Trần tiểu thư nhanh chóng phát hiện bầu không khí có điểm vi diệu. Cô nhìn nam thần rồi lại nhìn thụ, hỏi một câu khá thừa: “Quen nhau à?”
Thụ cúi đầu, không lên tiếng.
Nam thần bảo: “Sao vội thế, mẹ anh tìm em bảo có chuyện muốn nói với em.”
Lời này vừa nói ra, Trần tiểu thư cũng không có cách nào rời đi. Cô khó xử nhìn thụ, lúc này nam thần nói: “Anh sẽ đưa cậu ấy về, không cần lo lắng.”
Thụ muốn nói tự mình có thể về được, không cần ai phải đưa hết. Nhưng hai người kia không thèm nghe ý kiến của cậu đã tự ra quyết định.
Tuy Trần tiểu thư muốn đưa Hứa Hạ đến bệnh viện, nhân tiện phát sinh chuyện gì đó, nhưng nhìn tình huống này thì coi như cô có tâm cũng đành vô lực. Cô chỉ đành giao Hứa Hạ cho anh họ, kéo ông anh mình sang một bên dặn dò phải đưa người yêu mình về cẩn thận.
Nam thần như cười như không: “Người của em? Người yêu?”
Trần tiểu thư trừng mắt: “Đừng có ý đồ xấu!” Cô biết anh họ mình là cong.
Nghĩ như vậy, Trần tiểu thư càng không yên lòng. Mị lực của ông anh họ này lớn bao nhiêu cô hiểu rất rõ.
Vừa định nói không muốn Cố Lam Sinh đưa đi thì vai cô đã bị đẩy một cái: “Đi nhanh đi, dì có chuyện muốn hỏi em đó.”
Trần tiểu thư đi một bước ngoái đầu ba lần, còn thụ thì đứng đực ra ở đó, dáng vẻ khổ đại cừu thâm.
Nam thần đã lâu không gặp thụ. Lúc người này ngẩng đầu lên nhìn mình, ánh mắt ấy tựa như khoảng thời gian xa cách ấy không tồn tại, vẫn nhìn mình như lúc trước.
Nhưng một giây sau, thụ đã không còn nhìn nam thần như trước nữa.
Có lẽ là ảo giác đi. Ngẫm lại cũng phải, dù sao cũng lâu như vậy rồi, đã sáu năm.
Nam thần vỗ vỗ vai thụ như với một người bạn lâu năm, thân thiết nói: “Không thoải mái ở đâu?”
Thụ nghiêm mặt không để ý đến hắn, sau đó né tay hắn đi ra ngoài.
Nam thần bị bỏ lại đằng sau, bất đắc dĩ cười cười, sau đó cũng đuổi theo.
Thụ không lái xe tới, chỉ đứng ven đường bắt xe. Lúc nam thần lái xe đến trước mặt thụ, cậu vờ như không nhìn thấy.
Nam thần hạ cửa sổ xe xuống: “Hứa Hạ, lên đây đi. Tôi đã đáp ứng với Trần Trừng phải đưa cậu về rồi.”
Sắc mặt thụ trắng hơn, hồi lâu sau, cậu mới dừng ánh mắt lên mặt nam thần, giọng khàn đặc: “Tôi không phải là người của cô ấy.”
Nam thần ngây ngẩn cả người. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nam thần chậm rãi nói: “Ừ, tôi biết rõ.”
Thụ mất kiểm soát: “Anh không hiểu.”
Nam thần trầm mặc rồi cuối cùng bước xuống khỏi xe, trở tay đóng cửa lại: “Tôi biết, cậu không thể cùng cô ấy được.”
Cuối cùng thụ cũng cảm thấy cái lạnh trên người mình tan đi một chút.
Một giây sau nam thần lại làm cho cậu hận không thể thảng thốt mà chạy đi, hắn nói: “Bởi vì ánh mắt cậu nhìn tôi giống như lúc trước. Cậu sẽ không thích cô ấy, tôi biết.”