[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 10: Chương 10: Chương 9




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

“Chủ nhân, ngài đã trở lại.”

Tần Mặc thấy Vệ Nam Bạch tiến vào lập tức bước lên vài bước, đi đến bên cạnh y.

Vệ Nam Bạch cũng không liếc mắt nhìn hắn mà chỉ gật gật đầu. Đưa áo khoác cho Đông Mai rồi ngồi xuống giường, nghiêng đầu sang hỏi nô tỳ Thu Cúc phục vụ ở bên “Đã an bài thoả đáng cho Đỗ Vân Trúc chưa?”

“Vâng, nhóm nô tỳ theo lệnh của chủ nhân đưa cho nàng một bộ xiêm y có hoa văn ô kim trúc, hoa Vân Cẩm.” Tiểu nô tỳ Thu Cúc bưng cho y một chén trà Quân Sơn.

Vệ Nam Bạch gật gật đầu sau đó nhấp một ngụm trà.

“Cửu điện hạ yêu thương mẫu phi của hắn nhất, mà Tiêu Thục phi lại đặc biệt yêu quý loài cây trúc. Bộ trang phục đó là do Vệ quốc công cố ý chuẩn bị cho chủ nhân, chủ nhân vậy mà lại cho Đỗ Vân Trúc?” Xuân Đào đứng bên cạnh nghe thấy, nhớ tới bộ dạng của Đỗ Vân Trúc từ ngạc nhiên liền biến thành căm giận và bất bình.

Đặt tách trà xuống, Vệ Nam Bạch cười “Dù sao cũng chỉ là một bộ xiêm y, không sao đâu.”

Thu Cúc thấy hai chân lông mày của Vệ Nam Bạch có chút ủ rũ liền đi tới bóp vai cho y, một bên liếc mắt trừng Xuân Đào một cái “Chủ nhân, ngài chắc chắn là có dụng ý, chúng ta làm sao có thể đoán được.”

Đông Mai từ ngoài bưng một tấm thảm vào phòng đặt lên đùi Vệ Nam Bạch “Y phục đó nếu ăn mặc đúng cách thì sẽ vô cùng đẹp, nhưng nếu ăn mặc không đúng thì sẽ rất khó nói. Nào ai có thể phân biệt kinh hỉ này lại đột nhiên biến thành kinh hãi? Chủ nhân, người nói có đúng không?”

Bị các nàng nói hồi lâu, Vệ Nam Bạch không khỏi bật cười “Lời các ngươi nói đều đã góp ý cho nhau, ta mệt rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi. Tần Mặc ở lại là được.”

“Vâng, chủ nhân.”

Đợi bọn họ ra ngoài, Tần Mặc lúc này mới nói “Chủ nhân có dặn dò gì không?”

“Tần Mặc.” Vệ Nam Bạch lấy từ trong ngực ra phong thư đưa cho hắn, nhẹ giọng nói “Đem phong thư này giao cho Mộ Dung ngay lập tức. Nhớ kỹ, không được để cho một ai phát hiện ra.”

“Chủ nhân yên tâm. Tần Mặc sẽ đích thân giao cho Cô Tô công tử.” Tần Mặc nói xong đem thư cất cẩn thân “Thuộc hạ đi trước...”

“Chờ đã, còn có một chuyện.”

“Chủ nhân?”

Vệ Nam Bạch gõ ngón tay đài án, tựa hồ còn đang suy ngẫm gì đó, qua hồi lâu mới nói “Chúng ta không nên ngồi ngốc ở đây mãi được.”

Tần Mặc trong lòng cả kinh “Chủ nhân, người có ý gì?”

“Trước khi tổ chức đại hôn, chờ ta giải quyết mọi chuyện ổn thoả sau đó mau chóng.... Rời khỏi Bách Việt!”

“Không phải chỉ còn có nửa tháng hay sao!?” Tần Mặc dừng một chút “Bên Vệ quốc có cần phải....”

“Bên phụ thân ta sẽ báo sau.” Vệ Nam Bạch than nhỏ “Dựa theo kế hoạch ban đầu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị xong xuôi đi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tần Mặc trầm giọng đáp, trong lòng khó nén nghi hoặc. Hắn thấy Vệ Nam Bạch, kỳ thực trước khi bọn họ cùng công tử đều đến cùng lúc nhưng không hề nói qua việc này. Cho nên, rõ ràng bọn họ ở đây cũng không ngốc quá lâu. Nhưng không biết tại sao Vệ Nam Bạch lại đột nhiên hạ quyết tâm, không chờ đến ngày đại hôn liền muốn đi.

“Bệnh trạng của Hoàng đế càng ngày càng nặng, quân địch lăm le bên ngoài như hổ rình mồi, cửu tử sinh tâm dị biệt. Trong cung này nguy hiểm khó lường. Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì khó tránh khỏi...” Vệ Nam Bạch giống như là nói với hắn, mà lại như đang tự lẩm bẩm “Chỉ mong hết thảy đều diễn ra thuận lợi, ngươi đi xuống trước đi.”

Tần Mặc quỳ xuống rồi cầm lấy mật thư lui ra ngoài.

Vệ Nam Bạch dựa giường, đưa mắt nhìn ra viện trúc bên ngoài.

Mặc dù kiếp trước vì Đỗ Nguyễn mà chết, nhưng trong lòng y lại chưa từng có nửa điểm căm hận. Bởi vì y biết, y cùng Tiếu Mặc cuối cùng cũng không thể, đã sớm xác định, Đỗ Nguyễn bất quá cũng chỉ là chất xúc tác làm cho hai người cắt đứt thời gian sớm hơn một chút mà thôi. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, Vệ Nam Bạch buông lỏng người, dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.

Đỗ Hành một đời trước chỉ thua dưới tay một người, không ai khác đó chính là y.

Y trở về chẳng qua là cứu kẻ đó, mà.... Nhớ lại thời gian trước ấy, Vệ Nam Bạch không khỏi cười khổ, tưởng đã chuẩn bị cho bản thân lòng kiên định, cũng chuẩn bị tâm lý để đối mặt với những việc này. Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân đã dối người lừa mình, cuộc sống cung đình mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không nguyện ý.

Cho nên... Trong đôi mắt loé ra dương quang, chờ cho giải quyết xong mầm hoạ kia, Vệ Nam Bạch có thể dễ dàng công thành lui thân. Thế tục hỗn loạn, sống chết có số, phú quý do trời, từ nay sẽ không liên quan gì đến y nữa.

“Chủ nhân, nô tỳ là Hạ Hà.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Tiến vào đi.” Vệ Nam Bạch ổn định tinh thần, nhẹ giọng nói. Thấy Hạ Hà đi vào liền hỏi “Làm sao?”

“Bẩm chủ nhân, nô tỳ làm theo lệnh của chủ nhân đi qua Càn Thanh cung rồi đến Ngự hoa viên, giữa đường cùng Vân Trúc cô nương gặp phải bệ hạ, bệ hạ đúng lúc lâm triều trở về.”

Vệ Nam Bạch khẽ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm “Tốt, ngươi làm rất tốt.”

Hạ Hà cười đáp “Là chủ nhân liệu sự như thần, sau đó hoàng đế bệ hạ liền đích thân đưa Vân Trúc cô nương cùng đi ngắm hoa ở Ngự hoa viên, vẻ mặt của mọi người trong cung đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là Hoàng hậu nương nương.”

“Việc này kết thúc rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Vệ Nam Bạch xua tay.

“Nô tỳ hiểu, thỉnh chủ nhân an tâm.” Hạ Hà nói xong liền lui ra.

Vệ Nam Bạch đứng dậy đi quanh phòng.

Đỗ phủ vì dung mạo của Đỗ Vân Trúc, lúc nàng xin vào liền cho nàng lưu lại, nhưng xưa nay lại chưa một lần đối xử tử tế. Kiếp trước, Đỗ Nguyễn sau khi hay tin công chúa Vệ quốc bị ám sát, nhớ tới trong phủ còn có một tiểu nữ cô nhi, nhân buổi ngắm hoa này liền xem nàng ra sao, sau này cảm thấy đây là một thiếu nữ có giá trị liền bồi dưỡng, huấn luyện cho nàng. Mà Đỗ Vân Trúc cùng Tiếu Kỳ dây dưa không rõ, Tiếu Kỳ vì nàng mà cùng hoàng đế tranh chấp một phen, toàn bộ đều tại nơi Ngự hoa viên này. Kiếp này đều vì y mà lệch khỏi quỹ đạo. Vệ Nam Bạch thở dài một tiếng, Đỗ Vân Trúc trước giờ là người thông minh, nàng sẽ tự hiểu được sự lựa chọn như thế nào là có lợi hơn. Không phải kiếp trước, nàng cũng sẽ không phản bội Tiếu Kỳ để liên thủ với Tiếu Mặc.

Cuộc sống ở Đỗ phủ nhiều năm qua, nàng đã biết cách xem xét thời cuộc, cũng sinh tâm cao ngạo. Một là hoàng đế Bách Việt được vạn người tôn vinh, một là trở thành ái phi của hoàng đế. Làm phi trong hậu cung gặp nhiều nguy nan, khó khăn vạn phần, nhưng với tướng mạo của nàng, hơn nữa lại còn là một nữ tử có nhiều thủ đoạn, cũng không lo lắng không thể thành một sủng phi trong hậu cung. Nhưng nếu gả cho Cửu hoàng tử, không nói đến không có tương lai, muốn bước lên trên công chúa của Vệ quốc, chỉ bằng một nữ cô nhi như nàng, có thể bước tới cái chức phi đã là quang vinh rồi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, ai tốt ai xấu, nàng tự rõ. Cho nên, trước khi y đáp lại thánh chỉ tứ hôn, nguyện ý dùng thân phận công chúa đi Bách Việt, ít nhiều cũng đã cân nhắc qua điểm này.

Đôi mắt Vệ Nam Bạch híp lại, biểu lộ vài phần bất đắc dĩ.

Tiếu Kỳ a Tiếu Kỳ, nếu có thể bài trừ vĩnh viễn tất cả hậu hoạ bên ngươi, Vệ Nam Bạch..... Liền công thành lui thân.

Cho mọi người lui, Tiếu Kỳ ở dưới ánh nến đọc sách, bỗng nhiên cửa sổ truyền đến tiếng gió.

Hắn đặt sách xuống, đứng lên, trong mắt loé lên tinh quang “Ai?”

Cách hắn không xa, từ trong bóng tối mịt mờ có thể thấy một người áo đen đang chắp tay mà đứng. Cửa sổ được ánh trăng soi vào, càng làm cho bóng lưng người kia tiêu điều thêm vài phần.

Nhận ra người đó tựa hồ cũng không có ác ý, Tiếu Kỳ liền bước lên kiểm tra. Vừa mới bước lên một bước liền nghe thấy thanh âm của người kia nói “Điện hạ, xin dừng bước.”

Thanh âm lạnh lẽo vang lên trong không gian tĩnh lặng nghe thật êm tai, thanh âm trong như tiếng nước, khiến người ta không khỏi run lên. Tiếu Kỳ luôn cảm thấy thanh âm này có điểm quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã từng nghe ở đâu, trong lúc ấy nhất thời không gây ra một tiếng động.

“Tại hạ nửa đêm mạo muội mà đến, chỉ muốn cùng Cửu điện hạ nói một câu.”

“Cái gì?” Tiếu Kỳ có chút nghi hoặc nhìn người kia, mãi đến khi hắn hơi nghiêng đầu hắn mới dựa theo ánh trăng nhìn rõ người kia.

Mặt nạ y hình bán nguyệt dưới ánh trăng phản lên ánh quang, làm cho con mắt đen của người kia hiện ra bao nhiêu thanh lãnh và đạm mạc.

“Nguyệt Vân Sinh...”

Người kia tựa hồ đã sớm biết Tiếu Kỳ biết thân phận của mình, không có gì quá kinh ngạc, bình tĩnh nói “Trai Nguyệt lâu chủ Nguyệt Vân Sinh, bái kiến điện hạ.” Y dùng thanh âm phù hợp, cũng không hành lễ giống người bình thường, lại không khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy như thế mới đúng mực, nếu làm hư cách hành lễ trái lại còn kỳ quái thêm.

“Điện hạ.” Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói “Ta lần này đến đây, chỉ muốn nói với ngài, có lúc nếu như quá mức tương đồng, quá tận lực, trái lại quá mức khả nghi.”

Tiếu Kỳ nghe vậy sững sờ, đáy mắt hiện lên tinh quang, trầm mặt xuống “Không biết Nguyệt lâu chủ nói lời này là có ý gì?”

“Mặt chữ tâm ý, Nguyệt Vân Sinh tin tưởng với sự thông minh của điện hạ, nhất định có thể hiểu được.” Nguyệt Vân Sinh nói xong quay người chuẩn bị rời đi.

Tiếu Kỳ thấy thế lại có điểm hoang mang, theo bản năng gọi lại “Chờ đã!”

Nguyệt Vân Sinh dừng cước bộ nhưng không quay đầu lại, tựa hồ là đợi Tiếu Kỳ nói.

Tiếu Kỳ luôn cảm thấy hình ảnh này phá lệ đến chói mắt, quen thuộc đến mức khiến người khác phải khó chịu. Thế nhưng, đây không phải là mấu chốt. Hắn biệt nữu mà đưa tay lên chạm khoé môi, ấp úng nói “Cái đó... Vết thương trên vai ngươi đã đỡ chưa?”

Nguyệt Vân Sinh ngẩn người, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần “Tạ điện hạ quan tâm, cũng không có gì đáng ngại.”

Mặt Tiếu Kỳ có chút ửng hồng, hắn im lặng nửa ngày rốt cuộc ngoan tâm nói “Chuyện lần trước đa tạ ngươi.”

“...”

Nguyệt Vân Sinh không nghĩ đến việc Tiếu Kỳ sẽ đa tạ mình vì chuyện này, có chút sững sờ, sau đó liền máy móc lắc đầu “Điện hạ khách khí, chỉ là ngẫu nhiên biết được, vừa lúc đi ngang qua thì tiện tay giúp đỡ.”

Chuyện này cũng thực là “ngẫu nhiên”, mà Nguyệt Vân Sinh cũng quá đủ xảo đủ tiện đi. Tiếu Kỳ không chịu được trong lòng lườm một cái “Nguyệt lâu chủ nếu không chê, ta đây còn có chút thuốc trị thương, có lẽ ngươi có thể dùng.” Hắn vừa mới nói xong, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm “Còn có...” Kỳ thực lúc đó Tiếu Kỳ muốn hỏi chính là, Nguyệt Vân Sinh vì sao phải liều mình cứu hắn, tại sao lại biết được ngày đó hắn sẽ bị ám sát? Mà lời đến miệng lại biến thành “Ngươi đã dùng bữa tối chưa? Nếu như chưa có thì hãy ở lại dùng một bữa rồi đi!”

Nguyệt Vân Sinh “...”

Hoàn chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.