[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 23: Chương 23: Cáo trạng




Dĩ nhiên Tiêu quý phi cũng biết Chu Thành là người phe Tiêu gia, khí thế lập tức trở lại, chỉ huy Chu Thành nói:

“Mấy tên tiện nô này dám ngang nghiên chống đối bổn cung, lại ra tay với người của bổn cung! Trong cung này có còn quy củ hay không?! Còn không mau bắt người lại cho bổn cung!”

Chu Thành tức khắc theo ý của Tiêu quý phi gật đầu nói: “Nếu là điêu nô mạo phạm quý phi nương nương thì dĩ nhiên cần phải bắt lại hỏi tội.” Dứt lời liền chấp tay về phía Hạ Hàn, “Đức quân hầu xin thứ lỗi.”

Hạ Hàn chăm chú quan sát vẻ mặt khiêu khích của Chu Thành đang nhìn mình, hơi nhíu mắt lại, “Chu thống lĩnh sao lại nói như vậy. Nếu nói đến điêu nô, mấy tên trước mặt cũng vừa đúng lúc đụng phải bổn cung. Hay Chu thống lĩnh cùng bắt hết lại đi?”

“Quân hầu thật biết nói đùa.” Chu Thành nhìn cung nhân Hoa Cảnh Điện đầy đất rồi nói, “Gần đây ai chẳng biết phong thái của quân hầu, còn dám đụng chạm tới ngài sao?”

Dứt lời, ra hiệu thị vệ sau lưng tiến lên bắt người.

Tiêu quý phi ở một bên rốt cuộc cũng dịu lại. Nghĩ rằng cung nhân bên người Đức phi cho dù lợi hại thế nào đi nữa, cũng không địch lại được thị vệ cấm quân đâu!

Nhìn thấy thị vệ tiến tới, mấy người Vân Cẩm ngược lại cũng không hoảng hốt. Không nói một lời che trước người Hạ Hàn, cũng không có ý phản kháng.

Nhưng thị vệ đi đầu mới vừa đụng đến vai của mấy người Vân Cẩm liền bị bốn người đè quỳ dưới đất.

“Đợi đã...”

Hạ Hàn lên tiếng ngăn cản. Nhưng Chu Thành lại làm như không nghe được, mỉm cười đứng tại chỗ, hoàn toàn không để Hạ Hàn vào mắt.

Tiêu quý phi đứng ở bên cạnh rốt cuộc cũng lộ ra vẻ vui sướng. Đắc ý nhìn thị vệ áp giải toàn bộ người bên cạnh Hạ Hàn.

Nhưng hai người vui vẻ chưa duy trì được bao lâu đã thấy Hạ Hàn tiến lên mấy bước.

Người chung quanh chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, liền nghe hai tiếng “ba ba” lanh lảnh, bàn tay của Hạ Hàn đã đánh lên mặt Chu Thành.

“Lời bổn cung mới nói, không nghe được sao?” Hạ Hàn mặt không đổi thu bàn tay về, trong mắt toàn là tâm tình chán ghét, “Cũng không nhìn xem thân phận của bản thân là gì, người của bổn cung mà cũng dám động đến. Đều chán sống hết rồi phải không?”

Chu Thành nhất thời bị Hạ Hàn cho hai cái bạt tai đến ngớ người. Mãi đến khi thanh âm của Hạ Hàn hiện lên vẻ lạnh lẽo truyền vào tai, lúc này mới cảm giác được gò má đau buốt.

Chu Thành không dám tin trợn to hai mắt, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Hai cái tát tai ban nãy, đừng nói tránh né, hắn còn không thấy rõ được động tác của đối phương!

Tiêu quý phi bị biến cố bất ngờ này doạ sợ đến ngây ngẩn cả người. Nửa dựa vào cung nữ đang đỡ mình, sớm đã quên tiếng kêu lớn ban nãy.

Hạ Hàn cũng không để ý hai người, quay đầu lại liếc mắt mấy tên thị vệ một cái. Vài tiểu thị vệ theo bản năng buông lỏng bọn Vân Cẩm ra, e dè lùi ra hai bước.

“Làm việc trước tiên phải biết rõ mình là ai.” Hạ Hàn chờ mấy người Vân Cẩm lại lần nữa đứng phía sau mình, lúc này mới thản nhiên mở miệng nói, “Hai cái tát này xem như là phần thưởng của bổn cung cho ngươi. Nếu có lần sau nữa, bổn cung có thể sẽ không khách khí như vậy nữa.”

Thấy vẻ mặt không dám tin của Chu Thành đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Hạ đột nhiên cười nói: “Thế nào, Chu thống lĩnh nhìn bổn cung như vậy là vì không cam lòng sao? Nếu không thì để bổn cung bảo người đi mời Hoàng thượng đến phân xử công bằng?”

Vừa nghe Hạ Hàn nói như vậy, Chu Thành tức khắc thu lại biểu cảm.

Gần đây vì chiến sự ở biên quan, Hoàng thượng muốn trấn an Hạ gia bị lạnh nhạt nhiều năm, Đức phi mới đột nhiên thụ hưởng sự cưng chiều. Đây là một bí mật đã sớm được công khai.

Lúc này chiến sự chính thức bước vào thời khắc quan trọng, nếu Đức phi thật bảo người mời Hoàng thượng tới, đến lúc đó sẽ có kết quả gì thì khỏi cần nghĩ cũng biết.

Cho dù việc này do Tiêu quý phi khơi mào, nhưng Hoàng thượng cũng luôn nể mặt mũi Tiêu gia. Đến lúc đó vì muốn lấy lòng Đức phi, trừ mình bị phạt ra còn có thể là ai?

Ngay từ đầu Chu Thành dám khiêu khích Hạ Hàn như thế cũng bởi vì có mặt Tiêu quý phi. Dù sao Hạ Hàn cũng là nam phi, nếu y cùng Tiêu quý phi xảy ra tranh chấp, khi tin truyền đi khẳng định mọi người sẽ chỉ trích Hạ Hàn là người có lỗi.

Nhưng Chu Thành không ngờ rằng đường đường là con trai từ hổ môn của Trấn Quốc Công phủ, lại so đo chuyện như thế này. Đường đường là đàn ông mà tranh chấp cùng phi tần, còn nói sẽ tìm Hoàng thượng tố cáo. Thật là không sợ khi tin truyền ra bị người khác chê cười!

Tuy vậy lúc này thân phận Hạ Hàn là Đức phi, còn là hậu phi có danh tiếng nổi nhất gần đây. Mặc dù phần sủng ái đó có bao nhiêu phần thật đi nữa thì một ngoại thần cũng không thể tuỳ ý khiêu khích được. Mặc dù Chu Thành là thống lĩnh Nam phủ, nhưng nói trắng ra rằng toàn bộ hoàng thất đều là chủ tử của gã.

Hạ Hàn thấy Chu Thành đã nhận ra được và mất, liền cười lạnh nói: “Thế nào, Chu thống lĩnh không tạ ơn Bổn cung đã ban thưởng sao?”

Sắc mặt Chu Thành đột nhiên lúc trắng lúc xanh. Do dự hồi lâu, rốt cuộc nghiến răng chậm rãi quỳ xuống hướng về Hạ Hàn,

“Thần... tạ ơn quân hầu chỉ bảo.”

Lúc này Hạ Hàn mới hài lòng khẽ gật đầu, xoay người lần nữa đối mặt với Tiêu quý phi đang đen mặt bên cạnh, nói: “Thần còn có việc phải làm, không tiếp chuyện nương nương được nữa. Xin được cáo lui trước.”

Nói xong, cũng không hành lễ, mang theo bốn người Vân Cẩm xoay người rời đi.

Lần này Tiêu quý phi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, dậm chân hét lên với Chu Thành, “Ngươi còn ở đây làm gì? Nhanh đi bắt y lại cho Bổn cung!”

Nhưng Chu Thành đâu dám động thủ với Hạ Hàn? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Hàn dẫn người biến mất sau tầng tầng lớp lớp những bụi cây ngoài Ngự Hoa Viên.

Chu Thành đang quỳ dưới đất chậm rãi đứng dậy. Che lấy gò má đau nhói, trừng mắt nhìn hướng Hạ Hàn rời đi, hận ý nhanh chóng dâng đầy trong mắt.

Xưa nay gia giáo ở Trấn Quốc Công phủ quá mức nghiêm ngặt, từ nhỏ ba huynh đệ Hạ gia đã bị Trấn quốc công tự tay cầm gậy tập võ. Cho dù Hạ Hàn vào cung mấy năm nay, cũng chưa từng trễ nãi việc luyện võ của bản thân.

Nếu nói về kinh nghiệm thực chiến, Chu Thành từ nhỏ được nuôi ở kinh thành, mỗi ngày đi theo mấy giáo đầu của những công tử bột học võ nghệ thì làm sao là đối thủ của Hạ Hàn. So với hai cái tát mà Vân Cẩm dạy dỗ tiểu thái giám còn lợi hại hơn. Lúc này hai gò má của Chu Thành đã sưng vù lên, thoạt nhìn rất ghê rợn.

Huống gì nỗi đau ngoài da cũng không phải là điều Chu Thành để tâm nhất.

Hạ Hàn đánh hai cái tát ngay trước mặt thuộc hạ của gã, thật sự chạm đến lòng tự ái của Chu Thành luôn cao cao tại thượng!

Chu Thành đứng tại chỗ trong lòng ngổn ngang, Tiêu quý phi thấy Hạ Hàn nhẹ nhàng rời đi, lúc này cũng không làm gì được nữa. Tức giận tiến lên hai bước, tát hai bạt tai lên mặt Chu Thành.

Móng tay nhọn xẹt qua gò má sưng tấy của Chu Thành, đau đến mức gã mất cảm giác.

“Một đám phế vật! Toàn bộ là một đám phế vật!”

Tiêu quý phi tức giận đến rơi lệ, dùng khăn gấm che mặt lại. Đám cung nhân hoảng loạn xúm lại, xoay người bước nhanh đi về phía Từ An Cung.

Thống lĩnh Nam phủ ngu dốt lại bị đánh một lần nữa, đứng ngây ra tại chỗ một hồi lâu. Mãi đến khi Tiêu quý phi cũng mất bóng, lúc này mới giận tím mặt xả giận lên mấy tên tiểu thị vệ ở đằng sau một trận.

Sau cùng vết thương trên mặt đau đớn không ngừng, cũng chỉ có thể bưng gò má sưng vù thất thểu rời đi.

Chuyện Tiêu quý phi và Đức phi tình cờ gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, ngay sau khi Hạ Hàn rời đi đã được báo chi tiết đến Ngự Thư Phòng.

Sau khi Triệu Thần Hi nghe Liên Cẩn hồi báo, cưới không ngớt, suýt chút nữa thì hất đổ chén trà trong tay.

“Bệ hạ cẩn thận ạ!” Liên Cẩn vội vàng tiếp lấy chum trà trong tay Hoàng đế, rất sợ không cẩn thận làm bị thương long thể.

Vừa đặt chum trà lên bàn, thanh âm của Liên Cẩn cũng mang theo ý cười, “Quân hầu thật là có bản lĩnh. Cuối cùng Quý phi nương nương chỉ biết khóc đi tới Từ An Cung mà thôi!”

Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu thấy Tiêu quý phi luôn kênh kiệu tận mây xanh bị người khác sửa trị như thế!

Triệu Thần Hi cũng cười liên tục, xua tay, “Y thật là rãnh rỗi, cùng nữ nhân lời qua tiếng lại lâu như vậy.”

Sau khi cười xong, Liên Cẩn hơi ngập ngừng, nhỏ tiếng hỏi: “Hôm nay thống lĩnh Nam phủ này chống đối Đức phi, bệ hạ có cần...”

Triệu Thần Hi nghe vậy, ôn hoà trên mặt liền biến mất, nét tươi cười chỉ còn dư lại sự băng lãnh, “Trước hết hẵng chờ xem đã, tìm được thời cơ sẽ xử lý gã thẳng tay.”

Liên Cẩn nhanh chóng đáp, “Nô tỳ tuân chỉ. Nhưng có lẽ sau ngày hôm nay, gã cũng không dám làm phiền quân hầu nữa đâu.”

Triệu Thần Hi hừ lạnh một tiếng, không muốn nhắc lại người này nữa. Chợt nhớ đến Hạ hàn, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đức phi hiện đang ở đâu?”

“À...” Liên Cẩn liền lộ ra biểu cảm quái dị, nhỏ giọng thưa: “Vừa nãy Quân hầu đã đến... Từ An Cung trước quý phi nương nương một bước...”

Nghe vậy Triệu Thần Hi ngẩn ra, ngoảnh đầu liếc mắt kinh hãi nhìn Liên Cẩn, “Y vừa chạy đi tìm Thái hậu?!”

Cháu gái được cưng chiều nhất của Thái hậu, đối với Tiêu quý phi, Từ An Cung này giống như Hoa Cảnh Điện của mình, đi tới tự do, cũng ít khi cần thông báo gì.

Nhưng hôm nay khi người canh cửa của Từ An Cung thấy Tiêu quý phi đang khóc lóc chạy tới, lại làm khó muốn ngăn lại. Bây giờ Tiêu quý phi nào có tâm trạng để ý bọn họ. Chưa kịp nghe lời khuyên ngăn, đã chạy bừa vào chính điện.

“Cô mẫu! Cô mẫu, người cần phải giúp con ——”

Tiêu quý phi nhìn thấy Thái hậu đang ngồi ở vị trí chính trong chính điện, vừa khóc vừa kể lể được phân nửa, liền đột nhiên liếc thấy một người đang ngồi dưới chỗ Thái hậu.

“Tại sao ngươi lại ở đây?!” Thanh âm nghẹn ngào của Tiêu quý phi lập tức biến thành tiếng thét thất thanh chói tai.

“Hôm nay Quý phi nương nương và vi thần thật đúng là có duyên. Quý phi nương nương cũng đến thỉnh an Thái hậu nương nương sao?” Hạ Hàn cầm lấy miếng điểm tâm mà tiểu cung nữ mới bưng lên, mỉm cười chào hỏi Tiêu quý phi đang đầy mặt khiếp sợ.

Tiêu quý phi thấy vậy, vẻ mặt đột ngột chuyển từ khóc thút thít qua tức giận và sửng sốt. Thanh âm không còn không chế được nữa, xém chút nữa thét bể cả họng. Nước mắt trên mặt còn chưa khô, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi đi hết. Thoạt nhìn rất thảm hại.

“Tiêu quý phi, con đang làm gì thế!”

Thái hậu thấy Tiêu quý phi như vậy cũng vừa tức giận vừa kinh ngạc. Nhưng Đức phi còn ngồi bên cạnh, nên chỉ có thể nửa nhắc nhở, nửa quan tâm nói một câu.

Lúc này đừng nói Tiêu quý phi kinh ngạc, hôm nay Thái hậu nhìn thấy Hạ Hàn cũng sửng sốt không kém gì Tiêu quý phi.

Ban nãy khi tiểu cung nữ tiến vào thông báo Đức phi đến Từ An Cung thỉnh an, cũng làm Thái hậu giật mình.

Từ khi Đức phi tiến vào cung cho đến nay, ngoại trừ vào dịp yến tiệc cuối năm hàng năm, các cung phải trình diện thì Thái hậu không bao giờ gặp y. Thứ nhất vì Đức phi là nam giới, rất nhiều chỗ bất tiện. Thứ hai, vì Hoa Anh Điện chẳng khác gì lãnh cung nên Thái hậu cơ bản không bao giờ nhàn rỗi để ý y làm gì.

Một tháng này, Thái hậu cũng tính vẫn coi như y không tồn tại như cũ. Đức phi cũng không hề xuất hiện trước mặt mọi người, hai bên có tình cờ gặp mặt cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng hôm nay Đức phi lại đột nhiên đến thỉnh an, khiến Thái hậu làm sao không sửng sốt đây.

Nếu người đã tới, Thái hậu nghĩ gặp y một tí cũng không sao. Dù sao đây chính là Từ An Cung, mình còn là Thái hậu. Nhưng vẫn không hiểu hôm nay Đức phi đột nhiên vì sao nghĩ ra ý định này.

Không ngờ Đức phi vừa vào thỉnh an đã ngay lập tức bắt đầu cáo trạng.

Vừa nói mình vào cung một thân một mình, cũng chưa bao giờ tuỳ ý trêu chọc thị phi. Lại vừa nói mình xuất thân nhà tướng, tuy lúc này thân là hậu phi, nhưng chưa đến mức lưu lạc đến mức bị người khác tuỳ ý ngược đãi.

Thái hậu nghe y lòng vòng nửa buổi mới hiểu được Đức phi đang tìm mình cáo trạng Tiêu quý phi.

Vô tình gặp được trong Ngự Hoa Viên? Bị bắt nạt mắng chửi? Còn để cung nhân tra tấn y?

Vừa uống trà vừa ăn điểm tâm mà nói thê lương như thế thì liệu ai tin chứ?

Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.