CHƯƠNG 6
Myron cũng không biết tại sao mình lại chạy ra khỏi cửa như gió, tóm lại có xúc động vô danh thúc giục hắn, làm hắn cuồng nhiệt kỳ dị như phù thủy bất chấp cản trở, chạy tới địa điểm họp kín với ma quỷ.
Chạy hơn nửa đường, thấy dân thị trấn đã tốp năm tốp ba trở về từ vòng đá, vừa đi vừa bàn tán tai nạn kia, hắn vội vàng lướt qua bên cạnh họ, cũng làm như không thấy với mấy người dân thị trấn chào hỏi.
Hắn chỉ nghĩ: ở đâu? Gerald ở đâu?
Vội vàng muốn gặp y.
Lúc chạy qua nhà trọ Tiên Cá, nhìn vào bên trong, tiệm đóng cửa không buôn bán, cũng không nghe có tiếng người bên trong, hắn theo bản năng thở ra một hơi, nói thật, hắn rất sợ phải thấy Gerald cùng Villa thân mật chuyện trò bên trong.
Trời tối xuống, nhớ lại Angelo vừa rồi tốt bụng nhắc nhở trời sẽ mưa, hắn ghét ẩm ướt, nhưng cũng không về nhà tránh mưa, hắn chỉ lo Gerald sau khi nổi giận sẽ không còn quay về nữa.
Trong nội tâm đương nhiên biết kỵ sĩ cũng không phải kẻ vô trách nhiệm, đã đồng ý giúp hắn tìm A.W.W. thì sẽ không nuốt lời, nhưng một khi lo lắng tiến vào chiếm giữ nội tâm, trong đầu sẽ không thể ức chế hiện lên rất nhiều suy nghĩ tiêu cực.
Có thể từ đó chia tay, từ đó kết thúc hay không? Thái độ giữ nguyên của mình chẳng lẽ thật sự thương tổn đối phương?
Hắn không phải cố ý, hắn chỉ là sợ hãi.
Yêu là cảm xúc đặc biệt, như lửa, cháy đến một mức độ thích hợp có thể cho ra ấm áp, nhưng một khi không kiềm được sẽ thương tổn tơi bời, hắn tuy không tự mình trải qua nhiệt tình khí thế hừng hực kia, nhưng ngày trước chỉ là thầm mến một người cũng đã làm hắn thân tâm đều mỏi mệt, cho nên hắn là thật sự sợ hãi.
Nhưng, không thể trốn tránh nữa, đã tới thời khắc phải kiên cường đối mặt, hắn nghĩ như vậy.
Cũng sắp đến chân dốc, nhà thờ phía xa trong tầm mắt, ở bên đường, mấy đứa trẻ tạm thời bị quát không cho ra ngoài thị trấn nhìn thấy hắn, vui sướng hô to ầm ĩ. “Anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp!”
Hắn cúi người hỏi bọn nhóc có nhìn thấy “anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng” kia không, mấy đứa trẻ đều lắc đầu.
“ Chơi với bọn em!” Bọn trẻ đòi hỏi theo thường lệ.
Myron sửng sốt, nói. “Chờ anh tìm anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng cho các em.”
Rời khỏi đám trẻ huyên náo như chạy nạn, hắn rất mờ mịt, theo đường dốc lại một lần nữa xuyên qua thị trấn. Vẻ mặt nôn nóng, tóc tai lộn xộn, và đôi má hơi nổi đỏ sau một trận chạy, có lẽ thu hút rất nhiều người lưu luyến dõi theo, nhưng những người đó cũng không phải mục tiêu hắn tìm.
Hiện tại hắn lo không tìm thấy điểm cuối của mình, bóng dáng người kia tan biến khỏi tầm mắt hắn, cho nên phải tìm được y, một lần nữa đặt y vào lại trong tiêu điểm mắt, nâng vào tận đáy lòng.
Nhưng dù đã xác nhận mục tiêu, bả vai lại càng lúc càng lỏng lẻo, bước chân cũng càng lúc càng chậm lại, hắn cảm thấy mình cũng sắp mất đi động lực, hắn rất mệt, không phải thân thể mệt mỏi.
Bầu trời bay bay mưa bụi, hắn oán hận ngửa đầu nhìn trời, đây là trò đùa của Chúa hay sao? Trừng phạt hắn bắt cóc kỵ sĩ vốn trung thành với Chúa, cho nên đánh xuống tai ương cho hắn.
Màn mưa rả rích làm đám chim trên trời vỗ cánh ẩn nấp, hắn cũng muốn tìm nơi trốn tránh, nhưng sợ mất đi tung tích Gerald, hắn cũng không dám cách xa đường, để tránh lạc dấu vết.
Cười khổ, nếu hắn cũng biết nói tiếng chim là được rồi, hắn có thể trực tiếp hỏi chim trên trời, kỵ sĩ nổi giận trốn ở nơi đâu. Mới nghĩ như vậy, một chú chim nhỏ không biết tên đúng lúc hạ xuống trên bồn hoa bên cạnh cửa sổ nhà đá, hắn thở dài thuận miệng hỏi.
“ Ngươi có thấy kỵ sĩ vóc dáng cao to mặc áo len cổ lọ đi đâu không? Hay cần ta dịch thành tiếng chim ngươi mới hiểu được? Chíp chíp ——”
Hắn đương nhiên không biết nói tiếng chim, chỉ là quá chán nản mới học kêu chiêm chiêm chíp chíp, cái này mà để người quen trông thấy, chắc chắn sẽ nói hắn phát bệnh.
Hoặc có lẽ hắn thật sự phát bệnh, bị mầm bệnh tên là tình yêu xâm nhập, hắn chưa từng sinh ra kháng thể liền bị xâm hại hàng loạt như vậy, bệnh đến vô phương cứu chữa, mới khiến hắn làm ra hành vi trẻ con.
Chú chim lông nâu xám nhảy nhảy trên cửa sổ, chíp chíp mấy tiếng, hình như đáp lại câu hỏi của hắn, tiếp theo đập cánh bay đến đường nhỏ bên cạnh. Myron vẫn chưa cảm thấy khác thường, chim nhỏ lại trở về lượn hai ba vòng trước mặt hắn, lại hướng về con đường cũ.
“ Không thể nào…”
Hắn chỉ thấy hiếu kỳ, sau đó cảm thấy con đường này rất quen thuộc, có phải khi nào đó đã từng cùng Gerald dạo qua?
Nghi hoặc đi sâu về phía trước, trong làn mưa nhạt nhìn thấy nhà tường đá nâu vàng đứng sừng sững bên đường, nhớ ra đây là nhà bà Daisy, vì trong không khí ẩm ướt có hương hoa hồng bị chèn ép, nhưng hiện giờ hắn lại vứt bỏ hân hoan khứu giác, chỉ chăm chú nhìn lên trước, vì hắn trông thấy trong vườn hoa cạnh nhà có một bóng dáng quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn.
Tâm tình nháy mắt thoải mái phấn khởi, hắn chạy đến vườn hoa như một con chim nhỏ, cũng không chú ý biến hóa kỳ quái sau lưng.
Gerald đang cầm kéo cắt đi cành bệnh, giữ cho cây mạnh khỏe, vì không muốn cành mảnh làm ướt áo len, cho nên cởi ra vắt trên tường thấp bên cạnh, sau khi nghe tiếng bước chân, quay đầu, thấy Vampire bé bỏng chạy tới, tóc bạc thấm ướt nước mưa không tung bay như dĩ vãng, nhưng mặt mày như táo, ngọt đến khiến ngón trỏ người ta động mạnh.
Sau đó y kinh ngạc, Vampire nhảy qua tường vây cơ hồ như bay, trên lưng xuất hiện thứ không nên xuất hiện, y vội ném kéo cắt trong tay, vươn tay kéo lấy áo vắt trên tường, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, ầm một tiếng, bị tình nhân thô lỗ vồ ngã. Lưng đau một trận, nhưng kỵ sĩ phảng phất như chưa tỉnh, vì trái tim y đang bùng nổ.
Myron, bông hồng lam độc nhất vô nhị của y lại trở về trong ngực, làm y vui sướng, nhưng vẫn vội vàng phủ áo len lên lưng Myron.
“ Cánh lộ ra rồi, muốn để thị trấn Stoneham xuất hiện truyền thuyết thiên sứ giáng trần, tăng thêm thu nhập du lịch sao?”
Myron nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện cánh hắn di truyền từ người mẹ thiên sứ đã xuyên thủng vải áo, thoát ra một phần nhỏ, quả thực như gà con suy dinh dưỡng cánh mọc được một nửa.
Đỏ mặt, khó trách vừa rồi trên lưng có tiếng xé rách kỳ quái, thân thể cũng nhẹ như sợi bông, hóa ra là cánh phát huy tác dụng trợ lực nho nhỏ, khiến hắn bay qua tường vây.
“ Cũng may, bà Daisy không có ở đây!” Vừa nói vừa vội vàng thu khép cánh.
“ Bà ấy bận ở bên trong. Trời mưa, anh không nên ra ngoài…”
Nằm trên người Gerald, Myron từ trên cao nhìn xuống, lông mi dày có hạt nước rất nhỏ đang lấp lánh.
“ Tôi không muốn cậu rời khỏi. Tôi cũng sẽ quý trọng cậu như trái táo trong mắt.”
Gerald ngẩn ngơ, sau đó cổ họng nghẹn lại. Lần đầu tiên nghe Vampire bé bỏng nói ra thứ xấp xỉ lời yêu người tình với y như thế, trận cãi vã ban nãy kia, đối phương thực sự nghiền ngẫm kỹ lưỡng hàm nghĩa lời mình nói sao?
“ Anh cũng lo mất đi tình yêu của tôi, giống như tôi sao?” Y hỏi không xác định.
“Biết ngờ vực vô căn cứ không phải chỉ có mình cậu, tôi cũng vậy.” Myron tựa đầu bên cổ y, ở đây, chỗ dựa hắn muốn nhất. “Trừ ở bên cạnh cậu ra, tôi không muốn đi đến bất cứ nơi nào nữa.”
Hóa ra không phải ấm đầu, dù hiện tại bầu trời mưa bay, trong lòng Gerald lại tràn đầy nắng chiếu.
“ Vào tránh mưa đi, anh không nên làm mình bị ướt.” Y nhắc nhở, không nỡ để Vampire trong ngực bị ướt.
“ Chờ một chút, lời đáp ứng cậu nói…”
“ Không có gì, tôi nghĩ thông rồi, tôi nguyện ý tiếp tục nói tiếng yêu hơn một ngàn lần, một vạn lần, đến khi anh chuẩn bị xong lời đáp mới thôi…”
“Tôi yêu cậu.”
“……” Người nằm phía dưới trầm lặng rất lâu, sau đó yêu cầu. “Xin lỗi, có thể xin anh nói lại một lần nữa không? Tôi nghĩ rằng tôi nghe lầm.”
“Tôi yêu cậu.”
“ Bắt đầu từ khi nào?”
“ Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi biết đã bắt đầu mất rồi.”
Gerald không thấy vẻ mặt bây giờ của hắn, chỉ cảm thấy tóc bạc tán loạn trên ngực gãi y ngứa ngứa, ngứa đến trong lòng.
“ Như vậy, nói cho tôi biết, tôi là gì của anh?”
“ Ngài Gerald Winter, cậu là người yêu của tôi.” Nói xong, như sợ đối phương cự tuyệt, Myron vội bổ sung một câu. “Xin cậu đừng phủ nhận, tôi…”
“ Hóa ra hôm nay là ngày phép màu buông xuống.” Gerald thở dài.
Tim Myron hơi co chặt, đã hiểu, khó trách Gerald lại nói như vậy, nói dù tín ngưỡng kiên định tới đâu đi nữa, cũng hy vọng có thể nghe được một lời khẳng định của Chúa, vì phép màu xuất hiện, tức là hy sinh hiến tặng trong quá khứ đều không phải hư vô.
“ Tôi…” Nghĩ phải làm sao mở miệng. “Lần đầu tiên yêu đương với người khác… Không biết cái gì nên nói, không nên nói…. Nếu có lời làm cậu nghi ngờ tức giận… Nói cho tôi biết…”
Gerald phấn khởi. Đúng rồi, dù Vampire ngày trước cũng từng thầm yêu người khác, nhưng thầm yêu chung quy chỉ là thầm yêu, cái gọi là tình sự thì phải có hai người tham dự trong đó mới là hoàn mỹ, mà mình chính là người đầu tiên hắn nắm tay cùng vượt bể tình, nhận thức như vậy làm y hiện tại liền muốn xiết bông hồng lam này vào tận trong lòng.
Nhưng trước đó, y muốn xin một cái chạm nhỏ nhẹ trước.
“ Hôn tôi, để tôi chắc chắn đây không phải là mộng.”
“ Trở về rồi…”
“ Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp của tôi, tôi không khẳng định chờ tới được khi đó.” Dừng một chút lại nói. “Chấp nhận đi, anh để tôi đợi quá lâu.”
Myron lầu bầu: kỵ sĩ xấu tính cố ý thừa nước đục thả câu sao?
Nhưng, không có lý do cự tuyệt.
Cho nên hắn nâng nửa người trên lên, đối diện ánh mắt hài hước cùng mong đợi của Gerald, hắn nghĩ, trong sân nhà bà Daisy cho một cái hôn phớt cũng chẳng có sao.
Cho nên, hôn đi người yêu, hôn thật nhẹ nhàng ——
Tiếng cót két là âm thanh đặc thù phải có lúc kéo cửa gỗ cũ, nhắc nhở hai người lời yêu qua lại trong vườn hoa, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác, hại Myron cuống quít từ trên người kỵ sĩ bò dậy, chật vật chào hỏi bà lão vừa mới đẩy cửa đi ra.
“Chào, bà Daisy.”
Trong tay bà Daisy ôm một khối gì đó dùng báo bọc lại, nheo mắt nhìn hai người trong sân nhà, sự mờ ám này làm nếp nhăn khóe mắt bà lại tăng thêm mấy cái.
Vẫy vẫy thứ trong tay, giả bộ trách giận. “Cũng đã lớn như vậy rồi còn đánh nhau sao? Đánh nhau là hành vi không tốt…”
“ Không, chúng cháu không có đánh nhau…” Myron chột dạ nói.
“ Đánh Gerald ngã xuống đất không dậy nổi, còn nói không đánh nhau?”
Gerald từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giải thích thay người yêu của y. “Thật sự không có, chúng cháu chỉ đang đùa giỡn. Còn nữa, bà Daisy, bà đi ra thật không đúng lúc…”
Thật sự không đúng lúc, chỉ cần chậm thêm một giây đồng hồ nữa, môi mỏng yếu ớt của người yêu sẽ chủ động in lên, chấm dứt sự đói khát của y, nhưng lại ——
“ Thứ cậu xin tôi còn muốn nữa hay không? Không muốn tôi lấy lại…” Bà Daisy vẫy vẫy thứ trong tay, cố ý làm khó dễ.
“ Muốn!” Gerald tiến lên đoạt lấy, còn nói. “Việc sửa sang lại vườn hoa cháu đã làm xong, đây là thù lao cháu xứng đáng nhận.”
Myron lúc này mới biết thì ra Gerald trao đổi điều kiện với bà Daisy, mới sửa sang lại hoa và cây cảnh ở chỗ này, nhưng y muốn trao đổi thứ gì? Mới vừa định đoán, đáp án liền công bố.
Trong báo bọc hơn mười bông hồng nở rộ, hương hoa đưa thẳng tới chóp mũi, trong hơi ẩm dày dần của mưa, mùi hương nồng như rượu.
“ Chúng ta hòa đi!” Gerald nhẹ nhàng nói. “Đây là quà hòa giải.”
Myron liếc trộm vườn hoa, quả nhiên, trên tất cả bụi thấp khóm cây dây leo hoa hồng, chỉ còn có nụ và bông nở quá lứa, còn lại đều ở nơi đây.
Đáy lòng rất nóng, ngay sau đó trả lời. “Nếu hòa giải, tôi rất sẵn lòng tiếp nhận quà của cậu, ngài Gerald Winter nhân từ lại hào phóng còn không sợ bị mưa ướt.”
Quý tộc gian xảo không quên nhắc nhở kỵ sĩ, đó là thời tiết không nên để Vampire lồ lộ ở ngoài đường.
Gerald ah một tiếng, thật sự muốn đập dẹp đầu mình, y cư nhiên để Myron mắc mưa, làm một tình nhân, y thật sự quá thiếu tiêu chuẩn.
“ Mau trở về, tôi phải châm một bồn lửa sấy khô anh!”
Kéo Myron muốn chạy, nhưng bị ngăn lại, áo mình được đưa về.
“ Mặc vào đi, trừ khi kỵ sĩ muốn người dân nửa con đường đều đến thưởng thức cơ ngực của cậu.” Myron chế giễu.
Gerald tiếp nhận áo len, nhíu mày nhìn phía sau Myron, cánh đã hoàn toàn không thấy tung tích, áo trái lại rách hai lỗ to nhìn thấy ghê người, như bị vật sắc nhọn xé rách, nên y vẫn khoác áo lại lên lưng Myron.
“ Cơ ngực cơ bụng rèn giũa lâu ngày của tôi, ai muốn nhìn thì cứ để họ nhìn…” Phát hiện bà chủ nhà cũng nghi hoặc nhìn về nơi này, y vội thêm một câu. “Đương nhiên, bà Daisy cũng đã nhìn qua.”
Myron lại gỡ áo nhét lại vào tay Gerald. “Tôi muốn cậu biết, từ trong địa ngục nhìn lên, hơn nữa chịu đựng ghen tị tra tấn, không chỉ một mình cậu!” Mỉm cười. “Mặc vào đi! Tôi không muốn cùng hưởng cơ ngực cơ bụng rèn giũa lâu ngày của cậu với kẻ khác.”
Vampire bé bỏng quá phạm quy này! Gerald bị công khai biểu thị độc chiếm cảm động đến độ nói cũng không ra tiếng, mất một giây đồng hồ mặc lại áo, lại tốn một giây đồng hồ khiêng người yêu lên vai, thuận miệng tạm biệt bà Daisy, liền nhảy một cái qua tường vây thấp, đội mưa chạy về nhà.
Bà Daisy cũng không thèm để ý, chỉ lắc đầu nói. “Còn nói không có đánh nhau, áo cậu nhóc quý tộc cũng rách luôn rồi…”
Mưa nổi lên, bà xoay người muốn vào lại trong nhà, mắt lại nheo lại, xoay người nhặt lên một vật tỏa sáng, thứ này chưa từng xuất hiện trong vườn hoa của bà.
“ Lông vũ thật đẹp…” Nhịn không được nhìn lên bầu trời, bà sống mấy chục năm, cũng chưa từng thấy loài chim nào có thể mọc ra loại lông vũ này. “Có thiên thần giáng xuống hay sao?”
◇Vì trời mưa, trên đường không có bao nhiêu người đi, dù có, nhìn thấy Gerald khiêng quý tộc tóc bạc mặt mày quẫn bách đến không chịu được, cũng đoán có lẽ là quý tộc thể chất yếu mắc mưa khó chịu, cho nên bị khẩn cấp mang về nhà chẩn trị.
Trở lại biệt thự của hai người, Gerald vội vàng đặt người xuống, chuyện đầu tiên làm cũng không phải đòi lấy nụ hôn suýt chút nữa thành công, mà là tìm khăn giúp người yêu y lau tóc.
Myron đặt bó hoa qua một bên, mặc Gerald cầm khăn lau khô hơi ẩm trên đầu mình, ngửa đầu cười nghịch ngợm, kéo cổ người liền hôn tới, ngọt ngào, mang tình yêu nồng thắm.
Gerald hôm nay đã bị rất nhiều hành vi bất ngờ của Myron hù dọa, không kém một cái cọc, vừa hôn vừa vội vàng lau khô nước trên đuôi tóc hắn, sau đó nghĩ, có nên thay quần áo khô cho người yêu, sau đó đốt lửa trong lò sưởi không? Không, không cần, y lập tức có thể lấy nhiệt độ cơ thể hâm nóng đối phương.
Rất ngọt ngào, cánh môi của người yêu.
“ Có hương hoa hồng, tôi đoán…” Nhẹ hỏi bên khóe miệng dập dờn hương thơm kia. “Có người thèm ăn?”
“ Lúc cậu lấy khăn, tôi ăn vụng một bông… Tôi đói bụng…”
Nhẹ chọc lên môi mỏng nổi huyết sắc, kỵ sĩ nói. “Tôi cũng muốn nếm chút tư vị hoa hồng.”
“ Cậu không phải Vampire, cậu…”
“Tôi chính là nói anh, Myron Telsen, hoa hồng lam độc nhất vô nhị của tôi.”
“ Tôi không phải hoa hồng, nhưng tôi đã nói rất nhiều lần: thời gian và thủy triều đều không đợi con người… Cậu còn chờ gì nữa?”
Nếu lại có được một lần ngầm đồng ý nữa, Gerald quyết định tuân thủ điều lệ kỵ sĩ y tự lập, chính là vĩnh viễn lấy mệnh lệnh của người yêu làm nguyên tắc hành sự cao nhất, cho nên tầng tầng hôn lên đối phương. Không chờ đợi, cũng không áp chế, yêu chính là hai người đồng thời để lửa nóng đốt người, đốt tim thành than, lại lấy tình yêu nồng nàn làm áp suất cao và nhiệt độ nóng, ngưng tụ trái tim này thành kim cương.
Hôn môi trằn trọc, hai người ăn ý dời bước vào phòng, từng bước ngắn ngủi đi đến bên giường là quá trình kéo gỡ quần áo của nhau.
Lúc thân thể mảnh khảnh của Myron lún xuống giường, có thể cảm thấy giường là ấm áp, giường là mềm mại, mà nhiệt độ cơ thể Gerald là nóng rực, vuốt ve là mãnh liệt, nụ hôn của y cũng là mưa, mưa dung nham núi lửa, đốt xuống tóc mình, trên mặt, trên tai, trên cổ…
Thật ngứa, hắn nói.
Tôi muốn dùng nụ hôn xua tan hơi lạnh anh nhiễm ban nãy, thân thể Vampire không chịu nổi mưa dầm. Y giải thích.
Đúng rồi, tôi nói với cậu, câu Angelo nói với tôi là: cậu không thích hợp với tôi.
Tôi không quan tâm Angelo nói như thế nào, ý nghĩ của chính anh thì sao?
Muốn nghe lời thật không?
Đương nhiên.
Hai chúng ta đương nhiên không thích hợp, nhưng, kệ nó đi.
Đúng vậy, kệ nó đi, Romeo và Juliet vốn cũng không thích hợp ở cùng với nhau.
Vậy, tại sao cậu đuổi tôi đi, một mình ở cùng Villa?
Anh ghen tị?
Dù sao ghen tị cũng không phải độc quyền của kỵ sĩ.
Được rồi, tôi chỉ là cảm thấy có quá nhiều người sẽ làm cô ta phòng bị, mà tôi muốn ép cô ta nói ra sự thật nào đó.
Sự thật gì?
Chờ ngày mai rồi nói sau, hôm nay tôi chỉ muốn nhai sự thật thốt ra từ trong miệng anh, đó làm tôi không nỡ bỏ đầu óc đi suy nghĩ tới chuyện người khác.
Tôi đồng ý thỉnh cầu của cậu, kỵ sĩ háo sắc.
Gerald cười, lại một trận mưa dày đặc đánh lên thân thể trần trụi trơn mềm như trẻ con, người tiếp nhận cũng bởi vậy mà nhịp thở thô trầm, ái dục phiền nhiễu bị quăng ra, giấu cũng không được.
Kỵ sĩ hôm nay không vội xông pha chiến đấu, ngày có được lời yêu bảo đảm của Vampire là một ngày đáng kỷ niệm, cho nên y phải bỏ rất nhiều thời gian nếm thử. Phải bỏ ra một buổi chiều thêm một buổi tối để tùy hứng ôm người yêu, nhưng tuyệt đối đáng được khoan nhượng.
Trừ khi đối phương oán giận, như bây giờ.
Cậu muốn hôn tới khi nào? Đã bảo cậu đừng chờ đợi.
Người yêu dấu, tôi vẫn chưa nếm đủ cổ anh.
Cắn cổ là quyền lợi của Vampire, không tới lượt cậu.
Được rồi, thế thì tôi đổi xuống một chút, nơi này, nơi này, còn có nơi…
Vampire đẩy người ra, nhưng bị vồ lại, hai người thiếu chút nữa lăn xuống giường, tiếng khúc khích nhốn nháo toát ra giữa giường, lại bị tiếng ôm hôn ái muội che giấu.
Chuyện kế tiếp không cần ngôn ngữ tham gia, thể nghiệm tình yêu ngoại trừ cần tâm linh giao hòa, thân thể triền miên dây dưa cũng là phương pháp tốt.
Yêu, không chỉ là danh từ, cũng chính là động từ.
Lúc thân thể và tâm hồn đều đạt được hài hòa cực hạn, các tình nhân sẽ đến thiên đường.
Khi nắng sớm ngày hôm sau dần lộ rõ, Gerald đã dậy trước, nhẹ hôn một cái lên trán Vampire bé bỏng của y.
Chào buổi sáng.
Sáng, nhưng tôi còn muốn ngủ. Vampire mông lung đáp lại.
Người yêu dấu, ngủ nhiều thêm một lát, tôi đến thị trấn tra xét mấy tư liệu, hỏi một vài sự việc.
Uhm.
Gerald nhìn tóc bạc trải đầy giường và quầng đen đậm dưới vành mắt Vampire, có chút áy náy, nhưng cảm giác áy náy đó cũng chỉ duy trì trong chốc lát, vì y sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh người này, yêu thương nồng nàn săn sóc hắn.
Tựa như nguyện vọng rất lâu, rất lâu trước kia y đã từng hứa hẹn: một ngày nào đó, người yêu sẽ chỉ vì mình mà cười, vì mình mà khóc, ở trong ngực mình.
Nguyện vọng đã trở thành sự thật.
Y nắm chặt tay Vampire, như bắt lấy toàn bộ thế giới, hơn nữa lại thêm một lần khẩn cầu hứa nguyện.
Lúc tôi tuyệt vọng, lúc tôi hoang mang, lúc tôi hoài nghi lựa chọn trong quá khứ liệu có phải sai lầm, xin em hãy củng cố tín ngưỡng của tôi, làm cho tôi biết chỉ cần ngước nhìn lên, em liền ở phía trước chỉ đường dẫn hướng.