Kể qua lời nhân vật Tô Nhãn
Nội dung chính: Hồ ly tinh...
***
Xin kính chào các vị đại gia!
Tại hạ Tô Nhãn, chủ bút nguyệt san Mỹ Nhân của Bách Sự Cư tại Yêu thành, là thố yêu. Bách Sự Cư kinh doanh đa ngành, ta được phân quản lí một ngành trong số đó, chỉ là ngành ta quản lí có mỗi một thành viên...
Đại khái thì công việc cũng không có gì, chỉ là cả ngày đi rình xem có mỹ nhân nào thú vị không, lén lút theo dõi đời tư của hắn. Khi thuật lại thì đương nhiên không được bày chứng cứ ra, giấu đầu hở đuôi đó nha! Quan trọng hơn, tình tiết nửa vời nhiều nghi vấn mới thu hút khách đông đảo, kích thích trí tò mò của quần chúng, và sau đó là các thành phần không não huyên thiên nửa ngày cho ra ba vạn tình tiết cẩu huyết, rồi tiếp đó nữa tuyên truyền đi xa...
Khụ! Được rồi, trở lại việc chính.
Đã ba tuần rồi chưa được một tin, phần là vì mỹ nhân nhiều quá, thành ra nhìn đâu cũng thấy bình thường cả, phần là vì không có gì nóng hổi vừa thổi vừa ăn như bát hoành thánh... À, ta đang thèm hoành thánh.
Cứ cái đà này thì khỏi giữ chức chủ bút nữa, chủ nhân sẽ sa thải ta mất.
Ngồi trong quán hoành thánh, ta đau lòng múc từng miếng bỏ miệng nhai nhai, tiếp tục sự nghiệp xếp chồng chén bên cạnh. Đã ăn xong chén thứ mười hai, lòng vẫn đau như cắt, ta đau buồn bưng chén thứ mười ba lên ăn tiếp.
Đang ăn ngon miệng, nghe thiên hạ ồ lên một tiếng, tai ta theo thói quen dựng lên hóng hớt, mắt đảo như rang lạc, miệng vẫn liến thoắng ăn.
Trên Vọng Nguyệt Các cao nhất Yêu thành, một mỹ nam... à không, nam thần tuyệt mỹ lười biếng nằm dài trên trường kỷ, cặp chân dài trắng vắt chéo đung đưa, bộ dạng cực kì mất nết. Y thong thả nằm dài một đống, đặt úp quyển sách lên mặt, mái tóc trắng dài xõa tung nổi bật trên nền y phục lam sẫm óng ánh như bầu trời đêm đầy sao, cổ áo mở rộng lộ ngực. Mỗi lần chân đung đưa là chiếc chuông nhỏ treo ở cổ chân kêu đinh đinh đang đang nghe vui tai.
Ta miệng nhai nhai, mắt đánh giá, đầu lại nghĩ nghĩ, nam thần tuyệt mỹ này thực sự một chữ đẹp cũng không miêu tả hết, vừa nhìn qua cũng biết không phải Yêu tộc, nhưng bộ dạng này nói không phải Yêu tộc đúng là khó tin. Xem nào... Theo kinh nghiệm đánh giá lâu năm của ta, kẻ này là ôn nhu mặt than yêu nghiệt công.
... Nghe dị quá...
Ta trả tiền cho chủ quán, nhanh chóng dùng ẩn thân chú leo một mạch lên Vọng Nguyệt Các.
Vọng Nguyệt không phải chỉ là nơi ngắm trăng. Chuyện kể rằng người kiến trúc ra các này có một tình yêu thầm lặng với một thiếu nữ tên Nguyệt Nhi. Nàng ta bề ngoài ôn nhu, kì thực vô cùng lạnh nhạt, đối với người kiến trúc ấy là xa ngoài tầm với, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngước mắt trông lên. Vọng Nguyệt, hoài vọng một mối duyên cao trên trời, người đa tình ôm lấy chấp niệm, kẻ vô tình mãi vọng xa xăm.
Kẻ lên Vọng Nguyệt, thứ nhất là lắm tiền nhiều của, thứ hai là vừa mới thất tình, muốn tìm chỗ thoáng để thư thả tâm tình đầu óc. Tất nhiên, đâu đâu chẳng có mấy kẻ lập dị, lên để ngủ là một ví dụ.
Ta mới leo lên đến mái hiên, còn chưa kịp ngó vào, bên dưới ầm một tiếng động lớn.
Quán trà đạo tại tầng một Vọng Nguyệt Các có xô xát, vài ba trư yêu lăn ra ngoài. Mụ trư yêu to nhất sau khi lăn một hồi liền đứng bật dậy, chỉ vào bên trong trà quán:
Lưu Ly Hoa Vũ, con ả chết tiệt! Ngươi ngươi... con hồ ly tinh cướp phu quân bà! Đồ mặt dày! Đồ vô sỉ! Dâm yêu nữ!
Nữ yêu ngồi trong trà quán, tay ôm bình rượu tay cầm cuốn Tư mật sự - quyển 1, thong thả lật sách đọc, một chữ cũng lười nói.
Mụ trư yêu tiếp tục chỉ vào, hô lớn lên: Mọi người qua mà xem! Cái hạng hồ ly tinh không tiết tháo! Cướp phu quân kẻ khác còn trơ tráo như vậy! Vô sỉ! Quá là vô sỉ! Cái đồ lẳng lơ! ...
Kẻ qua đường luôn trong tư thế sẵn sàng hóng hớt, vừa thấy có mâu thuẫn nổ ra liền quây thành một vòng xem kịch. Một đời kéo dài bao lâu, có chuyện hay tội gì không ngó cái?
Ta trèo lên xong lại trượt xuống, lẩn vào đám đông mà hóng hớt. Nhìn theo hướng chỉ tay của mụ trư yêu thấy trong quán là một yêu hồ diễm lệ, có điều mặt đánh phấn hơi đậm, môi đỏ như vừa uống máu, đôi mắt hờ hững kiêu ngạo, nhìn rất bất thiện. Nàng ta ăn vận cũng tương đối kín đáo, bề ngoài ít nhiều vẫn có phần đứng đắn, cũng nhìn không ra có điểm nào gọi là lẳng lơ. Lúc này đuôi nàng ta chưa xuất hiện, nhưng với thâm niên trong ngành ta dám khẳng định đây là cao thủ.
Trong đám đông có tiếng xì xào bàn tán.
Mụ này xấu như vậy, là ta ta cũng đi với ả.
Cũng quá mức trơ trẽn rồi! Ta mà gặp phải loại hồ ly tinh này, ta tát chết ả.
Phu quân mụ trư yêu kia đẹp lắm hả? Hay là dương khí dồi dào?
...
Ta thở dài nhìn trời. Đúng là chuyện muôn thưở!
Mụ trư yêu giậm chân hô hào: Các tỷ muội, còn không nhanh giết ả, ả sẽ cướp sạch nam giới đực trống trong thiên hạ đó!
... Thật hả?
Nhiều nữ yêu đi qua đường, cũng không rõ nghĩ cái gì, vậy mà thực sự chạy qua đánh ghen hộ...
Được rồi, quần chúng Yêu thành cũng quá mức hóng hớt rồi...
Nữ yêu hồ trong trà quán hờ hững đưa mắt lên nhìn đám nữ yêu kia xông tới, nhẹ nhàng đặt vò rượu lên bàn, tay kia gập cuốn sách vào, chậm rãi đứng lên, mặt tối sầm lại. Đám nữ yêu xông tới như bị một lực nén vô hình áp xuống mặt đất, mặt nhăn nhó đau đớn.
Nàng ta uy nghi nhìn xuống, vô cùng kiêu ngạo, giọng nói trầm trầm lạnh lùng:
Ta trước giờ không đả thương nữ giới, từng ép ta phải đè nát các ngươi tại đây.
Mụ trư yêu mặc tử y cười miệt thị: Nếu không phải đại tẩu giẫm trúng đuôi của ngươi, sợ là bọn ta cả đời không tìm được rồi. Cái thứ... Đoạn sau xin được phép lược bỏ.
Nữ yêu hồ ngoáy lỗ tai, lười biếng dựa vào bàn, đáp: Khẩu vị của ta tuyệt đối không thấp kém như các ngươi, cũng không có tùy tiện đến mức cứ có thứ đó là ăn. Nghĩ nhiều rồi.
Chính vì ngươi mà nhạc phụ mới bỏ nhà ra đi, đại ca bỏ nhà ra đi, tướng công ta bỏ nhà ra đi, tam đệ cũng bỏ nhà ra đi! Ngươi là cái thứ... Xin tiếp tục lược bỏ đoạn này.
Ta không thấy có gì liên quan giữa việc nam yêu trong nhà ngươi kéo nhau đi tập thể với việc ta đẹp.
Vài kẻ lên tiếng nói: Nhà ta cũng có nam giới bỏ đi.
Nhà ta cũng thế.
...
Nữ yêu hồ đưa mắt nhìn quần chúng một vòng, nhướn mày cười ra tiếng.
Ta có thể hiểu nàng đang nghĩ gì trong bụng, tất nhiên là đang muốn nói: Thì sao? Liên quan gì ta?.
Cũng không rõ lẩn trong quần chúng là ai lên tiếng, mắng rất to: Đó là Lưu Ly Hoa Vũ! Ả ta trở về để trả thù!
Năm đó ả gây họa, là Lệ Nhan Quân giam ả lại, bây giờ ả trở về trả thù Yêu Thần nhị tộc!
Ta đưa mắt nhìn nữ yêu hồ tên Lưu Ly Hoa Vũ kia, thấy thân nàng khẽ động, miệng tạo khẩu hình: Lệ Nhan Quân?
Lệ Nhan Quân là đại khổng tước chục vạn năm tuổi, tuổi thọ sánh ngang thiên đế nơi Thần tộc. Năm đó hỗn loạn, Lệ Nhan Quân đánh một trận thành danh, danh hiệu Hồng Huyết Quỷ vang khắp bốn cõi. Người đời bàn luận về Lệ Nhan Quân, có kính phục yêu mến, có sợ hãi hoảng loạn, có ghét cay ghét đắng.
Ta mới có ba trăm tuổi, cũng chỉ nghe truyền miệng là hơn bảy trăm năm trước Lệ Nhan Quân từng giam một yêu hồ vào Lục Sơn đệ nhất hung địa, sau đó cùng một nửa nhân sĩ Thần tộc triền đấu qua trăm ngàn trận, cuối cùng là dẹp loạn Đông chiến. Còn cụ thể như thế nào thì sử sách ghi chép rất ít, không gì chứng thực.
Đứng xem một hồi, ta có thể đoán được, đại khái nữ yêu hồ này cùng Lệ Nhan Quân nhất định có quan hệ không hề đơn giản, hơn nữa đây còn là mối quan hệ đủ làm nguyệt san Mỹ Nhân bốc cháy...
Lưu Ly Hoa Vũ, ngươi là thứ tiện yêu nhơ bẩn, đại dương mênh mông cũng không rửa trôi nổi sự nhơ bẩn của ngươi!
Tiện yêu Lưu Ly Hoa Vũ, chờ ngày trả giá đi!
Ta cảm giác không khí chợt lạnh.
Những nữ yêu bị Lưu Ly Hoa Vũ áp chế không ngừng mở miệng mắng chửi.
Quần chúng xung quanh người xem cứ xem, kẻ bàn tán cứ bàn tán, hoàn toàn không có ý định ngăn cản xung đột.
Ta đưa mắt nhìn Lưu Ly Hoa Vũ, nàng đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách bên bàn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve qua những dòng chữ trong sách, ngón tay dừng lại dưới cái tên Hoài Nam.
Ta rất nhanh nhẹn lùi vào trong góc yên lặng quan sát tình hình. Chỉ thấy những nữ yêu đang bị áp dưới đất dần im lặng, mồ hôi chảy ra thấm xuống nền đá, hơi thở hỗn loạn.
Uy, cái gì đó?
Lưu Ly tiện yêu dùng cái gì vậy?
Ha ha, tiện yêu dùng xuân dược? Đùa bổn đại gia?!
Lưu Ly Hoa Vũ nét mặt bình thản chậm rãi đưa mắt nhìn họ. Nàng đứng đó nhìn họ, cũng không rõ trong lòng đang nghĩ gì, đứng thẳng dậy, mang theo vò rượu cùng cuốn sách rời đi.
Ta đứng ngốc một hồi, không hiểu chuyện gì đang diễn ra...
Mấy nữ yêu kia thế mà lại lấy lại được sức chửi bới, tiếp tục mở miệng phun tục.
Ngươi là Lưu Ly Hoa Vũ sao? Quả nhiên ngang ngược!
Sự chú ý của quần chúng lúc này dồn về một nữ điểu yêu không rõ từ đâu xuất hiện, đứng hiên ngang trên bàn như một vị nữ thần. Lưu Ly Hoa Vũ cũng chậm rãi dừng lại, xoay người nhìn. Nữ điểu yêu này nói đẹp thì đúng là đẹp, chỉ là đẹp ngang cùng với mặt sàn trung bình của các nữ yêu.
Ta thở dài nhìn ra cửa sổ, thầm đau lòng không nguôi. Cái gì mà ba tuần không có tin nóng? Cứ trực tiếp đi tìm mấy nữ yêu này, một ngày không có hàng trăm vụ đúng là lạ! Cộng thêm nghe các nàng đàm luận một hồi, đại não cũng từ từ biến dị luôn!
Là Cách Lệnh Nghi tiểu thư!
Hôn thê của Mộ gia thất công tử?
Cách Lệnh Nghi một thân y phục gọn gàng, bên hông đeo trường kiếm, bề ngoài năng động ưa nhìn. Cách Lệnh Nghi bước xuống đất, khoanh tay đi tới đánh giá Lưu Ly Hoa Vũ.
Chả trách nam yêu đều bị ngươi quyến rũ, với bộ dạng này cũng xứng.
Lưu Ly Hoa Vũ nhìn nàng một hồi rồi trực tiếp xoay gót rời đi.
Cách Lệnh Nghi còn chưa bước tới, kẻ kia đã quay người rời đi, cảnh này thực sự vô cùng quê! Ta hí hửng ghi chép lại câu chuyện, còn rảnh tay tới nỗi vừa quan sát vừa thêm mắm thêm muối.
Cách Lệnh Nghi nổi giận cứ vậy rút kiếm, lớn giọng quát: Đứng lại! Lưu Ly Hoa Vũ... là ngươi... là ngươi...
Cách tiểu thư, nàng đi vấn tội mà lại không nêu tội ta ra sao? Lưu Ly Hoa Vũ theo yêu cầu của nàng đứng lại, đưa một tay ra sau, ung dung mở miệng.
Ngươi... ngươi... vô sỉ! Cách Lệnh Nghi mặt đỏ bừng nói không nên lời.
Việc này ta có hóng được, đương nhiên biết đó là gì. Cách Lệnh Nghi chắc chắn không cách nào mở miệng vấn tội, hỏi rằng Là ngươi cưỡng hiếp hôn phu ta? được.
Lưu Ly Hoa Vũ bật cười, vẫn không xoay người lại, đáp: Tội này ban nãy có người nêu rồi. Nêu lại tội cũ không có gì thú vị cả. Xin hỏi ngoài vô sỉ với cô nương ra ta còn tội gì nữa không?
Thấy Cách Lệnh Nghi nghẹn một họng không nói được lời nào, tay cầm kiếm run lên. Bên này, Lưu Ly Hoa Vũ trông điệu bộ có vẻ thong thả, nhưng ta có thể nhận ra kì thực nàng ta đang rất gấp.
Mấy nữ yêu quằn quại trên mặt đất, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Quần chúng xung quanh hiếu kì ngó vào, ta cũng đi qua xem sao, cảm thấy trong người nóng nóng lạ thường, lập tức cùng những người khác lùi lại. Nhưng ảnh hưởng thật không nhỏ, cảm giác ngứa ngáy như nhàn nhạt gãi vào lòng.
Lại nghe tiếng Lưu Ly Hoa Vũ bên tai: Ta không hạ dược, không có thuốc giải đâu. Muốn không xảy ra chuyện không hay thì hạn chế di động hạn chế hô hấp tránh chất độc di chuyển nhanh hơn.
Có người lên tiếng: Lưu Ly cô nương, là ai hạ độc? Hạ lúc nào?
Còn ai vào đây? Nhất định là ả!
Một tiếng nói thanh lãnh trầm vang lên: Lúc phu quân của các vị cô nương đây bỏ đi, độc đã xuất hiện ở đây rồi.
Ta theo hướng tiếng nói phát ra, quan sát được một nam nhân bước vào khí chất bất phàm, mang một vẻ đẹp yêu nghiệt mỗi bước đi đều nghe tiếng lục lạc nơi cổ chân phát ra tiếng kêu, mái tóc trắng xõa hơi rối. Là người ban nãy ở trên Vọng Nguyệt Các.
Như thực như mơ, vừa cầu vừa tránh
Hấp thụ sinh khí, ăn mòn hồn phách
Tìm khắp bốn cõi, duy nhất Mộng Dục Yêu.
... Mộng Dục Yêu? Nguy nguy, vậy mà lại là Mộng Dục Yêu!
Ta có hóng qua một chuyện kể rằng: Loài Mộng Dục Yêu không rõ vì nguyên nhân nào mà hình thành, gần nhất là hơn tám trăm năm trước gây họa tại Yêu tộc. Nó cướp đi sinh mạng và sức mạnh của Yêu tộc, khiến yêu lực giảm mạnh, Yêu tộc rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mọi người xung quanh bắt đầu gấp gáp xì xào bàn tán.
Cách Lệnh Nghi tiểu thư lảo đảo vài bước, tay dần buông lỏng kiếm, khụy xuống đất thở dốc. Có lẽ nàng ta đã không trụ được nổi dưới bầu không khí nặng nề cùng kích thích này...
Nam nhân kia không rõ sức mạnh tới đâu, nhưng đã xuất hiện ở Yêu thành thì thân phận chắc chắn cực cao, tiền chắc chắn cực nhiều, và lực lượng nhất định dư thừa.
Xem ra hôm nay ta đã có được toàn tin thú vị mà chấn động...
Lưu Ly Hoa Vũ bước tới sát, nói nhỏ với nam nhân mới xuất hiện, vì tai ta thính nên nghe được: Vĩ Lạc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Bắt Mộng Dục Yêu. Người kia lạnh lùng đáp.
Vĩ Lạc? Cái tên này thực quen thuộc... nhưng ta nhất thời lại chẳng thể nhớ ra là ai...
Lại nghe Lưu Ly Hoa Vũ nói: Ngươi sớm không tới muộn không tới, xuất hiện cũng thật đúng lúc đi, Thanh Tâm đại thần...
...