[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 40: Chương 40: Chương 39




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

“Tiếu Kỳ!”

Nguyệt Vân Sinh nhanh chóng vượt qua mấy đoạn hiểm rồi chạy lên trước Tiếu Kỳ, đưa tay kéo tay của người đằng sau. Sau đó y quét mắt một vòng mới phát hiện lúc này đã vô tình chạy đến một góc hẻo lánh trong hoàng cung, bốn phía tĩnh lặng, không có bất kỳ một ai.

Y thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hạ thấp giọng, trấn an Tiếu Kỳ “A Kỳ, ngươi đừng như vậy, tóm lại là chúng ta đã có cách để cứu Đại hoàng tử, ngươi đừng nóng vội.”

Tiếu Kỳ quay đầu liếc nhìn Nguyệt Vân Sinh, biết là Nguyệt Vân Sinh sợ bản thân hắn nghĩ không thông mới an ủi hắn. Nhưng..... hắn nhướng lông mày nhìn Nguyệt Vân Sinh, mặt không đổi hỏi “Trân Bảo các ở nơi nào?”

“Hả?”

Nguyệt Vân Sinh bị cái vấn đề không liên quan này làm cho sững sờ, theo bản năng chỉ về phía Tây Bắc “Xuyên qua cảnh điện kia, đi về bên trái qua hai cung điện, bên cạnh cung điện chính có một cái tháp, đó chính là Trân Bảo các.”

Tiếu Kỳ nghe, gương mặt tuấn tú vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Hắn gật đầu, làm vẻ đã biết.

Nguyệt Vân Sinh không hiểu nhìn hắn “Ngươi hỏi làm cái gì....” Y còn chưa hỏi hết lời đã thấy Tiếu Kỳ như mũi tên rời cung, hướng nơi mà y chỉ chạy như bay.

“Tiếu Kỳ!”

Nguyệt Vân Sinh lấy làm kinh hãi, cố không biết làm gì, chỉ lo cho hắn tức giận sẽ không cứu vãn được việc gì, vội vàng đuổi theo.

Hai người trốn thoát đám cấm quân tuần tra đêm ở Trân Bảo các, lẳng lặng không chút tiếng động tiến vào.

“Tiếu Kỳ, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Nguyệt Vân Sinh cảnh giác nhìn ra bên ngoài thi thoảng xuất hiện ánh đuốc sáng, liền quay đầu nhìn về phía sau mình, lại thấy Tiếu Kỳ như ở chính nhà mình, một bộ nhàn nhã.

Tiếu Kỳ vừa vặn làm rơi một cái kiện ngọc từ trên Đa Bảo mạ vàng xuống, sau đó nghe xong lại nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm vô tội “Vào đây không phải là chọn đồ sao?”

“....”

Nguyệt Vân Sinh yên lặng nhìn Tiếu Kỳ, hắn nói xong, rất tự nhiên lấy kiện ngọc Thuỵ Thú thuần khiết bỏ vào lồng ngực. Sau đó, hắn lại đưa tay cầm lấy một khối đầu tê giác, một khối đại bàng, nhìn quanh rồi lại bỏ vào trong quần áo. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, trước người hắn cứ thế nhô lên thành một đống, trông chẳng khác gì nữ tử hoài thai tám tháng.

“A Kỳ....”

Tiếu Kỳ lại cầm lên vài món ngọc khí khác, lấy rồi lại không nói một tiếng nào đem nhét vào quần áo Nguyệt Vân Sinh, cũng không thèm để ý người kia có đồng ý hay không, một bộ đi tiếp lượm nhặt.

Nguyệt Vân Sinh dở khóc dở cười nhìn Tiếu Kỳ, thấy hắn không có ý dừng lại, không thể làm gì hơn là tiến lên ngăn cản.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ mở miệng “Nếu ngươi còn lấy nữa, liệu chúng ta còn có thể trở về hay không? Và hành động lần này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

Không trả lời y, Tiếu Kỳ mặt dày rút tay lại, nhanh nhẹn nhét vào ngực Nguyệt Vân Sinh một kiện ngọc khác, lúc này mới quay đầu đánh giá mấy khối đồ cổ. Hắn vốn còn muốn tiếp tục lấy, phát hiện ra trang phục trên người mình lại hoàn toàn không bỏ xuống được. Hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn quanh một vòng, tinh tế khám xét một phen, cuối cùng đem trướng nằm bên cạnh Đa Bảo. Toàn bộ những gì quý giá đều đem đặt trên màn trướng, cẩn thận gói lại kỹ càng, sau đó vác lên lưng khiêng nó đi. Đưa tay vỗ vỗ màn trướng phía sau lộ ra điểm hài lòng, Tiếu Kỳ lúc này mới nhìn Nguyệt Vân Sinh chậm rãi nói “Vân Sinh, chúng ta mạo hiểm đến được hoàng cung không thể đi uổng công như vậy được?”

“....” Nguyệt Vân Sinh cúi đầu nhìn nhìn cái “núi nhỏ” nhô nhô ở trước ngực mình, sau đó giương mắt không nói gì tiến lên đỡ lấy hai cái “núi nhỏ” đối diện với Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ nhìn ánh mắt của y, đột nhiên trở nên rất vô tội “Vân Sinh, ta đã rất tiết chế rồi.” Dứt lời, hắn đưa tay chỉ những đồ vật quý báu khác ở sau lưng.

Ngươi xem, hắn quả thực nói đúng, phía sau còn rất nhiều đồ chưa lấy!

“A Kỳ.” Nguyệt Vân Sinh cảm thấy đau đầu đỡ trán “Ngươi như vậy ta làm sao nói với ngươi được đây, chúng ta lần này đến đây....”

“Suỵt!” Tuy rằng Tiếu Kỳ cõng hai cái bọc lớn, nhưng hắn vẫn rất biết kiềm chế, hắn nghiêng đầu tựa như nghe được tiến người, lập tức tiến đến bên Nguyệt Vân Sinh, đưa tay bưng kín miệng người kia.

Bên ngoài tựa hồ có người thầm thì với nhau mấy câu, sau đó rời khỏi cửa Trân Bảo các.

Hai người bên trong căn bản treo tâm lên cao, rốt cuộc mới hạ xuống không ít.

“A a a a a....”

Mãi đến khi phát ra âm thanh yếu ớt cùng nghẹn ngào, Tiếu Kỳ mới phát hiện tay mình còn đang bưng kín miệng Nguyệt Vân Sinh.

Ngượng ngùng nở nụ cười, Tiếu Kỳ nhún vai, nhìn ánh mắt phát ra tia nguy hiểm của Nguyệt Vân Sinh, hắn cảm thấy có phần không ổn.

“Tiếu...”

“Vân Sinh, tục ngữ có câu, việc không nên chậm trễ, chậm sẽ sinh chuyện, chúng ta nhanh trở về!” Tiếu Kỳ nhanh chóng đánh gãy lời của Nguyệt Vân Sinh.

“....”

Y thực sự phục hồi rồi!

Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ ngày càng xa. Lại đưa tay chỏ chỏ phần nhô nhô lên trước mặt mình.

Uổng công y lo lắng việc đêm nay sẽ đả kích lớn đến Tiếu Kỳ, nhưng xem ra hiện tại, việc này lại giống như bản thân y nghĩ nhiều.

Than nhẹ một tiến, y cũng đuổi theo thân ảnh Tiếu Kỳ, nhanh chóng từ Trân Bảo các rời đi.

*~*~*

Hai người Tiếu Kỳ nhanh chóng trở lại Vọng Giang lâu, vốn đang chuẩn bị tung người xuống ngựa, cũng không hiểu vì sao lại ghìm dây cương, cả hai cùng đưa mắt nhìn nhau.

Vốn đã gần khuya, nhưng giờ khắc này Vọng Giang lâu lại đèn đuốc sáng choang, bên trong thỉnh thoảng còn vang lên tiếng rống giận, kèm theo là tiếng vật nặng rơi xuống cùng mấy tiếng kỳ quái làm huyên náo.

Tiếu Kỳ nhíu mày dùng khẩu hình dò hỏi Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh lắc đầu, biểu thị là y cũng không hay biết chuyện gì đang diễn ra.

Đứng bên ngoài, hai người bất đắc kỳ giải, ngẫm nửa ngày cuối cùng cũng xuống ngựa, đưa ngựa đến chuồng rồi cẩn thận đi vào Vọng Giang lâu.

“Cẩn thận!”

Mới vào cửa, Nguyệt Vân Sinh lập tức đẩy người Tiếu Kỳ, bản thân cũng nhanh chóng nghiêng người sang một bên.

Không đợi Tiếu Kỳ nhận thức rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, một băng ghế bay tới bọn họ bị văng ra cửa liền gãy nát.

“....”

“....”

Sau đó bọn họ cùng nhau quay đầu.

Chỉ thấy không xa là Hữu lĩnh chủ Thương Câu đang gầm lên một tiếng, một tấm lưới lớn vung từ tầng hai xuống.

Bên cạnh là Tả lãnh chủ Tử Viêm vội vàng hô “Cẩn thận! Đừng làm nó bị thương!”

“Yên tâm đi tên ẻo lả!” Thương Câu vỗ vai Tử Viêm đang lo lắng ở bên cạnh, “Lão tử biết Lang Vương này là bảo bối của Lâu chủ và Cửu công tử, tự biết ra tay có chừng mực!” Nói xong gã liền tiến lên trước, nhìn bên dưới lưới là Bạch Lang Vương đang bị bao lại, đắc ý cười “Tiểu Lang ngươi, còn muốn chạy sao? Chạy đi, ngươi có bản lĩnh thì chạy nữa đi, lão tử muốn được nhìn thấy năng lực của ngươi, nhìn ngươi nằm trong thiên la địa võng còn muốn chạy đi đâu! Hừ, báo hại chúng ta không được ngủ, còn không ngoan ngoãn!”

“....”

Nguyệt Vân Sinh cùng Tiếu Kỳ vô lực nhìn nhau.

Toàn bộ bên trong Vọng Giang lâu này đều bị làm cho rối tung lên, một phòng bàn ghế nằm ngang nằm dọc, quả thực khắp nơi đều tàn tạ cả rồi.

Mà lúc này Thương Câu dương dương đắc ý, trên người lại cắm rất nhiều lông gà (*giả bộ làm gà bắt sói sao???*)! Mà ngay cả một người mắc chứng khiết phích như Tử Viêm, trên mặt lúc này cũng bị bít bởi một tầng mồ hôi, mặt mày xám xịt cả rồi.

Hai vị lĩnh chủ đều đã như vậy, càng khỏi nói những người khác trong Vọng Giang lâu.

Y và Tiếu Kỳ mới có đến hoàng cung một chuyến, ngắn cũng chỉ có mấy canh giờ, đến cùng là xảy ra chuyện gì ở đây?

Nguyệt Vân Sinh đau đầu xoa xoa thái dương, Tiếu Kỳ lại một mặt khó hiểu nhìn bọn họ.

“Tử Viêm, Thương Câu.” Nguyệt Vân Sinh nhàn nhạt mở miệng “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thuộc hạ bái kiến lâu chủ, Cửu công tử.”

Ban đầu tất cả mọi người đều tập trung vào chuyện này, ngay sau khi Nguyệt Vân Sinh lên tiếng mới phát giác có người đang đứng ở trước cửa.

Mấy tên thủ hạ dưới sự chỉ huy của Tử Viêm, dùng bố buộc Lang Vương thật chắc, xác định là nó không còn chạy được nữa mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Tiếu Kỳ không hiểu nhìn như mới vừa gặp đại địch như đám người Trai Nguyệt Lâu vậy, ánh mắt lướt qua Bạch Lang Vương “Việc rắc rối là do con vật này gây ra?”

“Lâu chủ, Cửu công tử, các ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Thương Câu thấy bọn họ lập tức chạy đến “Lão tử sắp bị lang hành cho đến chết rồi.”

“Làm sao vậy?” Nguyệt Vân Sinh nhìn Bạch Lang Vương bị trói trong bố, không phát hiện nhíu nhíu mày.

Tử Viêm chờ sắc mặt người mày, biết Nguyệt Vân Sinh tựa hồ không vội vã gì, châm chước một lát sau mới nhẹ giọng nói “Hồi lâu chủ, sau khi lâu chủ cùng Cửu công tử rời Vọng Giang lâu thì Bạch Lang Vương liền tỉnh lại.”

“Sau khi nó tỉnh lại thì chạy đến chuồng ngựa của Vọng Giang lâu làm bị thương mấy con ngựa.” Thương Câu nhịn không được cách nói chuyện của Tử Viêm, lập tức cướp lời, căm giận bất bình nói “Vậy còn chưa đủ, nó còn đến hậu viện phá tung lên. Trước đó còn có gà có vịt của chúng ta mang đến..... Nên nói ra sao nhỉ?” Thương Câu nhất thời nóng giận quên mất, suy nghĩ một chút, sau đó vỗ đầu gật liên tục “Đúng đúng đúng, thây chất đầy đồng! Làm cho sân sau Vọng Giang lâu được gọi là thây chất đầy đồng! Lâu chủ a, ngươi và Cửu công tử không nhìn thấy thôi, cảnh gà bay vịt nhảy kia làm cho lão tử sốt hết cả ruột!”

“....”

Tiếu Kỳ yên lặng nhìn Thương Câu, trên đầu là mấy nhánh lông gà đung đưa, cũng thật là gà bay vịt nhảy...

“Vậy còn vì sao mà bên trong Vọng Giang lâu lại ngổn ngang như vậy?” Khoé miệng Nguyệt Vân Sinh tựa hồ cũng hơi giật giật.

“Còn không phải tên ẻo ả kia nói trên người của Bạch Lang có thương thế, sau đó lâu chủ lại sủng như bảo bối, không cho ta động nó!”

Thương Câu liếc mắt nhìn Tử Viêm một cái, lại hướng hai người Nguyệt Vân Sinh bên này kể khổ “Lão tử không dám hạ tay quá nặng, cũng chỉ có thể đuổi theo phía sau nó! Mẹ nhà ngươi, lâu chủ đừng nói Bạch Lang có thương thế, nó linh hoạt như vậy, chúng ta mấy người cũng không bắt được nó. Sau đó thật sự là hết cách rồi, lúc này hội với nhau nghĩ ra biện pháp, nên dùng lưới mới đuổi theo kịp, nếu không thì còn không biết là còn bị hành bao nhiêu lâu nữa!”

“Ngao!”

Thương Câu bỗng nhiên bi phẫn nhìn Tử Viêm ở một bên hét lớn “Ẻo lả họ Tử nhà ngươi, ngươi làm gì lại đánh lão tử!”

Xem sắc mặt mấy người đối diện Thương Câu là biết hoàn toàn không hiểu, trong tình cảnh này Tử Viêm chỉ còn biết che mặt.

“Đêm nay khổ cực cho các ngươi.”

Nguyệt Vân Sinh liếc nhìn Tử Viêm, quét mắt nhìn một vòng. Hơi hơi gạt khoé môi, đổi chủ đề “Các ngươi nhanh chóng dọn dẹp xong rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Mọi người gật đầu, người bên cạnh lập tức ẵm Bạch Lang lên đưa cho Nguyệt Vân Sinh, y sau khi nhận lấy thì thuận thế ôm vào lòng. Dường như trên người có chỗ sứt mẻ, Lang Vương bởi vì bị trói nên không phát hiện ra thanh âm nào, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ.

Mọi người lúc này mới phát hiện Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều có một bộ dạng kỳ quái, trước ngực đều nhô nhô lên một khối lớn.

“Lâu chủ ngươi và Cửu công tử đây là...” Thương Câu tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

“Há, cái này a...” Tiếu Kỳ cười nhạt, đưa tay nâng một cái bàn lên, dọn xong liền từ trong ngực lấy ra đống đồ cổ lấy từ trong hoàng cung Bắc Nhung.

Đồ trang trí màu lam mạ thêm vàng, kim thạch thú nhĩ tôn, phỉ thuý điêu long mang câu,.... Tiếu Kỳ mỗi lần lấy ra một cái, mọi người đều chấn động.

Chờ hắn đem cái bọc lớn trên người xuống mở ra đặt lên bàn, biểu cảm của Tử Viêm liền kinh ngạc.

Thương Câu không hiểu giá trị mấy cổ vật này, chỉ nhìn Tử Viêm bày ra một bộ thất thần, lại nhìn những thứ trên bàn, hắn biết giá trị của những thứ này hẳn không nhỏ. Hắn không nhịn được chọc chọc Tử Viêm “Ai, ta nói Tử ẻo lả ngươi, những đồ chơi này rất quý giá phải không?”

Tử Viêm lúc này mới lấy lại tinh thần, không dám tin nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh “Lâu chủ, chẳng lẽ trên người ngươi cũng có...”

Mặt Nguyệt Vân Sinh bày ra một bộ sóng lớn không sợ, đem mấy thứ đó từ trong quần áo lấy ra toàn bộ, trên bàn chồng chất một đống.

“....”

“....”

Tử Viêm lập tức quay đầu nhìn những người phía sau lạnh lùng nói “Các ngươi đi xuống trước, sáng mai đến dọn dẹp sau.”

“Vâng, Tả lĩnh chủ.” Đám người Trai Nguyệt Lâu biết bọn họ đang nói chuyện quan trọng cần thương nghị, thức thời rút xuống.

Tử Viêm bước nhanh đến cửa, nhìn bên ngoài, lập tức đóng đại môn. Lúc này, toàn bộ Vọng Giang lâu lớn như vậy cũng chỉ có bốn người bọn họ.

“Lâu chủ, Cửu công tử.” Thần sắc Tử Viêm nghiêm túc nhìn Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh “Tử Viêm cả gan hỏi một câu, những bảo vật này có phải đều lấy ra từ trong hoàng cung Bắc Nhung?”

Hoàn Chương 39.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.