Editor: Cát Cánh
Beta: Cửu NguyệtThái hậu liếc Hạ Hàn một cái, bà cũng biết gần đây quả thực không nên xung đột với Hạ Hàn, liền thản nhiên đáp lại một câu, “Nếu đã như vậy, vậy thì nhanh chóng ngồi xuống đi. Đã tới giờ này có lẽ bọn trẻ cũng đã đói.”
Hoàng đế dường như không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt ở bên này, cười cười mang theo Hạ Hàn ngồi xuống.
Cả hậu cung này, chỉ có mỗi mình Hạ Hàn là nam phi. Vì thế hôm nay sắp xếp chỗ ngồi, Hoàng đế và Thái hậu được ngồi ở vị chí chính. Phi tần ngồi dưới Thái hậu, xếp một hàng theo cấp bậc. Mà Hạ Hàn thì lại ngồi bên cạnh Hoàng đế, dọc theo xuống là hoàng tử và hoàng nữ.
Nhìn thấy Hạ Hàn đường đường chính chính ngồi bên cạnh Hoàng thượng, cho dù là Tiêu quý phi, hay là Thục phi được coi là diễn viên chính đêm nay, sắc mặt đều không được tốt.
Nhưng mà Thục phi bị Tiêu quý phi chèn ép đã quen rồi, rất nhanh phản ứng lại. Dùng khăn gấm hơi che khóe miệng, thuận lợi che đi biểu tình không cẩn thận lộ ra ngoài.
Nhưng Tiêu quý phi lại không thể làm được, mím môi, bắt đầu đen mặt không nói gì, cảm xúc không vui thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hạ Hàn ngược lại cũng không thèm để ý, bước theo Hoàng thượng ngồi vào chỗ, căn bản không quan tâm hai người đối diện.
Hoàng đế ngồi xuống, lập tức bảo bà vú mang Tam hoàng tử qua đây, tự mình nhận lấy Tam hoàng tử ôm trong lòng. Lúc này nhóm phi thần đua nhau nói ra mấy lời khen ngợi, đủ các loại lời khen đều hướng về phía Tam hoàng tử.
Mọi người đều biết Hoàng thượng yêu thích Tam hoàng tử, hôm nay là tiệc rượu mừng Tam hoàng tử đầy tháng, ngay cả tang sự của Tang phi cũng không kiêng kị gì. Bây giờ khen mấy câu cũng không sao cả.
Giờ phút này Hoàng thượng nghe đủ loại lời khen của mọi người dành cho Tam hoàng tử, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn. Nâng tay ra hiệu cho cung nhân mang tới một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy từ bên trong ra một chiếc khóa trường mệnh bàng vàng khảm ngọc.
Mặt sau khóa có khắc hình ngũ long bay lượn trên tầng mây, mặt trước chính là ba chữ lớn “Triệu Hoành Duệ.”
Triệu Thần Hi vừa nói xong, Thục phi vội càng kích động đứng dậy tạ ơn, “Thần thiếp thay Tam hoàng tử tạ ơn Hoàng thượng!”
Tuy rằng không có quy định đặc biệt về việc ban tên cho hoàng tử, nhưng thông thường vào ngày tổ chức tiệc rượu một trăm ngày, Hoàng đế mới ban cho hoàng tử tên chính thức.
Một là tiệc một trăm ngày chính thức hơn so với tiệc đầy tháng. Hai là, bởi vì đứa trẻ mới vừa đầy tháng, có thể nhiều rủi ro hơn so với đứa trẻ một trăm ngày. Tuy rằng khác biệt cũng không phải là quá lớn, nhưng dù sao một trăm ngày thì càng may mắn hơn không phải sao? Cho nên con cháu hoàng thất thông thường đều tới tiệc một trăm ngày mới được ban thưởng tên chính thức, ghi vào gia phả.
Mà bây giờ Hoàng đế lại ban thưởng tên cho Tam hoàng tử trước vào tiệc đầy tháng này, còn ban thưởng cả khóa trường mệnh chính thức. Rõ ràng là thực sự để Tam hoàng tử trong lòng, cho nên mới lệnh cho người ta gấp rút chế tạo trong khoảng thời gian ngắn. Điều này làm sao có thể làm cho Thục phi không vui được? Dù sao cho dù là Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử năm ấy, đều không có được đãi ngộ này.
Con của mình, đứa con sau lại càng được đế vương ưu ái hơn đứa trước. Không có gì có thể làm cho hậu phi vui vẻ hơn điều này.
Triệu Thần Hi đặt khóa trường mệnh trên chăn nhỏ của Tam hoàng tử, bây giờ mọi người đang đợi ý chỉ mở tiệc của Hoàng đế. Cho nên hắn không nói thêm nhiều lời nữa, bảo bà vú bế Tam hoàng tử xuống. Phân phó cung nhân chính thức mở tiệc.
Bởi vì là tiệc nhà, cho nên mọi người cũng tương đối tùy ý. Sau khi mở tiệc, tất cả mọi người đều nhỏ giọng cười nói, không khí cũng dần dần trở nên náo nhiệt.
Hôm nay hiếm khi mới gặp được Hoàng thượng, nhóm hậu phi đương nhiên cũng bắt đầu nghĩ cách để có thể thu hút sự chú ý của Hoàng thượng. Có người gan lớn đã bắt đầu chúc rượu Hoàng thượng và Thái hậu. Người gan tương đối nhỏ, thì tìm Thục phi nói về Tam hoàng tử hôm nay vừa mới đầy tháng. Muốn dùng việc này vòng vo thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Hạ Hàn cũng không quan tâm tới những điều này, còn nghiêm túc chọn đồ ăn trước mặt. Nếu như mình ăn thấy ngon thì lại quay đầu gắp một miếng cho Triệu Thần Hi.
“Hoàng thượng nếm thử thứ này xem.” Hạ Hàn một tay kéo giữ ống tay áo rộng, một tay gắp một miếng thịt nai đặt lên cái đĩa nhỏ trước mặt Triệu Thần Hi, “Món thịt nai này nấu không tệ, rất thơm ngon.”
Triệu Thần Hi cười một cái, gắp miếng thịt nai mà Hạ Hàn gắp cho đưa lên miệng. Hắn nhai nhai, cười với Hạ Hàn: “Quả thực là rất ngon.”
Hoàng quý phi ỷ mình ngồi cùng Hoàng thượng, lôi kéo Hoàng đế nói cười, hoàn toàn không để ý tới mọi người.
Sắc mặt Tiêu quý phi đen như đáy nồi, nhịn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Nâng chén rượu lên, ngắt lời hai người còn đang nói cười: “Hôm nay khó có dịp nhìn thấy Hoàng thượng vui như vậy, thần thiếp kính Hoàng thượng một chén.”
Lúc này Triệu Thần Hi mới dừng nói chuyện với Hạ Hàn, quay đầu lại cũng nâng chén rượu lên, hướng về phía Tiêu quý phi, “Trẫm cũng đã lâu rồi không gặp ái phi. Gần đây trời lạnh, ái phi bận rộn lo liệu việc cung, cũng phải chú ý sức khỏe mình.”
Tiêu quý phi lập tức trở nên vui vẻ, “Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng quan tâm. Chẳng qua những chuyện đó đều là những chuyện thần thiếp nên làm, dù sao Hoàng thượng đưa Phượng Ấn cho thần thiếp, là vì tin tưởng thần thiếp. Thần thiếp đương nhiên sẽ vì Hoàng thượng mà xử lý tốt từng việc trong hậu cung này, mới không phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng.
Nói xong, còn dùng mắt liếc về hướng Hạ Hàn.
Hạ Hàn thấy thế, đột nhiên cười, cũng mở miệng nói: “Gần đây Tiêu quý phi cũng vất vả rồi. Chuyện của Trang Phi, đều do một tay Tiêu quý phi khổ cực. Hôm nay nhân dịp Tam hoàng tử vừa đầy tháng, phải nghỉ ngơi tử tế một chút.”
Dáng vẻ tươi cười của Tiêu quý phi đột nhiên cứng lại, ngày thường nàng cùng với Hoàng thượng nói chuyên, nào có ai dám xen miệng nói lung tung? Ngược lại, những cung phi khác không có chuyện gì thường lôi kéo xum xoe với Hoàng đế, thường sẽ bị nàng nói mấy câu chặn họng. Không có cách nào cả, ai bảo khi ấy nàng là hậu phi có địa vị cao nhất trong cung.
Nhưng hôm nay không còn giống như trước nữa, Hạ Hàn thành Hoàng quý phi, thân phận còn cao hơn nàng một bậc. Ban nãy Hạ Hàn và Triệu Thần Hi đang nói chuyện, theo như quy củ, đáng lẽ ra nàng không thể tùy ý ngắt lời, Hoàng đế không để ý cũng coi như thôi.
Bây giờ Hạ Hàn ngắt lời của nàng, nàng lại không thể nào phản bác. Trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, cho dù bình thường Tiêu quý phi có ương ngạnh đến thế nào đi nữa thì cũng không dám làm càn. Giờ đây cơn tức bị Hạ Hàn đè nén trong ngực, nhưng lại không thể phun ra, căn bản không thể nói tiếp lời.
Nhưng Hạ Hàn nói xong câu này, lại không để ý tới nàng nữa, quay đầu nhìn về Thục phi bên cạnh Tiêu quý phi, “Thân thể Thục phi gần đây thế nào? Tam hoàng tử vẫn khỏe cả chứ?”
Thục phi vội vàng đứng dậy hành lễ, “Cảm ơn Quân hầu quan tâm, thần thiếp đều khỏe cả.”
Hạ Hàn gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua hoàng tử, hoàng nữ ở phía dưới. Kết quả liền nhìn thấy Đại hoàng tử ngồi ở đầu tiên, lúc này đây đang mở to đôi mắt nhìn bọn họ nói chuyện. Vừa thấy Hạ Hàn quay đầu nhìn về phía mình, Đại hoàng tử lập tức chớp chớp mắt nhìn Hạ Hàn không động đậy. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn lập tức xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền.
Hạ Hàn nhìn thấy thế đột nhiên cười lên, “Gần đây Đại hoàng tử có khỏe không?”
Triệu Hoành Dịch lập tức dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nhanh chóng trả lời: “Hồi bẩm Quân hầu, Hoành Dịch rất khỏe. Quân hầu cũng khỏe!”
“Đúng, ngươi đã nói như vậy rồi, bản cung đương nhiên cũng rất khỏe.” Hạ Hàn vẫy tay, bảo cung nhân đằng sau mình mang bánh bơ sữa trên bàn cho Đại hoàng tử.
Y nhớ rõ rằng đứa trẻ này thích ăn bánh ngọt. Nhưng không biết có phải là do ánh nến ở cung điện hay không, y luôn cảm thấy Triệu Hoành Dịch gầy hơn một chút so với dáng vẻ béo béo trắng trắng ở Hoa Anh Điện trước đây?
Triệu Hoành Dịch vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, còn hành lễ cảm tạ Hạ Hàn. Quay đầu lại hưng phấn nhìn về phía Triệu Thần Hi.
Hôm nay Triệu Thần Hi và Hạ Hàn tới hơi muộn, Triệu Thần Hi còn chưa hỏi thăm tới hoàng tử và công chúa. Nhìn thấy Triệu Hoành Dịch như vậy, cũng cười nói:
“Triệu Hoành Dịch gần đây có chăm chỉ làm bài tập không? Trẫm đã lâu lắm rồi chưa khảo sát con.”
Triệu Hoành Dịch vội vàng gật đầu: “Hồi bẩm phụ hoàng, mỗi ngày nhi thần đều chăm chú nghe Thái phó giảng bài.” Nó nghĩ ngợi một chút, lại có chút ngượng ngùng thêm một câu, “Vệ thái phó cũng khen nhi thần.”
“Vậy sao?” Trải qua gần nửa tháng kia, Triệu Thần Hi cũng buông lỏng vài phần với Triệu Hoành Dịch, lúc này không nhịn được cười, “Vậy mấy ngày nữa trẫm nên đi hỏi thăm Vệ thái phó kĩ một chút.”
Thục phi cũng giống như Tiêu quý phi, được Hạ Hàn hổi một câu rồi bị quăng sang một bên. Lúc này thấy Hạ Hàn hỏi thăm Triệu Hoành Dịch, cùng với cả Triệu Thần Hi, ba người có nói có cười vô cùng thân thiết. Nụ cười ôn hòa yếu ớt cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Nhìn như thế nào cũng thấy Hạ Hàn và phụ tử Triệu Thần Hi mới chân chính là một nhà ba người. Mà nàng là mẹ đẻ của Đại hoàng tử, lại bị đặt ra ngoài cùng, hoàn toàn không thể xen vào!
Nhưng với thân phận của nàng bây giờ, không dám nói một câu ngắt lời. Chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ, ngồi cũng không xong mà đứng cũng không xong.
Không hề có ai quan tâm tới tình cảnh của Thục phi lúc này. Thái hậu nhìn Hạ Hàn đều thuận lợi giữa Hoàng đế và hoàng tử, sắc mặt cũng hơi lạnh xuống. Tiêu quý phi vừa bị Hạ Hàn ngắt lợi lại bị quăng sang một bên, Hoàng đế cũng không để ý tới nàng. Giờ đây nàng ta đang cố gắng hít thở sâu, để làm bản thân mình không phát giận.
Hạ Hàn cũng mặc kể chỉ với hai ba câu nói của mình đã làm cho mấy người ngồi ở vị trí chính đều đen cả mặt. Tự mình nói với phụ tử Triệu Hoành Dịch cả đống lời linh tinh.
Sau đó vẻ mặt y biến đổi, khẽ thở dài một hơi. Dường như đang nghĩ tới điều gì đó, biểu tình cũng trở nên sầu bi.
“Ái khanh có chuyện gì vậy.” Hoàng thượng cũng bị Hoàng quý phi đột nhiên thay đổi làm cho sững sờ, lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Hạ Hàn khẽ nhếch môi miễn cưỡng cười một cái, “Chỉ là vi thần nhìn thấy Đại hoàng tử thông minh như vậy, Tam hoàng tử cũng vô cùng đáng yêu. Đột nhiên lại nhớ tới Tứ hoàng tử ở Càn Nguyên Cung. Đáng tiếc là Tứ hoàng tử còn chưa đầy tháng, không thể tới đây cùng với mấy vị hoàng tử công chúa. Trang phi cũng thật là, Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ, sao nàng có thể nhẫn tâm mà đi như thế…”
Vừa nhắc tới Tứ hoàng tử, bàn tiệc đột nhiên trở nên im lặng vài phần. Hoàng đế nhớ tới đứa con nhỏ nhất vẫn còn đang ở trong tẩm cung của mình, cũng trở nên im lặng.
Không khí nháy mắt trở nên lúng túng, tất cả mọi người đều không biết lúc này nên nói gì. Hạ Hàn ngược lại không kiêng kị gì, thở dài một hơi xong lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Hoàng đế:
“Hoàng thượng, gần đây vi thần đã tới thăm Tứ hoàng tử mấy lần, trong lòng thực sự thương tiếc cùng yêu thích. Dù sao Trang phi cũng là một người tàn nhẫn, đã bỏ lại hoàng tử. Mà hiện tại bên cạnh vi thần chưa có ai cả. Cả gan thỉnh cầu bệ hạ, sau này có thể cho vi thần chăm sóc Tứ hoàng tử hay không?”
Hạ Hàn vừa nói ra, nhiều phi tần đều âm thầm hít một hơi khí lạnh. Trong lòng vừa thầm than Hoàng quý phi nói chuyện quả thực lớn gan, vừa nhìn về phía Thái hậu thần tình không mấy vui vẻ, họ đều vô thức rụt lại phía sau, rất sợ không cẩn thận lại bị dính vào rắc rối.
Chuyện Tứ hoàng tử Hoàng quý phi cùng Tiêu quý phi, hay là nói cùng Thái hậu tranh chấp, mọi người đều đã sớm biết rõ trong lòng. Chẳng qua trong cung này nói chuyện, làm việc, ai không vòng vo quanh quẩn vài lần. Phương thức nói chuyện đơn giản trực tiếp như vậy, nhất thời làm cho người ta không biết phải ứng phó thế nào.
Hoàng đế nghe vậy khẽ nhíu mày, còn chưa nói gì, Tiêu hoàng hậu ngồi bên cạnh đã nói: “Chăm sóc hoàng tử có liên quan tới tuổi tác nam nữ. Tiêu quý phi cũng cho rằng như thế phải không.”
Chuyện hai năm trước Tiêu quý phi chăm sóc Nhị hoàng tử không chu toàn, thiếu chút nữa đã làm cho Nhị hoàng tử chết yểu, đã trở thành chuyện cấm không thể nói trước mặt Thái hậu và Tiêu quý phi.
Tiêu quý phi và Hoàng đế sinh cùng năm, Hạ Hàn quả thật nhỏ hơn hai người hai tuổi. Nhưng như vậy thì có làm sao? Không phải hai năm trước Tiêu quý phi cũng bằng tuổi với y sao, hơn nữa còn là nữ tử. Nhưng cũng không chăm sóc tốt cho Nhị hoàng tử đấy thôi? Bây giờ nếu như y không có tư cách chăm sóc Tứ hoàng tử, vậy không phải là Tiêu quý phi càng không có tư cách.
Thái hậu muốn nắm lấy chuyện tuổi tác và giới tính của y, y sẽ lấy chuyện của Nhị hoàng tử để chặn họng.
Chuyện này không chỉ có Tiêu quý phi không nhịn được, mà ngay cả Thái hậu cũng không nhịn được. Hai người vốn đã ngồi chung với nhau, lại còn đồng thời nghiêm mặt trừng Hạ Hàn.
Hạ Hàn cũng không sợ hai người, thấy Thái hậu và Tiêu quý phi không nói tiếp, lại quay đầu nói với Triệu Thần Hi: “Vi thần tiến cung cũng đã nhiều năm như thế, tuy rằng được Hoàng thượng chăm sóc, thường xuyên làm bạn. Nhưng dù sao bình thường Hoàng thượng cũng bận rộn chính sự, một mình vi thần ở trong cung này cũng thực sự có chút cô quạnh buồn tẻ. Không bằng để vi thần chăm sóc Tứ hoàng tử, vừa phân ưu cùng Hoàng thượng, vi thần cũng sẽ không phải một mình ngồi ở Hoa Anh Điện lạnh lẽo.”
Dừng một chút, cuối cùng y lại nói: “Nếu như vi thần thực sự có thể chăm sóc Tứ hoàng tử, vi thần nghĩ rằng phụ thân và huynh trưởng cũng sẽ vì vinh hạnh này của vi thần mà cảm thấy vui vẻ.”
Thái hậu ngồi ở bên người Hoàng đế, giờ đây nghe vậy thực sự trợn mắt há miệng. Bà chưa bao giờ thấy cách nói chuyện nào không biết xấu hổ như của Hạ Hàn.
Không chỉ lấy chuyện năm đó Hoàng đế lạnh nhạt với y biến thành yêu cầu bồi thường, ngay cả chuyện phụ thân, huynh đệ còn chưa quay lại triều cũng lấy ra để nói. Nói chuyện cùng Hoàng đế mà còn có thể nửa yếu thế nửa tranh công như vậy, rốt cuộc còn thứ gì mà y không dám nói?
Vừa xoay đầu, quả nhiên Thái hậu nhìn thấy Hoàng đế bắt đầu lộ ra vẻ suy tư như trước.
Dù sao nam phi đưa ra yêu cầu xin được nuôi dưỡng hoàng tự là chuyện nên làm. Hơn nữa phụ thân, huynh đệ của Hạ Hàn thắng trận ở biên quan quay lại, Hoàng đế đương nhiên là phải nghĩ tới cảm xúc lúc này của Hạ Hàn.
Trong lòng Thái hậu thầm kêu không ổn, nhưng bà căn bản không xen vào chuyện của Hạ Hàn được. Tuy rằng bà là Thái hậu, nhưng bà thực sự không có quyền xen vào việc hoàng tự đưa cho ai nuôi nấng.
Theo lý mà nói,hoàng tử đều có quyền thừa kế. Bà làm Thái hậu mà quá mức can dự vào chuyện này lại trở thành tham gia vào chuyện chính sự. Chủ đề này cũng bị ai đó mang ra nói rồi, cho dù bà có thân phận Thái hậu cũng đừng mong làm gì được.
Vốn là buổi tiệc đầy tháng náo nhiệt vui vẻ của Tam hoàng tử, cuối cùng vì mấy câu nhắc tới vấn đề quyền nuôi dưỡng Tứ hoàng tử, cuối cùng trở thành lặng ngắt như tờ.
Tuy rằng tới khi rời khỏi, Hoàng thượng cũng không khẳng định là sẽ đồng ý. Nhưng Thái hậu cảm thấy chuyện này đã bị Hạ Hàn làm rối tung lên rồi.
Có trách, chỉ trách Trấn quốc công giành được thắng lợi ở biên quan rất đúng lúc! Nếu như muộn thêm một hai tháng nữa, bà có rất nhiều cách để giành Tứ hoàng tử về tay Tiêu quý phi.
Nhưng vào lúc này, bà phải mở miệng thế nào đây? Cho dù là tiền triều hay là hậu cung, đều không có chỗ cho Tiêu gia nói chuyện.
Đặc biệt là khi Thái hậu biết được đêm nay Hoàng đế lại tới nghỉ ở Hoa Anh Điện như trước, bà lại thở dài một hơi, phái người tới thông báo cho Tiêu quý phi, bảo nàng ta gần đây phải thu liễm một chút.
Ban đầu định mượn tang sự của Trang phi mà để cho Tiêu quý phi xuất hiện trước mặt Hoàng đế nhiều hơn, để tiện giành lấy Tứ hoàng tử. Hôm nay đã không còn hi vọng gì nữa, vậy thì cứ tĩnh tâm, yên lặng xem biến cố này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng để thức dậy còn chưa tới buổi triều sớm, liền ban một ý chỉ xuống – Trang phi qua đời, Hoàng đế bận rộn chính sự, Tứ hoàng tử được giao cho Hoa Anh Điện nuôi dưỡng.
Những hậu phi tối qua tham dự tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử, trong lòng đều kêu một tiếng “quả nhiên”. Thở dài nói rằng thủ đoạn này của Hoàng quý phi thật sự cao tay, ngược lại cuối cùng Tứ hoàng tử vẫn bị y lấy mất.
Thái hậu ngồi ở Từ An Cung, chỉ có thể mở to mắt nhìn Hoàng đế vừa mới bước tới buổi triều sớm, Hoàng quý phi đã lập tức tới Càn Nguyên Cung ôm lấy đứa trẻ đi.