Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đụng phải công chúa, thỉnh công chúa thứ tội.”
Vệ Nam Bạch ở trong phòng nằm chừng mấy ngày, vừa mới dựa vào loại bệnh này mà tránh tai nạn, khó khăn mấy ngày nay. Định rằng buổi chiều này sẽ hồi cung, y lúc sau mới mang theo Tần Mặc đưa mình ra sân đi dạo một chút.
Nhưng y mới ra khỏi phòng nhỏ định đi đến Nam Hoa các trước cửa kia thì liền bị một cung nữ dội một chậu nước làm cho ướt đẫm từ đầu đến chân. Mà người khởi xướng chính lại run lẩy bẩy quỳ trước mặt mình, không dám thở mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt đến mức y chỉ cần nói một câu nàng sẽ liền sợ đến ngất đi.
Xem cái dáng dấp như vậy, nếu người ngoài nhìn vào, nói không chừng có người còn nói Vệ Nam Bạch y ỷ thân phận làm khó dễ một cung nữ. Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ vung cả ống tay áo ướt đẫm lên “Thôi, ngươi dù sao cũng không phải cố ý, mau đứng lên đi.”
Cung nữ kia nghe thấy như gặp đại hỉ liền dập đầu mấy cái “Nô tỳ tạ ơn đại ân của Vệ công chúa, công chúa có tấm lòng nhân hậu, sau này sẽ rất có phúc.”
“Công chúa, ngài xem, tiểu cung nữ như vậy mà cũng thật biết ăn nói.” Đông Mai đứng một bên không nhịn được cười nói.
Vệ Nam Bạch cũng cười cười, Xuân Đào đứng cạnh thêm vào “Ngươi cũng mau đi đi, lần tới cẩn thận chút, nếu không phải hôm nay người ngươi chạm phải là công chúa của chúng ta thì ngươi nhất định ăn không ngon ngủ không yên.”
“Vâng vâng vâng. Nô tỳ tạ ơn đại ân của Vệ công chúa.” Cung nữ kia liên tục đáp lời giống như đó là thiên ân vạn tạ, lúc này mới đứng dậy nhặt chậu đồng lên vội vàng rời đi.
Vệ Nam Bạch bật cười định mang theo mọi người quay lại thì đã thấy Đỗ Vân Trúc ở phía sau từ bao giờ, cũng không biết chuyện vừa rồi đã lọt vào mắt nàng chưa.
Đỗ Vân Trúc thấy thế quỳ gối hành lễ với y “Đỗ Vân Trúc tham kiến Vệ công chúa. Trời dù đang vào xuân nhưng thời tiết vẫn sẽ lạnh, ngoại bào của công chúa ướt đẫm cả rồi, công chúa bệnh nặng mới khỏi sợ là thân thể không chịu được. Phòng của Đỗ Vân Trúc tại Nam Hoa các, nếu công chúa không chê thì hãy đến đó thay một bộ trang phục, được không ạ?”
Thấy nàng, con ngươi Vệ Nam Bạch liền nhanh chóng như pha thêm tạp vị sau đó trở thành tối tăm “Hảo ý của Đỗ cô nương, Vệ Nam Bạch xin nhận. Chỉ là chỗ ở của ta cách đây không xa, sẽ không làm phiền đến cô nương.”
Y nói xong liền trở về phòng mình.
“Vệ công chúa, giúp công chúa giải ưu là phúc phận của Đỗ Vân Trúc, sao có thể nói là quầy rầy được...” Đỗ Vân Trúc thấy thế càng nhanh chóng bước đến vài bước, ôn thanh nói “Đỗ Vân Trúc mấy ngày nay vẫn luôn cảm động và nhớ đại ân của công chúa lần trước, Hoàng hậu nương nương gần đây cũng nhiều lần căn dặn Đỗ Vân Trúc phải chăm sóc, hảo hảo phụng dưỡng công chúa, Đỗ Vân Trúc sau này sẽ toàn tâm toàn ý...”
“Đỗ cô nương.” Vệ Nam Bạch nhàn nhạt đánh gãy lời nói của nàng, giọng điệu không quá lạnh nhạt nhưng không chút thân thiện nào “Ngày ấy Vệ Nam Bạch giúp cô nương dễ như ăn cháo, thỉnh không cần phải lưu tâm làm gì. Vệ Nam Bạch hiện tại thân thể không khoẻ, chúng ta sau này sẽ gặp lại. Thứ cho Vệ Nam Bạch thất lễ đi về phòng thay y phục.”
“Vệ công...”
“Còn không mau đi.” Vệ Nam Bạch lại làm lơ lời của nàng, ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, đám người Đông Mai lập tức chấn động, cúi người trả lời “Vâng, công chúa.”
Vệ Nam Bạch lúc này mới thoáng chào Đỗ Vân Trúc sau đó dẫn mọi người đi.
Để lại một mình Đỗ Vân Trúc đứng đó nhìn theo bóng lưng đã đi xa, trên tay là một chiếc khăn mùi xoa, mặc dù trên mặt vẫn là ý cười đầy dịu dàng nhưng hận ý từ tận đáy lòng có thể cắn nát một chiếc răng bạc.
Vệ Nam Bạch trở lại phòng, bỏ đi chiếc áo bên ngoài đã ướt đẫm, lúc này mới ấm lên không ít.
“Chủ nhân, quần áo này trên người của ngài cũng ướt, nô tỳ giúp ngài đổi lấy bộ khác.” Đông Mai nói xong liền định đi đến muốn đổi.
Tay nàng vừa mới chạm đến quần áo của Vệ Nam Bạch liền bị y dùng tay chặn lại “Không cần, điểm này không cần lo lắng.”
“Nhưng...” Đông Mai khó hiểu nhìn vai trái ướt đẫm của Vệ Nam Bạch “Tiết xuân này rất lạnh e là....”
“Trong phòng này so với bên ngoài ấm hơn, ngươi bảo người mang than đến đây, ta ở đây ngồi xem sách một hồi chờ quần áo khô.” Vệ Nam Bạch cúi đầu lông mày xuống nhẹ giọng nói “Quần áo mới thay không lâu, chớ để phiền phức.”
“Nô tỳ biết, bây giờ sẽ đi lấy than.” Đông Mai biết tính tình Vệ Nam Bạch, nghe y nói xong liền đi ra ngoài.
Dư quang Vệ Nam Bạch xẹt thật nhanh qua trướng mạn đó không xa, trên mặt là một mảnh trấn tĩnh, từ bên cạnh án thư cầm một quyển sách ngồi trên giường.
Mãi đến khi Đông Mai mang chậu than đến cũng đã được vài canh giờ, phát hiện người trong phòng tối kia cũng đi rồi. Vệ Nam Bạch mới chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống thở phào nhẹ nhõm rồi gọi Tần Mặc đến.
“Tần Mặc, trong cung sợ là đã có người nghi ngờ chúng ta rồi.” Vệ Nam Bạch than nhỏ, mệt mỏi lấy một tay đỡ lấy đầu.
“Công chúa?” Tần Mặc nghe vậy cả kinh “Có cần thuộc hạ phái người đi điều tra rõ không?”
“Tạm thời không cần, ta không đoán được là ngươi nơi nào, đến cả manh mối cũng không có, điều tra cũng rất tốn sức. Đoạn thời gian này, ta cuối cùng cũng có chút bất an, mong là ta đa tâm thì tốt rồi. Sau khi trở về, Đỗ Vân Trúc ít ngày nữa là được tiến cung, ngươi dặn người dưới cẩn thận một chút, chớ để nàng phát hiện điều gì không đúng. Chuyện bên ngoài để Mộ Dung đảm nhận nhiều như vậy, ta sợ là không thể lúc nào cũng luôn luôn ra vào tự nhiên được rồi.”
“Vâng, thỉnh công chúa giải sầu, Tần Mặc liền đi làm.”
Vệ Nam Bạch xua tay “Ngươi đi xuống đi.”
“Thuộc hạ xin được cáo lui trước.”
Cầm lấy một cái áo bên cạnh phủ lên bên ngoài, Vệ Nam Bạch chậm rãi đi quanh phòng, ánh mắt do dự bất định.
Mới vừa gặp tiểu cung nữ kia xong, trùng hợp lại xuất hiện Đỗ Vân Trúc, còn có người ẩn ở trong phòng... Vệ Nam Bạch hồi tưởng chi tiết lại, rốt cuộc là người của Hoàng hậu, là người của Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn, hay là người của Tiếu Kỳ?
Vệ Nam Bạch nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc hạ quyết tâm. Trong cung gần đây gió thổi mây vần, không chỉ có chuyện của Đỗ Vân Trúc bắt buộc phải giải quyết khẩn trương mà vì an toàn, y phải nhanh chóng rời khỏi cung này.
“Thuộc hạ vô năng, hết lần này đến lần khác phụ sự uỷ thác của điện hạ, vạn lần chết cũng không chuộc lại tội lỗi.” Thanh La kinh hoảng mà quỳ trên mặt đất trước mặt Tiếu Kỳ “Thỉnh điện hạ thứ tội.”
Mắt phượng khẽ nheo lại, thần sắc Tiếu Kỳ vẫn không thay đổi nói “Tự mình xuống lãnh phạt - hai mươi roi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Thanh La rập đầu rồi nhanh chóng lui ra khỏi điện.
Đèn đuốc ở Lệ Chính điện sáng rực rỡ, mà bên ngoài gió đêm rì rào rì rào vang vọng, thổi tựa hồ có thể làm ánh nến tắt bất chợt bất cứ khi nào.
“Vệ Nam Bạch...”
Tiếu Kỳ không khỏi đọc khẽ cái tên này, người này làm việc không lộ một chút sơ hở, có phải bằng chứng đều nằm trong đầu trong lòng ngươi rồi không?
Vệ Nam Bạch, Nguyệt Vân Sinh.
Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, có thể để cho ngươi một người phân sức hai người, thế nhưng...
Ánh mắt Tiếu Kỳ lạnh lẽo, tâm trạng đối với suy đoán của mình đã khẳng định bảy, tám phần mười, mà nghi ngờ vẫn lại càng tăng thêm.
Đã như vậy, vì sao Vệ Nam Bạch lại đến, vì sao lại giả gái, vì sao nhiều lần cứu hắn, vì sao...
Quá nhiều nghi hoặc làm Tiếu Kỳ hận hiện tại tại sao không thể đem người kia nắm về, hỏi từng thứ từng thứ cho rõ ràng. Thế nhưng, Tiếu Kỳ vô lực than thở một tiếng, dù là mình hỏi thì sao, y chắc chắn cũng không nói một chút manh mối nào đâu.
Đã như vậy, cùng giương cung mà không bắn, không bằng... Đáy mắt Tiếu Kỳ loé ra tinh quang.
Không bằng đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, đánh rắn động cỏ.
Hoàn chương 17.