Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 17: Chương 17: Sự Thật Hé Lộ




Lăng Trì nhẹ nhàng hạ người trên chiếc ghế đối diện Lục Khương Hàm, mái tóc bạc càng tôn lên sự quý phái của khuôn mặt kia. Đặc biệt là ánh tím hút chết người trên khuôn mặt ấy. Người đó mỉm cười:

- Cho phép tôi xin tự giới thiệu, tôi thuộc Hoàng Gia - Hoàng Tử.

Nghe được tới đây, cả bọn đều trợn căng mắt. Tại sao Chính Quyền lại cử Hoàng Tộc xuống đây chứ? Rốt cuộc thì Cục đang suy nghĩ những gì? Sao lại lôi cả Hoàng Tộc vào?

- Đích thân gài đến đây hẳn là Chính Quyền có chuyện quan trọng?

- Phải - Nói rồi Lăng Trì đặt lên bàn bọn họ một cuốn giấy nhỏ - Đây một phần sự thật mà các người đang thắc mắc, để ta nói thẳng cho các người biết... các người đã bị Chính Quyền tẩy não!

Ánh mắt bạc sắt bén trừng trừng Lăng Trì, lại là vấn đề này!

- Ý ngài thực sự là gì? - Nghinh Yến châu mày.

Lăng Trì phì cười, ánh mắt tím liếc sang phía Đàm Hạo sau đó chuyển hướng về, nói:

- Đây là một thí nghiệm từ lâu của Chính Quyền, thí nghiệm này có tên là Hồi Sinh cụ thể thế nào thì trong này đã ghi hết rồi - Lăng Trì ngã người ra sau - Vì Cục bộ mới phát hiện ra, có người truy cập trái phép vào dữ liệu cấm, cho nên... Lục Châu Trinh mới ra quyết định gợi lại trí nhớ của các người. Với mục đích... - Ánh mắt tím đậm ý cười liếc sang Thanh Miêu - Tiếp tục dự án Hồi Sinh!

- ĐÙNG!!! - Một tiếng động lớn phát ra chói tai, chẳng ai kịp nhìn thấy gì cả. Hiện chỉ thấy màn khói mờ mịt lan tỏa xung quanh. Cạnh bên đám Lục Khương Hàm, bàn ăn của bọn Đàm Hạo... nát vụn!

- Thanh Miêu, bình tĩnh!! - Điệp Ngư hoảng sợ.

À phải! Cô hoảng sợ! Nhưng không bằng đám Lục Khương Hàm! Trong đầu của Trình Sinh hiện chỉ toàn những mớ hỗn độn: Cậu ta vừa làm cho cái bàn nát vụn? Cậu ta mạnh đến như thế sao? Cậu ta vừa làm cho cái bàn nát vụn? Làm sao làm được như thế? Chuyện này thật sự điên rồ! Thực sự điên rồ!

Lăng Trì bật cười:

- Lục Châu Trinh hiện nay đã kiên quyết diệt trừ Thế Giới Đêm rồi! Và cả... thu lại những mẫu thí nghiệm đã đánh rơi!

- Ý ngài là sao chứ? - Dương Nghiêm đẩy gọng kính.

- Thực ra Hồi Sinh là một thí nghiệm trên cơ thể con người... - Lăng Trì cười ám muội - Có thể làm cho người chết sống lại, không những thế... họ còn có được những năng lực tưởng chừng như ảo tưởng!

- Chuyện này đúng là khó tin! - Lục Khương Phong lắc đầu.

- Không tin? - Lăng Trì hướng Thanh Miêu mà đùa giỡn - Vậy Thanh Miêu, sao em không làm sáng mắt họ ra đi?

- Im đi! - Điệp Ngư hét lên, nhìn sang Thanh Miêu thấy sắc mặt cậu đã u tối thêm vài phần - Thanh Miêu, mặc hắn đi!

- Thanh Miêu không làm cũng không sao... các người ai cũng có thể làm được mà phải không? Hay... các người muốn tôi chứng minh cho họ thấy?

- Muốn làm gì thì tự mà làm! - Điệp Ngư nói rồi lôi Thanh Miêu ra ngoài, tránh để cậu tiếp xúc với hạng người này.

013 và Đàm Hạo cũng theo sau mà nhanh chóng ra ngoài. Lăng Trì nhìn đám Lục Khương Hàm:

- Các người thấy khó tin? Được thôi, tôi sẽ làm cho các người tin!

Bên ngoài chỗ đổ xe ngoài trời, gió cứ tấp nập thổi mạnh. Bãi giữ xe của nhà hàng này khá rộng rãi và yên tĩnh. Vì đa số những người này thường đổ xe họ dưới tầng hầm, chỉ có bọn Lục Khương Hàm cùng Đàm Hạo là quen để ở đây. Bốn người đứng giữa bãi đổ mà thở dốc, Điệp Ngư lo lắng nhìn sang Thanh Miêu:

- Em không sao chứ Thanh Miêu? Đừng kích động! Bệnh lại tái phát đấy!

- Miêu Miêu hiểu... - Thanh âm trầm đục phát ra lạnh lẽo.

Đàm Hạo kéo cậu vào lòng mà ôm chặt, chính giây phút này Thanh Miêu mới thực sự cảm thấy bình tĩnh. Cậu tựa cả người mình vào thân hình ấm áp kia.

- Oi oi! Lúc đó, không ngờ cậu lại chọn Đàm Hạo mà không phải Lăng Tử nha~ Không phải cậu yêu Lăng Tử sao? Sao lại đi chọn Đàm Hạo thế?

- Nè! Ngươi mau biến đi! Đừng ở đây giở trò nữa! Ngươi không còn là thành viên trong gia đình bọn ta rồi! Đồ phản bội! - Điệp Ngư gầm lên giận dữ.

Bọn Lục Khương Hàm cũng chỉ đứng sau Lăng Trì mà đánh giá tình hình, hoàn toàn không muốn can ngăn lại. Bởi họ muốn tìm hiểu tận cùng sự việc này! Bàn tay Lăng Trì bắt đầu xuất hiện dòng bụi xoay tròn. Lúc này khuôn mặt mọi người ai cũng hốt hoảng. Đám bụi trên tay Lăng Trì ngày càng lớn dần lớn dần và cứ xoay vòng.

- Sao có thể chứ? - Trình Sinh lắp bắp.

- Nhìn cho kỹ nhá - Lăng Trì cười cợt, chuyển dời khối cát hướng đến đám Lục Khương Hàm.

Phừng! Lửa bốc lên nghi ngút thiêu rụi cả đám cát của Lăng Trì. Lúc đám cát biến mất cũng là lúc, bọn họ thấy bàn tay của Đàm Hạo được một lớp ánh sáng đỏ rực bao bọc. Chuyện này thực sự rất khó tin!

- Hahahahaha - Lăng Trì phá lên cười - Các người đã sáng mắt chưa? Nhưng đó chưa phải là đẹp nhất đâu... đúng không? Thiên Sứ?

Dứt câu, Lăng Trì gồng mình nặn lên hai bàn tay thứ màu xanh tròn, nhìn có vẻ rất nguy hiểm. Cứ thế tiến thẳng đến phía Đàm Hạo. Nhanh như chớp! Hai viên xanh đậm ấy bị gió hất bay! Lần này chính là Thanh Miêu, cậu xuất hiện với đôi mắt hai màu sáng rực, khuôn mặt biểu hiện sự giận dữ tột cùng.

- Ngươi! - Thanh Miêu gằn giọng.

Lập tức trên bầu trời xuất hiện một cái chớp thật mạnh khiến người khác hoảng sợ. Điều kỳ lạ ở đây là... sấm chớp này màu xanh lá! Tiếp theo đó là nhiều cái rạch trời nữa! Trông cực kỳ đáng sợ! Bọn Lục Khương Hàm trơ mắt ra nhìn! Chuyện này rốt cuộc là làm sao?

Tác Giả: Sora Fuyu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.