Yêu cầu của hoàng đế khiến cho Ôn Tử Nhiên nao nao.
Chần chờ động động môi, trong một nháy mắt này, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ hận không thể nói hết với hoàng đế, về đủ loại đau khổ khi còn niên thiếu, về những lần bị hạ nhục khi dễ, về thói tật dễ khóc chưa bao giờ khống chế nỗi này của mình.
Đó là những chuyện mà ngay cả đối với thê tử hắn cũng không dám nhắc tới, là vết sẹo chưa bao giờ dám nhớ lại, nhìn tựa như vết thương đã khép miệng thực ra là căn bản không dám động vào, tựa như chỉ cần chạm nhẹ tới thôi cũng khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế hai hàng lệ đầy mặt, đau đến như cả người đều bị xé nát.
Huống chi hắn cũng không biết chính mình nên dùng thân phận gì lập trường gì đế nói với hoàng đế những chuyện thế này.
Những năm tháng hèn mọn như vậy, yết ớt để người bắt nạt, là nỗi xấu hổ của hắn, thậm chí của cả Thanh Hà Ôn thị, căn bản không nên, cũng không xứng để kể với bất cứ ai.
Huống chi là hoàng đế.
Thứ mà hoàng đế niên thiếu phong lưu muốn chính là một hồi hoan ái lưu luyến, tuyệt sẽ không phải là nhìn một thần tử trở thành một oán phụ khóc lóc kể lể mấy chuyện bạc đãi của kế mẫu với huynh đệ đâu.
Cho dù chính là hắn, cũng bất quá là tham luyến chút vui thích tràn ngập khó nói nên lời khi bị hoàng đế đặt dưới thân mà thôi.
Ngươi tình ta nguyện, theo nhu cầu của nhau, không liên quan gì tới tỉnh cảm cả.
Bàn tay ôm sau lưng hoàng đế vô ý run rẩy, phải dùng rất nhiều sức lực mới ngăn được sự run rẩy này lại, sau đó bắt đầu mò mẫm cởi thắt lưng cho hoàng đế.
Nhiếp Huyễn thấy Ôn Tử Nhiên ôm mình hồi lâu không nói, đang muốn cử động, liền cảm thấy đôi tay kia thập phần ngây ngô vì mình cởi áo tháo thắt lưng.
Bật cười một tiếng, nắm lấy bàn tay kia, nghiêng người cắn lên vành tai Ôn Tử Nhiên: “Ái khanh có vẻ không quen làm những chuyện này, để trẫm làm đi.”
Vạt áo dần dần rộng mở, giữa kề cận thân mật chảy ra mấy phần xuân sắc, Nhiếp Huyễn lấy tráp bạc ra, Ôn Tử Nhiên liếc nhìn y một cái, đỏ mặt, chủ động xoay người quỳ xuống, úp mặt vào gối.
Tư thế như vậy khiến cho eo thon mông tròn hoàn toàn bày ra trước mắt hoàng đế, cứ như đang chủ động cầu hoan vậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ e ngại ngượng ngùng của hắn trước kia, Nhiếp Huyễn cũng ngẩn người, áp xuống, hôn lên vai lưng trắng nõn mịn màng trêu đùa: “Thì ra Ôn khanh lại... thích tư thế này sao.”
Ôn Tử Nhiên cắn một luồng tóc đen, không lên tiếng.
Hắn không thích tư thế này, cứ như là thú hoang khát vọng giao hoan, hèn mọn đến nỗi khiến cho hắn khó chịu, hơn nữa trong lúc làm tình, khuỷu tay và đầu gối khó tránh khỏi ma sát gây đau mỏi.
Thật ra hắn càng hy vọng được hoàng đế ôm vào trong lòng hôn lên mặt mềm giọng dỗ dành, dùng một tư thế khó thấy hết được hoàng đế ôm trước ngực mà đút vào, cũng thuận tiện cho hoàng đế có thể hôn môi hắn trong lúc hành sự.
Thế nhưng nếu làm vậy, rơi lệ nhất định sẽ bị nhìn thấy.
Lúc ngón tay thon dài cứng cỏi mang theo cao chi lành lạnh tiến vào bên trong thân thể, hắn liền rùng mình theo bản năng, Nhiếp Huyễn cũng giảm nhẹ động tác, khuếch trương cũng làm lâu dài dịu dàng hơn bình thường.
Nhưng cho dù có dịu dàng như thế nào thì nơi vốn không phải được sử dụng để làm loại chuyện này vẫn không khỏi khó chịu khi thừa nhận vật mang kích thước ngạo nhân kia của hoàng đế.
Ôn Tử Nhiên chôn mặt sâu vào trong gối đầu, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, thấm vào gối, ướt, lạnh, dán lên trên mặt.
Nhiếp Huyễn thở dài thỏa mãn, cũng không vội đong đưa, thầm nghĩ muốn chờ hắn thích ứng, nhìn hắn bất động không lên tiếng, cũng đoán được hắn đã lâu không làm, từ đầu vẫn còn cảm thấy khó chịu, liền vươn tay đến nắm bờ vai hắn, muốn kéo hắn ngẩng đầu lên, muốn hôn lên mặt hắn.
Ôn Tử Nhiên không chịu ngẩng đầu.
Nhiếp Huyễn còn cho rằng hắn đang xấu hổ, lắc đầu cười, lại vươn tay lên, dùng thêm sức, bức hắn phải ngẩng đầu.
Ngón tay vuốt ve gò má, vốn muốn sờ lên đôi môi, lại sờ được một tay nước mắt.