[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 191: Chương 191: PN 2 : Dung Hàm Chi - Phượng Hoàng giữa trời cao




(tự thị uyên sồ chí lăng tiêu: thân là phượng hoàng chỉ nghĩ đến bầu trời cao mà thôi.)

Vào lúc Dung tam còn nhỏ, rất nhỏ, Dung lão gia cũng có thể xem như là một phú hào ở quê hương một ngày kia tâm huyết dâng trào hỏi hắn lớn lên muốn làm gì.

Dung gia tam thiếu trắng trắng mềm mềm không thèm ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục cặm cụi ăn hết hồng óc heo chưng và lòng heo xào, nghe vậy không chút nghĩ ngợi, nói: “Hài nhi muốn làm đồ tể, ngày này cũng được ăn óc heo chưng.”

Dung lão gia thiếu chút nữa là nhận mặt tiểu nhi tử thông minh nhất trong họ này vào bát óc heo luôn rồi.

Năm sau Kinh Hồ lũ lụt, quan lại địa phương không biết trị thủy, nạn dân xa xứ rất đông, lưu lạc đến Giang Nam giàu có sung túc ít có thiên tai.

Dung lão gia thiện tâm, cho cơm sao bằng cho việc, nhìn thấy thanh niên khỏe mạnh, còn hỏi có muốn ở lại thôn trang của Dung gia làm tá điền hay không.

Dung gia tuy là hàn môn, nhưng Dung lão gia và đám quan phụ mẫu quê nhà vốn đã quen biết từ khi tóc còn để chỏm, chuyển hộ tịch mà cũng giúp được.

Dung gia đại thiếu nhìn đám ly dân kia lắn đầu nói thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu, cũng đều cực như chó hết cả; Dung nhị thiếu gia nhăn mày nói thì cha lại hảo tâm không đúng chỗ, cả đống lương thực bố thí ra ngoài này vào năm thiên tai như vậy là có thể bán được giá cao lắm; Dung tam thiếu gia đứng tựa cửa gặm móng tay, buổi tối quay về hỏi cha hắn: “Những người kia thật đáng thương, phải làm sao thì bọn họ mới hết khổ?”

Dung lão gia ôm lấy nhi tử, một tay chỉ chỉ lên trời, nói: “Đây là trời cao không nể mặt.”

Dung tam thiếu lắc đầu: “Mọi việc sao có thể đều tại ý trời được, không phải còn nói, sự tại nhân vi sao?”

Dung lão gia thở dài: “Năm nào cũng trị thủy, cũng không trị hết được, ai cũng muốn làm quan thanh quý, đâu có muốn làm mấy cái việc này? Chúa quan châu huyện mắt điếc tai ngơ, cứu tế không xong, bọn họ sẽ lưu lạc vậy thôi.”

Dung tam thiếu cắn hết chỉ còn sót lại một ngón tay còn chưa có trọc hẳn, nói: “Việc này cũng phải có người làm chứ. Nếu ai mà cũng thanh quý hết thì còn chưa được thành thanh quý với nghèo hèn sao?”

Dừng một lúc lại hỏi: “Cha này, làm sao mới có thể có chức vị?”

Dung lão gia lại thở dài: “Người xuất thân hàn môn, muốn làm quan, đâu phải chỉ là khó? Cứ mỗi ba năm lại có nhiều người đi thi như vậy, mấy ai đề tên bảng vàng đâu? Cho dù có ghi tên bảng vàng, như Trác thúc thúc của ngươi đó, làm đến hơn bốn mươi tuổi cũng chỉ là một tri huyện, haiz, đệ tử hàn môn muốn xuất đầu, nói dễ hơn làm a.”

Trác thúc thúc chính là quan phụ mẫu ở quê nhà Dung gia.

Dung tam thiếu cắn xong cái móng tay cuối cùng, nói: “Tri huyện cũng phải có người làm chứ, tốt xấu gì cũng có thể cứu tế nạn dân của một huyện, đúng không?”

Dung lão gia sửng sốt, nói: “Đúng.”

Hôm sau liền đi vào thành, mời tây tịch đến dạy nhi tử đọc sách.

Dung tam khi đó mới chỉ năm tuổi, tây tịch tiên sinh là người đọc sách có tiếng trong châu, nói nếu muốn đi học, thì cũng nên có tên tự.

Dung lão gia nghĩ nghĩ, nói: “Đứa nhỏ này chẳng có tâm nhãn, tính tình cũng xấu, gọi hắn Hàm Chi đi. Hy vọng là hắn đọc sách, có thể có khí lượng một chút.”

Cứ như vậy, vào lúc năm tuổi, Dung Hàm Chi đã thay đổi chí hướng cuộc đời từ mổ heo thành chức vị.

Dung Hàm Chi trời sinh thích hợp với việc đọc sách, tây tịch tiên sinh hài lòng, tiến cử hắn thành môn hạ của đại nho, năm đó mười lăm tuổi tham gia thi cử, được hoàng đế xem trọng, lại thành trạng nguyên đầu bảng.

Thiếu niên mới mười lăm tuổi, vóc dáng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, yến tiệc của tân khoa tiến sĩ cần phải cưỡi ngựa qua phố, hắn đi trước dẫn đầu, theo sát phía sau cũng là những người rất trẻ tuổi, đều nằm giữa lứa tuổi thanh niên thiếu niên, đều cao gầy hơn hắn nhiều.

Dung Hàm Chi biết, người nọ tên là Chu Hi, trưởng tử của Lan Lăng Chu thị, là tông chủ đời này.

Tài học vô cùng giỏi, mới mười hai tuổi thì thơ phú đã nổi tiếng kinh thành, hắn cũng nghe tên từ mấy vị lão sư dạy mình.

Hắn còn biết danh vị Trạng nguyên này của mình vốn dĩ là của hắn, chỉ là do đương kim thánh thượng muốn đàn áp sĩ tộc, mới ngạnh chọn mình đứng đầu.

Vì vậy mới quay đầu lại, chào hắn: “Ta là Dung Hàm Chi, tiên sinh đặt cho tên Quảng Xuyên.”

Chu Hi cười như cây cối trong gió xuân: “Lan Lăng Chu Hi, tự Bá Dương.”

Dung Hàm Chi bĩu môi, nói: “Ta cướp trạng nguyên của ngươi, ngươi rõ ràng không vui, sao còn cười với ta vậy?”

Chu Hi vẫn luôn ôn hòa khéo léo như vậy để không ai có thể chỉ trích được, cười hỏi lại hắn: “Ta đây nên khóc sao?”

Dung Hàm Chi quay đầu đi, kết luận mình không thích hắn.

Người này thật sự là giả vờ giả vịt nghĩ một đàng nói một nẻo, rõ ràng trong lòng tràn đầy ủy khuất không phục, hận đến mức cắn nát răng, lại một chút cũng không hé ra, không biết toan tính cái gì.

Tuổi còn trẻ mà sao lại thâm trầm như vậy.

Người nọ thật sự đẹp, một đôi mắt phượng sáng rõ đoan chính, dáng vẻ phong tư không có chỗ nào có thể chê được, khóe môi luôn mang ba phần tươi cười, vừa đủ để cả người như tắm trong gió xuân.

Dung Hàm Chi lại không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười kia liền cảm thấy mấy phần hoảng hốt, hận không thể đấm cho một cái.

Cứ cảm thấy đánh xong thì sẽ có cái gì đó vỡ vụn xuống, khi đó mới thấy được gương mặt chân thật của hắn.

Sau quỳnh lâm yến thiên tử triệu tân khoa tam giáp, Yến Cảnh Đế, Nhiếp Lang chăm chú nhìn vị trạng nguyên trẻ tuổi mà y một tay đề bạt này, cười đến hơi có chút từ ái: “Dung khanh muốn làm chức quan gì?”

Dung Hàm Chi giương mắt chăm chú nhìn hoàng đế, ánh mắt không có chút sợ hãi nào, không kiêng nể gì hoàn toàn khác với Chu Hi đang đứng bên cạnh rũ mắt không dám nhìn hoàng đế, Nhiếp Lang cũng là lần đầu tiên gặp được thần tử như vậy, chỉ cảm thấy hắn còn nhỏ tuổi, không muốn bắt bẻ, cười nói: “Dung khanh tuổi tác còn trẻ, lá gan cũng thật lớn. Thần tử thông thường nào có ai dám nhìn thẳng thiên nhan, đều là nơm nớp lo sợ, ngươi lại thẳng thắn như vậy.”

Dung Hàm Chi cũng cười: “Bệ hạ long chương phong tư, hệt như mặt trời, khiến thần tham nhìn.”

Nhiếp Lang thật sự bị chọc cười, vỗ tay nói: “Đây là đang a dua nịnh hót sao?”

“Nếu bệ hạ thấy vậy, thì chính là vậy đi.” Dung Hàm Chi nghĩ nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ cho thần làm quan gì thì thần làm quan đó, chỉ cần có thể có ích, không phải là quan văn hàn lâm thanh quý quyền thế, cho dù là một tri huyện, thần cũng nguyện làm.”

Nhiếp Lang nghe vậy thì ngẩn ra, Chu Hi cũng hơi nâng mắt, dù dư quang khóe mắt liếc nhìn hắn.

Hoàng đế chậc chậc nói: “Dung khanh cũng biết, văn học hàn lâm sỡ dĩ thanh quý quyền thế, là bởi vì có thể thường xuyên tùy thị bên cạnh trẫm, có được đế tâm, lên chức cực nhanh, người khác mong cũng không mong được đâu.”

Dung Hàm Chi lắc lắc đầu: “Thần chỉ muốn có thể làm việc có ích, thanh quý hay không, thần thấy, không khác biệt gì cả, nếu không thà rằng thần về nhà mổ heo đi thôi.”

Nhiếp Lang nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn, hồi lâu mới nhẹ khen một tiếng: “Được! Vậy liền cho ngươi làm tri huyện ở kinh thành, nếu làm tốt, trẫm sẽ trọng dụng việc khác; nếu làm không tốt, tri huyện cũng không cần làm, ngươi về nhà giết heo đi thôi.”

Dung Hàm Chi lập tức hành lễ: “Tạ bệ hạ!”

Nhiếp Lang thoáng gật đầu, chuyển mắt nhìn qua bên cạnh: “Lan Lăng Chu Hi đúng không? Ngươi thì sao, cũng muốn làm tri huyện sao?”

Chu Hi rũ mắt cúi thấp người, phong độ tư nghi ngay cả lễ quan xoi mói nhất trong cung, chất giọng thanh nhã chân thành nói: “Nếu trạng nguyên không chịu làm quan văn hàn lâm, vậy bảng nhãn thần đây đến làm. Thần tự biết tư lịch nông cạn, nên vẫn muốn theo bên cạnh hệ hạ học hỏi nhiều thêm một chút, sau đó mới dám một mình đảm đương một phía.”

Nhiếp Lang cũng cười nói một tiếng “được“. Chu Hi theo bản năng nhìn Dung Hàm Chi, lại đối diện ngay với ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, thấy rõ ràng trong mắt đối phương ý không cho là đúng.

Từ đó bất tương vi mưu. (đạo bất đồng bất tương vi mưu, sự lựa chọn không giống nhau, lý tưởng không giống nhau thì không thể cùng thuyển được)

Dung Hàm Chi làm một tri huyện xuất sắc, thiên tử khen ngợi, dựa vào mong muốn của hắn, để hắn đi làm thông phán, làm tri châu, sáu năm sau lại gọi hắn về triều làm Binh bộ thị lang, đúng lúc đó Chu Hi cũng thăng chức từ đài thừa thành Lại bộ thị lang.

Dung Hàm Chi ở bên ngoài sáu năm, nhiều công trạng; Chu Hi một bước lên mây, cơ hồ chưa bao giờ xuất ngoại.

Thành một đôi song bích.

Hai người đồng thời thăng quan, yến tiệc chúc mừng cũng đều được tổ chức ở Thiên Hương lâu, Chu Hi đã ẩn ẩn trở thành lãnh tụ của thế hệ thế gia mới, Dung Hàm Chi lại không có căn cơ gì trong triều.

Lúc tàn tiệc, Dung Hàm Chi nghe thấy bên chủ thính của Chu Hi vẫn còn huyên náo, hắn uống đã nhiều, có chút choáng, liền ở ngay trong hoa viên của Thiên Hương lâu hưởng gió lạnh giải sầu, đi vòng vòng có chút lạc đường, lúc rẽ qua một hòn giả sơn, lại gặp được Chu Hi.

Lại bộ thị lang luôn có phong nghi đỉnh đạc hiếm khi lại lảo đảo chật vật như thế, đỡ lấy cột trụ hành lang thở hổn hển, trong tay cầm chặt một chiếc khăn lụa, Dung Hàm Chi bước tới, mơ hồ nhìn thấy vết máu trên khăn.

Hắn sửng sốt, bước nhanh đến hỏi: “Bá Dương huynh? Ngươi không sao chứ?”

Chu Hi tựa như mới nhận ra là có người đến, phản xạ đầu tiên là cất chiếc khăn đi, đứng thẳng lên, lại cười như gió xuân: “Sao Quảng Xuyên lại ở đây? Bọn họ không có chuốc rượu ngươi sao?”

Dung Hàm Chi chăm chú nhìn sắc mặt khó coi của hắn: “Bên ta đã tan tiệc.”

Dừng một chút lại nói: “Cần ta đưa ngươi về không?”

Chu Hi vẫn cười, lại khoát tay: “Không dám làm phiền, khách của ta vẫn còn đang ở đây.”

Dung Hàm Chi bỗng nói: “Còn trở về uống tiếp, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Chu Hi hơi giật mình, lại vẫn lắc đầu: “Không cần quan tâm.”

Sau đó xoay người, chậm rãi đi.

Dung Hàm Chi cơ hồ không thể nhịn nổi xúc động muốn lao tới đấm cho hắn một đấm, đến cũng vẫn là nhịn xuống, đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới quay đầu bỏ đi.

Xa xa nghe thấy tiếng ồn ào trong chủ thính kia lại càng thêm vang vọng.

Từ sau khi Dung Hàm Chi về triều, thế cục trong triều càng trở nên sóng ngầm mãnh liệt, thế gia lấy Chu Hi cầm đầu, đệ tử hàn môn liền vây xunh quanh Dung Hàm Chi, dưới sự duy trì của hoàng đế mà ngươi tranh ta đấu.

Hai người vốn đã nhìn nhau không vừa mắt, bên phía thế gia thường xuyên ngáng chân đến âm độc, Dung Hàm Chi liền đến tìm Chu Hi lý luận, tính tình hắn vẫn luôn không ẩn nhẫn, vài lần cơ hồ muốn động thủ, đều bị người khác cản lại.

Dung Hàm Chi và Chu Hi khảo thí cùng một năm, làm thị lang cùng một năm, lại cùng một năm làm thượng thư.

Cuối cùng song song bái tướng, Chu Hi làm thừa tướng, quản lý chính, Dung Hàm Chi làm thứ tướng, chưởng chiến sự.

Một năm sau, Cảnh đế băng hà, thái tử Nhiếp Huyễn đăng cơ.

Nhiếp Huyễn thể nhược, lại háo sắc lười chính sự, khi hắn còn làm thái tử, thị đọc của Đông cung và giảng thư phần lớn là đệ tử thế gia, tình thế tự nhiên nghiêng lệch, Chu Hi càng trở nên chuyên quyền, chèn ép Dung Hàm Chi khắp nơi.

Bị bao vây giữa xu nịnh câu tâm đấu giác khiến Dung Hàm Chi vừa ghê tởm vừa mất kiên nhẫn, cơ hồ có ý muốn bỏ đi.

Không ngờ biên quan báo tin nguy cấp về, nói là Hung Nô phạm biên.

Hoàng đế hiếm khi thăng triều, vẫn một bộ dáng bệnh tật không có tình thần gì như trước, Dung Hàm Chi nhìn liền cảm thấy tức giận, không biết tiên đế long chương phong tư như thế sao lại dưỡng ra một nhi tử thế này.

Lại nghe có người nói: “Xưa nay thừa tướng lý chính, thứ tướng chưởng binh, hiện giờ chiến sự biên cương khẩn cấp, xin Dung tướng làm Bắc soái, bảo vệ biên cương.”

Toàn triều ồ lên.

Người nói không phải Chu Hi, nhưng Dung Hàm Chi theo bản năng liếc nhìn Chu Hi đang đứng đầu triều, phiên phiên quân tử như trúc như ngọc phong độ xuất chúng tư nghi khéo léo, cũng đang nhìn lại hắn.

Hắn bỗng nhiên bật cười, bước ra khỏi hàng, nói: “Thần nguyện ý.”

Đánh Hung Nô chỉ là làm việc, dù sao cũng dễ chịu hơn cứ ở lại vũng bùn thối trong kinh thành này nhìn hôn quân mà tươi sống nghẹn chết.

Lúc khởi hành không người đưa tiễn, đường đường là thứ tướng bị xa lánh ra kinh, ai ai cũng nghĩ là do hắn thất thế.

Dung Hàm Chi cũng không thèm để ý, mừng rỡ tiêu sái, nhưng phá lệ, Chu Hi lại bày rượu ngoài thành đưa tiễn hắn.

Đường hoàng nói chuyện mấy câu, Chu Hi nâng chén, Dung Hàm Chi nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Xương cổ tay thon gầy, nắm trong lòng bàn tay, lại có chút cấn đến sinh đau.

Quân tử như ngọc ngày nào hôm nay vóc người càng thêm cao, mấy năm nay Dung Hàm Chi cũng cao lên không ít, hai người ngay cả chiều cao cũng ngang nhau, nhưng đứng gần nhau như vậy, Chu Hi rõ ràng là gầy hơn một chút.

Chu Hi giương mắt nhìn hắn, thấy Dung Hàm Chi cũng đang nhìn mình, bốn mắt giao nhau, liền nghe người kia nói: “Nghe nói ngươi kiêng rượu đã vài năm? Vậy ngươi vẫn kiêng cho tốt đi, dù sao tính mạng cũng quan trọng.”

Chi Hi dùng chất giọng vĩnh viễn thanh nhã ôn hòa mà nói: “Đất bắc phong sương hiểm ác, đao kiếm sa trường không có mắt, lần này từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại, một ly rượu này, Quảng Xuyên thật sự không uống cùng bổn tướng sao?”

Dung Hàm Chi bỗng nhiên bật cười: “Ta sẽ đi Bắc Cương, không phải bởi vì Chu Hi ngươi xa lánh ám toán, đơn giản là do ta nguyện ý đi! Chưa từng từ quan từ vị, cũng không phải bởi ta tham quyền tham vị, là vì Hung Nô phạm biên, xâm phạm lãnh thổ của ta, hiếp đáp con dân của ta, mà triều đình to lớn, lại không một kẻ động thân mà ra! Nam nhi đại trượng phu nhờ thế cuộc mà lập thân, đọc sách nhiều như vậy, không phải – ít ra đối với ta mà nói – không phải vì dùng để âm mưu quỷ kế phiên vân phúc vũ trên triều; mà là phải vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, dùng hết tuyệt học thánh hiền, khai thái bình bạn thế.”

Dừng một chút, ánh mắt hắn sáng quắc, khẳng khái nói: “Dung Hàm Chi ta đại nam nhi, thà đến biên quan đẫm máu, bảo vệ nước nhà, bảo vệ con dân, giữ nước vì ngô hoàng, cũng không muốn cùng dây dưa giành ăn trong triều đình với những người này.”

Chu Hi hất tay hắn ra, rũ mắt xuống, thần sắc vẫn đạm mạc, hồi lâu mới khẽ cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn hắn, ngay cả ánh mắt cũng vẫn cứ cực kỳ khéo léo nho nhã ôn hòa, gọi cả tên họ hắn mà nói: “Dung Hàm Chi, ngươi có biết bổn tướng không vừa mắt nhất ở ngươi là chuyện gì không?”

Dung Hàm Chi bật cười, cũng không biết là trong lòng đã hiểu rõ hay là không muốn biết, không trả lời, chỉ mỉa mai hỏi lại: “Ngươi nhìn ta không vừa mắt, thì liên quan gì tới ta?”

Nói xong cũng không nhìn lại, phiên thân lên ngựa.

Giơ roi vạn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.