Kể qua lời Lưu Ly Hoa Vũ
Nội dung chính: Tiểu Lục
***
Lúc ta tỉnh lại mặt trời đã tại thiên đỉnh rồi. Ta xoa xoa đầu, theo thói quen nhìn quanh phòng tìm bóng dáng quen thuộc. Y không ở cạnh ta. Có lẽ y đang ở ngoài đọc sách.
Y thích nghiên cứu điển tích điển cố, đọc những cuốn sách y cổ. Khi đọc lại thích ta pha một ấm trà, y sẽ làm điểm tâm. Ta ngồi cạnh quấy rối chọc phá, mè nheo đòi y kể ta nghe. Y sẽ thở dài, mắng một câu, sau đó kiên nhẫn giải thích. Tuy rằng thỉnh thoảng y nói chuyện rất khó nghe, rất đau tim, nhưng lời y nói rất thật. Ta biết y rất tốt, vì tốt nên mới nói vậy.
Ta vén chăn bò xuống giường. Bên ngoài có bóng người, bóng mờ in lên cửa, ta nghe rõ bước chân không nặng không nhẹ của y, còn có tiếng chuông đinh đinh đang đang, cảm thấy hôm nay có vẻ y mặc ít hơn mọi khi. Ta lại ngủ nướng nữa rồi, sợ là y sẽ phạt mất. Vậy nên trước khi y phạt, ta phải lấy lòng trước. Đợi khi cửa mở, ta lao mình qua ôm chân y, vui vẻ nũng nịu gọi: Nghĩa phụ nghĩa phụ, Tiểu Lục...
Ể? Hình như không đúng cho lắm?
Ta ngẩng đầu lên nhìn. Người trước mặt là một nam tử thần tộc hoàn toàn xa lạ. Ta có thể cảm nhận được bên trong thân thể hắn cuồn cuộn thần khí bức áp người. Ta sợ hãi thu tay lại, sợ đến tai đuôi đều cụp xuống ngưng quẫy, rưng rưng khóc: Nghĩa... nghĩa phụ... Thần tộc đánh tới rồi... Tiểu Lục sợ...
...
Phía sau hình như còn một cô nương và một vị công tử khác.
Cô nương kia hai má đỏ ửng, giọng thanh thanh ngọt ngọt, có điều cứ bé dần: Vương... Vương tử có gì cần nữa không? Ta ta ta có thể mang cho ngài...
Vị công tử kia lại nhìn ta, trầm giọng: Lưu Ly huynh làm sao vậy?
Không làm sao. Hắn lên cơn động kinh, đừng bận tâm. Ta không làm phiền nữa, hai vị cũng về nghỉ ngơi đi.
Hai người kia nhìn nhau một chút. Vị công tử kia nói: Vậy Thần tộc bên kia...?
Vương Chi Hoán sẽ không tùy tiện hành động, không cần lo.
Sau đó bọn họ cũng lui đi. Với ta mà nói thêm người hay bớt người không quan trọng, quan trọng là hình như đây không phải động Khổng Tước. Nghĩa phụ không ở đây. Ca ca kia thì thật lạnh lùng xa cách, bộ dáng nhìn ta như nhìn kiến. Ở đây một mình ta làm sao tự sinh tự diệt được?
Tiểu Lục bị bắt lên Thần tộc luôn rồi... oa oa... Xin lỗi nghĩa phụ, là Tiểu Lục ham chơi không chăm chỉ luyện tập. Tiểu Lục sai rồi... oa oa... Nghĩa phụ cứu mạng!
Ca ca kia cúi xuống, trực tiếp đưa tay qua mở áo ta ra, nhìn chằm chằm ta, nói: Thuốc của Lệ Nhan Quân thật hữu hiệu, nhanh như vậy đã hoạt động như bình thường được rồi.
Ta khóc càng to hơn, biết trước kết cục của mình ta liền buông lời trăng trối: Tiểu Lục sắp bị ăn, không báo hiếu được rồi... Tiểu Lục còn chưa chơi đủ.
Ca ca kia chỉnh trang lại cho ta, mặt vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ. Ta khóc một hồi thì im dần, ca ca kia trước nhìn ta không nói gì, lúc này mới mở miệng hỏi: Không nhớ gì?
Ta thút thít nhìn hắn. Nhớ cái gì nha? Không lẽ hắn vừa cứu ta? Mà tối qua ta gặp phải cái gì vậy? Sao ta không nhớ mình đã chơi ở đâu nhỉ?
Ta thành thật lắc đầu. Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, đột nhiên nở nụ cười: Đã không sao rồi, không cần sợ. Tiểu Lục đói chưa?
Ta lại thành thật gật đầu. Hắn đưa tay bế ta lên, thủ thỉ: Vậy ca ca đưa ngươi đi ăn. Ở đây là Yêu tộc, không phải Thần tộc, không cần sợ.
Gì nha? Người của Thần tộc lại có thể tự do đi lại trong địa phận của Yêu tộc? Vậy ca ca này... chắc là người tốt...
Ca ca ôm ta, xoa xoa lưng. Mùi hương trong mát từ người y tỏa ra khiến người ta cảm giác đang đứng đối diện với biển cả trong lành mát mẻ bao la, tuy rằng có chút hùng vĩ rộng lớn nhưng rất thoải mái dễ chịu. Ta quẫy quẫy đuôi thích thú, trong mơ hồ hình như nghe được tiếng cười trầm bên tai.
Hôm nay không rõ tại sao ta rất đói, ăn hết mấy bát mì liền. Ăn rồi còn có thể ăn thêm mấy xâu kẹo, nhét thêm mấy cái bánh. Ca ca rất tốt nha! Ta ăn nhiều như vậy hắn cũng không có kêu than, còn hỏi ta có muốn ăn thêm không. Ta xin thêm mấy gói bánh muốn mang về cho nghĩa phụ, ca ca đồng ý.
Ngồi trên bãi phế tích bên ngoài Yêu thành, ta vui vẻ gặm hồ lô đường, đuôi quẫy qua quẫy lại. Ca ca đứng bên cạnh, mỉm cười hiền hòa, thật giống mặt trời ấm áp nha. Ta mới biết tên huynh ấy, là Bắc Thần Vĩ Lạc. Ưm, nhớ rồi, sẽ không quên đâu!
Huynh ấy hỏi ta: Ăn no chưa?
Thực ra ta ăn chưa có no, nhưng ăn liên tục như vậy không tốt cho bao tử, nghĩa phụ sẽ mắng chết đó. Vì vậy ta gật đầu.
Ta cười cười, quay qua híp mắt nhìn ca ca: Ca ca thật đẹp, nữ yêu trên đường đi hai mắt đều dán chặt, không thể tách rời khỏi huynh.
Ca ca chỉ cười không đáp. Ta lại nói: Nhưng nghĩa phụ ta đẹp hơn! Y là đẹp nhất! Y là tứ tộc đệ nhất mỹ nam nha! Khi biến thân y to như thế này này...
Ta cũng cao đến ngang hông ca ca rồi nha. Khi lớn lên ta sẽ còn đẹp hơn hai người!
Lúc này, ca ca mới chậm rãi nói: Ngươi là đẹp nhất. Hình như trong ánh mắt của ca ca có gì đó, ta cũng không biết phải miêu tả ra sao nữa, chỉ là ta đột nhiên cảm thấytrong tâm thật buồn.
Ca ca đứng thẳng dậy, kéo tay ta: Cũng nên về thôi.
Dạ. Ta vui vẻ đáp.
Ta đói quá không biết phải làm gì. Rõ ràng đã ăn rất nhiều nhưng vẫn còn đói quá! Nhân lúc ca ca không chú ý, ta lén lút bắt con châu chấu bên đường bỏ mồm nhai nhai. Cảm thấy không đủ, lại lấy cọng cỏ bỏ miệng ăn. Thực ra không phải bao tử đòi ăn, cũng không phải bụng trống rỗng. Ta biết rõ, bụng ta đã bị nhét rất đầy. Nhưng cơn đói này lại không phải giả! Cái cảm giác rõ ràng là bụng đầy mà vẫn thấy đói rất khó chịu.
Lững thững đi cả một đoạn đường dài, thỉnh thoảng ta nói, thỉnh thoảng ca ca nói. Ca ca kể cho ta nghe về những vùng đất rộng lớn bao la, ta lại kể cho ca ca nghe về sở thích của mình. Hình như ca ca không chú tâm lắm, đang nghĩ gì đó, ta cũng không đành làm phiền, miệng vẫn liến thoắng nói để quên cơn đói kia.
Đi mãi cuối cùng cũng về đến phòng. Ta thực sự đói sắp chết rồi, nhưng mà bụng căng quá, còn nhét nữa sẽ bục dạ dày thật cứ chả chơi. Lúc đi qua đại sảnh của Bách Sự Cư có nghe tên Lưu Ly Hoa Vũ được xướng lên, không hiểu sao thấy nhột nhột...
Ca ca cho ta ngồi lên giường, đi lấy khăn mặt giúp ta lau mặt. Ta cũng ăn lại ăn trừ trưa đến chiều rồi, dù có đói cũng đành chịu, cùng lắm đợi tiêu thực rồi nửa đêm ta chạy qua trù phòng ăn vụng. Thật ra nên ta là tự làm, nhưng phương châm của ta là có thể làm nũng tuyệt không bỏ, có người giúp lau mặt tội gì phải tự mình làm, vì vậy ngoan ngoãn chìa mặt ra.
Hai má ngươi nóng vậy?
Ta đang tính đáp, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng. Ta lắc đầu cố nhìn, nhưng ca ca trước mặt phân ra đến bảy tám người. Cảm giác đói lúc này lan ra toàn cơ thể, bủn rủn tay chân, bức bách vô cùng. Không đúng, cảm giác lúc này không giống cảm giác đói ban nãy, giống như cơ thể thèm khát gì đó khác. Giá mà lúc này thực sự có thể ngất đi thì thật tốt! Tỉnh không hoàn tỉnh, mê không hoàn mê, đầu đau thật đau.
Ta khó chịu quá, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bật khóc.
Trên môi như có gì đó mềm mại dính vào. Là bánh gì vậy? Bánh vừa mềm vừa ấm, hình như mới ra lò. A, đói nãy giờ lại có bánh đưa đến miệng, thật tốt quá. Tuy rằng đầu thật đau, nhưng đói thì đành chịu vậy. Nhưng kì lạ là sao ta ăn hoài gặm mãi mà vẫn không nuốt được bánh...
Chợt nghe âm thanh khàn khàn vang lên: Ta đã định không làm gì, là ngươi tự tìm tới.
Có gì đó cạy miệng ta, một vật mềm mại từ đâu đưa vào. Dị vật thật quá đáng, vào miệng ta rồi liền quấy động khoang miệng, tự nhiên như nhà mình. Đầu lưỡi ta bị dị vật đuổi bắt chạy quanh miệng, nước bọt còn chưa kịp nuốt chảy cả ra ngoài dọc theo cổ. Ta khó thở cổ đẩy thứ kì lạ trước mặt đi, nhưng chỉ tách được một chút, còn chưa lấy được bao nhiêu không khí liền lại hợp lại. Lần này còn ác liệt hơn, không khí trong lồng ngực như thể bị hút cạn. Qua không biết bao lâu rút cuộc cũng tách ra. Thóa dịch gì đều đã khô lại, ta cảm giác miếng bánh này không những ăn không được mà độ thấm của nó quá khủng khiếp, hiện giờ cổ họng ta đã khô cạn, còn ran rát...
Tuy rằng ăn không được, nhưng cảm giác kì lạ kia miễn cưỡng giảm sút, đầu chỉ hơi choáng chứ không đau dữ dội như ban nãy nữa. Trước mắt ta mấy nhân ảnh hợp lại làm một: ... Vĩ Lạc ca ca?
Y phục đột nhiên bị người kéo xuống, nửa thân trên tiếp xúc với khí lạnh khiến lông tóc dựng đứng. Môi Vĩ Lạc ca ca di động trên thân thể ta, vừa nhột vừa ngứa, cơ hồ còn mang theo một loại phức cảm gì đó khiến ta hơi sợ. Đây là đang làm gì vậy?
Ha ha... ca ca, nhột quá!
Từ cổ qua ngực xuống tới bụng đều bị ca ca hôn tới. Tay hắn luồn qua vạt áo len vào trong quần xoa xoa mông ta. Ta cũng đoán biết là không phải đánh mông, nhưng không hiểu sao vẫn thấy sờ sợ. A... Đuôi ta... ... Ca ca vậy mà lại đi túm đuôi ta...
Ta quậy lên kháng nghị, kết quả hắn không nói một tiếng cứ vậy lột sạch ta. Nghĩa phụ trên trời a... lạnh thấy bà cố...
Tiểu nhũ nhỏ bé bị người ngậm lấy mút, hình như thứ ban nãy quấy ta muốn chết là lưỡi hắn, lúc này lại tiếp tục khuấy đảo tiểu nhũ. Ta sợ hãi đẩy hắn ra, chỉ là chênh lệch lực lượng thật quá lớn, đẩy hoài cũng không có chút dịch chuyển, đã vậy hai tay bị một bàn tay hắn giữ chặt, chân cũng không thể tự do hoạt động. Ư... ca ca... buông ta ra... Rõ ràng đang nóng đến khó chịu, bị hắn quấy nhiễu lại càng nóng, nhưng cơ thể ta lại không chịu nghe lời, tựa như có một kẻ khác đang điều khiển cơ thể mình, cong người dâng hiến, tùy người làm gì thì làm.
Tiểu nhũ còn lại ca ca niết nhéo thật đau. Ta cũng đâu phải nữ tử, làm vậy chứ nữa cũng không ra sữa cho huynh... Muốn nói như vậy, miệng lại không phát ra được từ nào. Càng cọ quậy như cá trên thớt càng khiến tâm sinh sợ hãi. Dù rằng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bản năng vẫn mách bảo ta rời đi, nhưng là cơ thể không chịu nghe theo, giống như đầu nghĩ một đằng cơ thể nghe một nẻo.
Điều khiển cơ thể ta không phải thần khí, là yêu khí trong chính ta...
Ca ca không nhanh không chậm từ từ thong thả khiêu khích. Chính vì dây dưa không rõ, thần trí mới tỉnh lại trở nên lu mờ, đầu ong ong khó chịu.
Đang cực kì khó chịu lại nghe Vĩ Lạc ca ca thì thào bên tai: Ta còn đang lấy làm lạ không biết Mộng Dục phấn đã tiêu trừ chưa, thì ra Mộng Dục phấn không phải đối với thể chất đặc biệt của ngươi ít phát huy tác dụng hơn người bình thường, mà là với ngươi thì nó càng phát huy công dụng mãnh liệt.
Cái gì mà Mộng Dục phấn?
Ta mơ hồ quơ quơ tay vào không trung, miệng lẩm bẩm gọi: Phong Ân...
Ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là vô thức đưa tay ra chạm vào khuôn mặt bên trên: Phong Ân, ngươi còn hận ta sao...
... Có tiếng thở dài, Ngươi đúng là thích tự tìm chết.
Lạnh một hồi ta lại tự tỉnh lại...
A...? Cái gì nha?
... Ngươi đùa ta?... Vĩ Lạc ca ca cười, mặt tối sầm: Không có gì, muốn ăn kẹo không?
... Ta đương nhiên còn đói, cơ mà sao trán huynh nổi gân xanh vậy? Ca ca, kẹo gì vậy?
Vĩ Lạc ca ca ngồi bên giường, thoát hạ đai lưng. Tiểu tiểu... à không, đại đại của hắn có chút gượng dậy, hơi nóng. Ta nghiêng đầu khó hiểu. Hắn mạnh tay kéo đầu ta xuống, một ngón tay cậy răng, đem đại đại ấn vào miệng ta.
Kẹo gì mà kẹo! Kẹo cái hợi! Ta gần một trăm tuổi rồi nha, ta biết này là cái gì. Ngươi đẹp vậy lại dám lừa ta! Người xấu!
Đại đại tại trong khoang miệng như chặn lại đường thông khí, nghẹn đến khó chịu. Giọng hắn khàn đục, không ôn hòa như ban ngày, ngữ điệu ra lệnh: Động.
Ta thực sự thấy sợ. Thì ra tộc nhân Thần tộc đều đáng sợ như vậy. Không, hình như hắn đáng sợ hơn! Hắn cho ta ăn no, sau đó bắt nạt ta...
Thực tế còn một lí do nữa: Cơ thể ta vốn đang bất thường rồi. Ta cảm nhận được rất rõ điều ấy. Tồn tại trong ta lúc này còn có một luồng yêu khí khác mãnh liệt chảy.
Ta cũng không nghĩ được nhiều, chỉ dám ngoan ngoãn làm theo, tạm coi đó là kẹo mà ăn. Hình như đầu đại đại hơi lớn, ban nãy còn chưa có quan sát kĩ được, vì vậy bây đành dùng đầu lưỡi phác họa lại. Thật kì lạ... hình như ta vô sự tự thông, vậy mà lại biết phải làm gì, chỉ là có chút gượng gạo chưa kịp thích ứng.
Đột nhiên trong đầu ta hiện ta một ý nghĩ, đem đại đại cố nhét đến tận cùng khoang miệng. Làm làm, tốt nhất là nuốt luôn được vào bao tử, cho hắn vĩnh biệt đại đại luôn. Ý tưởng và thực hiện luôn không đồng hành. Cự vật đã chạm tới sâu trong họng mà ta còn chưa nuốt hết...
Thực sự nghẹn vô cùng, nhịn một hồi rút cục không nhịn được thêm nữa, vội nhả hắn ra ho một trận. Bàn tay ấm áp lại vỗ nhẹ lưng ta. Đúng là lừa người mà...
Đôi mắt hắn vẫn là một mảnh bình thản. Ta uất ức nhìn lại. Hắn kéo ta ôm vào lòng, tách hai chân ta: Được rồi, không trêu ngươi.
Hậu huyệt bất ngờ bị khai mở, dị vật từ từ tiến vào quấy đảo. Ta sợ hãi bám chặt vào hắn, hai mắt nhắm chặt, thút thít: Đau đau…
Hình như hắn dùng ngón tay. Lại thêm ngón tay nữa, rồi ngón nữa đi vào. Ta cảm giác ba ngón tay nhu nhu trên vách tràng như gãi ngứa. Ta khó chịu cong mình, thở thôi cũng thấy khó khăn, tràng đạo kẹp chặt ba ngón kia lại.
Hắn cúi xuống lần nữa hôn ta. Lần này dễ chịu hơn lần trước, ít nhất còn thấy có chút ngòn ngọt.
Kế tiếp là cái gì đang chờ, ta không biết, đầu óc đã mơ màng lại càng trì độn.
.
.
.
Kì sau:
Thực ra sau này nghe kể lại, ta đã nghĩ, với bộ dáng trên giường bình thường của hắn, ta trong dạng tiểu hài tử vậy mà nhặt lại được một mạng về, đủ biết hôm ấy hắn đã tiết chế đến đâu.