[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 19: Chương 19




Hứa Tinh thống khổ liên tục van xin Gia Trình tha thứ, nước mắt giàn dụa trên gương mặt của thiếu niên. Gia Trình một chút cũng không quan tâm đến lời cầu xin của Hứa Tinh, phân thân to lớn không ngừng đẩy mạnh bên trong hậu huyệt non nớt.

Không nhịn được đau đớn, thiếu niên liền bất tỉnh, nhưng rất nhanh phía sau liền truyền tới cơn đau tê tâm liệt phế bắt buộc Hứa Tinh phải tỉnh lại. Dương vật Gia Trình dữ tợn như một thanh kiếm sắc bén, thật mạnh đâm vào hậu huyệt chưa được bôi trơn, cơn đau ập đến như muốn xé thân thể y làm hai mảnh.

- Tiểu Tinh sai rồi.... thực.... xin lỗi.... Tiểu Tinh cầu van anh.... van anh đừng làm vậy..... oa... aaa..... - Hứa Tinh cảm thấy bản thân đau như muốn chết đi, y thực không cố ý né tránh Gia Trình, y thực sự không muốn, bất quá y chỉ là nghe lời Hứa Biên. Không ngờ lại làm Gia Trình hắn sinh khí như vậy.

- Lần sau còn dám dùng thái độ đó với tôi nữa đi!!!

Gia Trình gân xanh nổi lên, tựa như một mãnh thú đầu phẫn nộ phun hỏa, hắn hung hăng lật Hứa Tinh nằm úp mặt xuống nền đất, đem chiếc mông trắng nõn vươn vãi đầy máu kéo lên trên, đưa dã vật thô to đi vào.

-Oa.... Aa....... - Hứa Tinh đột nhiên bị Gia Trình đổi tư thế càng làm cho phân thân của hắn đi sâu vào hậu huyệt mềm yếu, chất lỏng màu đỏ tươi một lần nữa theo đôi chân nhỏ gầy chảy xuống. Hứa Tinh đau khổ khóc rống, Gia Trình hắn như một con dã thú muốn đâm thủng nội tạng y, phân thân vốn dĩ đã to lớn lại càng đưa đẩy mạnh mẽ bên trong thiếu niên.

- Van cầu anh..... Tiểu Tinh sai rồi.... sẽ không.... lần sau sẽ không..... cầu xin anh.... đừng đối Tiểu Tinh như vậy.....

Hứa Tinh tuyệt vọng yếu ớt lắc đầu cầu xin hắn. Gia Trình càng nhìn thấy bộ dạng thống khổ của thiếu niên, hắn càng muốn giằng xé cúc hoa nhỏ bé kia. Gia Trình một phen nắm tóc Hứa Tinh, thô bạo đè đầu y xuống nền đất, thiếu niên mặt mũi vốn đã bầm dập nay lại bị ép mạnh trên sàn nhà lạnh lẽo, một chút không khí để thở cũng không có.

Gia Trình hung hăng kéo rộng hai chân của Hứa Tinh, bắt ép y phải quỳ hai đầu gối xuống đất. Hắn rút phân thân to lớn ra, tưởng chừng như đã dừng lại, thiếu niên tâm có chút đỡ phải sợ hãi, đột nhiên dã vật thô to kia một lần nữa mạnh mẽ đi vào tận sâu bên trong tiểu huyệt nhỏ bé, vết thương phía sau vốn dĩ vừa mới lành nay lại bị xé rách trầm trọng. Hứa Tinh không ngờ hôm nay mình lại chịu một cực hình hoang dã như thế này, cảm thấy vô cùng có lỗi với Gia Trình hắn, thiếu niên nội tâm không ngừng trách móc bản thân, ngay từ đầu y không nên né tránh hắn rồi.

Chốc lát, Hứa Tinh đôi chân như muốn nhũn ra thành từng mảng, không nhịn được mỏi mệt, liền ngã xuống đất. Gia Trình tức tối một phen kéo lại lên trên, lần này hắn càng dang rộng hơn trước, tiếp tục đem dã vật cắm sâu vào bên trong. Thiếu niên thân thể vốn gầy yếu không có sức lực để phản kháng, nước mắt giàn dụa ướt đẫm cả gương mặt, một lần nữa trước mắt tối sầm.

Tên tiểu hài tử này gan quả thật rất lớn, cư nhiên dám ngất xỉu hai lần làm Gia Trình hắn vô cùng tụt hứng. Hắn không nhịn được cơn thịnh nộ, đưa tay túm lấy tóc Hứa Tinh, đập mạnh vào khuôn tường bắt buộc y phải tỉnh lại.

Cảm thấy đầu óc vô cùng đau nhức choáng váng, Hứa Tinh ngay lập tức bừng tỉnh, chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt sát khí của Gia Trình trước mắt, cơ thể liền kịch liệt run rẩy. Gia Trình một phen đưa hai tay thiếu niên vặn ngược ra sau, chỉ nghe được tiếng “rắc” giòn tan vang lên.

-Oaa....aa.... - Gãy thật rồi, Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, đau quá, Gia Trình rốt cuộc cực kì sinh khí, tất thảy là do y, ngay từ đầu không nên né tránh hắn, thừa biết hắn đã căm ghét y, vậy mà vẫn khiến hắn nổi giận. Y biết hắn đánh đập, vũ nhục y vì hắn vô cùng chán ghét y. Nghĩ đến đây, lồng ngực liền nổi lên một trận đau đớn. Thiếu niên lần này nước mắt rơi xuống không phải vì đau, mà chính là.... vì hắn. Hứa Tinh đã nhận ra rằng, khoảnh khắc khi y cùng hắn một chỗ, trước đó được hắn đưa vào bệnh viện, ôn nhu ôm vào trong lồng ngực hắn, được hắn uy thuốc, cảm thấy hảo cảm động đi, nghĩ rằng Gia Trình hắn có phải hay không đã hết chán ghét y, bất quá y hết lần này đến lần khác khiến hắn sinh khí, quả thật hèn hạ.

Hứa Tinh cố gắng quay đầu nhìn Gia Trình, nước mắt tuyệt vọng theo gò má chảy xuống, miệng lẩm bẩm.

- Thực xin lỗi.... Tiểu Tinh xin lỗi.... đã khiến anh chán ghét rồi.... xin lỗi....

Gia Trình mở lớn mắt nhìn cơ thể gầy gò bên dưới, vẻ mặt đó là sao, cảm thấy vô cùng quen thuộc đi, đúng vậy, kia chính là ánh mắt chứa đầy yêu thương và tuyệt vọng khi nhìn hắn. Khốn khiếp!! Hứa Tinh y chẳng nhẽ là thích hắn sao? Thật kinh tởm, hắn chính là cực kì căm hận bộ dạng đó. Y chẳng khác gì những người đàn bà đê tiện hắn đã từng dây dưa, chỉ muốn lấy lòng hắn.

Gia Trình lúc này mặt đen như muốn giết chết thiếu niên bên dưới. Được thôi, nếu Hứa Tinh y đã thích hắn, hắn cũng nên “cưng chiều” y mới đúng. Tàn nhẫn ý cười, Gia Trình hung hăng lật ngửa Hứa Tinh lên, đưa hai chân lên cao, tàn bạo ra vào phía sau của thiếu niên.

- Oaa... đừng mà.... anh Trình.... đau quá.... aa.... van cầu anh.....

- Không phải cậu rất muốn sao. Tôi sẽ chiều ý cậu..... - Gia Trình tàn nhẫn mở miệng, dùng sức đẩy mạnh.

- Không.... Tiểu Tinh không.... van xin anh.... oaaaa... làm ơn...đau quá..... - Hứa Tinh sợ hãi nhìn mãnh thú tàn ác trước mắt, hắn từng tất từng tất như muốn đâm thủng nội tạng y vậy.

- Thích lắm mà..... hả???? Đồ đĩ đực!!

Gia Trình lạnh lùng không ngừng mắng nhiếc Hứa Tinh. Thiếu niên đau khổ rơi lệ, hắn chán ghét y như vậy, y cũng không cần đòi hỏi gì nữa. Một lát, Gia Trình gầm lên một tiếng, đem tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể thiếu niên. Thoả mãn được dục vọng, Gia Trình hung hăng ném Hứa Tinh ở trên mặt đất, đưa chân đạp mạnh vào chiếc mông đang trải đầy tinh dịch cùng máu.

- Tiện nhân!!!! - Nói xong, Gia Trình chỉnh đốn lại y phục, sau đó xoay người rời đi.

Hứa Tinh nằm bất động lẻ loi trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi xuống. Miệng liên tục lẩm bẩm những lời xin lỗi, thân thể một chút động đậy cũng không thể, cảm thấy thể lực hoàn toàn cạn kiệt, Hứa Tinh liền hôn mê bất tỉnh.

================

Hứa Biên đưa chìa khóa mở cửa, căn nhà im ắng không một tiếng nói, anh mệt mỏi ngáp dài, đóng cửa lại, bước chân lên phòng của Hứa Tinh.

- “Cốc cốc” Tiểu Tinh!! Baba vào được không?

-...........

- Tiểu Tinh! Con vẫn còn ngủ sao?

Mãi không nghe thấy ai trả lời, Hứa Biên thử xoay ổ khóa, khẽ cau mày, không đóng cửa sao. Anh bước vào, căn phòng trống trải không một bóng người, chiếc giường thẳng tắp ngay ngắn. Hẳn là Hứa Tinh y đã dậy rồi, chắc y đang trong phòng toilet.

- Tiểu Tinh!! Con trong đó sao? Tiểu Tinh....

Vẫn không có ai, Hứa Tinh y đang ở đâu được chứ. Hứa Biên sốt ruột chạy xuống nhà, miệng không ngừng gọi tên tìm kiến thân ảnh của thiếu niên. Đưa tay lấy điện thoại, anh bấm số.

- Alo! Chú Minh! Hôm qua chú có đưa Tiểu Tinh về tận nhà không?

- Hả? Cậu chủ? Không phải cậu chủ đã chở Tiểu Tinh về sao?

- Chú nói sao? Tôi đã dặn chú đón Tiểu Tinh cơ mà!!! - Hứa Biên kinh ngạc lớn tiếng.

- Hôm qua tôi đợi ở trường, mãi không thấy Tiểu Tinh ra ngoài. Tôi tưởng cậu chủ đã đưa Tiểu Tinh về rồi.... cho nên tôi cũng về luôn....

- Cái gì?? Chú giỡn với tôi sao?? Chết tiệt!!

Hứa Biên tức giận đưa chân đá một phát vào tường. Điên cuồng chạy ra khỏi nhà, không được, tuyệt đối không thể được, Hứa Tinh y không được xảy ra chuyện gì. Tất cả là do anh, kì nghỉ dài hạn sắp đến, Hứa Biên sẽ cùng Hứa Tinh đi du lịch ở Nhật Bản, cho nên cả đêm hôm qua anh ở lại công ty, cố gắng hoàn tất cho xong công việc. Bởi vậy anh mới nhờ đến chú Minh đón Hứa Tinh về nhà, không ngờ sau khi kết thúc những việc cần làm, cảm thấy vô cùng thoải mái, lại trở về căn nhà không nhìn thấy thân ảnh gầy yếu kia.

Hứa Biên vội vã bước lên xe, lái thẳng tới trường học.

==================

Sáng sớm, học sinh ai nấy cũng tới trường, người người vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau, kẻ kẻ thì chăm chú học bài. Mạch Quai mới bước chân vào trường, liền bị ai đó một cú đánh vào đầu hắn.

- Gì vậy hai cô nương!!! - Mạch Quai đưa tay xoa xoa đầu, thì ra là hai cô bạn Hoành Thư và Tiểu Nhàn.

- Hôm nay sao đi học sớm vậy. Thường ngày không phải cậu hay đến trễ sao? - Hoành Thư thắc mắc hỏi.

- Không biết. Có hứng thú thôi!! - Mạch Quai bĩu môi nói.

- Hứ! Cái thứ đàn ông nhìn là thấy gai mắt. - Hoành Thư chán ghét nói.

- Mặc kệ tôi!! - Mạch Quai cười thầm trong lòng, hắn không đợi hai cô, một phắt liền chạy nhanh lên lớp.

Hắn mở cặp lấy ra một hộp chữ nhật được bao bọc vô cùng đẹp mắt. Hoành Thư và Tiểu Nhàn khó hiểu nhìn nhau, trong nháy mắt liền lộ ý cười, bước tới chỗ Mạch Quai.

- E hèm.. Tặng cho ai đó? - Tiểu Nhàn nham hiểm cười tà.

- Tôi tặng ai liên quan gì đến các cậu? - Mạch Quai không thèm để ý gì hai cô, hai mắt không ngừng ngắm nghía chiếc hộp to lớn trước mắt.

- Là... của Tiểu Tinh phải không? - Hoành Thư cười cười nói.

- Ừ. Biết vậy là tốt. - Mạch Quai liếc mắt nói.

- E hèm..... Tiểu Tinh.... Hôm nay mình muốn đem món quà này dâng tặng cho cậu. Cậu biết không... mình đã thích cậu từ lâu lắm rồi... cậu có thể hay không... chấp nhận lời tỏ tình của mình..... Hahahahahaha! - Hoành Thư cố tình trêu chọc Mạch Quai, khiến cho Tiểu Nhàn không nhịn được cười.

- Cậu dám..... mau phắn ngay cho tôi. Hừ!! - Mạch Quai ngay lập tức đỏ mặt, giận dỗi mà hướng hai cô quát lớn.

- Hahahaha! Sao vậy.. Tôi nói gì sai sao? Haha.... - Hoành Thư cười lớn ra tiếng, không ngừng trêu đùa Mạch Quai.

Mạch Quai giận hờn hung hăng cất hộp quà bỏ vào cặp, không thèm đếm xỉa gì đến hai cô, rời khỏi chỗ ngồi bước ra ngoài.

- Gì vậy? Đi đâu thế.. Giận rồi sao? - Tiểu Nhàn và Hoành đuổi theo sau, miệng vẫn liên tục cười chọc Mạch Quai.

- Các cậu đừng có mà theo tôi mà trêu chọc tôi nữa nha. Tôi ném hai người vô sọt rác bây giờ!! - Hắn không nhịn được quát lớn.

- Hahaha... Ok... không nói nữa.... - Hai cô đưa tay kéo khóa miệng, cười cười nhìn hắn.

-Aaaaaaaaaaaaa..........

Tiếng hét bỗng nhiên từ đâu vang lên. Cả trường ai nấy cũng nhốn nháo xôn xao. Mạch Quai, Hoành Thư và Tiểu Nhàn cũng cau mày khó hiểu. Đã có chuyện gì xảy ra vậy. Nhìn thấy đoàn người đổ bộ chạy lên tầng bốn, ba người cũng theo đó chạy theo. Khi bọn họ bước lên, chỉ theo đám người kinh hoảng nhìn nhau bàn tán, đứng chen lấn nhau xung quanh phòng âm nhạc.

- Có..... có người... chết.... máu..... Aaaaa...... - Một nữ sinh từ căn phòng kia bước ra, gương mặt kinh hòang tái mét, miệng run rẩy nói.

Mạch Quai, Hoành Thư và Tiểu Nhàn trợn lớn mắt nhìn nhau, ba người cố gắng chen vào giữa đám đông kia.

- Tiểu Tinh!!!!!!!!

Bọn họ sửng sốt hét lớn. Cả người Hứa Tinh đầy vết xanh tím, hai tay bởi vì gãy mà sưng tấy lên, hậu huyệt thì vô cùng thê thảm, mị thịt như muốn trồi hết ra ngoài, hỗn hợp máu tươi cùng với tinh dịch không ngừng chảy ra, cuối cùng khô cạn đọng lại dưới sàn giữa hai chân không cách nào khép lại của thiếu niên.

Hoành Thư và Tiểu Nhàn khiếp đảm quay mặt sang một bên không dám nhìn tình cảnh trước mắt. Mạch Quai hốt hoảng chạy tới, ôm lấy cơ thể kia, thét lớn.

- Tiểu Tinh!!! Tỉnh lại!!! Tiểu Tinh.....

Hắn áp tai vào ngực của thiếu niên... vẫn còn sống.... y chưa chết..... Ngay lập tức, Mạch Quai cởi bỏ áo khoác choàng lên cơ thể Hứa Tinh, luồn tay bế lấy y.

- Mau gọi cấp cứu!!! Tiểu Tinh vẫn còn thở.... Nhanh lên!! - Mạch Quai hướng Hoành Thư lớn tiếng.

Hoành Thư vội vàng lấy điện thoại ra, bàn tay run rẩy bấm số gọi đến bệnh viện. Sau đó Hoành Thư và Tiểu Nhàn đi theo Mạch Quai chạy ra khỏi trường. Thời điểm khi Mạch Quai bước khỏi cổng trường, cũng là lúc Hứa Biên hớt hải chạy vào.

- Các cháu... có chuyện gì sao?? - Nhìn thấy đoàn người đổ xô nhau chạy tán loạn, Hứa Biên dừng lại hỏi một nhóm học sinh gần đó.

- Dạ... ban nãy chúng cháu phát hiện một nam sinh năm nhất đang nằm thoi thóp trong phòng âm nhạc. Nghe bảo em ấy vẫn còn thở nên mọi người đang đưa em ấy tới bệnh viện....

- Sao? - Hứa Biên sửng sốt.

- Chúng cháu cũng không rõ lắm. Xin phép chú... - Nói xong, nhóm học sinh kia liền đổ nhau chạy đi mất.

Hứa Biên ngây người một hồi lâu. Nhất định tuyệt không thể là Hứa Tinh.... không thể được.... Nhưng không hiểu sao anh có cảm giác đó chính là y, theo bản năng liền chạy theo đám đông kia.

Gia Trình đang trầm mặc hút thuốc trên tầng thượng, gã Vương đột nhiên mở rầm cửa, cơ thể vì mệt mỏi mà thở dốc.

- Anh Trình.... có chuyện rồi.....

Gia Trình trầm mặc không nói gì, đưa ánh mắt nhìn gã, ý bảo gã cứ tiếp tục nói.

- Sáng nay... cả trường mình phát hiện thi thể của nam sinh trong phòng âm nhạc.... - Gã Vương vừa thở vừa nói.

- Thì sao? Liên quan gì đến tao? - Hắn lạnh lùng mở miệng.

- Nhưng mà.... kia chính là... thằng nhóc... bữa trước anh kêu em đưa đến bệnh viện mà.... - Gã nuốt một ngụm nước bọt xuống yết hầu, thanh âm run rẩy nói.

- Sao?!!! - Nghe đến đây, Gia Trình trợn lớn mắt, một phắt đứng dậy, không liếc mắt gì đến gã Vương, liền đưa chân chạy mất bóng dáng.

Hứa Tinh được đưa đến bệnh viện, thiếu niên nằm bất động trên chiếc giường đang đẩy đi. Mạch Quai, Hoành Thư và Tiểu Nhàn ở gần đó tâm vô cùng sợ hãi.

- Bác sĩ..... Cậu ấy sẽ không sao chứ. - Mạch Quai cau mày nhìn bác sĩ...

- Chúng tôi cũng không chắc..... Hiện tại bệnh nhân mất quá nhiều máu, tay bị gãy thành biến dạng như vậy....

- Tiểu Tinh.... cậu nhất định sẽ không sao... đừng làm sao hết.... - Mạch Quai đau lòng nhìn thân thể suy nhược trên giường.

Tức khắc chiếc giường được đẩy qua thân ảnh cao ráo của một nam nhân, khoan đã, Văn Khải khẽ xoay đầu nhìn đám người đang chạy kia, thắc mắc tự hỏi “ Người trên giường kia thực sự vô cùng quen mắt, là ai vậy, mà tại sao lại có một đám người ồ ạt đổ vào bệnh viện thế kia. Chính là đồng phục trường X, không phải là trường của Gia Trình sao, chẳng nhẽ có người bị tai nạn“. Một lát, hắn nhìn thấy Hứa Biên chạy vào, kinh ngạc mở mắt. Tại sao anh lại ở đây, vài phút sau, lại trông thấy bóng dáng của Gia Trình. Chuyện gì xảy ra vậy, như thế nào người quen đều chạy vô đây hết là sao.

Văn Khải tò mò đi theo, chỉ thấy được một đống kẻ người chen lấn nhau. Một chút đường đi cũng không có, hắn đành phải đứng phía ngoài chờ đợi.

- Trước hết các cháu đứng ngoài đây chờ đã... bệnh nhân cần phải chữa trị... - Hứa Tinh được kéo vô trong phòng, vị bác sĩ đóng sầm cửa lại. Mạch Quai lưu luyến đứng ngay trước cửa lo lắng cho tình trạng của thiếu niên. Hai tay chắp vào nhau không ngừng cầu nguyện. Y sẽ không sao.... sẽ không sao...

- Tiểu Tinh cậu ấy sao lại thành ra thế này?? - Tiểu Nhàn đau lòng hỏi.

- Chuyện này từ từ chúng ta hẳn tính... Bây giờ phải cầu nguyện cho Tiểu Tinh tai qua nạn khỏi đã.... - Hoành Thư đưa hai tay úp vào nhau, miệng lẩm bẩm cầu xin chúa, Tiểu Nhàn thấy vậy cũng làm theo.

Hứa Biên cố gắng nhét thân vào đám đông kia, trước mắt liền thấy ba người bạn thân của Hứa Tinh.

- Các cháu.... Đã có chuyện gì?...

Hoành Thư và Tiểu Nhàn vô cùng kinh ngạc khi Hứa Biên lại ở đây, hai cô nước mắt ròng rọc, run rẩy nói.

- Chú.... Tiểu Tinh... cậu ấy... cậu ấy...... đang trong cơn nguy kịch........

“ Choang” một phát, điện thoại trên tay Hứa Biên rớt xuống vỡ toang... Không.... không thể nào....

- Các cháu đang nói dối... Tiểu Tinh!!!! Không được.... Tiểu Tinh nhất định không ở trong đó đúng không... Các cháu nói đi!!!! - Hứa Biên thống khổ hét lớn.

Đám người đằng sau xôn xao không hiểu chuyện gì đang xảy, chỉ là không ngừng to nhỏ bàn tán. Gia Trình từ đằng sau theo đám đông đó chen vào.

- Mày!!! Thằng khốn!!! Mày chết đi!!! Là mày phải không? Là mày hại Tiểu Tinh ra nông nỗi phải không..... - Mạch Quai vô cùng tức giận khi nhìn thấy Gia Trình, một phen tiến tới giáng cho hắn một nắm đấm.

- Mạch Quai!! Bình tĩnh!!! - Hoành Thư và Tiểu Nhàn chạy tới ngăn cản.

- Buông ra!! Hai ngày nay mày đứng trước cửa lớp là muốn gặp Tiểu Tinh phải không? Được thôi, để tao nói cho mày biết, Tiểu Tinh cậu ấy là thích mày đó. Cậu ấy ra nông nỗi này, mày đã vừa lòng chưa?? - Mạch Quai khóc lớn quát thẳng vào mặt Gia Trình.

- Mạch Quai?!!! Cậu nói vậy là sao?? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn khó hiểu nhìn hắn. Hứa Biên cũng sửng sốt theo. Mạch Quai đang nói cái gì vậy.

Mạch Quai ngồi bệt xuống đất, tức giận đưa tay ôm mặt khóc lóc. Hắn đã nghi ngờ Hứa Tinh từ rất lâu rồi. Ngày Hứa Tinh ở lại lớp, hắn thực sự lo lắng cho y, nên đã thầm lặng trốn ở một góc quan sát thiếu niên. Khi Hứa Tinh bước chân ra khỏi trường, hắn đã núp ngay sau bóng cây. Nhìn thấy Hứa Tinh đột nhiên hốt hoảng khi phát hiện gì đó, Mạch Quai cũng cau mày tò mò. Chốc lát, Hứa Tinh không ra khỏi cổng trường nữa, mà thay vào đó lại lần theo vết máu trên mặt đất. Mạch Quai đi đến chỗ vũng máu kia, thì phát hiện cách đó không xa có cây súng, hắn cầm lên, trầm mặc một hồi, rồi lẽo đẽo theo sau Hứa Tinh.

Ngay sau đó, khi trông thấy Hứa Tinh và Gia Trình, Mạch Quai sợ Gia Trình sẽ làm gì y, không ngờ hắn ta lại bị thương. Mạch Quai tự hỏi, có phải hay không Gia Trình bị trúng đạn. Hứa Tinh đột nhiên đỡ lấy Gia Trình, hắn cảm thấy vô cùng căm tức, y tại sao lại muốn giúp Gia Trình hắn. Không nghĩ nhiều, Mạch Quai tức tối rời đi, lại phát hiện thì ra cảnh sát cũng ở đây, nghĩ muốn phá đám Gia Trình và Hứa Tinh, Mạch Quai đã gọi cảnh sát tới chỗ bụi cây kia. Bởi thế, Gia Trình mới không hiểu sao cảnh sát lại vô được chỗ hắn trốn, liền mở miệng chửi mắng.

Ngày đó, Mạch Quai cũng thấy Gia Trình đứng trước cửa lớp, hắn lén lút đưa mắt nhìn Gia Trình, biết chính xác là Gia Trình đang nhìn chằm chằm Hứa Tinh. Liền đó, Mạch Quai cố ý tiếp chuyện với Hứa Tinh, tránh để cho y nhìn thấy hắn. Khi thiếu niên bước ra ngoài, Mạch Quai cau mày nhìn hai người, tại sao bọn họ như thể vô cùng thân thiết như vậy. Ánh mắt của Gia Trình, và cả của Hứa Tinh y nữa, như thế nào lại âu yếm, ôn nhu, dịu dàng đến thế. Chốc lát, Hứa Tinh đột nhiên nói gì đó, rồi đi qua Gia Trình. Mạch Quai cảm giác được Gia Trình là đang ngẩn người tại chỗ, hắn bất giác cười đắc ý, thì ra Gia Trình hắn cũng có bộ dạng tuyệt vọng như người thất tình vậy sao.

Cùng thời điểm đó, vào giờ giải lao, Mạch Quai đã hẹn Hứa Tinh đến sân sau của trường........

- Mạch Quai!!! Cậu.... có chuyện gì sao? - Hứa Tinh nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng ấp a ấp úng của Mạch Quai, cảm thấy vô cùng khó hiểu đi.

- Tiểu Tinh... Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.... mình.... thực ra.... mình....

- Mạch Quai......

- Mình.....mình thích cậu....

HẾT CHƯƠNG 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.