tướng thật đúng là trở mặt vô tình, vừa mới lăn qua lộn lại cả một đêm xuân, còn chưa xuống giường, hôn cũng không cho sao?”
Chu Hi có chút bất kham, hung hăng trừng mắt với y một cái, giọng nói luôn thanh nhã giờ đây mang theo chút khàn khàn đặc trưng sau cao trào, âm cuối còn có vẻ hơi run rẩy: “Bệ hạ hài lòng, có thể thả thần đi chưa?”
Nhiếp Huyễn không biết lôi từ đâu ra được một chiếc khăn tay, chậm rãi lau giữa hai chân hắn, trừng mắt lại trêu đùa: “Đầy mông đều là tinh thủy của trẫm, cũng dám mặc quần? Không sợ chảy ra sao?”
Chu Hi tức giận nói không ra lời, nhắm chặt mắt mặt y lau cho mình.
Nhiếp Huyễn lau sạch tinh thủy, cao chi, còn có cả dịch ruột non bị y thao đến tiết ra chảy đầy kẽ đùi, lại dùng chiếc khăn kia bao lấy đầu ngón tay, bắt đầu lau bên trong hậu huyệt hắn.
Vừa bị chơi đùa thao làm hồi lâu, lại còn mới tiết thân, hậu huyệt mẫn cảm đến nỗi không chịu được va chạm, Chu Hi cắn môi theo bản năng, khẽ khàng “ưm” một tiếng.
Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng chịu đựng vừa mất kiên nhẫn vừa không biết phải làm sao này của hắn, lại nổi lên ý xấu, nhét luôn mảnh khăn lụa kia vào: “Lau không sạch được, không biết phải làm sao, có cần trước hết dùng mảnh khăn tay này chặn ở đây, sau khi thừa tướng quay về tắm rửa lại lấy ra?”
Chu Hi lập tức mở mắt, oán hận trừng y, cắn răng nói: “Ngươi --!”
Nhiếp Huyễn lại kề sát đến bên môi, hôn hắn một cái, nhặt lên tiết khố Chu Hi nằm dưới tháp, giúp hắn mặc vào, sờ lên cẳng chân gầy gò của hắn nói: “Hay là...ái khanh muốn cùng trẫm đi uyên ương hí thủy?” (uyên ương hí thủy: uyên ương giỡn nước.)
Chu Hi biết hoàng đế vô sỉ đến cực điểm, nhất định nói được làm được, hơi hơi mím môi, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát thân ra khỏi cung, nên cũng lười so đo.
Miễn cưỡng mặc lại y phục, sửa sang phát quan, mới xuống tháp, nhất thời liền cứng người.
Cảm giác một vật nhét vào bên trong hậu huyệt, thật sự là một lời khó nói hết, chiếc khăn kia vừa trơn lại vừa lạnh, thấm đẫm tinh thủy, trướng lên bên trong huyệt. Trên mặt khăn còn có đường thêu, cũng không biết có phải do hoàng đế cố tình hay không, Chu Hị thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng đường chỉ kim tuyến kia mài qua vách ruột nhạy cảm.
Càng làm cho thắt lưng đau chân nhũn, lảo đảo, suýt chút té ngã.
Nhiếp Huyễn đã sớm đoán trước, ung dung vươn tay đến đỡ, cười tủm tỉm nói: “Sao vậy, cần trẫm đỡ ngươi ra ngoài không?”
Bị giận dữ mạnh mẽ đẩy ra.