Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Ngày hôm sau.
Nguyễn Miên Miên rửa mặt xong soi gương nhìn nhìn, cũng không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, cứ có cảm giác làn da của mình hình như nộn hơn một chút.
Càng ngày càng chờ mong bộ dạng của cô sau một tháng.
Cô đeo cặp sách, nguyên khí tràn đầy ra cửa.
Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng a.
Nhưng, 15 phút sau, năng lượng tràn đầy bị đánh vỡ.
“Bác tài xế, từ từ đã a....”
Nguyễn Miên Miên bi sặc trong khói bụi mờ mịt vì gọi theo chiếc xe buýt đã lăn bánh kia.
Không biết vì sao, người chờ phương tiện giao thông công cộng hôm nay đặc biệt nhiều, đừng nói là chỗ ngồi, Nguyễn Miên Miên ngay cả chen cũng không chen lên nổi.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe buýt chở đầy người kia cách cô càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy...
Đợi khi Nguyễn Miên Miên thật vất vả mới chờ được chiếc xe buýt thứ 2 chở đến cửa trường học thì cô đã bị trễ mất 5 phút đồng hồ.
Cổng trường học tự động đóng chặt, bên cạnh chỉ để lại một cửa nhỏ chỉ dung một người đi qua, mà giáo viên trực ban phụ trách cầm cuốn sổ nhỏ ghi tên học sinh đến trễ đang đứng ở bên cạnh.
Nguyễn Miên Miên thầm kêu không ổn ở trong lòng.
Xong rồi xong rồi.
Đây là vận khí quỷ gì a, cư nhiên gặp phải trường hợp kiểm tra chấm điểm ở trường học a.
Trường trung học Thanh Thị mà Nguyễn Miên Miên theo học mỗi tuần đều sẽ có một lần kiểm tra đột kích, chuyên môn an bài một giáo viên trực ban đứng ở trước cổng trường học, chặn các học sinh đến trễ lại rồi ghi tên họ và lớp của học sinh đó vào trong sổ. Muốn đi vào? Haha, kêu chủ nhiệm lớp của bạn tới cổng trường đón bạn rồi lại nói.
Trừ việc đó ra, lớp có học sinh đến trễ còn bị trừ điểm thi đua, lần kéo cờ sớm cuối tuần sẽ bị thông báo trước toàn trường.
Nguyễn Miên Miên sợ hãi đi tới.
“Tên họ?” Giáo viên trực ban đeo mắt kính, biểu tình nghiêm túc.
“Nguyễn Miên Miên.”
“Lớp?”
“2-7.”
“Được rồi, em tạm đứng ở cửa đi đã, chờ chủ nhiệm lớp của em tới đón em đi.” Giáo viên trực ban ghi lại trong sổ xong nói.
Nguyễn Miên Miên hoảng hốt, lấy hết can đảm nói: “Thầy, em không phải cố ý đến trễ, sáng nay quá nhiều người, em không chen lên được phương tiện giao thông công cộng...”
“Nga.”
Giáo viên trực ban nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một cái: “Vậy vì sao em không thể dậy sớm hơn một chút a?”
Cô có thể nói buổi sáng mỗi ngày đều rời giường vào thời gian cố định, chưa từng có tình trạng đến trễ sao?
“Thầy, em thật sự không phải cố ý đến trễ.” Nguyễn Miên Miên ủy khuất nói.
Giáo viên trực ban cười haha: “Học sinh nào đến trễ cũng đều nói như vậy.”
Nguyễn Miên Miên á khẩu không trả lời được.
“Người tiếp theo...” Giáo viên trực ban đã đi ghi tên học sinh tiếp theo.
Nguyễn Miên Miên xấu hổ đi đến một bên góc, cùng đứng chung một chỗ với các học sinh đến trễ khác.
Không quen biết một ai ở bên cạnh, cô chỉ có thể cúi đầu dùng mũi chân đá đá hòn đá nhỏ trên mặt đất cho hết thời gian.
Nguyễn Miên Miên kỳ thật rất bất an lo sợ ở trong lòng, cô Vương chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy tiếng Anh, ngày thường rất coi trọng kỷ luật, bản thân cô lần này khẳng định sẽ phải chịu trách cứ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
“Này, cô.” Bên cạnh đột nhiên có người đang nói chuyện.
Nguyễn Miên Miên không hề ngẩng đầu, dù sao thì cũng không phải là kêu cô.
“Nói cô đó, đầu ngỗng ngốc.” Trong khi Nguyễn Miên Miên còn đang phiền não vì chuyện mình đến trễ thì thanh âm bên cạnh lại lần nữa vang lên.
Nguyễn Miên Miên đối với 3 chữ “đầu ngỗng ngốc” này vẫn là thực mẫn cảm, ngay lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt xấu hổ và giận dữ.
Kêu cô ở trong lớp thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn gọi biệt danh của cô ở trước mặt nhiều người không quen biết, thật là quá đáng a!
Nhưng mà, khi nhìn đến người kêu cô là đầu ngỗng ngốc thì Nguyễn Miên Miên ngay lập tức lúng túng.
Cư nhiên là tiểu bá vương Lâm Hãn Vũ trong lớp.
Cũng không biết Lâm Hãn Vũ đứng ở chỗ này từ khi nào, anh cà lơ phất phơ dựa vào trên tường, một tay xách cặp sách, dáng người thon dài thập phần dẫn người chú mục.
Giờ phút này, cặp mắt đào hoa đẹp kia đang khinh thường nhìn Nguyễn Miên Miên.