Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
“Tiếu....Kỳ.”
Tiếu Kỳ cười khổ, chậm rãi thu tay về, sau đó đột nhiên quay đầu nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, Nguyệt Vân Sinh vô tình bắt gặp giọt nước mắt trên mặt hắn, lòng vạn phần đau xót.
“Tử Kính, ngươi có thể nhân từ với Đỗ Nguyễn, nhưng lại độc ác với ta như vậy. Ngươi rõ ràng biết ta cố kéo dài hơi tàn, tính toán hết mọi chuyện, tất cả đều chỉ vì ngươi. Mà khi ngươi đi rồi, ta mất hết hy vọng, không thể tiếp tục sống. Cho nên, thời điểm ngươi quyết định đi, tại sao ngươi lại không mang ta đi theo? Ngươi biết rõ, cho dù ngươi có quyết định như thế nào, ta cũng đều tôn trọng ngươi, ta biết, cũng không đỏi hỏi cái gì, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, như vậy là đủ. Nhưng cuối cùng, ngay cả ước nguyện đơn giản ấy của ta ngươi cũng không cho ta toại nguyện, mặc ta ôm nỗi đau thống hận ra đi trong cô đơn.”
Nguyệt Vân Sinh ngây người.
Tiếu Kỳ đang nói gì vậy? Kiếp trước sau khi y chết trận trên sa trường, Tiếu Kỳ đã....
“Vì sao? Vì sao ngươi không thể quan tâm đến ta, dù chỉ chút ít?”
Giờ khắc này, sự thống khổ và không cam tâm trong lòng tích tụ lâu dần khiến người ta trở nên ngột ngạt, Tiếu Kỳ ngẩng đầu lên, giọt lệ nóng bỏng trên hốc mắt vô thanh vô tức tràn qua khoé mi. Cả đời này, hắn không phải là một người dễ dàng khóc, hết thảy mọi tình yêu cùng thống hận đều bị vùi lấp trong kẽ hở thời gian, dập tắt mọi bụi trần mênh mông ở bên trong. Mà quỹ tích lịch sử đã thay đổi, tất cả mọi thứ, ngoại trừ ký ức ra, tất cả đều không còn dấu vết để tìm kiếm.
“Đỗ Tử Kính, đến cùng thì ta có gì không bằng hắn?”
Thứ Tiếu Mặc có thể đưa cho ngươi, Tiếu Kỳ ta cũng có thể.
Thứ Tiếu Mặc không thể đưa cho ngươi, Tiếu Kỳ ta vẫn có thể.
Thế nhưng.... Ý trời trêu ngươi.
Bất đắc dĩ như vậy, thống khổ như vậy, không cam lòng như vậy, đau đến nơi sâu nhất trong lòng, căn bản không có cách nào khống chế.
“Đừng nói nữa, Tiếu Kỳ, ngươi đừng nói nữa.” Nguyệt Vân Sinh đứng dậy, từ phía sau tiến đến ôm lấy Tiếu Kỳ, run rẩy nói “....Ta.... Xin lỗi, đều do ta sao, xin lỗi.”
Tiếu Kỳ cúi đầu nhìn hai tay đang chặt chẽ vòng quanh hông hắn, có chút dở khóc dở cười than thở “Ông trời biết ta đáng thương biết bao, một giấc mộng chân thực như vậy, đẹp đẽ như vậy. Thật là làm ta không muốn tỉnh lại.”
Nguyệt Vân Sinh nghe xong, những gì bình tĩnh xưa nay vốn có lúc này mất đi hoàn toàn.
Y sao không biết bản thân đã nợ Tiếu Kỳ nhiều đến mức nào, bằng không, vì sao đời này y không cam tâm buông mình trong vũng lầy cũng quyết bỏ tất cả ngàn dặm xa xôi đến đây!
“Tiếu Kỳ, nếu như ngươi không muốn tỉnh, đời này ta sẽ ở cùng ngươi, một kiếp lưu luyến trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Tiếu Kỳ ngẩn ra, Nguyệt Vân Sinh lúc này đang dựa cả người vào lưng hắn, cách một lớp vải mỏng truyền đến luồng khí ấm áp lan toả.
Gió đên lướt nhẹ qua mặt, cuốn theo từng cánh hoa rơi, lơ lửng rơi xuống bên cạnh họ.
Cảm thấy có chút không đúng, thuận theo đó lại tỉnh táo sau cơn say một chút, Tiếu Kỳ không thể tin tránh thoát tay Nguyệt Vân Sinh, quay người nhìn thẳng hắn, đúng như dự đoán, người trước mặt hiện lên với một đôi mắt đỏ hồng, nội tâm Tiếu Kỳ nhất thời chấn động, trừng lớn mắt “.... Ngươi là.... Không đúng, ngươi rốt cuộc là ai.... Là Văn Cẩn hay là Tử Kính?”
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ mê man, chậm rãi gật đầu.
Tiếu Kỳ định thần nhìn Nguyệt Vân Sinh nửa ngày, đây là ý gì, đầu óc hắn vốn đã hỗn độn, giờ khắc này thấy bản thân đột nhiên hồ đồ hơn. Mà rượu kia lưu lại hàn ý đêm khuya trong đầu, hư hư thật thật, thật thật hư hư, hết thảy không có cách nào phân rõ.
Do dự hồi lâu, Nguyệt Vân Sinh lần đầu tiên chủ động xoè tay ra nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt ấy, nhẹ giọng nói “Tiếu Kỳ, là ta.”
Ảo giác tầng tầng chồng chất, Tiếu Kỳ lắc lắc đầu, cảm thấy vẫn vô cùng choáng váng, không khỏi bật cười “Ta quả nhiên là say rồi, còn không phận biệt được đâu thật đâu giả, còn không biết ngươi rốt cuộc là ai.”
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong, ôn nhu nở nụ cười, kéo hắn ngồi xuống tàng cây hoa tử vi “Nếu không nhận ra rõ ràng thì cứ như vậy đi. Người sống một đời có bao giờ không thấy hồ đồ!? Thật cũng được, giả cũng được. Sống giống như bây giờ, chẳng phải tốt hơn sao?”
Tiếu Kỳ nghe vậy, nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, Nguyệt Vân Sinh bỗng nở nụ cười.
“Ừ.” Tiếu Kỳ than nhẹ một tiếng, sau đó tiến đến gần chôn đầu vào hõm vai Nguyệt Vân Sinh. Thật giống như chỉ cần bên người thân thuộc của mình, mọi mệt mỏi bất an quanh quẩn nhiều ngày sẽ từ từ tản ra, khiến người ta an tâm vô cùng.
Nguyệt Vân Sinh cũng tựa đầu vào Tiếu Kỳ, hai người dựa sát vào nhau.
“Ngủ đi, Tiếu Kỳ, ngươi đã quá mệt mỏi rồi.” Thanh âm Nguyệt Vân Sinh ôn nhu, mềm nhẹ như cánh chim xoa lên nội tân, khiến người ta vô cùng thư thái.
“Ừm.”
Tiếu Kỳ khẽ đáp, nếu là giấc mộng, vậy cứ như thế đi, như vậy cũng tốt.
Yên lòng, dằn vặt mấy ngày qua cùng những gì mệt mỏi kéo tới, Tiếu Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ say mất bên người Nguyệt Vân Sinh.
Cánh hoa tử vi theo gió đưa rơi xuống bờ vai hai người.
Nguyệt Vân Sinh nghe thấy hô hấp ổn định của Tiếu Kỳ ở bên người, nhìn xuyên qua chạc cây tầng tầng lớp lớp, nhìn vầng nguyệt trên trên bầu trời màu lam đậm kia.
Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ không còn nhớ đến những gì vừa nói.
Thế nhưng, Nguyệt Vân Sinh nhìn người trong lòng giờ khắc này đang nắm chặt hai tay.
Coi như đã ngủ rồi nhưng cũng không nguyện buông tay y ra, nói làm sao hắn có thể buông tay đây?
“Tiếu Kỳ, quá khứ của chúng ta không thể thay đổi, cũng không cach nào cứu vãn. Nhưng cả đời này, ta sẽ cố gắng bù đắp lại cho ngươi.”
Trong giấc mộng không biết Tiếu Kỳ có nghe thấy lời nói hay không, môi đột nhiên mím chặt nháy mắt buông ra ý cười, ngủ vô cùng an ổn.
Ngày hôm sau, lúc lờ mờ sáng, Tiếu Kỳ đã tỉnh lại.
Hắn giật giật, áo choàng trên người trượt xuống. Cả một đêm hoa rơi, tích lại trên mặt đất từng tầng từng tầng. Hắn đưa tay xoa xoa cái trán sắp nứt ra, không khỏi bất đắc dĩ than nhẹ, hôm qua uống nhiều quá rồi.
Thế nhưng.... Hắn cố nhớ lai, mặc dù nhớ không rõ được việc hôm qua, nhưng cũng mang máng như nghe được có người nói với hắn rất nhiều lời. Mà nhìn xung quanh hắn lúc này lại không thấy bóng người nào, chẳng lẽ hắn lại mộng?
Không đúng. Hắn quay đầu nhìn về phía một bên áo choàng.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nguyệt Vân Sinh hất chạc cây che trước mắt ra, trên tay có thêm một cái giỏ, cười cười bước về phía Tiếu Kỳ.
Bạch y như tuyết, mặc phát trường vũ, lại trùng với người trong trí nhớ của hắn. Thật là kỳ tích.
Tiếu Kỳ ngẩn người, sau đó đứng dậy, chân ngồi cả đên tê dại lúc đứng dậy còn suýt chút nữa không đứng vững.
“Cẩn thận!”
Nguyệt Vân Sinh chạy đến phía trước đưa tay đỡ lấy hắn.
“Ngươi sao lại...”
“Hai người Thanh La vừa mới đưa đồ ăn đến, ta liền tìm chút cây dại trên rừng, được rất nhiều thứ mới mẻ nha.” Nguyệt Vân Sinh cười với hắn rồi ngồi xuống dưới tàng cây, đem đồ từ trong giỏ mang ra “Có lúc, dùng những thứ tinh hoa trong trời đất, ngược lại là có tư vị rất khác biệt.”
Tiếu Kỳ nhìn Nguyệt Vân Sinh chậm rãi đem đồ dọn ra, cả người nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Làm sao vậy?” Nhận ra được ánh mắt của hắn, Nguyệt Vân Sinh ngước mắt lên cười khanh khách hỏi, sau đó ân cần cầm lên một thứ quả chín đã đỏ hồng, “Nếm thử xem, ta vừa thử rồi, chua chua ngọt ngọt, ngược lại thích hợp làm món khai vị.”
Quỷ thần xui khiến thế nào, Tiếu Kỳ lại cầm lấy tay Nguyệt Vân Sinh, trên tay y cắn lấy một miếng quả.
Nhưng mà Nguyệt Vân Sinh chỉ cười chớp chớp mắt “Thế nào?”
Tiếu Kỳ lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra là mình vừa làm cái gì, đối mặt với nụ cười trêu chọc của Nguyệt Vân Sinh, hắn thoáng lúng túng nghiêng đầu đi “Cũng không tệ. Đúng rồi....” Hắn có chút phun ra nuốt vào “Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyệt Vân Sinh kinh ngạc, sau đó vân đạm khinh phong nói “Điện hạ uống say, không muốn hồi cung, Văn Cẩn liền ở đây bồi điện hạ.”
Dư quáng nhìn thoáng qua bọng mắt đen và gương mặt nhợt nhạt của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ trong lòng đầy cảm động, áy náy thở dài nói “Không phải bảo ngươi ở lại Thiên điện nghỉ cho tốt sao, việc gì phải khổ cực đến tận đây?”
“Điện hạ mới khoẻ, ta không an lòng nên tới.” Nguyệt Vân Sinh ôn nhu nói “Không nói nữa, điện hạ hôm qua cũng chưa ăn qua cái gì, có lẽ sớm đói rồi, mau qua ăn chút cháo hoa nóng lót dạ đi.”
Nguyệt Vân Sinh tựa hồ đã biết được chuyện gì đó, Tiếu Kỳ theo bản năng cảm giác thấy y có chút thay đổi. Nhưng hắn không biết đêm qua mình có nói chuyện gì không nên nói hay không, xem điệu bộ lạnh nhạt của Nguyệt Vân Sinh, ngoại trừ lời nói có mang theo xa cách, còn những thứ khác đều không có khác biệt. Hắn nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh, muốn nói lại thôi, cuối cùng là từ bỏ, nhận lấy bát cháo hoa Nguyệt Vân Sinh đưa sang.
Hai người trầm mặc dùng hết điểm tâm ở bên dưới tàng cây, Nguyệt Vân Sinh dọn đồ xong liền mờ miệng nói “Điện hạ, Văn Cẩn phải trở về cung sớm để thỉnh an Hoàng hậu nương nương, ngươi khi nào sẽ về?”
Tiếu Kỳ ngẩn người, sau đó lắc đầu “Ngươi về trước đi, ta về cung muộn một chút.”
“Ừ.” Nguyệt Vân Sinh cười cười, rất tự nhiên đưa tay ra chỉnh chính mấy lọn tóc hỗn loạn trên đầu Tiếu Kỳ “Thỉnh điện hạ bảo trọng thân thể, Văn Cẩn về trước, chờ ngươi ở nhà.”
Nói xong, y nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Kỳ, lùi ra sau vài bước hướng hắn cúi người chào, sau đó nhấc giỏ quay người đi.
Tiếu Kỳ ở bên kia nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Vân Sinh dần dần biến mất.
Đầu ngón tay chạm đến da thịt còn lưu lại luồng nhiệt ấm áp của y.
Lúc ôm ấp cáo biệt đều toát ra khí lệ ôn nhu.
Trong nháy mắt, tâm tình thất lạc như không tìm được mục đích rốt cuộc tìm được đường trở về.
“Về nhà ư?”
Tiếu Kỳ thất thần đưa tay tiếp được một cánh hoa rơi.
Sau đó bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
Hồi ức cùng hiện thực đan xen.
Khi đó, đại quân Đỗ Hành bị vây hãm ở Lạc Hà, hắn xin ý chỉ của Tiếu Mặc, chỉ mang theo ba vạn tinh binh vượt đêm đến tiếp viện.
Ác chiến ba ngày ba đêm, rốt cuộc đánh bại được quân địch, Đỗ Hành mệt mỏi trực tiếp ngã xuống, nằm trên vùng thảo nguyên rộng lớn, nhìn ánh trắng sáng hình lưỡi liền trên trời.
“Thảo nguyên tuy đẹp, nhưng dù đẹp đến đâu cũng không ngăn nổi tâm ý.” Đỗ Hành cười khẽ “Thật muốn về nhà.”
Tiếu Kỳ nghe cũng không lên tiến, mãi cho đến khi Đỗ Hành ở bên cạnh ngủ mới không khỏi lầm bầm như đang lẩm bẩm.
“Tử Kính, trời đất bao la, nơi nào có ngươi, nơi ấy chính là nhà.”
Kỳ thực lúc ấy hắn cũng không biết Đỗ Hành có ngủ không, có nghe thấy không.
Một khắc kia, chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa hí lên cùng tiếng gió mạnh thét gào.
“Chủ nhân, Hoàng phi đã hồi cung.”
Hắc Diệu nhẹ giọng bẩm báo, Tiếu Kỳ gật đầu, chân bắt đầu hướng Đào Nguyên đình chậm rãi tiến đến.
Vốn tưởng rằng Đỗ Tử Kính biến mất thì hắn sẽ không còn nơi nào là nhà nữa.
Nhưng, kiếp này hắn lại tiếc nuối, trời cao dường như cũng dùng một loại hình thức ban ân cho hắn.
Cũng không biết là tốt hay xấu?
Hoàn chương 86
Tác giả có lời muốn nói: Càng viết càng không nỡ lòng kết thúc QAQ
Thật thích cảm giác viết chương này *gào gào*
Vốn tưởng phải thay đổi để sơ lược nội dung vào trọng điểm, để giống với lúc bắt đầu....
Sau đó ta lại bỏ qua, tế bào não thế mà còn lại có một điểm a một điểm a.