Chu Hi trầm xuống, bộ dáng vẫn khiêm cung như cũ, sóng mắt buông xuống không hề sợ hãi: “Nếu tâm ý bệ hạ đã quyết, thần không dám có dị nghị. Chỉ là Lại bộ đứng đầu lục bộ, sự tình liên quan nhiều, mong bệ hạ cẩn thận suy xét tuyển người kế nhiệm.”
Nụ cười của Nhiếp Huyễn đông cứng, nheo mắt, trong lòng mắng một câu: cmn, đây đúng là đạp vào vết thương của trẫm.
Nguyên chủ bốn năm không để ý tới chính sự, trong triều bị thế gia đại tộc nắm giữ chặt chẽ như thép, đệ tử hàn môn đều bị xa lánh ra khỏi triều đình, ngay cả thứ tướng Dung Hàm Chi mà tiên đế coi trọng nhất cũng không tránh khỏi, Chu Hi đứng đầu thế gia, trên dưới trong triều đều là người của hắn, dưới chân Nhiếp Huyễn cơ hồ không người có thể dùng.
Miếng thịt cướp được vào miệng lại không có cách nào nuốt xuống, cỡ nào buồn bực.
Nhiếp Huyễn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn bộ dáng nhu thuận của Chu Hi, phỏng đoán đắc ý trong lòng hắn lúc này.
Tâm niệm vừa chuyển, lại chỉ ngoài điện: “Sáng nay khi trẫm đến, nhìn thấy sương sớm trên cành cây, mới cảm thấy mấy hôm nay trời lạnh, bấm đốt ngón tay tính, cư nhiên đã vào thu.”
Chu Hi bỗng giương mắt nhìn y, vẻ kính cẩn khéo léo được khắc gương mặt tựa hồ ẩn ẩn sắp nứt.
Trong lòng Nhiếp Huyễn cười muốn nở hoa, thừa tướng này của y đúng là thông minh cực, tin tức quan trọng chỉ cần chút ám chỉ, Chu Hi chỉ cần y nâng tay một chút liền đã biết y muốn làm cái gì.
Nghĩ đến lại thở dài, người thông minh có năng lực như vậy, nếu một lòng theo y thật tốt bao nhiêu.
Trong lòng nghĩ nhiều, trên mặt lại không chút biểu lộ, ngữ khí vẫn cứ nhàn nhàn, tựa như đang nói chuyện vặt vãnh với thừa tướng của y: “Hộ bộ thị lang trước chưa quyết định. Dù sao qua hai tháng nữa là đến mua đông, Dunh khanh cũng nên hồi kinh yết khuyết, trẫm hỏi hắn một chút là được.”
Lúc nói lời này y nhìn chằm chằm vào mặt Chu Hi, thừa tướng chưa từng thất thố rốt cuộc nhắm chặt mắt, hít thật sâu một ngụm, phản phất dấu đi khinh thường mà nói: “Khải tấu bệ hạ, thần, mới là thừa tướng trong triều.”
Đại Yến phân biệt thừa tướng và thứ tướng, lấy thừa tướng lý chính, thứ tướng chưởng binh.
Cho dù Dung Hàm Chi có trở về, nhiều nhiều lắm cũng chỉ có thể hoa chân múa tay với việc tuyển nhân sự cho Binh bộ thị lang, tuyệt đối không có tư cách khoa tay múa chân đối với phạm vi chức quyền của thừa tướng.
Hiềm khích giữa Chu Hi và Dung Hàm Chi rất sâu, nghe nói cũng từng ra tay tàn nhẫn. Việc này Nhiếp Huyễn chưa từng hỏi đến, tâm của nguyên chủ đều nấp trong hập cung làm ong mật giỡn hoa mà còn biết, vậy có thể thấy được cả triều đều biết.
Ngay từ lúc tiên đế còn tại vị, Chu Hi và Dung Hàm Chi thi cử đồng bảng, Dung Hàm Chi nhỏ tuổi nhất bảng, mới mười lăm, xuất thân hàn môn, không có danh khí gì cả; mà Chu Hi lớn hơn hắn hai tuổi, tài danh của trưởng tử Lan Lăng Chu thị đã sớm lan xa. Bài thi đình của hai người đều viết cực kỳ xuất sắc, quan trông thi không ra chủ ý, đưa đến trước mặt thiên tử.
Tiên đế đềm xem, nghe nói vốn là cũng cảm thấy thư luận của Chu Hi càng thêm đại khí, trong lời có ý – dù sau cũng xuất thân từ trâm anh thế gia, nhãn giới kiến giải không phải đệ tử hàn môn có thể so sánh – nhưng khi xem đến danh tự, lại tự tay chọn Dung Hàm Chi làm Trạng Nguyên, khiến Chu Hi khuất phục ở vị trí Bảnh Nhãn.
Lúc tiên đế còn tại vị một lòng muốn đàn áp thế gia, không muốn cho đệ tử Lan Lăng Chu thị ở ngôi đầu.
Dung Hàm Chi còn thiếu niên đã đạt trạng nguyên đương nhiên là mừng không kiềm được, Chu Hi lại là cắn nát răng.
Trưởng tử của Lan Lăng Chu thị, tông chủ tương lai, nổi bật tử nhỏ đến lớn, vô luận là cái gì cũng không chịu dưới người khác, một đời tâm cao khí ngạo, lại vào lúc tên đề bảng vàng bị một tiểu tử hàn môn vô danh tiểu tốt chưa dứt sữa đè đầu, thậm chí không phải vì không bằng người, mà là vì hoàng đế bất công, bảo hắn sao có thể không hận?
Hiềm khích chính là như vậy mà thành.
Chu Hi tài cán xuất chúng, trong triều có người một đường một bước lên mây, khắp nơi đè áp Dung Hàm Chi; mà năng lực của Dung Hàm Chi cũng không kém, cùng hắn thành thế Du Lượng phân tranh, lại được hoàng đế coi trọng, thăng quan cũng không hề chậm hơn hắn.
Nhưng đến lúc bái tướng, tiên đế cùng so thủ đoạn với thế gia, cuối cùng vẫn không qua được, Chu Hi làm thừa tướng, Dung Hàm Chi làm thứ tướng.
Đợi đến khi tiên đế nguôi giận, Dung Hàm Chi liền bị Chu Hi một cước đá khỏi kinh thành, khiến hắn đến phương bắc lãnh binh.
Cái gọi là thứ tướng chưởng binh, có nghĩa là võ sự, chiến sự bao gồm thăng chức của võ tướng đều được thứ tướng quyết định, không phải thứ tướng thật sự phải mang binh, Chu Hi lại dựa vào sự tín trọng của nguyên chủ, lừa một đạo chiếu thư của nguyên chủ, thừa dịp Hung Nô vi phạm biên cương, khiến cho một thư sinh văn nhược là Dung Hàm Chi phải đến phương bắc lăn lộn cùng quân đội.
Phương bắc rét lạnh, Dung Hàm Chi lại là người phương nam, trong lúc vội vã không kịp thích ứng, bệnh chết cũng không hiếm lạ, dù cho bệnh mà không chết, e rằng cũng khó có thể đàn áp tướng soái sĩ tốt.
Dung Hàm Chi lại kiên cường gắng gượng, không chỉ vậy, lại còn thật sự chấn trụ trên dưới trong quân.
Chu Hi vốn ở trong triều cầm giữ chính sách quan trọng, chỉ cần có thể khống chế ngân lượng bên Hộ bộ, cũng không cần phải đắn đo đến Dung Hàm Chi, cố tình Hộ bộ thượng thư Ôn Tử Nhiên lại là tính tình như vậy, khiến cho Dung Hàm Chi ở phương bắc ủng binh tự trọng, lập quân công.
Ân oán hai người Chu Dung một phen lướt qua đầu Nhiếp Huyễn, y cười tủm tỉm, lên tiếng: “Trẫm biết ngươi mới là thừa tướng đương triều.”
“Nhưng trẫm mới là hoàng đế a.”