[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 6: Chương 6




Trước đây số lần vào triều của Nhiếp Huyễn có thể đếm trên hai bàn tay, hỏi chính lại càng là không chăm chỉ, cho dù là thượng thư lục bộ, một năm cũng không có mấy lần gặp được y.

Cứ như vậy, Ôn Tử Nhiên cũng có thể nhận ra y thay đổi, người khác tự nhiên sẽ không băn khoăn.

Nhiếp Kỳ mặc một bộ khinh cừu mạ vàng xem hoàng đế kéo cung, mũi tên bắn trúng hồng tâm cách xa hai mươi bước, chậm rãi nheo mắt lại.

Chu Hi nói không sai, nếu không phải ngày đó hai người bọn họ canh giữ trước của tầm cung của hoàng đế, hắn cơ hồ cũng cho rằng hoàng đế là bị người đánh tráo.

Điệt nhi bất lực này là bộ dáng gì, hắn là người biết rõ nhất, thân mình xương cốt không tốt, ngu ngốc bại lười lại tham hoa háo sắc, đừng nói một mũi tên trúng hồng tâm cách hai mươi bước, ngày thường muốn hắn sờ đến dây cung cũng đã khó.

Cũng không thể thật sự đúng như lời bọn ngu phu ngu phụ kia nói, vào lúc hoàng đế sắp chết bị Thái tổ hoàng đế đá một cước văng trở về, văng cả linh thông ra luôn đi?

Một mặt nghĩ như vậy, trên mặt lại ôn hòa thân thiện, thập phần cổ động mà vỗ tay.

Hoàng đế lại có vẻ bất mãn, quăng cung thở dài, quay người nói với hắn: “Khiến tiểu hoàng thúc chê cười.”

Nhiếp Kỳ biếng nhác rụt rụt cổ, cười nói: “Thuật bắn tên này của bệ hạ, thần giục ngựa cũng theo không kịp a.”

Vừa nói vừa vươn một bàn tay như được điêu khắc từ bạch ngọc về phía thái giám, thái giám kia nhanh chóng bưng một hộp gấm đến cho hắn, “Nghe nói gần đây bệ hạ tìm phương thuốc bồi bổ, đây là đan phương thần cầu được chỗ Trương tiên sư trên Long Hổ sơn, mạo muội tiến cử.”

Thái giám bên cạnh Nhiếp Huyễn tiếp nhận, mở hộp ra cho Nhiếp Huyễn xem, một viên đan hoàn đỏ thẩm lớn như mắt rồng nằm bên trong, Nhiếp Huyễn nhìn thoáng qua, cười nói: “Hoàng thúc có tâm.”

Nhưng không nghĩ tới sẽ ăn thứ này một chút nào.

Thân phụ đời trước của hắn là chết vì ăn đan dược, khiến hắn tức giận đến mức vừa đăng cơ đã giết thật nhiều đạo sĩ cùng đan sư.

So với thứ tiên đan đồ bỏ này, hắn ngược lại càng có hứng thú với người đứng trước mặt.

Vào lúc nguyên chủ bệnh nặng thì nhảy nhót tung tăng xém chút liền soán vị, hiện giờ tỏ ra nhu thuận, cả ngày ở trong vương phủ nói là tu tiên, không có việc gì thì luyện đan, cũng không biết mấy loại đan dược có thả thủy ngân sa chì này đó hắn có dám ăn thật hay không.

Tiểu thúc thúc này của hắn bộ dáng là thập phần xinh đẹp, mắt nhược đào hoa mặt hàm xuân thủy, lại trắng nõn cực, không phải tái nhợt ốm đau như nguyên chủ, mà đẹp như bạch ngọc, hơn nữa thập phần có phẩm vị, ăn vận kỹ càng, thân mang khinh cừu đứng trước gió, cho dù hắn tự nhận thân thể chính mình hiện giờ đã là thập phần phong lưu, cũng phải cam bái hạ phong.

Đôi mắt đào hoa luôn luôn híp lại, phủ một phần khí phái phong lưu lên một thân biếng nhác, rất giống một con mèo hoa, làm người nhịn không được muốn ôm vào lòng từ từ thưởng thức.

Nghĩ như vậy, Nhiếp Huyễn liền mắng thầm nguyên chủ không hiểu phong tình, triều đình toàn cực phẩm như vậy, cố tình lại thích pha trộn với nữ nhân trong hậu cung, nhất định là lấy củi bỏ ngọc, tàn phá vưu vật!

Bởi vì thân thể này là mới đổi, tới nay hoàng đế vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng, thường hay thất thần, tử như lúc này.

Nhiếp Kỳ thấy hắn thất thần, lại đột nhiên hỏi:“Bệ hạ còn nhớ rõ lúc trước đây, thần mang theo bệ hạ dạo Trúc cung, kết quả bắn chết Bát ca mà Dụ phi thích nhất kia, bị tiên đế trách phạt một trận.”

Nhiếp Huyễn phục hồi tinh thần, nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, giữa băng lãnh hiện lên uy nghiêm cùng cao thâm bí hiểm, cư nhiên làm cho Nhiếp Kỳ cả kinh.

Điệt nhi bất lực này của hắn lúc nào thì có ánh mắt sắc bén như vậy! Làm cho hắn có chút không dám nhìn thằng...

Liền nghe hoàng đế cười khẽ: “Tiểu hoàng thúc nhớ lầm, vẹt của Dụ phi rõ ràng là do hoàng thúc bắn chết lúc bắn cung, còn đổ thừa cho trẫm. Trẫm từ nhỏ thể nhược, chưa bao giờ tập cung kiếm.”

Nói không sai.

Nhiếp Kỳ rũ mắt kham kham che đậy kinh ngạc nơi đáy mắt, cười nói: “Nga, hình như vậy, là thần lớn tuổi, trí nhớ không tốt.”

“E là không phải trí nhớ không tốt đâu?” Hoàng đế lạnh lùng cười rộ lên, mang theo ý mỉa mai: “Trẫm nghe nói gần đây có nhiều người hoài nghi, rằng trẫm bị người đánh tráo – tiểu hoàng thúc, ngươi nói, có phải thế không?”

Nhiếp Kỳ nheo mắt, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Lại có chuyện như vậy? Thần vẫn ở trong phủ tu hành, ngược lại chưa từng nghe nhắc tới.”

Nhiếp Huyễn ý vị thâm trường mà “nga” một tiếng, cười như không cười.

Trong lòng nghĩ, đợi trẫm rèn luyện tốt thân thể, trước hết ăn ngươi, xem ngươi còn giả vờ không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.