Lúc thụ bước vào quán bar nam thần đang ở, cậu không nghĩ rằng mình có thể tìm được người ấy ở chốn chướng khí mù mịt này.
Khó khăn lắm mới đến quầy bar, thụ lấy tấm ảnh chụp nam thần ra, lấy dũng khí đặt câu hỏi với anh trai bartender.
Anh trai kia cố ý đùa giỡn cậu, nói hôn một cái mới nói.
Thụ xoắn xuýt muốn chết, lúc đang do dự có nên hôn hay không thì sau gáy cậu đã bị một người dùng bàn tay ấm sực đè lên.
Bàn tay người ấy men lên tai cậu, vuốt ve mấy lần trên đó.
Thụ giống như bị người điểm huyệt, hận không thể cuộn người thành một cục.
Cậu quay người lại liền nhìn thấy nam thần đang lờ đà lờ đờ. Tóc nam thần lộn xộn, mặc một bộ đồ đen, cả người có vẻ suy sụp nhưng vẫn có nét tà khí. Hắn nhíu chặt mày nhìn thụ chằm chằm: “Sao cậu lại tới chỗ này.”
Anh trai kia nhìn thấy nam thần bèn nói: “Cậu nhóc này tới tìm chú đó. Chú làm hỏng chuyện tốt của anh rồi, suýt nữa là anh có thể lừa được cái hôn rồi đó.”
Thụ chăm chú nhìn nam thần: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nam thần đột nhiên rút tay về: “Mau về đi, chỗ này không phải là nơi cậu nên ở.”
Thụ mau mắn nắm ấy tay nam thần: “Đây cũng chẳng phải là chốn mà anh nên ở.”
Hai người giằng co trừng mắt nhìn nhau.
Anh trai bartender nhanh chóng kêu ngừng, lắc cái chuông trang trí: “Hai người các cậu đừng có cãi nhau ở đây ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tôi.”
Nam thần quay người chen vào đám người. Thụ vẫn theo thật sát, thấy nam thần tiến vào một chỗ bàn ghế xếp thành vòng tròn. Nơi đó rất nhiều người, còn có một mỹ thiếu niên tướng mạo đẹp đẽ ngồi sát rạt bên cạnh hắn.
Ánh mắt ấy, thụ nhìn một cái là biết mỹ thiếu niên đó thích nam thần.
Thụ lúng túng đứng bên cạnh bàn ngoan cố nhìn nam thần.
Những người khác trên bàn ồn ào, hỏi có phải nam thần chọc ghẹo trai không, người ta đuổi theo đến tận đây rồi kìa.
Nam thần không thèm nhìn cậu, vẫn tự nhiên uống rượu.
Lúc này có người đến kéo thụ để cậu cùng uống, ngoài miệng thì dỗ dành nói: “Cố Lam Sinh thất tình rồi, hiện giờ tính tình cậu ta quái đản lắm, đừng để ý đến hắn. Đến đây uống rượu nào.”
Thụ co quắp nhìn ly rượu được đưa đến trước mặt mình, nhìn nam thần như đang cầu viện.
Đáng tiếc là nam thần không để ý đến cậu. Thụ nhìn thấy mỹ thiếu niên kia tiến lại gần thì thầm thỏ thẻ điều gì đó bên tai nam thần. Thụ nổi giận bèn cầm ly lên uống, sau đó bị sặc đến kinh thiên động địa, mặt đỏ rần.
Thụ ho đến thiếu dưỡng khí, đầu óc mơ màng, ngay cả mình bị ai ôm vào lòng cũng không biết.
Mãi đến tận khi cổ tay cậu bị kéo mạnh ra ngoài, cậu lảo đảo bước theo. Chờ đến khi ra ngoài quán bar bị gió lạnh xốc vào mặt, thụ mới thanh tỉnh.
Nam thần mặt không đổi sắc đứng trước mặt cậu, ánh mắt phức tạp. Thụ vất vả lắm mới hòa hoãn lại, đỏ bừng mắt nói: “Anh không thể như vậy…”
Nam thần không lên tiếng.
Thụ nhẫn nhịn cơn khó chịu nói: “Anh thế này thì người quan tâm đến anh phải làm sao bây giờ.”
Nam thần khoanh tay lại: “Cậu đã nói chúng ta không phải là bạn bè.”
Thụ hoang mang ngẩng mặt lên: “Ý tôi không phải vậy.”
Nam thần gật đầu: “Hiện giờ tôi biết ý cậu là gì.”
Nam thần: “Cậu đang để ý tôi đúng không.”
Thụ: “…”
Nam thần: “Rất xin lỗi, hiện tại tôi không có tâm tư này.”
Lúc đi lướt qua thụ, nam thần thấp giọng nói: “Còn nữa, hóa trang thế này không thích hợp với cậu.”
Cả người thụ tê cứng. Người ấy nhìn ra rồi, nam thần đã nhìn ra sự bắt chước sứt sẹo của cậu.
Vạn tiễn xuyên tâm cũng chỉ đến thế…