[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 42: Chương 42




Anh ấy đang nói dối, đây là ý nghĩ đầu tiên của thụ. Suy nghĩ thứ hai đó là nói không chừng đúng là anh ấy thật sự từ công ty về, chỉ là không nói cho cậu biết mình đã gặp ai vì sợ cậu suy nghĩ nhiều nên mới tốt bụng che giấu đi.

Cậu chỉ đang tìm cớ cho nam thần, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản được nỗi khổ sở và tuyệt vọng trào lên trong lòng khi nghe thấy nam thần trả lời.

Thụ rũ mắt xuống vô lực nở một nụ cười: “Vậy à…”

Cậu muốn xoay người tiếp tục làm cơm, muốn tìm một số chuyện để phân tán sự chú ý của mình. Nào ngờ nam thần lại không để cậu xoay đi mà nắm lấy vai cậu, nhìn thẳng như muốn tiến vào trong lòng cậu.

Mày nam thần khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi vào đôi môi bị rách da và sau đó là mu bàn tay nổi bỏng nước của cậu.

Nam thần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế này, sao em lại bị thương?”

Hắn giơ tay muốn chạm vào môi thụ, nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng tránh đi. Thụ nghiêng mặt nói: “Không có chuyện gì đâu.” Cậu suy nghĩ một chút lại tìm thêm lý do, nói có nhiều chuyện phiền lòng ở công ty mà thôi, không sao cả.

Nam thần yên lặng một hồi rồi chạm vào mặt cậu, nghiêm túc nói: “Bất kể là chuyện gì, em cũng có thể nói cho anh biết.”

Thụ nghe nói như thế lại cười: “Vậy còn anh?”

Nam thần: “Hả?”

Thụ: “Anh có nói tất cả mọi chuyện cho em biết không hả Cố Lam Sinh.”

Đây là lần thứ nhất thụ gọi cả tên lẫn họ của nam thần. Hắn ngẩn ra, trả lời: “Đương nhiên rồi, chỉ cần em muốn biết thì anh đều sẽ nói cho em biết.”

Thụ gật đầu như đã nghe. Cậu nói được, nhưng hiện giờ em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.

Cuối cùng nam thần vẫn buông tay ra, nhìn thụ cởi tạp dề. Hắn cho rằng thụ sẽ đến phòng ngủ nghỉ một lát, còn đi theo sau lưng hỏi cậu có muốn mình lấy quần áo để tắm trước không, hay là đổi đồ ngủ ngủ cho thoải mái. Không ngờ thụ lại trực tiếp lấy chiếc áo khoác ngoài mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Nam thần vội vã đi tới: “Em phải về à?”

Thụ qua quýt gật đầu. Đây là lần đầu tiên nam thần thấy thần sắc thụ lạnh lùng đến vậy, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng hắn chỉ đành về phòng lấy khăn choàng đuổi theo đưa cho thụ đang đứng ở cửa thang máy rồi quàng lên thay cậu.

Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của thụ: “Đừng để bị cảm nhé. Bên ngoài gió lớn, để anh đưa em về ha?”

Thụ mệt mỏi lắc đầu, giữa hai đầu lông mày có chút mất kiên nhẫn.

Động tác của nam thần cứng đờ, nhưng hắn vẫn giữ cửa thang máy lại chờ đợi nhìn thụ, hi vọng sẽ có được đáp án không giống.

Mà thụ chỉ kéo khăn quàng xuống một chút để lộ đôi môi, hơi bất đắc dĩ nói: “Em muốn về nhà, để em đi đi.”

Nam thần chậm rãi buông tay ra, cửa thang máy khép lại.

Nam thần về đến nhà, đèn vẫn mở, trong phòng vẫn ấm áp, thế nhưng người đã không còn.

Hắn đứng ở cửa một hồi lâu, lúc này như mới nhớ ra cái gì đó liền rút ra một cái hộp từ áo khoác rồi quay người đuổi theo.

Nhưng vẫn không đuổi kịp được. Hắn đứng ở lề đường, nhìn món quà trong tay mình, bất đắc dĩ cười cười.

Hắn đã quên mặc áo khoác ngoài, trên người mặc khá mỏng. Gió lạnh thốc tới khiến hắn lạnh đến giật mình.

Lúc này điện thoại vang lên, nam thần còn tưởng là thụ, đang muốn cười cười nhận lấy, ngờ đâu khi nhìn thấy tên hiển thị, ý cười trên môi lại phai đi.

Hắn mở máy, bên kia là giọng nói đã lâu không gặp,

Ngô Hồi hỏi hắn, về nhà rồi à.

Nam thần không lên tiếng.

Ngô Hồi lại nói: “Vội vã về gặp tình nhân của ông như thế, cậu ta định tổ chức sinh nhật cho ông thế nào rồi?”

Nam thần lạnh nhạt nói: “Không quan hệ gì đến cậu.”

Ngô Hồi: “Lam Sinh, nếu cậu ta thật sự nhớ đến sinh nhật ông, vậy giờ đây ông đứng ở vệ đường làm cái gì?”

Nam thần cau mày, lúc này một chiếc xe chậm rãi lái đến trước mặt hắn. Cửa sổ xe hạ xuống, Ngô Hồi ngồi bên trong cười cười, đánh giá hắn: “Tình nhân của ông đá ông rồi à? Chật vật quá.”

_____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.