[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 67: Chương 67: Nhàn vương




Editor: Cát CánhCho dù Triệu Thần Hi có muốn quở mắng thế nào, lần này Triệu Thần Ngữ lại càng kiên trì, sống chết không chịu nhả ra.

Cuối cùng Triệu Thần Hi chẳng còn cách nào, uy hiếp nói nếu còn không thu liễm như vậy nữa, Triệu Thần Hi sẽ trực tiếp trói y lại nhốt trong miếu. Thuận tiện trong thời gian đó sẽ trực tiếp ban hôn cho Hạ Hiên, để y đỡ ồn ào.

Lúc này Triệu Thần Ngữ mới không thể không nhường một bước, sau khi một lần nữa dày vò Ngự Thư Phòng của Triệu Thần Hi, y mới nổi giận đùng đùng quay về phủ.

Sau khi Triệu Thần Ngữ đi rồi, Triệu Thần Hi nhìn thư phòng hỗn độn, tức giận tới mức phát run.

Liên Cẩn vừa dặn dò nội giám nhanh chóng thu dọn, một bên trông chừng bên cạnh Triệu Thần Hi thuận khí cho hắn.

“Bệ hạ đừng tức giận nữa. Chắc chắn vương gia không phải cố ý không nghe lời người. E rằng ngài ấy đã thực sự thích thế tử phủ Trấn Quốc Công, cho nên mới vội vã như thế. Nhiều năm như vậy, điện hạ cũng đã lâu lắm chưa từng thực sự phát giận.”

Triệu Thần Ngữ quay đầu trừng hắn một cái. Liên Cẩn cười gượng hai tiếng, vẫn kiên trì tiếp tục nói giúp cho Triệu Thần Ngữ.

“Nô tài kiến thức nông cạn, trước đây chỉ đứng ở xa xa nhìn, nhưng cũng ấn tượng rất sâu. Thế tử cũng là hào kiệt, đứng chung một chỗ với vương gia cũng rất xứng đôi.”

Triệu Thần Hi căn bản lười để ý tới hắn. Triệu Thần Ngữ từ nhỏ tới lớn, cho dù là hắt hơi một cái cũng có một đám người từ trên xuống dưới che chở y. Chính vậy mới quen thành cái thói xấu, sớm nên xử lý y rồi.

Trở về suy nghĩ lại cẩn thận, hình như bản thân cũng là một trong mấy người cầm đầu chiều hư y.

Bực bội day trán, cũng không có tâm tình xử lý chính sự gì. Triệu Thần Hi dứt khoát vung tay, quay về Phượng Dương Cung trước.

Về phần Triệu Thần Ngữ và Hạ Hiên, Triệu Thần Hi tự nhiên cũng không giấu Hạ Hàn thêm nữa. Dù sao bây giờ người cả kinh thành đều biết chuyện rồi, có giấu thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hạ Hàn có chút ngạc nhiên khi hôm nay Triệu Thần Hi lại tới đây trước. Nhưng mà khi nhìn thấy sổ gấp, lại bị Triệu Thần Hi oán giận nói về thái độ của Dụ vương ngày hôm nay, Hạ Hàn lại rất bình tĩnh.

“Thì ra hôm qua bệ hạ phiền lòng vì chuyện này sao.” Hạ Hàn vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp trán Triệu Thần Hi, ấn nhẹ lên xung quanh lông mày hắn, “Nếu như Dụ vương điện hạ đã nói như vậy, bệ hạ cứ thuận theo hắn đi.”

Triệu Thần Hi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Hàn.

Hạ Hàn lại cười lên, “Bệ hạ cũng quá lo lắng rồi. Đại ca ta không phải là người có thể bị người ta tùy ý bắt nạt, cho dù có là Dụ vương điện hạ… Bệ hạ đã quên rồi sao, đại ca đã đi theo phụ thân trấn thủ Thông Châu nhiều năm, binh sĩ dưới tay, có loại nào là không có? Tuy rằng sinh hoạt ở quân doanh không phiền phức như ở Kinh Thành. Nhưng nếu như luận về con người phức tạp, cũng không đơn giản như thế. Từ năm mười lăm tuổi đại ca đã bị phụ thân vứt một mình trong quân doanh, huynh ấy còn có thể bắt được Khả Hãn người Kim kia trong đám loạn quân, sao có thể để ý tới những thứ này?”

Triệu Thần Hi nghĩ ngợi cẩn thận, hình như cũng đúng là như vậy.

Hạ Hàn thấy hắn dường như cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, càng thêm nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, phụ thân và đại ca đều không phải là người suy nghĩ nhiều. Dụ vương điện hạ cũng chỉ có tâm tính trẻ con thôi, không hề có ác ý, đâu có thể thực sự mang tới phiền phức gì cho đại ca? Nếu như quả thực làm đại ca khó xử, huynh ấy cũng nhất định sẽ và cung báo cho bệ hạ biết. Ít nhất, cũng sẽ tới báo cho thần một tiếng.”

Nghĩ tới hôm nay khi vào triều, thần thái phụ tử Hạ gia không hề có chút bất thường, Triệu Thần Hi cũng cảm thấy đúng như lời Hạ Hàn nói.

Hắn lập tức thở dài thả lỏng, đưa tay kéo ôm lấy Hạ Hàn.

Có thể cũng là vì chuyện này đề cập tới Hạ gia và Triệu Thần Ngữ, cho nên hắn quá để tâm.

Dù sao hiện tại phủ Trấn Quốc Công cũng đang bị vây ở nơi đầu sóng ngọn gió. Không nói tới việc Hạ Hàn mới vừa được tấn phong Hoàng hậu, Triệu Thần Ngữ lại bám lấy Hạ Hiên không buông. Còn làm ầm ĩ mọi chuyện quá mức tưởng tượng, truyền tin đồn khắp cả Kinh Thành rồi.

Nếu như nghĩ chuyện này theo chiều hướng xấu, ồn ào hơn một chút, gây rắc rối thêm một chút, thật đúng là có thể ảnh hưởng tới các thế lực hiện giờ ở Kinh Thành.

Nhưng trái lại nghĩ theo như Hạ Hàn nói, Hạ Hiên là người trong cuộc căn bản không tính toán hành động của Triệu Thần Ngữ, kỳ thật cũng chỉ là một mình Triệu Thần Ngữ gây sức ép mà thôi. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên y giày vò người khác như vậy, xong trận này cũng sẽ không ai quan tâm nữa.

Nghĩ tới chuyện này đã xảy ra mấy ngày rồi, trong Kinh Thành trừ những lời đồn không đáng tin ra thì quả thật cũng không có ảnh hưởng thực tế nào. Không phải sau khi bãi triều mình mới biết sao? Nếu như thật sự gây sức ép ra chuyện gì đó, bản thân còn có thể an bình tới bảy ngày sau mà lên triều sao?

Bây giờ cuối cùng Triệu Thần Hi cũng hiểu được tại sao năm đó Trấn Quốc Công Hạ Uyên lại được Phụ hoàng tín nhiệm, thiên vị như vậy. Vừa trung thành lại vừa có năng lực, tri kỷ, còn có thể xử lý công việc. Chuyện phiền lòng sẽ không xảy ra trên người hắn.

Thần tử như vậy, có đế vương nào lại không thích?

Ngẫm lại bản thân mình, có lẽ đời này và cả đời trước nữa, quyết định chính xác nhất mà hắn đưa ra đó chính là ban đầu gọi Hạ Hàn vào cung tới bên cạnh hắn.

Được một người ở bên cạnh mình lâu dài, cũng có thể an tâm phủ Trấn Quốc Công dốc lòng phục vụ. Thực sự bớt được không ít suy nghĩ.

“Chuyện này bệ hạ trước tiên đừng quản vội, để xem tình huống rồi nói sau.” Hạ Hàn kéo Triệu Thần Hi đứng dậy, “Đại hoàng tử đợi người ở nơi này cả một buổi chiều, nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì hãy đi thăm nó trước đi.”

“Cũng được, vậy đi thôi.” Hạ Hàn đã nói như vậy rồi, Triệu Thần Hi cũng hoàn toàn không muốn quản nữa. Hiếm khi không muốn xử lý chính sự, vậy thì an tâm thả lỏng một chút đi.

Bởi vì Dụ vương bị Hoàng thượng gọi vào cung dạy dỗ mộ trận, hôm nay phủ Trấn Quốc Công cũng tạm thời được yên bình.

“Kỳ quái, đã tới giờ này rồi, tại sao trong phủ còn im lặng như vậy nhỉ?” Hạ Tích lượn qua lượn lại hai vòng quanh sân phủ Trấn Quốc Công, cuối cùng lại đi vòng tới viện của Hạ Hiên, ngồi trong thư phòng của Hạ Hiên lẩm bẩm.

“Nếu chê im lặng thì tới thư phòng của phụ thân xem đi.” Hạ Hiên đang cầm bút lông viết chữ trong thư phòng, không ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời Hạ Tích một câu, “Trong thư phòng của phụ thân đã chất vài chồng tranh rồi, đệ tới chọn một cái đi.”

“Đừng, đại ca.” Hạ Tích nghe vậy lập tức ôm đầu, “Cho dù Dụ vương có… với huynh, nhưng mà cũng không tới mức vội vàng bắt đệ cưới vợ chứ? Hơn nữa, huynh cũng đâu bằng lòng gả cho Dụ vương, sao cha lại phải vội vàng như vậy chứ!”

Trấn Quốc Công Hạ Uyên, không giống như những gia đình thừa kế cha truyền con nối khác. Ông vốn sinh ra trong một gia đình bình dân, năm đó tham gia khoa cử, thi võ một đường qua cửa chém tướng, giành được hạng nhất, thi văn điều binh bố trận cũng được các giám khảo khác coi trọng. Cuối cùng được tiên đế tự mình chọn làm Võ Trạng Nguyên, mới thành công làm quan.

Sau đó vì các phương diện năng lực và tính tình đều được tiên đế ưu ái, con đường làm quan một bước lên mây, vừa thăng lại thăng nữa. Sau cùng cùng với tiên đế ngự giá thân chinh, đại thắng quay về, trở thành Trấn Quốc Công của ngày hôm nay.

Trong mắt người ngoài, vận thế đời này của Trấn Quốc Công tốt tới mức quả thực làm người ta không dám tin. Thời gian vài chục năm, đã có được kết quả mà những gia tộc khác cố gắng cả mấy đời.

Nhưng cũng chính vì Trấn Quốc Công sinh ra ở gia đình bình thường, trong phủ Trấn Quốc Công này từ trước tới giờ cũng không có nhiều quy củ phức tạp. Ông cũng không có yêu cầu gì đặc biệt cao với con cái cả.

Ba huynh đệ Hạ gia trừ đức hạnh, văn học, võ công, những thứ khác ông đều không quản. Những chuyện như thông gia, kết đồng minh ở trong đám hoàng thân quốc thích quý tộc, ở trong phủ Trấn Quốc Công càng là chuyện không có chút bóng dáng.

Hạ Hiên ở Thông Châu nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chỉ biết luyện binh luyện võ, hoàn toàn không có tâm tư thành gia. Trấn Quốc Công cũng không thúc ép, yêu hay không cũng không sao. Dù sao có ba con trai, Hạ gia không tới mức tuyệt hậu, ông cũng lười quan tâm.

Bà mối giẫm lên bậc cửa, đi lại làm Trấn Quốc Công vô cùng phiền, dứt khoát nói rằng Hạ Hiên thích hành binh luyện võ, nếu như muốn làm thế tử phi, phải cùng Hạ Hiên đánh một trận. Nếu như làm Hạ Hiên vừa lòng, vậy có thể trực tiếp vào đây làm thế tử phi.

Điều này dọa cho các thế gia ở Thông Châu đều ngậm miệng, không dám đề nghị kết thông gia bậy bạ nữa. Cũng làm cho đường đường là thế tử Trấn Quốc Công, năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng nói là thế tử phi, ngay cả thông phòng cũng không có một người.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ Trấn Quốc Công cũng hối hận rồi. Việc gì mà phải tự làm khổ mình, nếu như năm đó không sợ phiền phức, tùy tiện tìm một người nhét vào phòng Hạ Hiên cũng được.

Nhưng việc đã tới nước này, vì phòng ngừa có thêm sự cố ngoài ý muốn, trước tiên cứ để tiểu nhi tử thành thân trước đã rồi nói sau.

Lần này Hạ Tích cũng bị thái độ đột ngột thay đổi của Trấn Quốc Công phiền não, mỗi ngày gà bay chó sủa, người bắt ta trốn với Trấn Quốc Công. Cũng chính vì vậy, Hạ Tích cũng đặc biệt để tâm tới Dụ vương Triệu Thần Ngữ nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

“Đại ca, đệ nói với huynh. Đừng nhìn Dụ vương ngày thường làm việc không đáng tin, nhưng hắn thực sự không đơn giản như bình thương vẫn thấy.” Hạ Tích nghĩ ngợi, chỉ cần đại ca nhà mình không làm cái gì mà Dụ vương phi, sinh hoạt của mình có lẽ sẽ khôi phục yên bình như từng có. Bởi vậy đặc biệt dặn dò: “Dù thế nào huynh cũng đừng để bề ngoài của hắn lừa.”

“Ừ.” Hạ Hiên tiếp tục thoăn thoắt trên bàn, vô cùng có lệ lên tiếng.

“Đại ca, huynh đừng không tin đấy.” Hạ Tích có chút nóng nảy, “Lần này đệ còn cố ý đi nghe ngóng chuyện quá khứ của Dụ vương!”

“Ồ.” Hạ Hiên vẫn như cũ không quan tâm tới hắn, cũng thuận miệng nói: “Vậy trước đây hắn đã làm những gì rồi?”

Hạ Tích nâng chén trà lên uống một ngụm lớn, chép miệng, khoa tay múa chân kể cho Hạ Hiên nghe nội dung hắn nghe ngóng được.

Nếu như nói về nhàn vương Triệu Thần Ngữ, là đệ đệ ruột duy nhất của Hoàng đế, từ nhỏ đã được phụ hoàng, mẫu hậu cùng với huynh trưởng vô cùng yêu thương. Cho dù trong tay không có quyền lực thực sự, nhưng cũng là một trong những người được quan tâm nhất trong kinh thành.

Chuyện Dụ vương Triệu Thần Ngữ những năm nay trừ được Hoàng đế yêu thương, làm việc tùy ý còn cả ngày thích chạy ra ngoài mọi người đều biết cả. Còn có một đặc điểm nữa mà toàn bộ người trong kinh thành đều biết đó chính là keo kiệt.

Là một người trên vạn người, là thân vương ngẫu nhiên còn dám tới khiêu khích người duy nhất bên trên mình. Theo lý bình thường thì sẽ không ai biết kỳ thực y là một người vô cùng hà tiện.

Bởi vì bình thường mọi người chỉ có nịnh bợ cố ý lấy lòng y, nào có ai dám để y tặng lễ mời tiệc? Nhưng Dụ vương lại có bản lĩnh này, có thể keo kiệt tới mức người cả Kinh Thành đều biết.

Ngay từ đầu cũng có không ít người vì tính cách này của y đã tính toán lên người y, âm thầm dùng tiền bạc bảo bối đi hối lộ. Đệ đệ bảo bối của đương kim thánh thượng, trong tay y không có quyền, nhưng tới Hoàng cung dạo một vòng, có chuyện gì mà không thể không thành?

Đối với chuyện thế này, Dụ vương không từ chối bất cứ người nào tới. Chỉ cần ngươi có thể cho y đủ lợi ích, cho dù ngươi có yêu cầu gì y cũng đồng ý.

Nhưng sau đó thì sao? Y đã đồng ý rồi, đồ cũng nhận rồi, sau đó thì không có sau đó nữa.

Mấy lần như vậy, những quan viên có tâm tư hối lộ cũng coi như hiểu rồi. Dụ vương cũng nói thật dễ nghe, thu đồ xong cũng không làm việc cho người khác.

Dần dần, cũng không có người nào tới y nữa. Thậm chí còn bắt đầu lan truyền, kỳ thực Dụ vương được sủng ái cũng chỉ vì bản thân y làm ra dấu hiệu giả dối mà thôi. Hơn nữa hằng năm Dụ vương nhàn hạ không bao giờ có trạng thái nghiêm túc đúng tiêu chuẩn, không ít người còn thật sự tin.

Mà những quan viên từng tặng tiền cho Dụ vương, tự nhiên cũng đều tức giận bất bình. Nhưng mà bất bình thì thế nào, dù sao đối phương vẫn là Vương gia, bản thân lại làm chuyện không thể đưa ra ánh sáng, cũng không thực sự dám ầm ĩ lên.

Âm thầm mắng Dụ vương gần chết, cuối cùng phần lớn cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Trong đó có một người tính khí vô cùng nóng nảy, một lần uống rượu say ở tửu lâu, ngang nhiên bắt đầu mắng Dụ vương.

Thật trùng hợp, ngày ấy Dụ vương cũng ở trong tửu lâu.

Sau khi biết được việc này, Dụ vương trực tiếp bước tới tìm người kia. Lấy giấy bút bắt người kia phải viết từng thứ đồ mà y đã lấy của người kia. Cười nói không cần phải mắng ở đây, lát nữa trực tiếp vào cung để Hoàng thượng xem có phải tốt hơn không?

Quan viên kia ngày đó vốn là uống say, trong lòng cũng thật sự cho rằng Dụ vương là một người không được sủng, cũng chỉ là một nhàn vương không quyền lực mà thôi. Huống hồ, Dụ vương cũng chỉ bắt viết đã tặng bao nhiêu đồ, không nói là viết những thứ này dùng để hối lộ. Quan viên kia lập tức cầm bút viết xuống.

Đợi khi viết xong rồi, Dụ vương nhìn thoáng qua, lấy ấn tùy thân của mình ra. Trực tiếp ấn lên tờ giấy đó, sau đó cho người hầu mang vào cung. Sau đó không hề để ý tới mọi người, nghênh ngang đi ra khỏi tửu lâu.

Không quá ba ngày, quan viên tranh chấp với Dụ vương ở tửu lâu, đột nhên chọc giận Hoàng thượng, bị giáng chức thê thảm.

Những quan viên trước đây âm thầm nói Dụ vương nhận hối lộ nhưng không làm gì, nên có chút bất mãn, cũng bị liên lụy ít nhiều.

Từ lúc đó trở đi, bá quan triều đình nhận thức lại mức độ được sủng ái của Dụ vương. Cũng không có người nhắc tới việc y chỉ là một nhàn vương nữa. Những quan viên có tâm tư, từ đó cũng không còn dám trêu chọc y.

Nhưng không có quan viên quấy rầy, Dụ vương cũng không bỏ qua. Không có ai tìm y, y không có việc gì liền tự tìm tới cửa người ta.

Vương gia lại lấy được chén rửa bút ngọc xanh, được người ta tặng một đôi dạ minh châu hình trứng ngỗng… Dù sao chỉ cần bảo bối của các nhà mà Dụ vương cảm thấy hứng thú, y đều sẽ tự mình tới cửa.

Hoặc là thưởng thức, hoặc là mượn ngắm, dù sao chỉ cần đã rơi vào trong tay y, sẽ không có đường thu lại.

Một khoảng thời gian rất dài, những quan viên trong nhà có chút béo bở, thấy Dụ vương đều đi đường vòng. Nhưng Dụ vương cũng không biết có bản lĩnh từ đâu, cho dù là bảo bối được giấu trong hầm nhà, đều có thể bị y biết được rồi mò tới cửa.

Lại không chịu nổi, cùng từng lén lút cáo trạng với Hoàng đế. Nhưng ngày hôm đó rốt cuộc là Hoàng đế nói gì đó, không ai biết. Chỉ biết sau khi quan viên kia quay lại, tự mình lại mang tặng những thứ mà Dụ vương coi trọng tới phủ y.

Khoảng thời gian đó, nhóm quan lại giàu có gần như không hề còn hành động so sánh châu bảo, tranh chữ với nhau nữa. Cảnh tượng ở Kinh Thành, cũng thanh liêm một khoảng thời gian.

Cho tới bây giờ, Dụ vương ở lại kinh thành này, cũng là nhân vật lớn mà các thế gia vừa yêu vừa hận.

Không đắc tội được, không lấy lòng nổi, trốn tránh cũng không thoát! Trừ bỏ việc dỗ dành y, cũng không còn biện pháp nào khác.

“Huynh nói nếu như thật sự là một nhàn vương, gần như đắc tội phân nửa quan lớn trọng thần, bây giờ vẫn nguyên lành như cũ. Thậm chí những quan viên này nhìn thấy y vẫn khách khí, cẩn thận. Nếu như y thực sự chỉ là một công tử quần áo là lượt thì đệ mới không tin!”

Hạ Tích khoa tay múa chân nói xong, thấy Hạ Hiên vẫn vùi đầu viết chữ như cũ, lập tức bất mãn hét lớn, “Đại ca, rốt cuộc huynh có nghe lời đệ nói hay không?!”

“Ừ, không.” Hạ Hiên đặt bút xuống, cầm giấy Tuyên Thành đã lạnh lên, lúc này mới nói: “Nói xong rồi? Vậy cũng nên dùng bữa tối thôi. Ngày hôm trước phụ thân ra ngoại thành săn lợn săn hoẵng về, đêm nay có dặn dò nhà bếp nướng. Giờ này chắc cũng sắp xong rồi, cùng nhau qua đó đi.”

Hạ Tích: “…”

Cho dù Hạ Tích có kích động thế nào đi nữa, hôm nay Dụ vương cuối cùng cũng không xuất hiện ở phủ Trấn Quốc Công. Mà ba phụ tử Hạ gia, cũng hiếm khi được yên tĩnh ăn một bữa cơm.

Mặt trời chiếu về tây, ánh trăng nhô lên cao. Trong ngoài hoàng thành cũng quay lại yên tĩnh.

Thục phi đứng trong phòng khách, nhìn hộp cơm tinh xảo mà Thụy Châu đặt ở một bên, lên tiếng nói: “Đại hoàng tử đã quay về thiên điện rồi?”

“Vâng thưa nương nương.” Thụy Châu nhỏ giọng nói: “Thứ này Đại điện hạ đã dặn dò nô tì nhất định phải giao cho nương nương, nói là đặc biệt mang về cho nương nương.”

Thục phi đảo mắt nhìn hộp cơm, lại hỏi: “Đại hoàng tử từ Phượng Dương Cung quay lại khi nào?”

Thụy Châu: “Vừa, vừa mới… Đại hoàng tử vừa quay lại đã mang hộp điểm tâm này tới cho nương nương.”

Thục phi nghe thấy vậy, chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh bàn, không trả lời.

Thụy Châu dừng một chút, nhìn Thục phi một cái, đẩy một hộp nhỏ khác trên bàn qua, nói: “Cung nữ bên người Tiêu quý nhân ở Chiêu Nghi Cung đưa tới, nói là cảm ơn ân giải vây chiều nay.”

Thục phi mở hộp nhỏ ra nhìn, bên trong là một chiếc vòng ngọc xanh biếc.

“Nhận lấy đi.” Thục phi tùy ý ném vòng cho Thụy Châu, “Ngươi cũng lui xuống đi, không cần hầu hạ nữa.”

Thụy Châu nhận lấy vòng tay, quỳ xuống hành lễ, “Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Đợi Thụy Châu xuống rồi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thục phi. Lúc này nàng mới quay người, cẩn thận đánh giá hộp cơm có hoa văn phức tạp trên bàn.

Im lặng nhìn rất lâu, Thục phi đột nhiên vươn tay quét qua, đẩy mạnh hộp cơm xuống bàn.

Hộp cơm bằng gỗ rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu, đủ loại bánh ngọt tinh xảo bên trong lập tức rơi đầy đất.

Thục phi hung hăng thở hổn hển, cắn răng trừng đống hỗn độn dưới đất. Vung ống tay áo, xoay người đi vào tẩm điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.