- Văn Khải!!!! Từ giờ đừng nghĩ đến việc ra ngoài chơi bời. Tất cả chi phiếu, tiền mặt tao sẽ tịch thu hết! - Văn Đình Chiết rốt cuộc cũng tức giận, ông nhất định phải dạy dỗ lại đứa con hư đốn này, không thể để hắn tiếp tục tự do tự tại mà ăn chơi lêu lỏng được.
- Ba!! Như vậy không phải quá đáng sao? - Đình Chiết ông là bị làm sao vậy, hôm nay đột nhiên gọi hắn tới nhà hàng Vạn Thiên, cư nhiên bắt hắn phải đi học tập tiểu hài tử đáng ghét kia, y rốt cuộc đã dùng mưu kế gì mà lấy lòng ông thế này.
- Tao quá đáng?? Xem ra tao nên gác công việc sang một bên, ở lại đây lâu dài để dạy dỗ lại mày. - Đình Chiết tuyên bố đưa ra quyết định.
- Ba!! Mẹ nói ba giùm con đi!! - Văn Khải không còn cách nào khác, phải nhờ đến mẫu thân hắn.
- Mẹ nghĩ ba nói đúng đấy. Bất quá nếu con bớt chơi mà chịu học hành một chút, thì không đến nỗi ba phải làm vậy. - Nhã Nhã nhún vai, bất đắc dĩ nói.
- Hừ!!! Ngay cả mẹ cũng vậy sao?
- Không nói nhiều. Bắt đầu từ bây giờ mày lo mà chỉnh đốn lại bản thân đi. Không thì đừng nghĩ đến việc chơi bời. - Đình Chiết nói xong liền xoay lưng lên lầu. Để mặc cho Văn Khải không ngừng tức tối mà chửi mắng ông. Tất thảy là do tiểu quỷ tử đáng ghét kia, Văn Khải cực kì chán ghét y, hắn nhất định phải cho y một bài học. Nhưng khổ là Văn Khải không hề biết y học trường gì, ở đâu, từ đầu đến cuối chỉ hay rằng y có cái tên là Hứa Tinh. Bất quá cũng không sao, khi nào có dịp hai bên gặp mặt, hắn nhất định phải xử lý tên hài tử kia.
Văn Khải đành nhẫn nhịn cơn thịnh nộ mà bước lên phòng, cởi bỏ y phục ném xuống đất rồi tắm rửa. Sau khi tẩy sạch thân thể, hắn nhảy lên giường, xem như mọi chuyện chưa có gì xảy ra, hôm nay hắn đã mệt lắm rồi, liền an tĩnh nhắm mắt.
===================
Hứa Biên cẩn thận bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ bên khóe miệng của Hứa Tinh, lấy ra thuốc sát trùng, nhẹ nhàng xoa.
- Baba... như vậy đã hảo.... Tiểu Tinh không sao... - Hứa Tinh không muốn vì vết thương nhỏ nhặt này mà Hứa Biên phải làm tất, bất quá Hứa Biên vẫn một mực thực hiện động tác, không hề để ý đến lời nói của y.
- Được rồi. Tiểu Tinh lên phòng đi. - Hứa Biên thu dọn giấy và bông gòn, đem thuốc sát trùng cất đi, hướng Hứa Tinh nói.
- Kia... Tiểu Tinh cảm ơn baba... Vậy, Tiểu Tinh xin phép baba lên phòng.... - Hứa Tinh định xoay lưng bước đi, lại bị Hứa Biên gặn hỏi.
- Tiểu Tinh! Ban nãy baba thấy khăn cầm tay của con có máu, đã có chuyện gì?
Hứa Biên đột nhiên hỏi vậy, khiến cho thiếu niên không khỏi sửng sốt mà khựng người lại, bàn tay khẽ run rẩy. Sau một hồi ngơ ngẩn, Hứa Tinh gượng cười mà nói dối.
- A! Là .... Tiểu Tinh... hôm nay ở trường... không cẩn thận bị ngã nên chảy máu...
- Vậy sao? Con mau nói sự thật đi! - Hứa Biên nhìn qua đã biết rõ thiếu niên kia là đang nói dối, với lý do không hề thuyết phục kia, anh chắc chắn y đang giấu anh chuyện gì đó.
- Tiểu Tinh... - Y có nên nói cho baba biết không, liệu nếu nói ra, có phải hay không anh sẽ sinh khí.
- Hôm nay baba đợi con ở trường, baba đã gặp cảnh sát, bọn họ nói nghe thấy tiếng súng và phát hiện vết máu, nhưng tìm mãi không thấy người. Tiểu Tinh!! Nói thật cho baba biết, có phải con đã gặp hắn? - Hứa Biên vừa nói vừa khẽ quan sát Hứa Tinh, sắc mặt y dường như có chút hốt hoảng, xem ra anh đã đoán đúng rồi.
- Tiểu Tinh.... thực ra.... hôm nay Tiểu Tinh đã gặp anh Trình... anh ấy bị thương... cho nên... - Thiếu niên thanh âm run rẩy, nhỏ như muỗi kêu.
-Gia Trình!!!? Con đi gặp hắn ta? Tại sao vậy hả?!!!!!! - Hứa Biên nghe đến tên Gia Trình thì không khỏi sửng sốt, y rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
- Tiểu Tinh... đối... thực xin lỗi baba... Tại vì anh ấy bị thương rất nặng... Tiểu Tinh không nỡ.... - Hứa Biên cuối cùng cũng nổi giận, y cảm thấy thực có lỗi lắm, bất quá y không thể để mặc Gia Trình bị thương nặng mà bỏ đi được.
- Ở gần hắn ta, nếu như hắn ta lại hại con, baba sẽ như thế nào đây?!!!! Tiểu Tinh, con làm ơn suy nghĩ thấu đáo một chút được không? ..... Nếu là như vậy, có phải hôm nay con ra muộn, là vì Gia Trình hắn?? - Hứa Biên nheo mày, tiểu hài tử kia tại sao cứ mãi luôn như vậy, y quá thiện lương đi, tuy nhiên hảo thiện lương có thể dẫn đến nguy hiểm, đặc biệt là Khuất Gia Trình hắn, kẻ trước đây đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho Hứa Tinh, thế mà y vẫn một mực giúp hắn.
- Dạ vâng.... Tiểu Tinh thực xin lỗi baba.... - Hứa Tinh cúi đầu nhìn hai bàn tay mình đang nắm chặt vào nhau, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, y là một đứa hảo chán ghét, hết lần này đến lần khác luôn làm Hứa Biên sinh khí.
- Hảo, dù sao sự việc cũng qua, nhưng baba không cho phép con gặp hắn một lần nữa, lần này chẳng qua hắn ta bị thương, lỡ như lần sau hắn ta làm gì con, baba ngay lập tức cho con chuyển trường. Nghe lời baba, được không? - Hứa Biên thực ra chỉ là quan tâm và lo lắng cho thiếu niên, anh cũng không muốn la mắng y, chỉ vì y quá thiện lương đi, đôi khi không biết hậu quả đằng sau sẽ như thế nào, anh khuyên nhủ y cũng nhằm cho y biết rằng không phải bất cứ lúc nào cũng mở lòng với người khác, như vậy hảo không nên.
- Dạ vâng.... Tiểu Tinh lần sau sẽ không..... - Hứa Tinh nhẹ gật đầu vâng lời.
- Được rồi, con lên phòng đi!! - Hứa Biên thở dài, xoay người bước đến bàn làm việc, cũng không hề liếc mắt đến Hứa Tinh y, liền cắm cúi soạn thảo các văn bản liên quan đến công ty.
Hứa Tinh vẫn cúi đầu, ủ rũ rời đi, trước khi ra ngoài còn không quên nhìn Hứa Biên một lượt, chỉ thấy anh vẫn cúi đầu vào làm việc, hạ mi mắt, y đóng cửa phòng rồi ly khai.
=================
Hứa Tinh ngồi trước bàn học, thực không thể tài nào chú ý đến bài vở, đầu óc y cứ mông lung những suy nghĩ u phiền. Y thầm nghĩ, có phải hay không Hứa Biên đã cảm thấy y quá phiền phức rồi. Không đâu, y không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy. Hứa Tinh cố gắng thu phục bản thân, gượng cười yếu ớt, sau cảm thấy đầu có chút ong ong đau đớn, liền xin phép giáo viên đi ngoài.
Hứa Tinh vào phòng toilet, rửa mặt cho tỉnh táo lại tinh thần, thế nhưng đầu vẫn cứ đau, vang lên những tiếng ong ong càng đau đớn hơn. Y là làm sao vậy, bị cảm mạo rồi sao, thiếu niên khẽ đưa tay lên trán, hảo nóng a. Y tuyệt không thể để cho bản thân bị ngã bệnh được, cần phải chú ý về cơ thể hơn nữa. Thiếu niên loạng choạng bước ra ngoài, vô tình chạm phải ai đó. Bởi vì đầu óc không thể tỉnh táo hơn, y chỉ có thể cúi đầu xin lỗi rồi cho qua. Không ngờ chưa đi được nửa bước, lại bị bàn tay to lớn của người đó chụp lấy.
- Thái độ gì đấy?? - Thanh âm kia dường như rất trầm thấp, đồng thời cũng lạnh lùng lãnh khốc, Hứa Tinh cảm thấy có chút quen tai, liền xoay đầu, cố gắng mở lớn mắt nhìn nam nhân trước mắt vô cùng cao lớn kia.
- Là... anh... Gia Trình sao...
Hứa Tinh tựa hồ như không thể đứng vững nổi, ngay lập tức trước mắt tối sầm, ngã nhào vào lòng ngực của nam nhân, nam nhân kịp thời đỡ lấy y. Hắn cau mày, đưa tay vén lấy mái tóc của thiếu niên, khẽ chạm lên, nóng quá, y là cảm mạo sao. Gia Trình đảo mắt, bất đắc dĩ liền bế lấy thiếu niên, hảo nhẹ a, chẳng khác gì hắn đang cầm một con búp bê vậy. Đến phòng y tế quen thuộc, hắn đặt y lên giường. Gia Trình nhìn quanh, chửi thầm, như thế nào một bóng y tá cũng không có. Hắn lục lọi cả căn phòng, hết chỗ này đến chỗ khác, không có a. Gia Trình hừ lạnh, bước chân ly khai.
Hứa Tinh trong giấc mộng thấy mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn y, trong đó có Bạch Dương, Hứa Biên, Mạch Quai và cả hai cô nàng bạn thân của y Hoành Thư và Tiểu Nhàn. Thiếu niên không ngừng thống khổ cầu xin, thế nhưng ai cũng một mực mà chửi mắng y, nói y là một kẻ hèn hạ, quái nhân, .... Thân thể cư nhiên trong cơn ác mộng mà toát mồ hôi lạnh, Hứa Tinh nhất thời chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng những lời cầu xin, nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm khăn trải giường.
- Tỉnh lại???
Giọng nói của ai..... là ai.... Hứa Tinh cố gắng mở to mi mắt nặng trĩu như đeo chì. Mơ hồ nhìn thấy gương mặt của một nam nhân, đến khi con ngươi rốt cuộc đã nhìn rõ, là... là Gia Trình, hắn sao lại ở đây. Mà không đúng, tại sao y lại nằm đây, không lẽ đã ngã bệnh rồi. Không được, y không thể để bản thân ngã bệnh được, nếu như baba biết được, baba sẽ lại lo lắng cho y, y có phải hay không làm phiền đến baba.
Không suy nghĩ nhiều, Hứa Tinh đã lật đật ngọ nguậy muốn bò xuống giường, cũng không quan tâm toàn thân đang nóng hổi như nước sôi, tứ chi nặng trịch, hơn nữa thân thể hư nhuyễn, khiến cho y không còn một chút sức lực, liền mất đà mà ngã xuống.
- Đi đâu? - Nhìn thấy bộ dạng chật vật khó coi của Hứa Tinh, Gia Trình hắn không khỏi cau mày khó hiểu, y là đang sốt cao như vậy, lại muốn đi đâu, hắn nhanh tay đỡ lấy thiếu niên yếu ớt kia, đặt y lên giường.
- A! Tiểu Tinh.... không sao.... đang còn giờ học.... Tiểu Tinh phải quay về lớp.
- Nằm yên đó... Đến, uống thuốc!!! - Hắn ra lệnh.
- A! Không cần.... Tiểu Tinh không muốn làm phiền anh.... - Hứa Tinh cúi đầu tránh né bàn tay của Gia Trình.
- Mau uống!! - Gia Trình lạnh lùng mở miệng, hắn cực ghét nhất tánh chậm chạp, đặc biệt là thói quen ấp a ấp úng của Hứa Tinh.
Hứa Tinh bị hắn dọa đến toát mồ hôi tay, liền im bặt không dám mở miệng, y nhìn chăm chú vào bàn tay đang cầm ly nước và thuốc của Gia Trình, do dự một hồi lâu. Gia Trình chán nản hừ lạnh, mất hết kiên nhẫn, tự mình hớp lấy một ngụm nước, khi Hứa Tinh còn chưa kịp phản ứng, nâng cằm thiếu niên lên, đôi môi băng lãnh khốc liền bao phủ bờ môi của y, thuốc trong miệng không để chảy ra một giọt mà toàn bộ đều trôi tuột vào yết hầu của thiếu niên.
Hứa Tinh mở căng mắt kinh hãi nhìn động tác của Gia Trình, thiếu niên đột ngột bị uy thuốc, nhất thời ho nhẹ vài tiếng yếu ớt trong khoang miệng của Gia Trình. Gia Trình khẽ đưa mắt quan sát tiểu hài tử cận kề hắn, đôi mắt trong suốt thuần khiết mở lớn xen lẫn kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn. Lúc thời điểm Gia Trình chạm vào đôi môi của Hứa Tinh, hắn cảm nhận được tư vị của mùi cỏ tự nhiên, rất thơm, đồng thời cũng hảo mềm mại, không giống như bao nữ nhân hắn đã từng dây dưa trước đây, chỉ ngửi thấy mùi nồng nặc của son phấn.
Gia Trình bị đôi môi mềm mại ấy thu hút, chốc lát, hắn như một con thú hoang mà hung hăng mút lấy. Hứa Tinh sửng sốt, yếu ớt giãy dụa muốn thoát khỏi người hắn, lại bị hắn gắt gao kéo vào trong ngực. Gia Trình tham lam hôn môi Hứa Tinh, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt tham lam mút vào, mạnh mẽ xâm phạm mọi ngóc ngách trong khoang miệng của Hứa Tinh. Hắn thô bạo cắn lấy đôi môi mỏng manh kia, nhất thời thiếu niên chỉ khẽ đau đớn rên rỉ, mùi vị của máu tanh loang lỗ nồng nặc khắp khoang miệng. Hứa Tinh lúc này sợ đến cực độ, nước mắt rốt cuộc rơi xuống. Cơ thể vốn suy yếu bây giờ bị Gia Trình thô lỗ càn quấy, cảm thấy có chút khó thở, hai tay không ngừng chống cự liền mềm nhũn buông xuống, đôi mắt lim dim muốn ngất đi.
Gia Trình mãi mê tận hưởng mỹ vị bên trong khoang miệng của Hứa Tinh, vừa thơm lại vừa ngọt, khiến cho hắn dâng lên một tia dục hỏa mãnh liệt, phân thân ngay lập tức dựng đứng căng gồng cả đáy quần. Gia Trình rốt cuộc cũng buông tha, liền rời khỏi bờ môi của Hứa Tinh vì bị hắn hôn lấy mà có chút ửng đỏ, sợi chỉ bạc liên kết giữa hai người theo khóe miệng tràn ra từ từ chảy xuống.
Không đợi cho thiếu niên ổn định lại tinh thần, hắn một phen áp đảo y nằm xuống giường, dùng hai chân đè lấy y. Hứa Tinh ban đầu có chút khó hiểu nhìn Gia Trình, sau một hồi bị hắn đặt dưới thân, tâm liền hốt hoảng mà cố gắng giãy dụa.
- Anh.... Trình...
Hứa Tinh run rẩy nói, Gia Trình không thèm đếm xỉa gì thiếu niên bên dưới, hắn một phen đem quần áo thiếu niên xé nát, y kinh hãi nhìn hắn. Con ngươi đỏ ửng sát khí vừa lạnh lùng vừa lãnh khốc đến đáng sợ, Hứa Tinh kịch liệt run rẩy, sợ hãi nói.
- Anh... Trình... đừng mà...
Gia Trình kéo lấy chiếc quần lót của thiếu niên xuống, ném xuống đất. Thiếu niên hoảng hốt lấy tay che hạ thân. Không được.... không được.... y không muốn.... ngày u ám ấy lại tái hiện nữa rồi... Gia Trình hắn là bị làm sao vậy, hắn muốn làm gì, vũ nhục y sao... tại sao lại vào lúc này, ngay trong phòng y tế của trường chứ..
Gia Trình giữ chặt cổ tay gầy gò của Hứa Tinh, gạt bỏ ra ngoài, mặc cho thiếu niên bên dưới không ngừng khóc lóc cầu xin. Hạ thân non nớt một lần nữa lại bị phơi bày trước mặt người khác, Hứa Tinh nước mắt không ngừng rơi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Gia Trình. Hắn trợn lớn mắt, như thế nào đây là bộ phận của một nam hài cơ chứ, lại nhỏ bé non nớt như vậy, thậm chí lông mao gần như không có, đây.... đây rốt cuộc là cái gì a.
- Anh Trình.... làm ơn đừng nhìn.... Tiểu Tinh không muốn... đừng.... đừng làm vậy... đừng ở đây mà....
Gia Trình không hiểu sao lồng ngực nóng hổi như lửa đốt, phân thân cư nhiên càng mãnh liệt cương cứng. Hắn hừ lạnh, bây giờ hắn không muốn để ý đến điều gì khác, hắn chỉ muốn giải tỏa dục vọng của mình mà thôi. Gia Trình đi tới bên cửa phòng, “rầm” một tiếng, hắn hung hăng đóng lại, khóa chặt, kéo kín hết màn. Nhân lúc Gia Trình rời khỏi, Hứa Tinh cố gắng gượng người bước xuống giường. Tuy nhiên, thân thể trong cơn cảm mạo yếu ớt, liền ngã xuống đất, đầu đang đau như búa nổ ngay lập tức vì bị té ngã mà đập mạnh vào nền đất.
Gia Trình nghe thấy tiếng động, hắn khẽ quay đầu, thì ra tên quỷ tử kia dám to gan định trốn tránh. Hắn lúc này như một tên ác ma đang khủng bố mà trừng mắt nhìn cơ thể nhỏ gầy kia, vô duyên vô cớ mà tức giận, tiến tới thô bạo nắm lấy tóc Hứa Tinh.
- Làm gì??
- A! Không..... không có.... Tiểu Tinh... Anh Trình.... cầu anh... đừng đối Tiểu Tinh như vậy.... làm ơn... tha cho Tiểu Tinh.... - Hứa Tinh thống khổ nhìn Gia Trình hung ác đang bừng bừng sát khí mà nắm tóc y, không ngừng cầu xin.
“ Chát” Gia Trình hất tay cho Hứa Tinh một cái tát, đánh y một lần nữa ngã trên mặt đất. Thiếu niên kịch liệt run rẩy ôm mặt bị đánh đến sưng đỏ, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt đang dần tái mét. Gia Trình hung hăng nắm lấy cổ tay Hứa Tinh, ném lên giường. Thiếu niên không ngừng yếu ớt giãy dụa, y không muốn chuyện này lại tái xảy ra, baba nhất định sẽ lo lắng cho y, y không thể liên tục hết lần này đến lần khác gây họa, liền dùng sức đẩy Gia Trình ra, đồng thời cũng xua tay giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Hứa Tinh vô ý đưa tay cào lấy da thịt trên mặt Gia Trình. Hắn ngừng động tác, đưa tay chạm lên bên má, máu.
- Đối... thực xin lỗi... Tiểu Tinh... không cố ý... - Hứa Tinh ngây ngốc nhìn Gia Trình hung ác trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy.
“ Bốp” Tên tiểu hài tử này quả thật to gan. Gia Trình vốn tức giận đến phát cuồng rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, lúc bấy giờ hắn như một ác quỷ mà hung hãn đánh Hứa Tinh vào tường, cơ thể gầy yếu ngay lập tức mất thăng bằng liền ngã trên đất. Gia Trình đạp chân mấy cái vào bụng Hứa Tinh, rồi cúi xuống đánh y.
Hứa Tinh bị đánh tới choáng váng đầu óc. Bất dắc dĩ buông lỏng tay ra, tuyệt vọng nhìn tên ác ma không ngừng đánh y, y rốt cuộc đã làm gì sai rồi sao, tại sao hắn lại đánh y, tại sao lại đối xử với y như vậy, không lẽ hắn cực chán ghét y nên mới đánh y sao. Hứa Tinh nghĩ đến việc bị Gia Trình căm ghét mà đánh y, ngay lập tức liền đưa ánh mắt tự ti nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn trào.
Gia Trình chưa bao giờ cảm thấy tức tối như ngày hôm nay, lần đầu tiên hắn muốn giải tỏa dục vọng lại mất nhiều thời gian như vậy. Gia Trình chỉ cảm thấy phân thân trướng đến phát đau, ngay lập tức kéo khóa quần, đem phân thân to lớn ra ngoài, bên trên phân thân nổi thêm mấy đạo gân xanh đến kinh dị, phân thân vốn dĩ không hề nhỏ nay lại trướng to thêm một vòng.
Hắn đi đến phía sau thiếu niên, đem lật y nằm đối diện hắn, cơ thể vốn đang trần trụi lại bị sốt cao, cư nhiên bị Gia Trình đặt trên nền đất lạnh lẽo, khiến cho Hứa Tinh kịch liệt run rẩy đồng thời cũng sợ hãi. Gia Trình hừ lạnh, không kịp báo trước, không thuốc bôi trơn, phía sau cũng chưa kịp khuếch trương, dã vật của hắn liền hung hăng cắm vào tiểu huyệt non nớt kia.
-Aa.....
Hứa Tinh đột ngột bị phân thân to lớn của Gia Trình đi vào nơi ẩn náu nhỏ bé, đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết chói tai. Đằng sau nhiễm một mảng lớn máu tươi tràn ra. “Chát” Hứa Tinh cư nhiên trong cơn đau đớn mà hét lớn, Gia Trình hắn cảm thấy cực kì phiền não, y là muốn bị ai đó nghe được sao, một phát Gia Trình giáng xuống cho Hứa Tinh một bạt tai, y đau đến gương mặt trắng bệch, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ bé.
- Đau.... đau quá.... cầu anh.... van xin anh.... Aaa.... - Hứa Tinh nước mắt giàn dụa cầu xin hắn, thế nhưng hắn càng mãnh liệt ra vào. Hậu huyệt non nớt nhờ có máu chảy mà dễ dàng đưa đẩy bên trong.
Hứa Tinh nhìn thấy Gia Trình trước mắt thật giống như một con mãnh thú hung ác. Chỉ tuyệt vọng đưa ánh mắt thống khổ mà cầu xin hắn. Y thực đáng ghét như vậy sao, phải a, y sinh ra đã là một quái thai, chỉ gây phiền phức cho phụ mẫu, vì y mà mẹ phải vào viện tâm thần, vì y mà baba phải chồng chất công việc không ngừng nghỉ, suốt ngày gây phiền toái đến cho anh, hảo đáng chết.
- Thực xin lỗi.... xin lỗi đã làm anh sinh khí.... đã làm anh chán ghét.... Tiểu Tinh thực xin lỗi..... - Hứa Tinh bị cơn cảm mạo đồng thời phía sau bị hành hạ mà nhất thời trước mắt liền mờ ảo mông lung, y cố gắng mở miệng nói gì đó, sau để mặc cho bóng tối che khuất đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên nhỏ gầy bên dưới đau đến mặt mũi tái mét không một giọt máu, nước mắt không ngừng rơi thống khổ cầu xin hắn, nói ra những lời cực kì thương tâm, khiến cho Gia Trình hắn phải mở lớn mắt kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, hắn.... hắn là đang làm cái gì a.... tại sao lại đối một hài tử yếu đuối kia như vậy... Gia Trình rút phân thân to tướng ra khỏi cơ thể suy nhược kia, khẽ quan sát. Thân thể vốn gầy yếu cư nhiên bị hắn đánh đập nổi lên những vết bầm xanh tím, tiểu huyệt non nớt chảy quá nhiều máu, nhất thời tiểu hài tử nằm bất động trên sàn chẳng khác gì một con búp bê bằng vải bị chủ nhân hành hạ, cáu xé nó.
- Tiểu Tinh!! Tỉnh??
Đây là lần đầu tiên Gia Trình hắn gọi tên y, hắn bấy giờ như một kẻ trắng tay, gương mặt thỉnh thoảng lộ vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc. Gia Trình đến bên đỡ lấy thiếu niên, gương mặt nhỏ bé bị đánh đến sưng đỏ, nước mắt đầm đìa lưu lại trên gò má. Hắn đưa tay lay tỉnh y, mãi không thấy y mở mắt, hắn bế thiếu niên lên, cởi bỏ áo sơ mi choàng lấy thân thể kia, chạy ra ngoài.
Tiết học cũng đã kết thúc, mọi người đang trong giờ giải lao chuyện trò vui vẻ, Gia Trình không quản đến những người xung quanh đang chằm chằm khó hiểu nhìn hắn, chỉ một mực bế lấy Hứa Tinh chạy thật nhanh ra khỏi trường. Hắn đến bãi đậu xe, ôm lấy Hứa Tinh phóng ga rời đi. Bất quá đi được đến giữa đường, siêu xe mô tô của hắn cư nhiên bị hết xăng.
- Chết tiệt!! - Gia Trình tức giận chửi mắng. Hắn vội vã đưa tay vào túi lấy ra điện thoại di động, bấm số.
- Liêu!! Mau đến đường X, tao đang ở đầu đường. Nhanh lên!!
Gia Trình như là lần đầu tiên sốt ruột đến như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ để mắt đến bất cứ ai, kể cả cha mẹ hắn, chỉ luôn trưng bộ mặt lãnh khốc đáng sợ nhìn mọi người. Gia Trình bản tánh vốn dĩ là ác ma của trường, hắn dễ dàng khi dễ bất cứ ai, luôn dùng nắm đấm để nói chuyện. Hắn mặc kệ dù đó là nam hay nữ, tất thảy ai làm hắn sinh khí đều bị xử lý hết. Bởi vậy, tâm lãnh như băng của hắn, cả đời không ai có thể làm tan chảy lớp băng dày đặc đó.
Thế nhưng, ngày tiểu hài tử này xuất hiện, Gia Trình như một con mãnh thú hoang dã, chỉ muốn vồ lấy y mà gặm lấy ăn tươi nuốt sống, thiếu niên xinh đẹp vừa yếu đuối vừa tự ti nhút nhát như nữ nhân, càng khiến cho Gia Trình muốn khi dễ y, vì y mà những ngày tháng hắn dây dưa cùng bao nữ nhân khác cảm thấy thực chán nản, thỉnh thoảng đôi khi cùng Lam Dĩ làm tình, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh thiếu niên nhỏ bé kia khóc lóc. Gia Trình hắn có phải hay không đã có hứng thú với nam nhân, không phải đâu a, tuyệt không thể được... Hắn cố gắng phủ nhận. Bất quá mỗi lần chạm mặt thiếu niên kia, Gia Trình lòng ngực như muốn sinh sôi nảy nở, dâng lên một ngọn lửa dục vọng khoái cảm. Khoảnh khắc khi nhìn thấy y khóc lóc cầu xin hắn, y cho rằng hắn chán ghét y, căm hận y nên mới đối xử với y như vậy. Vì cái gì, vì cái gì mà Gia Trình hắn luôn tức giận mà dùng đến bạo lực, lại còn là một nam hài tử yếu ớt.
- Anh Trình!! - Gã Liêu rốt cuộc cũng đến, nhìn Gia Trình hắn đang ôm trong lồng ngực một nam hài tử vô cùng quen mắt đi, a, không phải là tên tiểu tử ngày đó sao, y sao lại ở đây....
- Mau!! Đến bệnh viện!!! - Hắn lạnh lùng ra lệnh..
Gã Liêu bất đắc dĩ vâng lời. Trên đường đi, gã không ngừng thắc mắc, Gia Trình là đang định làm cái gì a. Bất quá, hắn chỉ đàn em, không nên tùy tiện tò mò chuyện riêng tư của hắn.
Gã Liêu chưa kịp tắt xe, Gia Trình đã ôm lấy cơ thể gầy yếu kia chạy vào trong bệnh viện, gã lắc đầu khó hiểu, sau lại phát hiện dọc trên đường đi vết máu đỏ thẫm rải rác.
HẾT CHƯƠNG 16