Trong chốc lát Triệu Thần Hi cười như hoa nở, đã kìm nén quá lâu, lúc này mới nhếch khoé miệng lên liền thả xuống lại. Tỏ vẻ nguy hiểm duy trì vẻ mặt nghiêm túc, “Ngươi mới hôn lén trẫm sao?”
“Không, không...” Hạ Hàn xua tay nói lắp mấy tiếng “không” liên tiếp.
“Không?” Triệu Thần Hi cố tình làm ra vẻ nghi ngờ, “Vậy ban nãy là ai táy máy tay chân với trẫm thế? Trong phòng này còn có người khác sao?”
Hạ Hàn bị Triệu Thần Hi bắt bí, hận không thể tìm chỗ chôn mình xuống, nói cũng không nói rõ được, “Ta, ta không...”
“Trẫm biết ngay là ngươi!” Triệu Thần Hi dẫn chủ đề lập tức cắt ngang lời y, đè toàn bộ người xuống nhuyễn tháp, bản thân cũng lập tức xoay người phủ lên phía trên, “Đức phi, hôm nay ngươi cũng có gan to hơn rồi đấy? Mới đi khiêu khích Tiêu quý phi, lại còn xung đột với Thái hậu. Bây giờ còn dám đến cợt nhả với trẫm. Ngươi nói xem, này là tội gì đây?”
Hạ Hàn vốn muốn lấy lòng Triệu Thần Hi nên ban nãy mới nhắm mắt chủ động hôn một cái. Nào biết bị Triệu Thần Hi lấy làm thú vui, còn trêu chọc mình một cách nghiêm trang như thế, da mặt mỏng đâu chịu được. Mắc cỡ chỉ dám nhắm tịt hai mắt không đáp lời.
“Hừ, không đáp chính là nhận tội?” Triệu Thần Hi cúi đầu xuống liếm gương mặt đỏ chót kia một cái, “Hôm nay phải trừng trị tội đại bất kính của ngươi...”
Nói xong, liền ngậm lấy cánh môi mỏng trước mặt.
Triệu Thần Hi bá đạo đè Hạ Hàn xuống, cho dù Hạ Hàn thấy môi trên có hơi đau cũng không chống cự. Chỉ nhắm hai mắt ngoan ngoãn thuận theo mà thôi.
Thái độ Hạ Hàn càng mềm dẻo như vậy, liền làm lửa giận trong lòng Triệu Thần Hi càng bốc lên. Đè mạnh xuống, bàn tay bắt đầu không thành thật trượt vào trong vạt áo Hạ Hàn.
Nhưng bàn tay mới đụng tới da dẻ ấm áp của người dưới thân, thân thể Hạ Hàn vốn lúc đầu mềm nhũn trong nháy mắt liền đông cứng lại.
Triệu Thần Hi buồn bực dùng sức gặm mút đầu lưỡi Hạ Hàn. Khi mở mắt ra, quả nhiên thấy gương mặt Hạ Hàn vốn chỉ là ngượng ngùng, nay lại mang theo sự luống cuống không biết phải làm sao.
Im lặng thở dài, trong lòng Triệu Thần Hi không biết đã bao nhiêu lần oán giận Trấn quốc công đang ở biên quan. Vì sao lại dạy nhi tử thành cứng nhắc như vậy!
Từ khi vừa mới bắt đầu đến Hoa Anh Điện cho tới nay, Triệu Thần Hi ngoại trừ ôm ôm hôn hôn, vẫn không thể làm gì khác nhiều.
Mỗi lần hơi có chút ý định như vậy, Hạ Hàn sẽ sợ hãi giống như thỏ. Ngoại trừ vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, còn là một bộ dáng đáng thương không dám phản kháng.
Bị nhìn như vậy một chốc, Triệu Thần Hi đâu còn có lòng cứng rắn ép buộc y nữa chứ.
Thân là hậu phi, lại không thị tẩm, quả thật là đồ ngốc!
Triệu Thần Hi lén mắng bao nhiêu lần trong lòng, nhưng mỗi lần vẫn chỉ đành mềm lòng mà thu tay lại.
Hắn cũng biết Hạ Hàn không phải là không nguyện ý thân thiết với mình, chỉ là lúc trước Trấn quốc công chưa từng dự định hay nghĩ rằng sẽ đem nhi tử tiến cung. Nên dạy dỗ ra nhi tử đều là con người kiên cường boong boong, nào có kinh nghiệm bị người khác đè dưới thân như thế.
Gia giáo ở Trấn quốc công phủ luôn quá mức nghiêm ngặt, ba huynh đệ Hạ gia không có bất cứ thói xấu nào của những công tử bột nhà quý tốc khác. Kỹ viện, ca cơ vũ cơ gì gì, ai dám đi nơi phong nguyệt, sẽ bị đánh gãy chân.
Sinh hoạt của Hạ Hàn trước khi bị Triệu Thần Hi nửa lừa gạt nửa dỗ tiến cung rất đơn sơ mộc mạc, đơn giản đến có thể nhìn xuyên suốt!
Mỗi ngày không phải luyện võ thì học binh pháp, thời gian còn lại thì học quy củ, lễ nghi, không thiếu thứ gì. Dưới tình huống như thế, Hạ Hàn đâu còn thời gian hay sức lực đi tìm hiểu tình cảm trai gái chứ?
Nhưng nếu cuộc sống trước kia của Hạ Hàn buồn chán như vậy, trái lại suy nghĩ kĩ thêm thì mình không phải là người đầu tiên và cũng là duy nhất mà y động tâm sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, tuy trong miệng Triệu Thần Hi oán trách Trấn quốc công không dạy nhi tử. Trong lòng cũng cũng cảm thấy rất hài lòng với gia quy nghiêm khắc ở Trấn quốc công phủ. Dĩ nhiên, nhìn thấy sự khẩn trương vạn phần của Hạ Hàn, thì càng không nỡ làm tiếp.
Mỗi lần chỉ có thể dụ dỗ ôm rồi chờ một ngày nào đó y quen đã hẵng nói.
Triệu Thần Hi thu lại bàn tay đang đặt dưới vạt áo Hạ Hàn về, cũng chầm chậm nhả cánh môi ra. Ngẩng đầu thấy sắc trời bên ngoài, Triệu Thần Hi đành bất đắc dĩ cúi đầu xuống, chôn nơi chiếc cổ thon dài kia dùng sức cắn hai cái.
Thân thể bị cắn của Hạ Hàn run lên, nắm chặt lấy ống tay áo Triệu Thần Hi,
Triệu Thần Hi khép miệng, xoay người ngồi dậy lần nữa. Người dưới thân đã sớm thành con tôm luộc.
Rất ghét bỏ liếc mắt quan sát đối phương, vẫn động người nhẹ nhàng kéo người lên.
Vừa giúp y chỉnh sửa lại y sam xộc xệch, Triệu Thần Hi vừa bất mãn oán giận, “Trẫm cũng sẽ không ăn thịt ngươi, vì sao sợ như vậy chứ?”
Hạ Hàn để mặc cho Hoàng đế nhào nặn vân vê, không dám lên tiếng. Đây là phản xạ có điều kiện của thân thể, không phải do mình có thể khống chế được. Y cũng không có biện pháp mà!
Sửa lại quần áo xong, Triệu Thần Hi kéo người ra khỏi phòng khách, phân phó người bên ngoài chuẩn bị bữa tối.
Thời gian cũng đã trễ, những thức khác để lần sau hẵng nói.
Ban đêm, Đức phi liên tiếp phân cao thấp với cả Thái hậu và Tiêu quý phi vào ban ngày vẫn dính như sam với Hoàng đế cùng dùng bữa rồi đi ngủ. Nhưng Từ An Cung và Hoa Cảnh bị y khuấy đảo một trận đích thật không yên ổn như thế.
Tiêu quý phi nghe nói đêm nay Hoàng thượng lại đi Hoa Anh Điện, nghĩ đến oan ức nhận được lúc sáng càng bực bội. Trở lại tẩm điện của mình nhưng cơn giận vẫn chưa tan, thẳng tay dằn vặt toàn bộ Hoa Cảnh Điện đến hơn nửa đêm.
Mà Thái hậu ở trong Từ An Cung, nghe nói Hoàng đế đi Hoa Cảnh Điện, liền vội truyền tin ra ngoài răng thị vệ Nam phủ Chu Thành, bởi vì chống đối Đức phi mà bị phạt một trăm trượng hình.
Trong lòng Thái hậu đột nhiên thấy kinh sợ, Hoàng đế cũng đã biểu đạt ra ý thiên vị bên kia. Việc này... có thể cứ thế kết thúc không, hay còn thương lượng tiếp nữa. Trái lo phải nghĩ, thì làm sao có thể an ổn nghỉ ngơi chứ?
Sáng hôm sau, đủ loại tin tức truyền lên triều, làm chấn động các phe phái triều thần trở nên hỗn loạn bất an.
Lộn xộn cả buổi, chúng triều thần đại khái nắm được chuyện đã xảy ra rằng:
Hôm qua Tiêu quý phi nhục mạ Đức phi trước mặt mọi người trong Ngự Hoa Viên, hai bên đánh nhau trong Ngự Hoa Viên! Còn kinh động đến thị vệ cấm quân.
Sau đó Đức phi còn đi Thái hậu phân xử, vừa đúng lúc đụng phải Tiêu quý phi. Trong cơn tức giận, Tiêu quý phi đã xúc phạm đến Trấn quốc công phủ.
Trong chốc lát, đại thần trong triều liền phân ra thành bap he. Túm tụm lại trong nhóm mình thì thầm to nhỏ.
Chờ đến khi Triệu Thần Hi thượng triều, toàn bộ Kim Loan Điện lập tức xào xáo tách ra.
Ngày nay quốc gia đang lâm vào tình cảnh chiến sự, Đức phi ở hậu cung được sủng ái, các võ tướng thường ngày vẫn luôn trầm mặc dạo gần đây cũng năng nổ hơn vài phần.
Hôm nay vừa nghe Tiêu quý phi dám nhục mạ Trấn quốc công vẫn còn đang trấn giữ ở biên quan đúng thật là chọc vào nghịch lân của bọn họ.
Một nữ tử hậu cung, trong ngày thường chỉ biết hưởng thụ vinh hoa, lúc này nước nhà đại nạn, nàng vẫn còn dám nhục mạ hộ quốc công thần đang chiến đấu trong biển máu ở biên quan.
Đây gọi là cái gì chứ? Không có tướng lĩnh ở biên quan, thì nàng làm sao hưởng thụ sự xoa hoa thường ngày, không biết nói cảm ơn, còn dám càn rỡ như thế.
Một nhà Trấn quốc công lần lượt ra chiến trường, còn sót con trai thứ đang ở trong cung lại bị nữ nhân không ra gì khi dễ. Như vậy mà còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!
Phe phái của Thái sư lúc này cũng đang rất bực tức. Trước đây Tiêu gia nắm quyền hậu cung đã lâu, nhưng trong thời gian này liên tiếp bị bọn võ quan thô lỗ chèn ép, thật sự rất là áp lực.
Ở trên triều vốn không nên nhúng tay vào chuyện ở hậu cung quá nhiều. Nhưng sau khi Đức phi được sủng ái, dựa vào phụ thân và huynh trưởng mà hoành hành ngang ngược ở hậu cung. Một hai lần thì bọn họ còn e ngại chiến sự khẩn cấp nên không dám góp ý kiến. Hôm nay thật là càng ngày càng quá đáng, ngay cả tách trà của Thái hậu mà cũng dám đập bể, đây chính là đại bất kính mà!
Lúc này, phái trung lập thiểu số cũng sốt ruột nhức đầu không biết về phe nào.
Ngươi nói thử cái này gọi là chuyện gì vậy? Từ khi Đức phi được sủng ái đến nay, dường như cục diện trong triều thường bị hậu phi ảnh hưởng.
Trước kia lúc Tiêu quý phi ỷ vào Tiêu gia mà hoành hành ở hậu cung, vậy mà mấy đại thần chính trực bảo thủ không có một câu oán thán.
Nhưng khi đó không ai dám chống lại trực tiếp với Tiêu quý phi! Một nhà Tiêu gia độc quyền có thể đè xuống những hậu phi khác, làm sao hậu cung có thể dậy nổi song cơ chứ, dĩ nhiên cũng không tới phiên đại thần trên triều tới hỏi đế vương về chuyện hậu cung.
Nhưng này Đức phi lại khác biệt, hành vi làm việc so với Tiêu quý phi năm ấy càng không kiêng kị gì không nói, bây giờ ngay cả Thái hậu mà y cũng dám chống đối! Đây chính là bất hiếu tột cùng mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đức phi đập bể tách trà của Thái hậu là vì Tiêu quý phi đầu tiêu nhục mạ Trấn quốc công phủ, Thái hậu thiên vị Tiêu quý phi trước. Nếu như trong ngày thường, bất kể cho ngươi có lý do gì, hậu phi dám chống đối Thái hậu dĩ nhiên sẽ bị hoàng tộc hung hang mắng nhiếc một trận.
Nhưng bây giờ phụ thân, huynh trưởng, và bào đệ của Đức phi người ta vẫn còn đang ở chiến trường, người ta là bởi vì bị làm nhục cả nhà mới tức giận. Hôm nay chúng quan lại có thể bình tĩnh mà đứng ở chỗ này lên triều, ai dám nói không phải là nhờ Trấn quốc công bảo hộ? Bây giờ làm sao bọn họ có thể góp ý nói hành vi của Đức phi là ngang ngạnh, không hợp quy cũ trong cung chứ?
Lúc này phái trung lập cũng thở dài cảm khái, yêu phi làm loạn nước nhà mà! Ngươi xem xem, một hậu phi thôi mà trong một tháng ngắn ngủi đã khuấy đảo triều đình thành cái dạng gì đây? Cũng may là Nhị công tử Trấn quốc công phủ năm đó không có vào triều làm quan, mà đã sớm bị giam trong hậu cung.
Về vũng nước bẩn này, toàn bộ phái trung lập đều ngậm miệng, không để bản thân dấy vào.
Phái trung lập thối lui ra khỏi cuộc đấu đá này, bây giờ chỉ còn lại hai thế lực Thế sư và Trấn quốc công bắt đầu giằng co nhau.
Tâm trạng của chúng võ tướng cực kì kích động, không đợi người bên Thái sư phản ứng, đã bắt đầu góp ý muốn Hoàng đế nghiêm phạt Tiêu quý phi.
Một đám lão già cao lớn thô kệch, mỗi một người đều bày ra vẻ mặt đau khổ bắt đầu trình bày lòng trung thành của Trấn quốc công nơi biên quan cao thế nào, Đức phi nương nương trong hậu cung đang lo lắng cỡ nào. Thiên vị Tiêu quý phi chính là vũ nhục toàn bộ tướng sĩ ở Đại Uyên!
Người bên Thái sư nghe xong cũng bắt đầu kích động. Đức phi chống đối Thái hậu mà chúng tôi còn chưa mở miệng nói, sao bên các người còn đóng vai ác đức đi cáo trạng trước vậy?!
Cả triều nháo nhào nhặng xị hết cả lên. Hoàng đế ngồi ở long ỷ trên cao, tuy sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng không mở miệng ngăn cản. Khiến người ta không biết là nghiêng về phe nào.
Hai phe càng cãi càng hăng. Tiêu thái sư đứng đầu hàng bên quan văn, tuy không nói gì, nhưng sắc mặt cũng khá khó coi. Mình đã sớm ngàn lần vạn lần dặn dò là gần đây không nên đi trêu chọc Hạ gia rồi. Nữ nhi Tiêu quý phi coi như hành sự nông nổi, sao tỷ tỷ Tiêu thái hậu đứng một bên không chỉ vẽ chứ?
Nhưng lúc này muốn ngăn cản người bên này, lại sợ các võ quan không ra gì kia thật sự cho rằng Tiêu Bá Viễn hắn sợ. Về sau sẽ dám ức hiếp nhiều chuyện lên đầu hắn nữa!
Kết quả trong lòng Tiêu thái sư còn chưa nghĩ ra được một cái cớ, sự việc đã bắt đầu kéo đến chuyện của Phó Lâm ở Điện Châu.
Tiêu thái sư biến sắc, vẻ mặt của Hoàng đế ngồi trên kia cũng càng ngày càng đen hơn. Tiêu thái sư hung hang trừng quan viên bên cạnh một cái, nhưng đã chậm rồi.
Khi quan viên bên phía Tiêu gia phục hồi tinh thần lại liền thấy vẻ mặt âm trầm của Hoàng đế, ấp úng không dám đáp lời. Dần dần yếu hẳn xuống.
Kết quả chuyện xấu liên tiếp ùa tới. Hoàng đế còn chưa đưa ra quyết định gì cho chuyện này, bên ngoài lại đột nhiên truyền tin của Dụ vương.
Hoàng đế để người tiến vào, vừa nhìn thì ra là thị vệ bên người của Dụ vương. Lúc này cả người lôi thôi lếch thếch, quỳ trên mặt đất liên tục thỉnh tội.
Lại nói về Dụ vương vào một tháng trước, khi chiến sự đang lúc đỉnh điểm, thì mất liên lạc ở Điện Châu. Một đám thị vệ tìm khắp nơi nhưng không có cách nào, chỉ có thể cử hắn một mình chạy về kinh thành báo tin.
Hết chương 25