Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Xe chạy lộc cộc đến trạm dịch, đất vàng bay tung lên.
Bởi vì nội lực thân thể khá tốt nên Vệ Nam Bạch chỉ cần nghỉ ngơi đến đêm thì tinh thần cũng đã lên rất nhiều, uống chén thuốc xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay lúc sắp đến địa phận của Trường An, Tần Mặc vẫn không nhịn được được nhìn Vệ Nam Bạch đang nhắm mắt hỏi: “Công tử, ngài sao lại cứ nhất nhất phải đến Bách Việt làm gì?”
Vệ Nam Bạch hơi mở mắt ra, lại chỉ liếc hắn một cái, ngược lại quay đầu nhìn ra cửa sổ không hề nói gì, chỉ an tâm mà ngắm phong cảnh thay đổi theo từng vòng quay của bánh xe ngựa.
Tiết nguyên tiêu năm thứ mười bảy, tháng ba ngày mười bảy (lịch Nông).
Từ tối hôm qua, đầu tiên là Tiếu Kỳ gặp phải thích khách ám sát, tiếp đó đến ái nữ của Vệ quốc công bị ám sát, Vệ Quốc công vì cái chết của ái nữ mà liên hợp với các phiên quốc gây chuyện.... Trong khi ấy, triều đình Bách Việt từ trong đến ngoài đều nổi lên làn sóng lớn. Sau đó, Tiếu Mặc dựa vào thủ đoạn hiệp trợ hoàng đế bình loạn, được đến trong ngoài hoàng cung đều không ngớt lời tán dương. Mà Tiếu Kỳ bệnh đã khỏi hẳn, nhưng để lại mầm bệnh từ nay đều phải ở trên giường bệnh. Cuối cùng còn ma xui quỷ khiến thế nào an bài quân cờ phải cưới người kia, đó là kết cục của bọn họ....
Tay Vệ Nam Bạch đột nhiên căng ra, sắc mặt trầm xuống không ít.
Trước đó, y thực sự không muốn ngẫm nghĩ về việc này, bây giờ suy nghĩ một chút nếu như khi đó không phải y xuất hiện ở đó kịp lúc, Tiếu Kỳ phỏng chừng lành ít dữ nhiều. Có lẽ Tiếu Kỳ dù có uống bao nhiêu thuốc bổ đều không khoẻ lại, chắc chắn là người đó....cố ý gây ra chuyện này.
Nhiều năm như vậy, Tần Mặc vẫn chịu không được tính tình của công tử nhà mình, thấy y nửa ngày không nói một lời, bộ dạng như có điều gì cần suy nghĩ, không nhịn được truy vấn “Công tử, rõ ràng Quốc công đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cho ngài. Chỉ cần lên đường làm bộ gặp nạn, chết rồi thay đổi thân phận, tóm lại là so với ngày chết ở Bách Việt còn tốt hơn. Thân phận này của ngài ở Bách Việt không phải nguy hiểm hơn sao? Ta thực sự không hiểu vì sao Quốc công lại đồng ý để ngài mạo hiểm như vậy. Mà ngài sao lại cứ khăng khăng muốn.... Gả?”
Mỗi khi nghĩ tới việc này, đại nam nhân như Tần Mặc liền không nhịn được có chút thẹn, công tử nhà hắn vừa văn nhã, vừa trong sáng, giờ khắc này lại mong muốn gả cho Cửu hoàng tử Bách Việt.
Vệ Nam Bạch lúc này mới lấy lại tinh thần “Tần Mặc.” Y bất đắc dĩ nở nụ cười “Có lẽ ta có quá nhiều chấp niệm không thể bỏ xuống được.”
Chỉ có về tới đây, mở ra bao nhiêu khúc mắc, có lẽ lúc ấy... Y mới thực sự được giả thoát.
“Chấp niệm?” Tần Mặc không giấu nổi tò mò nhìn y “Chấp niệm của công tử là gì?”
Vệ Nam Bạch chỉ lắc đầu, cũng không có ý định nói tiếp.
Không khí trong xe ngựa nhất thời rơi vào trầm lắng.
Vệ Nam Bạch nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài ý xuân dào dạt. Nhớ đến cảnh đêm hôm qua, y không khỏi nở nụ cười, lúc này Tiếu Kỳ hồi cung, phỏng chừng cũng sẽ bị bệ hạ ra sức chửi..... Y thở phảo nhẹ nhõm, khoé môi khẽ nhếch.
Năm đó Tiếu Kỳ vì chuyện phải thành thân với ái nữ của Vệ Quốc công mà lôi kéo y ngã vào một trận rượu đắng, cuối cùng hai người uống say mèm, suýt chút nữa đem một cây đuốc ra đốt sạch Lệ Chính Điện. Mà đời này, Bách Việt đã mất đi một người tên là Đỗ Hành. Không biết Tiếu Kỳ giờ phút này thế nào, đang ở cùng ai? Cũng không biết, Bách Việt giờ này đang lâm vào cảnh như thế nào?
“Công tử, phía trước chính là địa phận Trường An.”
Vệ Nam Bạch phóng tầm mắt về phía trước, tường thành Trường An cao sừng sững phía xa kia, sương mù che kín, như ẩn như hiện.
“Không ngờ thành Trường An cũng có khí thế này.” Tần Mặc là lần đầu đến Trường An, nhìn về phía một công trình tường thành hùng vĩ kia không nhịn được cảm khái “Quả nhiên là Bách Việt.”
Vệ Nam Bạch cười nhạt, sau đó nghiêm mặt nói “Tần Mặc, chờ chúng ta đến Trường An rồi, ngươi nhớ không được phép gọi ta là công tử.”
“Công tử....”
“Thái tử Bách Việt còn chưa biết là ai, mặc dù Cửu hoàng tử bị đối xử lạnh nhạt, trong cung nhất định vẫn còn rất nhiều nơi đầy cạm bẫy nguy hiểm, một khi hắn gặp chuyện, chúng ta có thể an toàn không đây? Về sau phải cẩn thận lời nói và việc làm.”
Biểu cảm trên mặt Tần Mặc bỗng trở nên quái lạ, Vệ Nam Bạch cũng không làm khó hắn, cầm một chiếc khăn che đeo lên mặt.
Tần Mặc thấy thế đang định nói điều gì đó thì nghe tên thị vệ đánh xe phía trược nói “Công chúa, không ổn rồi, chúng ta bị bao vây!”
Quả nhiên, Vệ nam Bạch khẽ kéo khoé miệng lên, trước mắt lại chìm như hơi nước. Y bất động thanh sắc chỉ huy Tần Mặc dùng truyền âm mật báo, tỉ mỉ lựa chọn mười mấy ảnh vệ, sau đó dịch dung, đoan đoan chính chính ngồi trong gian xe ngựa.
Y từ khe hở nhìn ra bên ngoài, đã quen thuộc phong cách hành sự, kiếp trước y từng thấy qua mấy lần. Vệ Nam Bạch không khỏi cười khổ, y cho là việc Vệ Nam Bạch bị đâm trọng thương năm đó chắc chắn là tác phẩm của Vệ Quốc công. Mà ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy tốt nhất vẫn nên cẩn thận, quả nhiên... Mặc dù không phải do Vệ Quốc công, Tiếu Mặc cũng không thoát khỏi can hệ. Tiếu Kỳ rốt cuộc cũng chỉ là một hoàng tử thất sủng, bất quá lại được kết hôn với trưởng nữ quốc công của Vệ Quốc, còn có thể được Tiếu Mặc coi trọng như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.
“Công chúa, bọn họ muốn động thủ.” Tần Mặc trầm giọng bẩm báo “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Người đến chắc chắn không có ý tốt, chém tận giết tuyệt,....” Vệ Nam Bạch rõ ràng đang cười, có thể rõ ràng rành mạch từng câu trong khi khí tức đều lộ ra hết.
“Tuân lệnh.”
Vừa dứt lời, tiếng đao kiếm va đập không ngừng vang vọng bốn phía.
Bên cạnh Tần Mặc đang căng thẳng, lúc nào cũng canh giữ bảo vệ Vệ Nam Bạch, còn Vệ Nam Bạch thì ngồi nhàn nhã như trên đỉnh Thái Sơn, dường như việc chém giết này đối với y một chút liên quan cũng không có.
Chỉ mất có nửa ngày, toàn bộ âm thanh bên ngoài đã biến mất.
Không bao lâu liền có người bẩm báo “Bẩm báo Công chúa, ảnh vệ ba người bị thương nhẹ, không thương vong.”
“Trông nom thật tốt ba người kia, tiếp tục đi.”
“Công chúa, ngài từ lâu đã sớm đoán là sẽ có người đến ám sát?” Tần Mặc thở phào nhẹ nhõm, không hiểu nhìn Vệ Nam Bạch “Cho nên mới cố ý mang đến đây một vạn tay cao thủ từ Vệ Quốc.” Tần Mặc nhìn sắc mặt của Vệ Nam Bạch đang bình tĩnh, không nhịn được trong lòng khẽ bù đắp: Công tử nhà hắn toàn bộ hành trình này, từ đầu đến cuối đều không một lần vén màn xe, cho dù là liếc mắt để nhìn trận đấu bên ngoài. Đúng là liệu sự như thần, tính toán kỹ càng.
Xe ngựa lại bắt đầu tiến lên, tiếng vũ khí hiện tại đã gần như biến mất. Nếu như không phải không khí tràn ngập huyết tinh thì quả thực không ai tin ở đây vừa diễn là một trận hỗn chiến.
Vệ Nam Bạch nhìn thiếp thân thị vệ cạnh mình cười nhạt không nói.
Mặc dù đoán chắc rằng công tử nhà hắn tám phần mười không trả lời hắn, mà Tần Mặc ở một bên nhìn Vệ Nam Bạch lộ ra vẻ mặt cười như không cười, vẫn chịu không được cái cảnh một người trong im lặng này.
Bên ngoài từ từ vang lên âm thanh, đoàn người hiện tại cách thành Trường An càng gần, thanh âm huyên náo lại càng rõ ràng hơn.
Gió cuốn màn xe lên một góc, Vệ Nam Bạch nhìn thấy cửa thành kia, phóng tầm mắt nhìn quanh, mênh mông, nhìn giang sơn Bách Việt này, nụ cười trên mặt lúc ẩn lúc hiện nhưng rồi lại dần dần biến mất.
Vòng vòng chuyển chuyển mấy năm, thoáng qua hai đời đến cùng vẫn trở lại.
Lúc là người sắp chết còn tránh được một kiếp. Đời này, lịch sử từ đây quay lại lúc bắt đầu, quỹ tích đã hoàn toàn thay đổi. Mà bất luận có phải có nhân quả luân hồi hay không thì tương lai vẫn sẽ tiếp diễn như vậy...
Vệ Nam Bạch cầm tách trà xanh ở trước mặt ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Vạn phần mong đợi.
Lúc một nhóm mấy chục người đến thành Trường An, hai bên thành liền vang lên tiếng tấu nhạc, vô cùng náo nhiệt.
Vệ Quốc quả nhiên thịnh vượng, trang sức vàng bạc kéo dài đến mấy dặm, bách tính Trường An vừa vây xem vừa tỏ rõ sự ao ước và ca thán.
Tần Mặc nhẹ giọng nói “Công chúa, chúng ta đến rồi!”
Người vừa xuất hiện làm không khí trở nên im lặng.
Vương triều Bách Việt, bên trong sóng ngầm vô số, riêng việc nam nhân giả gái này là khi quân phạm thượng. Sợ là bọn y từ đây sẽ giống như đi trên lớp băng mỏng.
Vệ Nam Bạch hít sâu một hơi, trong ngàn vạn lời chúc phúc cùng Tần Mặc đưa mắt nhìn nhau một cái.
“Đi thôi.”
Tuy trên người có thương tích nhưng Vệ Nam Bạch vẫn cố gắng gượng để không lộ ra bên ngoài. Y một thân phục trang đỏ thắm, trên đầu là một chiếc khăn che đi dung nhan, khó nén nổi dáng người xuất chúng. Mà phía sau y là hoạn quan, thị tỳ mấy trăm người đang trên đường đánh trống và tấu sáo.
Thời điểm thu trang phục lại để hành lễ, lộ ra ngọc bội bên hông, khẽ chạm tạo ra âm thanh thanh thuý. Mà đến khi làn gió nhẹ thổi trong hoàng đình, thổi bay lớp tay áo phiền phức bằng vải mềm mại, chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm. Vài sợi tóc đen nhánh tung bay càng làm lộ ra khuôn mặt như ngọc của y. Mọi người không khỏi thán phục, trưởng nữ của Vệ quốc công quả mang vẻ đẹp thoát tục, phong thái tiêu diêu.
Nhìn lên trên đài cao, đủ loại quan lại nhìn biểu cảm trên mặt Hoàng đế, hiển nhiên ông đối với con người như mỹ nhân này thoả mãn vô cùng. Bất quá mới chỉ là một cô nương mới cập kê, khí độ ung dung, khi nói chuyện biết tiến biết lui, thật sự rất hiếm có.
Thời điểm Vệ Nam Bạch đứng dậy, lại vô tình quay đầu sang bên cạnh nhận được một ánh mắt toả ra hàn khí, lạnh lùng. Cho đến khi nhận ra chủ nhân của ánh mắt đó, người cũng khẽ run.
Tần Mặc ở bên cạnh không khỏi cau mày, lúc sau mới hít một hơi nhẹ giọng hỏi “Công chúa?”
Vệ Nam Bạch lúc này mới phát hiện mình được Tần Mặc đỡ lấy, lại không làm chủ được bản thân, dùng sức nắm lấy tay có lớp kim loại ngoài đến biến dạng. Y hốt hoảng buông tay ra “Xin lỗi.”
“Công chúa, ngài không khoẻ sao?”
Vệ Nam Bạch gật đầu, lại cảm thấy người kia mang theo ánh mắt dò xét, hít sâu một hơi cốt để cho mình bình tĩnh lại. Sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, để cho mình đối diện với ánh mắt sắc bén kia, so với cặp mắt lạnh lùng cứng rắn của nam tử đó, Vệ Nam Bạch lại bình tĩnh như nước, không hề tránh né, cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi. Ngược lại, chủ nhân của cặp mắt kia lại xen lẫn vài tia kinh ngạc. Đảo mắt qua, hắn lại nhanh chóng trở thành một chính nhân quân tử mang theo thần sắc, ung dung, thanh tao, nhã nhặn cùng nét bình tĩnh, kiềm chế - Tiếu Mặc....
Làn môi mỏng của Vệ Nam Bạch khẽ nhếch.
Nam tử cạnh Tiếu Mặc chú ý đến hai người dưới kia, cặp mắt nhỏ đào hoa hơi nheo lại, con ngươi như trong suốt nhưng tràn đầy sự hung tàn ở đó. Môi mỏng câu lên thành một đường mê hoặc lòng người, gã kéo ống tay áo của Tiếu Mặc sau đó tiến đến bên tai tựa hồ kể một chuyện gì đó rất lý thú, làm cho nét lạnh lùng của Tiếu Mặc trở nên nhu hoà đôi chút. Có thể nam tử đó nhìn Tiếu Mặc nhưng dư quang đều đặt lên Vệ Nam Bạch, khuôn mặt gian manh còn mơ hồ lộ ra nét khiêu khích, từ đầu đến cuối cũng không hề có một chút thiện ý - Đỗ Nguyễn.
Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ cong cong khoé môi.
Gã đối với Tiếu Mặc rõ ràng là dục vọng chiếm hữu. Đỗ Hành năm đó nửa phần cũng không hề phát hiện.
Là Đỗ Nguyễn che giấu quá tốt hay là do Đỗ Hành quá mức trì độn?
Vệ Nam Bạch được Tần Mặc đỡ, ngồi xuống ghế ở bên dưới. Tiếu Mặc cùng Đỗ Nguyễn kết thúc cuộc trò chuyện, ánh mắt hắn hầu như không còn rơi trên người Vệ Nam Bạch nữa.
Nắm lấy ngọc bên người, khớp xương hơi nhô ra, Vệ Nam Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
....
“Tử Kính, ta không tin số mệnh, chỉ biết nếu ta là vua thì sẽ cho bách tính sống trong một quốc gia phồn vinh hài hoà.” Thanh âm của Tiếu Mặc không lớn, thẹ nhàng lại tràn đầy tự tin, bình tĩnh không thể để tương lai bị kẻ khác kìm hãm “Ta yêu ngươi, không cần ngươi phải khuynh thành thiên hạ, chỉ cần đừng rời khỏi ta.”
Đỗ Hành mang theo kinh ngạc nhìn hắn, Tiếu Mặc quay đầy nhìn y khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay về phía y “Tử Kính, ngươi có nguyện theo ta không?”
Ánh mặt tựa hồ ẩn ý tràn đầy hy vọng, ý tứ hàm súc, Đỗ Hành lưỡng lự hồi lâu cuối cùng cũng thở dài đặt tay mình lên tay hắn. Tiếu Mặc dường như là sợ hãi y sẽ rút tay lại liền cầm tay y thật chặt.
Hắn nở nụ cười, giơ tay chỉ khắp bốn phía, trong giọng nói mang đầy hào khí “Tử Kính, ngươi xem... đây là thiên hạ của ta. Mà Tiếu Mặc ta muốn trở thành vương của một thiên hạ, cũng phải trở thành tình lang đẹp nhất.” Hắn nắm lấy tay của Đỗ Hành, hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay.
Một khắc kia, trái tim của Đỗ Hành cũng không cách nào đình chỉ đợt sóng lớn cuồn cuộn, mạnh liệt trong nội tâm, cơ hồ đều muốn tràn ra. Bách Việt mặc dù cho phép hai nam nhân yêu nhau, nhưng một khi thú nam thê thì liền mất đi tư cách kế thừa gia nghiệp. Y biết, bọn họ nhất định sẽ không thể thản nhiên nắm tay nhau đi mà bị mọi người chú ý. Thế nhưng... Y nghiêng đầu nhìn khuôn mặt dưới ánh mặt trời, ngàn vạn lời muốn nói đều đã sớm ngưng lại trên đầu lưỡi “Tiếu Mặc, ngươi sẽ trở thành vị vương vĩ đại nhất Bách Việt.”
Tiếu Mặc không trả lời, chỉ nhìn y cười, như bức tranh thuỷ mặc đan thanh bên trong cuối cùng điểm một nét lên mắt rồng, cùng những ký ức chồng lên nhau, tại thời điểm phần cuối của giấc mơ, dần dần lại thức tỉnh lại. Phong cảnh này thực là mỹ cảnh, vẻ đẹp này hùng vĩ, phía sau hai người là những cánh hoa đào rơi, như một cổ khúc nhẹ nhàng, uyển chuyển, mà người cũng như cùng múa với cơn gió, cùng dương quang, thế giới như dừng lại trước cảnh đẹp này.
...
Khi đó hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp. Ai ngờ lại xảy ra việc này, sau cùng Tiếu Mặc và Đỗ Hành lại có một kết cục thảm thiết như vậy!
Ngươi lừa ta gạt, lợi dụng lẫn nhau, nghi kị lẫn nhau, thậm chú rút dao đối mặt với nhau.
Lông mi dày khẽ rũ xuống, che lại tròng mắt sáng của Vệ Nam Bạch, y cầm ngọc trên tay cơ hồ muốn đem bóp đến vỡ nát.
Nhận ra ánh nhìn như lưỡi dao sắc bén của Đỗ Nguyễn, Vệ Nam Bạch chậm rãi nâng chén rượu một hơi cạn sạch.
Tiếu Mặc, Đỗ Nguyễn, thực buồn cười, các ngươi chờ thời khắc này nhưng cũng không phải là Tiếu Kỳ cùng Vệ Nam Bạch song song bị ám sát phải bỏ mình, mà là Tiếu Kỳ bình an vô sự hồi cung cùng kết giao với công chúa Vệ Quốc.
Kiếp này, không còn có Đỗ Hành, lịch sử cũng lặng yên mà thay đổi.
Cố nhân, lâu lắm không gặp.... Các ngươi có khoẻ hay không?
Hoàn Chương 5.