“Ngô hàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——!”
Triệu Thần Hi ngồi nơi long ỷ rộng lớn, một tay khoác lên lưng ghế, mắt lạnh nhìn quần thần đang phủ phục dưới mình.
Sự trang nghiêm của Kim Loan Điện cao lớn rực rỡ mười năm cũng như ngày đó. Nhưng hôm ấy hắn đứng ở trên chóp cao kia nhìn xuống đại điện đẫm máu, đấy là hình ảnh mà suốt đời này hắn không thể nào quên.
Lúc này bề tôi đang bé mọn lại cung kính quỳ gối trước mình, thoạt nhìn vừa sợ hãi vừa trung thành với mình. Nhưng trên Kim Loan Điện đẫm máu ấy, vẻ mặt nịnh bợ vui vẻ khi cung nghênh tân đế đăng cơ mà không thấy bọn họ tỏ ra một chút xíu bi thương nào vì mình qua đời.
“Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Chờ khá lâu khiến trong lòng quần thần có mấy phần bắt đầu lo lắng và sợ hãi, rốt cuộc Triệu Thần Hi mới lên tiếng.
Trái tim treo lơ lửng trên không trung dường như cuối cùng đã được hạ xuống, hơn nửa thần tử như trút được gánh nặng mà bò từ đất dậy, lén thở dài mấy hơi.
Chẳng bao lâu, tiểu hoàng đế từng mù mờ chỉ biết vài chuyện trên triều, bây giờ đã trở thành một bậc đế vương niên kỉ trẻ tuổi, ung dung thản nhiên nhưng có thể khiến hơn nửa số quần thần nơm nớp run rẩy.
Nhưng tâm trạng hôm nay của Thánh Thượng thật sự không tốt mà, không biết có phải có chuyện lớn gì xảy ra không?
Lúc này mặc dù Triệu Thần Hi hận không thể kéo toàn bộ những hạ thần phản bội ra ngoài chém hết, nhưng dù sao bây giờ ngoài mặt vẫn không thể cho phép mình thích gì làm nấy được.
Không sao, thời gian còn sớm, bây giờ cách mùa hè ngập máu kia còn sáu năm tròn. Sáu năm để làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa! Tạm thời nhẫn nại ngày hôm nay, rồi hắnnhất định phải bắt những người này trả nợ gấp trăm lần!
Nhìn người đứng đầu hàng quan văn, Tiêu Bá Viễn bình tĩnh tự nhiên, sừng sững bất động, Triệu Thần Hi đè xuống cơn cười lạnh trong lòng.
Lão hồ ly này, còn thêm bọn phản quân truy sát mình lúc đó, đều làm ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt. Bây giờ những thứ này đối với hắn mà nói chỉ có thể tính là trò trẻ con.
Bỏ đi, còn nhiều thời gian, sổ nợ của bọn chúng không thể chỉ ngày một ngày hai có thể tính hết được. Không ở bên hắn, tận mắt nhìn hắn tuyệt vọng sụp đổ, không tự tay dồn Tiêu gia đến bước đường cùng thật sự là khó tiêu được mối hận trong lòng hắn.
Không để ý tới Tiêu Bá Viễn nữa, Triệu Thần Hi bắt đầu chuyển qua xử lý chính sự, “Tôn đại nhân, thi đình năm nay chuẩn bị thế nào rồi?”
Lễ bộ Thượng Thư râu mép để một dúm, vẻ mặt tháo vát vội vàng bước ra khỏi hàng, “Hồi bệ hạ, đã sắp xếp thoả đáng rồi ạ. Đầu tháng ba, thi đình có thể tiến hành đúng giờ ạ.”
Triệu Thần Hi: “Thi hội ba năm một lần, thi đình sau cùng nhất định phải chuẩn bị chu đáo, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Tôn Minh: “Xin tuân lệnh thánh dụ.”
Tối qua, sau khi Triệu Thần Hi tự mình trở về tẩm cung, hiển nhiên cũng không thể nào an tâm đi ngủ được. Chuyện thứ nhất, dĩ nhiên là xem xét toàn bộ tấu chương trên bàn một lượt.
Công việc quen thuộc và trí nhớ độc nhất vô nhị, trong lòng Triệu Thần Hi cũng yên tâm hơn phân nửa.
Những chính vụ hiện đang xảy ra cũng đã từng được xử lý qua một lần, lúc này dĩ nhiên quen việc dễ làm. Khi lâm triều ngoại trừ lúc đầu uy áp chúng quan viên làm bọn họ không hiểu mấy, sau đó cũng kết thúc suôn sẻ.
Ra khỏi Kim Loan Điện, Triệu Thần Hi cũng không đi chỗ khác, về thẳng tẩm cung dùng bữa ăn sáng.
...
“Ẩn Nhất, bên chỗ Thái Hậu gần đây có chuyện gì?” Triệu Thần Hi vừa thổi nhẹ canh trong chén bạch ngọc, vừa hỏi thị vệ nửa quỳ bên cạnh bàn ăn.
Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Triệu Thần Hi và một thị vệ mặc trang phục màu tối thì không có cung nhân khác phục vụ, ngay cả Liên Cẩn cũng không có mặt.
“Hồi chủ tử, bên Thái hậu nương nương vẫn như trước đây, không có chuyện gì bất thường. Hôm trước, lúc quý phi nương nương thỉnh an Thái hậu nương nương. Thái hậu có ý muốn tu sửa hành cung để năm nay nghỉ hè dùng.”
Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, “Nàng thật là biết hưởng thụ.”
“Ngoài ra, nửa đêm qua chủ tử bỗng nhiên rời khỏi Hoa Nguyệt Điện khiến Thục phi nương nương dường như có chút sốt ruột.” Ẩn Nhất lại bổ sung: “Trái lại hôm nay Thái hậu và quý phi nương nương ăn sáng nhiều hơn một chút. Thân thể Trang phi nương nương gần đây hơi nặng nề, bây giờ vẫn chưa dậy.”
“Ừm.” Triệu Thần Hi tựa hồ đã sớm đoán được mọi người sẽ phản ứng như vậy, đối với việc này không bày tỏ bất cứ điều gì. Lại trầm mặc một hồi rồi mở miệng hỏi: “Có tin tức bên Hoa Anh Điện không?”
Dường như Ẩn Nhất hơi không hiểu vì sao Triệu Thần Hi đột nhiên hỏi về lãnh cung Hoa Anh Điện. Nhưng ngoại trừ thoáng ngờ vực liền trả lời không chút chần chừ,
“Hoa Anh Điện cũng không có gì bất thường, Đức quân hầu ít khi ra khỏi cửa điện, cũng không bái phỏng chủ tử của những điện khác.”
“Ừm...” Triệu Thần Hi đáp một tiếng, đặt chén xuống sau đó hơi ngẩn người.
Ẩn Nhất thấy Triệu Thần Hi không đưa ra mệnh lệnh nhưng cũng không bảo mình rời khỏi. Suy nghĩ hồi lâu mới chủ động đề nghị: “Chủ tử, trước đây Hoa Anh Điện cũng không có cử động gì, người bên kia cũng không nhiều lắm. Bây giờ có cần tăng thêm người không ạ?”
“Không, không cần.” Triệu Thần Hi phục hồi tinh thần lại, vừa định bác bỏ, suy nghĩ một chút, lại sửa lời nói, “Vậy tăng thêm vài người. Nhưng ngươi bảo Ám Tam và Ám Tứ sắp xếp đi.”
Ẩn Nhất vừa nghe xong liền hơi ngẩn ra, vội vàng đáp ứng thưa: “Dạ.”
Phân phó xong, Triệu Thần Hi cũng phất tay bảo Ẩn Nhất lui xuống, “Cứ như vậy đi. Phải đặc biệt chú ý bên Tiêu gia, không thể bỏ qua bất cứ cử động nào.”
Sau khi Ẩn Nhất khom người lui ra khỏi đại điện, nghi hoặc trong lòng vẫn không đè ép xuống được – vì sao chủ tử lại đột nhiên quan tâm tới người ở Hoa Anh Điện kia chứ?
Nếu như Triệu Thần Hi bảo hắn đi thêm vài người, hắn còn có thể hiểu được. Đoán chừng là người trong Hoa Anh Điện có tâm tư gì đó không nên có.
Thế nhưng Triệu Thần Hi lại chỉ rõ muốn Ám Tam và Ám Tứ phái người đi, cái này khiến Ẩn Nhất không hiểu được.
Bên người Triệu Thần Hi có tổng cộng 16 ám vệ, tên gọi tắt là Thập Lục Vệ.
Thập Lục Vệ này được phát triển từ Thập Uý* mà tiên đế đã cho Triệu Thần Hi lúc hắn vẫn còn là Thái tử. Trong lòng mỗi người đều là lòng trung thành làm tử sĩ cho Triệu Thần Hi.
(*Thập Uý: mười cận vệ)
Sau khi Triệu Thần Hi lên ngôi, bồi dưỡng đầu tiên chính là nhóm thế lực trong tay này. Sửa Thập Uý thành Thập Lục Vệ, dưới tay mỗi người đều bí mật thống lĩnh ba trăm người. Coi như cũng là một cổ lực lượng có thể dựa vào nhất trong tay Triệu Thần Hi.
Mà Thập Lục Vệ lại chia thành hai bộ phận là Ám vệ và Ẩn vệ, Ám vệ có 8 người chuyên phụ trách công tác bảo vệ. Còn Ẩn vệ có 8 người, chịu trách nhiệm các loại tình báo.
Hôm nay ý của Triệu Thần Hi rất rõ ràng là tăng số người bảo vệ trong Hoa Anh Điện lên, mà không phải giám sát.
Thường nói lòng vua khó dò, lòng của chủ tử quả nhiên không thể đoán được.
Sau khi Ẩn Nhất rời đi, Triệu Thần Hi gọi Liên Cẩn tiến vào.
“Sắp xếp một người thông minh lanh lợi qua chăm sóc Hoa Anh Điện đi. Nhớ kỹ, đừng kinh động những người khác. Tai mắt xung quanh Hoa Anh Điện cũng thu xếp cẩn thận cho ta.”
Sau khi nguyên hậu* của tiên đế qua đời lúc Triệu Thần Hi chín tuổi, sau đó, thái độ của Tiêu thái hậu vẫn như bây giờ đối với hắn, thái độ của Tiêu gia đối với hắn, không phải đã rất rõ ràng không thể không nhìn ra sao?
(*Nguyên hậu: hoàng hậu đầu tiên)
Hắn gần như vừa sinh ra đã được lập Thái tử, tuy rằng không có sự che chở của thân mẫu, cuối cùng vẫn có thể bảo vệ đệ đệ nhỏ tuổi bình yên lớn lên, thành công ngồi lên long ỷ. Những chuyện tăm tối trong cung có thể không nhìn thấy rõ ràng hết rồi sao?
Triệu Thần Hi phân phó xong, Liên Cẩn thật sự hơi kinh hoàng.
Từ nhỏ Liên Cẩn đã ở bên cạnh Triệu Thần Hi, mặc dù nói hắn vẫn không thể nào đoán rõ được tâm tư của Triệu Thần Hi, nhưng chỉ cần Triệu Thần Hi đã mở miệng căn dặn, hắn có thể dựa theo chính xác ý của Triệu Thần Hi mà thực hiện.
Ý vừa rồi của Triệu Thần Hi, tất cả bên trong đều là bảo vệ và quan tâm, hơn nữa tối qua đột nhiên cũng nhắc tới Hoa Anh Điện, vậy còn có thể không rõ ràng nữa sao?
Nhưng ngay cả Liên Cẩn cũng nghĩ không ra được, mình rõ ràng hầu hạ ở bên cạnh bệ hạ mỗi ngày, trong thời gian này cũng không có chuyện gì xảy ra, vì sao bệ hạ lại đột nhiên để ý đến vị kia ở Hoa Anh Điện vậy chứ?
Dù sao Liên Cẩn cũng do Triệu Thần Hi một tay đào tạo, tuy những phương diện khác không thể so với Lục Thập Vệ của hắn, về phương diện trung thành và hoà nhã mà nói thì không thể bới móc điểm nào.
Bây giờ dù không nghĩ ra, Liên Cẩn cũng chỉ nhanh nhẹn thuận theo. Bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để làm trôi chảy chuyện Triệu Thần Hi đã giao.
Nên phân phó cũng đã phân phó xong, Triệu Thần Hi đứng dậy, đi về hướng Từ An Cung – đã đến giờ thỉnh an Thái hậu mỗi ngày.
Triệu Thần Hi chán ngán ngồi trên bộ liễn*, ánh mắt lại lần nữa hơi hướng về phía tây bắc.
(*bộ liễn (步辇): một loại công cụ do người khiêng, thay cho đi bộ vào thời cổ đại.)
Không biết lúc này Hạ Hàn đang làm gì, Ẩn Nhất vừa mới nói bình thường y cũng không hay đi khỏi cửa điện, vậy mỗi ngày sống trong Hoa Anh Điện sẽ làm gì? Sẽ rất buồn chán phải không? Không biết những năm nay y ở trong cung đã sống như thế nào...
Suy nghĩ của Triệu Thần Hi theo bộ liễn lung lay lắc lư cả đường, rốt cuộc lúc tới Từ An Cung, vừa lúc ở ngoài cửa điện, thị nữ bên người Tiêu quý phi vẫn còn canh giữ bên cạnh cửa cung.
Triệu Thần Hi hiểu rõ mà hừ lạnh một tiêng, bước xuống bộ liễn, cung nhân quỳ lạy một đường vào đến giữa chính điện.
Hết chương 3