[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 47: Chương 47: Phong hàn




Editor: Cửu NguyệtVậy là cũng gần một tháng kể từ sau ngày Triệu Thần Hi rời đi, vẫn chưa từng gặp lại Hạ Hàn.

Mấy ngày không đi Hoa Anh Điện, Triệu Thần Hi còn nghĩ đợi qua hai ngày, Hạ Hàn sẽ nhận sai mà tới tìm hắn. Kết quả đợi suốt hai ngày, Hạ Hàn không có tới, nhưng Thục phi, Tiêu quý phi lại tới.

Lúc đó bởi vì Triệu Thần Hi không gặp được Hạ Hàn mấy ngày, cơn bực bội trong lòng dâng trào. Rốt cuộc đợi Hạ Hàn nhiều ngày như vậy vẫn không thấy tới, những người không liên quan lại đến. Hiển nhiên ngọn lửa phun trào dốc sức xả lên mấy hậu phi tiếp cận mình.

Kể từ sau đó, hắn ở Càn Nguyên Cung trái lại thật sự yên tĩnh, nhưng Hạ Hàn vẫn không đến như cũ. Đừng nói đưa canh bổ hay tự mình đến thăm hỏi gì, ngay cả cung nhân Hoa Anh Điện cũng không có ai tới.

Trong cơn tức giận, Triệu Thần Hi ra lệnh không cần người nào tới báo cáo về tình hình Hoa Anh Điện. Dù sao cũng biết phía bên Hạ Hàn đã có Tứ hoàng tử thì đâu thèm để ý gì khác nữa, nên hắn cũng chẳng cần quan tâm. Mình cũng không cần mỗi ngày nghe ngóng tin tức về y bốn năm lần.

Cơn giận này tích tụ trong lòng Triệu Thần Hi mấy ngày, và càng ngày càng lớn. Hạ Hàn không chủ động tới tìm hắn, hắn cũng sẽ cương quyết không đi tìm Hạ Hàn.

Nhưng mỗi đêm trừng mắt nhìn tẩm cung trống rỗng, trong lòng cũng thấy đắng chát tột cùng.

Nhớ lại hồi mới tỉnh lại một hai ngày, mình cũng lẻ loi ở trong tẩm cung này ngây người. Nhưng khi đó trong lòng luôn có một khao khát, mỗi ngày đều đếm thời gian đọc tấu chương, xem bao lâu nữa mới có thể đi gặp Hạ Hàn.

Sau đó rốt cuộc có thể quang minh chính đại ra vào Hoa Anh Điện, hắn cũng không một mình ở lại đây. Cho dù là mấy ngày khi Tứ hoàng tử mới sinh ra, cần cùng Hạ Hàn làm dáng một chút trước mặt người ngoài. Cũng gọi Hạ Hàn đến thẳng Càn Nguyên Cung, đến thật khuya mới thả y trở về.

Còn khi Hạ Hàn đi rồi, còn có một túi khóc Tứ hoàng tử ở lại, Càn Nguyên Cung này dĩ nhiên không xuất hiện sự vắng vẻ khiến người ta cảm thấy nghẹt thở thế này.

Vì sao không chịu mềm mỏng đến tìm mình chứ?

Lúc ngây người một mình, Triệu Thần Hi cố gắng khống chế bản thân không suy nghĩ đến đáp án của vấn đề này nữa. Nhưng thời gian hai người tách xa nhau càng ngày càng dài, rất nhiều suy nghĩ trong đầu cũng dần dần rõ nét hơn.

Cho tới hôm nay khi nhận được tấu chương của Trấn quốc công, Triệu Thần Hi bỗng nhiên nghĩ hay là cứ dùng cớ này để đến Hoa Anh Điện đi. Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ mỉm cười rất chuyên tâm của Hạ Hàn đối với Tứ hoàng tử, liền kéo lại suy nghĩ hắn mới nảy ra đó.

Cuối cùng phong tấu chương vẫn bị đặt ở dưới ngự án, mãi cho đến khi Triệu Thần Hi rời khỏi Ngự Thư Phong, vẫn không liếc mắt nhìn.

Đêm hôm đó, bên ngoài lại bắt đầu nổi lên một trận tuyết lớn, Triệu Thần Hi ngồi ngẩn người một mình trong tẩm cung, không khỏi lại nghĩ tới những tháng ngày ấm áp mình và Hạ Hàn sống cùng nhau. Nhưng suy nghĩ một hồi, nụ cười mỉm nơi khoé miệng còn duy trì chưa được bao lâu lại bừng tỉnh hoàn hồn lại.

Bên cạnh mình đâu còn Hạ Hàn nữa? Lúc này e rằng Hạ Hàn vẫn còn ngày đêm túc trực bên cạnh Tứ hoàng tử đi.

Triệu Thần Hi im lặng hồi lâu, ném xuống chén trà trong tay, xoay người quay về phía bên trong nằm xuống.

Nằm trên long sàng rộng lớn, trong lòng Triệu Thần Hi vẫn chộn rộn không yên như cũ, loạn như tơ vò. Suy đi tính lại đến hơn nửa đêm, thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng lại bắt đầu nằm mơ.

Lần này cũng không thấy Hạ Hàn chết trong lòng mình ở rừng cây nữa, nhưng không hiểu sao mơ thấy sau khi Trấn quốc công đại thắng người Kim, tình cảnh lúc Hạ Hiên mang binh hồi triều.

Vẫn là trong Ngự Thư Phong mà mình quen bận rộn mỗi ngày, Hạ Hiên mặc một bộ quân trang, một mình đến yết kiến.

Có sáu phần nhìn giống Hạ Hàn, trên gương mặt so với Hạ Hàn càng có vẻ oai hùng kia mang theo sự khẩn cầu. Hạ Hiên quỳ một gối xuống trước mặt mình, lấy hổ phù nặng nề cổ xưa từ trong ngực ra, thấp giọng nói:

“Vi thần không xin bệ hạ ban tặng bất cứ thứ gì. Chỉ là gia phụ tuổi đã già, không còn sức chỉ huy quân binh đông đảo của Đại Uyên được nữa, nguyện về sau có thể ở nhà dưỡng thọ. Mấy năm nay gia phụ ngày đêm mong nhớ Đức quân hầu. Quân hầu ở trong cung nhiều năm như vậy cũng không thể thay bệ hạ phân ưu giải nạn, thỉnh cầu bệ hạ để Quân hầu và thần cùng về nhà phụng dưỡng cha già.”

Triệu Thần Hi hơi ngây người nhìn hổ phù được đưa tới trước mắt. Không đợi Hạ Hiên đưa hổ phù tới đã ném về lại, phẫn nộ nói hắn tuyệt đối sẽ không thả Hạ Hàn ra khỏi cung. Bên tai truyền tới âm thanh đứt quãng kéo hắn ra khỏi cơn giận dữ trong mộng,

“Hoàng thượng, Hoàng thượng… Hoàng thượng?”

Triệu Thần Hi đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp hơi gấp gáp. Run sợ hồi lâu, lúc này Triệu Thần Hi mới chống người ngồi dậy. Bây giờ Liên Cẩn canh giữ ở ngoài giường mới dám vén màn giường Triệu Thần Hi lên.

“Chuyện gì xảy ra?” Triệu Thần Hi hơi nhíu mày, trời đã khuya, Liên Cẩn sẽ không vô duyên vô cớ tới gọi hắn dậy.

Liên Cẩn nhìn thấy sắc mặt rõ ràng không vui của Triệu Thần Hi, do dự ngập ngừng một lúc mới bẩm báo:

“Hoàng thượng, vừa nãy Hoa Anh Điện truyền tin đến… hình như Hạ quân hầu, bị bệnh…”

“Ai bị bệnh?!” Triệu Thần Hi xốc chăn đi xuống giường, “Hạ Hàn bị bệnh? Vì sao bị bệnh? Vì sao bây giờ mới báo?”

Liên Cẩn vội vàng cầm áo khoác phủ thêm cho Triệu Thần Hi, “Bẩm bệ hạ, Hoa Anh Điện mới truyền tin qua. Nói hình như Quân hầu không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đã truyền thái y. Nhưng Quân hầu vẫn không ngừng sốt, người của Hoa Anh Điện không biết làm sao, lúc này mới cả gan trình báo bên này.”

Nếu hậu phi nào khác, trong ngày thường muốn làm chút gì đó để làm Hoàng thượng đau lòng. Cho dù thật sự bị bệnh đi nữa, cũng nhất định là khi Hoàng thượng nhàn rỗi. Bây giờ đang lúc đêm khuya trời đông giá rét, cho dù ai bị bệnh, cũng vạn lần không dám báo cho Càn Nguyên Cung.

Nếu dám làm chuyện quấy rầy Hoàng thượng lúc nghỉ ngơi, sợ rằng cho dù bệnh gì đi nữa đoán chừng cũng phải là một bệnh không dậy nổi.

Nhưng riêng lần này người bị bệnh chính là vị kia ở Hoa Anh Điện.

Tất cả cung nhân hầu hạ ở Hoa Anh Điện ngày thường đều do một tay Hoàng thượng sắp xếp. Nếu có tin tức gì, liền có thể bẩm báo thẳng tới Càn Nguyên Cung.

Mấy ngày nay Hoàng thượng rõ ràng đang bất hoà với Hạ quân hầu. Mặc dù một tháng không đi Hoa Anh Điện, Hoàng thượng cũng cố tình bỏ qua không hỏi tin tức thường ngày của bên kia. Nhưng dù sao Liên Cẩn ngày ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, làm sao không nhìn ra được Hoàng thượng tuy không đi Hoa Anh Điện, trái tim vẫn còn để ở bên kia mà!

Cá tính của Hoàng quý phi này cũng thật là quá bướng bỉnh, gần một tháng rồi vẫn không chịu mềm mỏng với Hoàng thượng. Nhưng tối nay đột nhiên Vân Cẩm báo Hạ quân hầu bị bệnh.

Nếu Hạ quân hầu không phải thật sự bị bệnh nặng, Vân Cẩm sợ đến không biết cách xử lý, thì sao báo qua chứ.

Liên Cẩn nhận được tin, dù thế nào cũng không dám giấu. Có khó xử hơn nữa cũng chỉ có thể kiên trì gọi Triệu Thần Hi dậy.

Mà lúc này Triệu Thần Hi nghe Liên Cẩn nói như vậy, càng hùng hùng hổ hổ tuỳ tiện mang áo bào, đi ra ngoài. Liên Cẩn cầm áo da cừu chạy đuổi theo ở phía sau.

Lúc này đã giờ Dần (3-5h) canh ba, nhưng tuyết bên ngoài càng rơi càng nặng hạt. Triệu Thần Hi cũng không quan tâm những thứ này, gọi người chuẩn bị ngự liễn đi qua Hoa Anh Điện.

Tuyết rơi đầy trời như lông ngỗng, cho dù thắp hết đèn trong cung, những chỗ ở xa xa vẫn không thấy rõ lắm như cũ. Trời tối đường trơn trượt, Liên Cẩn chỉ sợ dọc đường đi có gì ngoài ý muốn xảy ra, vội vàng gọi hộ vệ đi phía trước.

Đêm nay Ám Tam trực đêm ở Càn Nguyên Cung. Thấy tình huống như vậy, liền gọi người kéo Ám Nhất dậy. Còn mình thì mang theo người, đi theo ngự liễn của Triệu Thần Hi trước.

Triệu Thần Hi được sự che chở của nhóm cung nhân, dưới nỗi lo lắng sợ hãi của đám thị vệ, Hoàng thượng đã bình an đến Hoa Anh Điện.

Lúc đến nơi, đèn đuốc trong chủ điện của Hoa Anh Điện cũng đang sáng rực. Khi Triệu Thần Hi vội vã đi vào chủ điện, Trương thái y đang ngồi ở gian ngoài viết toa thuốc.

Nhìn thấy Hoàng thượng tới, lão thái y cũng giật mình, vội vàng đặt bút xuống đứng dậy hành lễ, “Cựu thần tham kiến Hoàng thượng.”

Triệu Thần Hi phất phất tay, trực tiếp bảo lão đứng dậy, “Bình thân, Hoàng quý phi thế nào rồi?”

“Hồi Hoàng thượng, Hạ quân hầu gần đây hình như quá lao lực, chưa từng nghỉ ngơi bao nhiêu. Hơn nữa hiện tại mùa đông giá rét, không chú ý liền nhiễm phong hàn. Bây giờ tuy rằng phát sốt, nhưng cũng không coi là quá nghiêm trọng. Chờ ra hết mồ hôi, cơ bản là không đáng lo nữa. Nhưng dù cơ thể Quân hầu ngày thường khoẻ mạnh, cũng không thể dằn vặt như thế nữa. Cần phải nghỉ ngơi nhiều, tránh làm việc lao lực.”

“Biết rồi.” Triệu Thần Hi nghe xong liền chuẩn bị đẩy cửa đi vào bên trong, đang lúc đi còn không quên dặn dò, “Mấy ngày này Trương thái y chờ ở Hoa Anh Điện đi. Chờ Hoàng quý phi khoẻ rồi hẵng đi.”

Lúc này Trương thái y nào dám không tuân chỉ, vội vàng khom người đáp ứng.

Chờ Triệu Thần Hi đi vào bên trong, lúc này mới ngồi xuống lại viết toa thuốc cho xong. Giao cho Liên Cẩn đang chờ ở bên cạnh, rồi được cung nhân Hoa Anh Điện dẫn đi nghỉ ngơi trước.

Lúc Triệu Thần Hi mới vừa đẩy cửa phòng trong ra, liền thấy mấy cung nhân đang vây quanh trước giường Hạ Hàn hầu hạ.

Cung nhân bị tiếng đẩy cửa làm giật mình, quay đầu lại liền thấy Triệu Thần Hi, lúc này mới vội vã tiến lên hành lễ. Triệu Thần Hi không nhịn được vẫy tay xua mấy người ra. Đi tới trước giường, mới nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng đang mơ mơ màng màng nằm ở trên giường của Hạ Hàn.

Triệu Thần Hi thấy vậy không khỏi đau xót trong lòng, quay đầu lại liền lạnh mặt khiển trách: “Thường ngày các ngươi phục vụ thế nào vậy?”

Chúng cung nhân vốn là bị việc Hạ Hàn nhiễm bệnh doạ sợ đến mất hết hồn vía, lúc này bị Triệu Thần Hi gầm lên, càng nói lắp bắp không ra đầu ra đuôi.

Triệu Thần Hi nghe càng phiền lòng, đuổi thẳng hết người ra ngoài.

Chờ đến khi nội gian chỉ còn lại hai người là hắn và Hạ Hàn, lúc này Triệu Thần Hi mới đứng trước giường, nhìn Hạ Hàn hồi lâu, cuối cùng cẩn thận ngồi xuống ở mép giường.

Bây giờ mới thật sự nhìn thấy Hạ Hàn, Triệu Thần Hi đột nhiên thấy một tháng này quả thật phảng phất như nằm mộng vậy. Nhưng bây giờ thật vất vả mới gặp lại, liền nhìn thấy dáng vẻ suy yếu như vậy của Hạ Hàn.

Đoán chừng bởi vì Trương thái y nói phải giữ ấm, cho nên cung nhân đắp thêm hai áo ngủ bằng gấm thật dày cho Hạ Hàn. Lúc này Hạ Hàn nằm ở trên giường, thân thể giống như là bị ruột bông che mất. Che đến cả người thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.

Đưa tay sờ gò má đỏ bừng của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi cảm thấy nhiệt độ cao đến bỏng tay.

Không dám tuỳ tiện ôm lấy người, cũng không dám vén chăn y lên. Cuối cùng chỉ có thể rút tay từ mặt Hạ Hàn về, bàn tay chui vào trong áo ngủ bằng gấm, cẩn thận nắm lấy lòng bàn tay hơi ẩm ướt của Hạ Hàn.

Nghe được tiếng hít thở khò khè của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi không khỏi cười khổ.

Giày vò như vậy dằn vặt như thế, đến tột cùng là vì cái gì chứ. Đến cuối cùng Hạ Hàn vẫn chưa cho đáp án mà mình muốn, một tháng suy nghĩ, sau cùng y giày vò bản thân đến thành như vậy.

Nắm lấy bàn tay dường như càng hiện rõ khớp xương của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi thở dài. Nhìn vẻ mặt tái nhợt lẫn với màu ửng đỏ vì bị bệnh trước mắt, ngẩn người ra hồi lâu.

Trong chốc lát, tiếng gõ cửa của Liên Cẩn ở bên ngoài vang lên, “Hoàng thượng, thuốc của Quân hầu đã xong rồi ạ.”

Triệu Thần Hi phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Bưng vào đi.”

Lúc Liên Cẩn tiến vào, có hai tiểu thái giám đi theo sau. Liên Cẩn bưng chén thuốc đến trước giường, cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, có thể để nô tì hầu hạ Quân hầu uống thuốc được không?”

“Để trẫm tự làm.”

Triệu Thần Hi đứng lên, đổi ngồi ở đầu giường. Cẩn thận kéo Hạ hàn dậy, để y tựa vào trong lòng mình.

Một tiểu thái giám đi theo Liên Cẩn liền tiến lên hai bước dâng lên áo choàng đã chuẩn bị xong xuôi.

Cửa sổ trong tẩm điện đã sớm bị khoá kín, không có một chút gió lạnh. Trong phòng không những có địa long, trong chăn Hạ Hàn còn nhét một bình nước nóng. Chỉ có chậu than có thể sẽ làm Hạ Hàn khó hít thở, nên mới không đốt ở trong phòng. Thật ra không cần áo choàng này, ở trong nội điện vẫn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng Triệu Thần Hi vẫn không yên lòng, liền không ngại cung nhân làm việc thừa. Sau khi nhận lấy áo choàng, bọc quanh người Hạ Hàn. Sau khi xác nhận sẽ không bị lạnh nữa mới để Hạ Hàn an ổn dựa vào lòng mình, nhận lấy chén thuốc trong tay Liên Cẩn.

Lúc này cả người Hạ Hàn vẫn còn mê man, đâu có thể tự mình uống thuốc. Triệu Thần Hi ôm lấy y cũng không vội vàng, bưng chén thuốc từ từ đút từng muỗng một.

Nhưng Hạ Hàn không nhận thức được, ngay cả nuốt cũng khó khăn. Một chén thuốc mà chỉ uống được gần nửa, toàn bộ số dư lại vẩy lên áo choàng của mình và của Triệu Thần Hi.

Liên Cẩn thấy Hạ Hàn lãng phí hơn nửa số thuốc, lập tức gọi người bưng một chén khác tới. Cũng may nghĩ đến tình huống hiện tại, thời điểm nấu thuốc liền suy xét nấu thêm một chén thuốc.

Giằng co hết hai chén thuốc như vậy, Triệu Thần Hi mới thấy khá ổn. Cũng không thèm để ý trên người mình sớm đã bị thuốc làm ướt đẫm. Gọi Liên Cẩn bưng nước ấm tới, cẩn thận đút vài ngụm cho Hạ Hàn.

Cuối cùng kéo áo choàng ở ngoài ra, xác nhận trên người Hạ Hàn vẫn sạch sẽ, lúc này hắn mới bọc người vào lại trong chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.