[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 22: Chương 22




Hứa Tinh lật đật chạy xuống căn tin của trường, lúng túng gọi nước uống và thức ăn, thật sự là bọn họ kêu nhiều thứ quá, y một chút cũng không nhớ nỗi. Bất quá y phải nhanh chóng mua mau mau mới được, không chừng sẽ vào tiết mất.

Xong xuôi, Hứa Tinh chập chững mang một tá thức ăn vặt trên tay, chậm rãi bước lên lớp.

- Hắc hắc.... Cả lớp!!! Có thức ăn rồi!!! - Nhìn thấy bóng dáng từ xa của Hứa Tinh, gã Vương liền hướng trước lớp lớn tiếng.

Hứa Tinh vừa mới đặt chân vào phòng học, cả đám học sinh đã nháo nhào chạy tới tranh nhau lấy đồ đạc, thiếu niên cảm thấy vô cùng choáng váng đi, chốc lát, trên tay đã không còn gì , y liền tiến tới chỗ gã Vương, cúi đầu nhỏ giọng.

- Cái kia.... tiền thừa của cậu...

- Vẫn còn tiền sao? Nếu vậy thì mày đi mua thêm thuốc lá cho tao đi, tao đang cần nó!!! - Gã Vương lại tiếp tục chiêu trò của mình.

- Nhưng mà... đã vào tiết học rồi...

Gã Vương một phắt đứng dậy, đưa chân đạp ngã chiếc ghế gần đó, hung hăng nắm lấy tóc của Hứa Tinh, ánh mắt sát khí quát.

- Sao mày ngu quá vậy?? Tao bảo mày làm gì thì phải nghe theo, ở đó mà lý do lý trấu!! Tao cắt t*rym mày bây giờ đồ cái thứ đàn bà!!

- Đối... thực xin lỗi... mình đi... mình đi... - Hứa Tinh hoảng sợ nhìn gã, miệng lắp bắp.

- Vương!!! Em đang làm cái gì?!!! - Vị giáo viên vừa bước vào lớp thì nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi tức giận mà quát lớn.

Gã Vương liền buông tay xuống, huýt sáo đi về chỗ ngồi của mình. Hứa Tinh cũng đứng yên tại chỗ cúi đầu không dám mở lời.

- Em làm vậy với bạn học mới thế hả? Có tin cô báo cho phụ huynh không?!! - Vị giáo viên tức giận hướng gã Vương chửi mắng, thấy gã thờ ơ không trả lời, liền quay sang Hứa Tinh đang mãi thấp đầu, ôn nhu nói.

- Em có sao không? Về chỗ đi em, có cô ở đây rồi, họ không dám làm gì em đâu!!!!

- Dạ không... các bạn chỉ đang nhờ Tiểu Tinh mà thôi.... - Hứa Tinh thấy gã Vương đang trừng mắt nhìn y, liền lo sợ ấp úng trả lời.

- Hừ!! Cô biết tánh Vương mà, nó chuyên đi bắt nạt bạn bè lắm. Em không cần phải nói dối. Hảo, về chỗ ngồi đi em!! - Vị giáo viên cười cười xoa đầu thiếu niên, chờ y đã ổn định chỗ ngồi, rồi bước lên bục thực hiện công việc giảng dạy của mình.

=================

Hứa Biên đưa tay xoa vầng thái dương, đầu nhức quá, hôm qua anh đã uống quá liều rồi, bây giờ một chút cũng không tài nào tập trung vào công việc được. Hứa Biên đứng dậy, cầm áo khoác rồi bước ra ngoài.

- Chào Tổng giám đốc! - Bước xuống hành lang là một nữ nhân viên đang cung kính cúi đầu chào Hứa Biên.

- Ừ. - Anh cười nhẹ xua tay rồi đi ra ngoài. Đứng trước công ty to lớn, Hứa Biên thở dài trong lòng, nước mắt đột nhiên rơi xuống, tại sao anh và Hứa Tinh lại không phải cha con ruột. Hứa Biên nhớ rõ ngày cưới của anh và Bạch Dương, hai người đã có một tuần trăng mật rất nồng nhiệt kia mà. Như thế nào Hứa Tinh do chính Bạch Dương sanh ra lại không phải là con của anh.

Mấy ngày nay, từ ngày biết được nhóm máu của Hứa Biên không trùng khớp với tiểu hài tử kia, đêm nào anh cũng trằn trọc không ngủ được, anh không ngừng suy nghĩ tại sao lại như vậy. Ngỡ rằng có lẽ vị bác sĩ kia có phải hay không sai sót gì đó, nên Hứa Biên đã đến hết bệnh viện này đến bệnh viện khác kiểm tra nhóm máu của hai người. Tuy nhiên kết quả vẫn y như một, Hứa Biên sau đó cố gắng suy nghĩ lại, cuối cùng anh chỉ còn nghĩ ra một điều duy nhất, đó là con của anh có lẽ bị tráo đổi bởi Hứa Tinh, nên nhóm máu của y mới không trùng với cả hai vợ chồng anh. Hứa Biên sau đó liền đi xét nghiệm DNA giữa Bạch Dương và Hứa Tinh.....

- Tiên sinh, chúng tôi đã có kết quả kiểm tra DNA của cháu Hứa Tinh và cô Bạch Dương, hai người chính là mẹ con ruột....

- Sao? Bác sĩ không nhầm lẫn gì chứ?? Có thể kiểm tra lại được không?!!! - Hứa Biên vô cùng sửng sốt trước kết quả kia, thỉnh cầu bác sĩ kiểm tra lần nữa.

- Haizz.... Được thôi... chúng tôi sẽ xem xét lại .... - Vị bác sĩ thở dài, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm bước vào phòng.

..............

- Tiên sinh, kết quả vẫn như vậy. Chúng tôi khẳng định 100% bọn họ là mẹ con ruột.!!

Hứa Biên há hốc mồm ngây người, không thể nào, tuyệt đối không thể. Anh như người mất hồn mà ngã quỵ xuống đất, bàn tay run rẩy cầm lấy tờ giấy trong tay. Chốc lát, Hứa Biên điên cuồng mà xé nát tờ giấy, hung hăng ném đi.

- Aaaaaa!!!! Không được!! Không thể nào!!! Tại sao lại như vậy!! Bạch Dương, em rốt cuộc đang giấu tôi chuyện gì?!!! Dối trá.. tất cả là dối trá!!!

Hứa Biên ôm đầu thét lớn, nước mắt liên tục chảy xuống, anh đã làm gì nên tội, tại sao ông trời cứ dằn vặt anh thế này. Tối đó, Hứa Biên đau khổ mà đến bar uống rượu, cuối cùng về nhà mà hung hăng chửi mắng Hứa Tinh, anh rất tức giận, anh cực kì căm hận Bạch Dương, cô rốt cuộc đã làm những gì trong quá khứ, ngay cả anh còn ngu ngốc mà không biết.

Không được, anh nhất định phải điều tra cho ra lẽ, không thể để chuyện này xảy ra vô lý như vậy. Hứa Biên đưa tay vào túi áo lấy ra điện thoại, bấm số.

- Thư ký Tôn, tôi muốn nhờ cô một việc quan trọng.........

.........

==================

Hứa Tinh mở vòi nước, đưa tay xoa xoa rồi rửa mặt, y thở dài, hôm nay hảo mệt mỏi, ban nãy ngồi trong lớp bị bọn gã Vương không ngừng ném giấy vào đầu, lại còn trên bàn đầy những vết chữ viết gì không đâu, khiến y không tài nào tập trung vào bài học được.

Hứa Tinh cố gắng thu hồi lại tinh thần, mở cửa bước ra ngoài. Ngay lập tức, đập vào mắt là gã Vương và bọn nam sinh khác đang đứng ngay trước mặt.

- V.. Vương...... - Hứa Tinh thanh âm run rẩy nhìn gã.

- Mày làm gì ở trong đó mà lâu vậy? Có bí mật gì sao? - Gã Vương nhếch miệng rồi ngó tới ngó lui ra đằng sau, mỉa mai hỏi.

- A... không.... không có... mình chỉ đi vệ sinh thôi mà.... - Thiếu niên đưa tay nắm chặt góc áo, cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

- Hmm... vậy sao? Nhưng mà tao không nghĩ vậy a, mày có bí mật gì trong đó phải không? Hay là cơ thể mày bị làm sao hả?!!!

Gã Vương đột nhiên hung hăng nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của Hứa Tinh, bàn tay không ngừng lục lọi quần áo của thiếu niên.

- Mình không có.... Vương... đừng mà... - Hứa Tinh sợ hãi muốn né tránh, lại bị gã Vương càng gia tăng khí lực khiến y cảm thấy đau nhói ở cánh tay, nước mắt liền rơi xuống.

- Vương! Nó khóc rồi kìa!!! Hahaha..... - Một đám đồng bọn ở đằng sau phá lên một trận cười lớn.

- Gì đây?!! Cái con mẹ nó chưa gì đã khóc rồi?!! Mày rốt cuộc là nam hay nữ vậy hả!!! - Gã Vương mở miệng trêu chọc, đưa tay chế trụ chiếc cằm của Hứa Tinh.

- Mình... thực là nam... Vương.... đau... - Hứa Tinh khiếp đảm nhìn gã, nước mắt một lần nữa rơi xuống.

- Cái thứ đàn bà như mày tao còn lâu mới tin. Để tao kiểm tra cái đó của mày xem!!! - Gã Vương trong nháy mắt liền nghĩ ra một ý định vô cùng thú vị, ngang nhiên muốn cởi bỏ y phục của Hứa Tinh.

- Không... đừng.... Mình thực là nam... làm ơn dừng lại đi mà...

Hứa Tinh kịch liệt giãy dụa định tránh khỏi bàn tay đầy thịt mỡ của gã Vương. Gã tức tối vung cho y một cái tát, thiếu niên bị đánh đến choáng váng liền ngã bệt xuống đất.

- Tụi bây! Mau lột sạch quần áo nó cho tao, để xem nó có cái đó không?!! - Gã Vương hướng đồng bọn ra lệnh. Ngay lập tức, cả đám xông tới áp đảo Hứa Tinh nằm trên sàn nhà ướt đẫm, hung hăng cởi bỏ y phục của thiếu niên.

- Các cậu ... đừng mà.... làm ơn đừng như vậy..... mình thực sự là nam.... tại sao các cậu không tin mình.... - Tứ chi bị năm sáu nam sinh to lớn đè ép khiến Hứa Tinh một chút cũng không thể cử động được, nước mắt thống khổ dâng trào, tại sao bọn họ lại như vậy, y đã đụng chạm gì đến bọn họ đâu chứ.

Gã Vương thỏa mãn đứng dựa lưng vào tường cười đắc ý, còn đưa tay chỉ chỉ ra lệnh.

- Tuột quần nó ra cho tao!!!!

Bọn chúng thi nhau cười đùa gỡ bỏ chiếc quần của Hứa Tinh, đôi chân trắng nõn thon gầy lộ ra ngoài, khiến ai nấy cũng trầm trồ nhìn nhau.

- Mày ơi!! Nó là nữ hay sao đó mày, có thằng đực rựa nào chân đẹp như nó không?!! - Một nam sinh hướng gã Vương lên tiếng, gã ngay lập tức tiến tới chỗ Hứa Tinh, trợn lớn mắt nhìn cặp chân tuyệt mỹ bên dưới.

- Van xin các cậu đừng như vậy..... Làm ơn tha cho mình đi mà.... - Hứa Tinh đưa ánh mắt thống khổ cầu xin bọn chúng, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt của thiếu niên.

- Tụi mày làm gì vậy?!!!!Một giọng nói trầm thấp từ đâu vang lên, bọn chúng dừng động tác, xoay đầu tìm kiếm thanh âm kia.

- A! Anh Khải!!! - Gã Vương hớn ha hớn hở chạy tới phía Văn Khải, kéo lấy tay hắn.

- Tao hỏi chúng mày đang làm cái gì?!!- Văn Khải nhíu mày hỏi gã Vương.

- Đương nhiên là bọn em đang xử lý tên ranh con kia rồi. Anh Khải?!! Em mới phát hiện ra một điều, thằng nhóc này nó thực là nữ nhân a.

Văn Khải kinh ngạc nhìn gã Vương, gã đá lông nheo cười nham hiểm, kéo Văn Khải sang chỗ Hứa Tinh. Hắn trông thấy thiếu niên kia đang nằm trên sàn nhà, hai chân hai tay bị bọn đàn em kịch liệt khống chế, phía dưới không một mảnh vải che đôi chân thon gầy trắng nõn của y, gương mặt đầm đìa nước mắt đang nhìn hắn.

- Anh xem, nó chính là một con đàn bà, chắc là tiêm hoocmôn nam giới rồi, anh nghĩ xem em nói đúng không?!!! - Gã Vương không ngừng mở miệng xỉ vả Hứa Tinh, khiến cho thiếu niên cảm thấy tự ti vô cùng, y rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao bọn họ lại căm ghét y đến thế.

- Van cầu các cậu... tha cho mình đi.... mình thực sự là nam kia mà....

Gã Vương tức tối đưa chân đạp vài cái vào bụng của Hứa Tinh, thiếu niên nhất thời khẽ rên rỉ đau đớn, không ngừng rơi lệ.

- Câm miệng!! Đã đàn bà mà còn lắm lời!!!

Văn Khải quan sát tình cảnh trước mắt, cảm thấy vô cùng thú vị a, hắn bất giác cong khóe miệng, khoanh tay rồi bắt chéo chân dựa lưng vào vách, tàn nhẫn mở miệng.

- Tụi mày dừng lại làm gì?!! Mau tiếp tục đi, đang vui mà!!!

- Hắc... hắc.... Anh Khải là số một a. Bọn bây... lột quần lót nó xuống cho tao!! Kiểm tra xem nó có cái đó không?!! Hahaha! - Gã Vương một lần nữa hướng bọn chúng ra lệnh, cười lớn đắc ý chứng kiến cảnh vui trước mắt.

- Không.... đừng mà.... Mình van xin các cậu.... đừng đối mình như vậy.... van cầu các cậu mà....

Hứa Tinh kịch liệt van xin, nước mắt thống khổ dâng trào. Thế nhưng bọn chúng càng vui thích mà trêu cười, bao nhiêu bàn tay dơ bẩn đặt lên hạ thân của thiếu niên xoa nắn.

- Các em đang làm gì đó?!! Mau tránh ra!! - Tất cả các thầy cô giáo đổ bộ đứng trước phòng toilet, tức giận mà quát lớn.

Văn Khải giật mình xoay người, như thế nào giáo viên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cư nhiên vào thời điểm quan trọng như thế này chứ. Cả đám kể cả gã Vương xám mặt nhìn bọn họ, liền đứng dậy cúi đầu chào.

- Ngay lập tức bước lên phòng hội đồng cho tôi!!!!! .......

===================

“Ding ding ding”

- Alo thư ký Tôn, việc điều tra thế nào rồi?? - Chưa kịp nhìn tên ai gọi đến, Hứa Biên đã nhanh chóng bắt máy, vẻ mặt sốt ruột muốn biết sự việc như thế nào.

- A.. Có phải phụ huynh em Hứa Tinh phải không ạ? - Đầu dây lịch sự hỏi anh.

- Phải. Có chuyện gì không? - Hứa Biên thất vọng thở dài, sau lại nghe thấy tên của Hứa Tinh, liền cau mày trả lời.

- Chúng tôi mời anh đến trường ạ. Em ấy đang ở trong phòng hội đồng kỉ luật, đã có vài chuyện xảy ra....

- Hảo, tôi sẽ đến đó ngay!!

Tắt máy, Hứa Biên đút chìa khóa vào xe, đạp phanh chạy đi về phía trước.

================

- Các em nghĩ các em đang làm gì?? Cư nhiên là trai tráng to lớn lại đi bắt nạt một kẻ yếu!! Các em không cảm thấy hổ thẹn sao?!!!! - Cô hiệu trưởng tức giận hướng một đám học sinh hư đốn trước mắt quát lớn.

Nhìn thấy gã Vương và bọn đàn em mãi cúi thấp đầu không nói lời nào, Văn Khải chán nản chửi thầm bọn chúng, rồi đểu cả ngang nhiên mở miệng.

- Bọn em đã làm gì nó đâu?!! Ai kêu nó giống đàn bà quá làm chi, bọn em chỉ là đang kiểm tra nó có t*rym của đàn ông không thôi?!!!

- Em dám!!!! Mất dạy, em nói với tôi như thế hả?!!

- Cô đừng sinh khí.... các bạn chưa làm gì em cả... tại em nên các bạn mới tức giận.... - Hứa Tinh cảm thấy không khí vô cùng căng thẳng, tất cả là do y nên mới làm chuyện bé xé ra to thế này, theo thói quen, thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Thằng ranh con!!! Ai mượn mày nói!! Im đi!! - Văn Khải cười khinh miệt nhìn Hứa Tinh, không quan tâm bản thân đang ở trong phòng hội đồng mà đối y chửi mắng.

- Em lập tức câm miệng cho tôi!!! Thái độ đó ai dạy em vậy hả?!!!..... Còn em nữa, lần sau phải nói cho thầy cô biết. Đừng có nhẫn nhịn để các bạn bắt nạt như vậy nữa, được chứ? - Cô hiệu trưởng ôn nhu hướng Hứa Tinh khuyên nhủ.

- Dạ vâng.... - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu.

Gì chứ, tên tiểu quỷ tử kia tại sao ai cũng bênh vực y. Đúng là vô cùng chán ghét mà!! Văn Khải tức tối nghiến răng nghiến lợi, đưa tay nắm thành quyền, một phen xông tới túm lấy tóc của Hứa Tinh.

- Cái thằng ranh con chết tiệt này, mày đừng có ngồi đây trưng bản mặt giả tạo nữa!!

- Em dám...... - “ Chát” cô hiệu trưởng tức giận đẩy Văn Khải ra, giáng xuống cho hắn một cái tát thật mạnh.

- Có chuyện gì ở đây vậy?!! - Một nam nhân tiêu sái bước vào trông thấy tình cảnh trước mắt, liền cau mày khó hiểu.

- Baba....

Hứa Biên trừng mắt nhìn Văn Khải, hắn ta học ở trường này sao, không để ý nhiều, anh lạnh lùng bước tới, hướng cô hiệu trưởng mở miệng.

- Chào hiệu trưởng! Tôi là phụ huynh của Hứa Tinh. Đã có chuyện gì??

Cô hiệu trưởng cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, thở dài, kể lại toàn bộ sự việc cho anh.

- Vậy sao? Cảm ơn hiệu trưởng nhiều, đồng thời cũng xin lỗi cô đã làm phiền.

- A... không nên, không nên... cháu là bị các bạn trong lớp bắt nạt, tôi chỉ mong phụ huynh cháu nên khuyên nhủ cháu đừng nên im lặng mà chịu đựng như vậy thôi!!..... A.. Dẫu sao cũng gần hết tiết học rồi, tiên sinh có thể đưa cháu về.... - Cô hiệu trưởng xua tay kêu anh ngẩng đầu dậy, gượng cười giải thích.

- Vậy, xin phép cô.. - Hứa Biên cười nhẹ rồi quay đầu nhìn Hứa Tinh, chốc lát liền xoay người ly khai.

- Tiểu Tinh chào cô.... chào anh... - Hứa Tinh cúi đầu chào cô hiệu trưởng rồi quay sang nhỏ giọng chào Văn Khải, dù gì gia đình hai bên cũng quen biết nhau, hắn cũng lớn tuổi hơn y, y cũng nên biết phép tắc một chút.

- Hừ!! Cút đi!! - Văn Khải tức tối hướng Hứa Tinh quát. Sau lại phát hiện cô hiệu trưởng đang trừng mắt nhìn hắn, liền đảo mắt nhìn trần nhà, xem như bản thân chưa nói gì.

Vài phút sau, đương nhiên Đình Chiết và Nhã Nhã cũng có mặt, bất quá chỉ được nghe cô hiệu trưởng kể lại, ban đầu ông cũng ngạc nhiên vì Hứa Tinh chuyển đến đây học, nếu như ông đến kịp thời thì đã nhanh chóng xin lỗi tiểu hài tử kia rồi. Ông thở dài trong lòng, đứa con hư đốn này không biết là lần thứ mấy gây bao nhiêu tai họa, ông cảm thấy thực xấu hổ đi. Ngay lập tức, Đình Chiết tức giận nhéo lấy tai Văn Khải, ông phải nghiêm khắc hơn với hắn nhiều hơn nữa, dạy dỗ hắn cho nên người mới được.

================

Trên đường về nhà, Hứa Tinh khẽ đưa mắt quan sát Hứa Biên đang tập trung lái xe, phát hiện từ nãy đến giờ anh không nói lời nào, lại còn từ lúc gặp y ở trường chưa hề liếc nhìn y một cái, thiếu niên cúi đầu sợ hãi, có phải hay không anh đang rất tức giận. Mà tất thảy là do y, bao nhiêu lần gây ra là chuyện, khiến anh phải bỏ bê công việc giữa chừng hết lần này đến lần khác.

- Baba.... Tiểu Tinh.....

Hứa Tinh chưa kịp dứt lời, Hứa Biên đột nhiên đạp phanh tăng tốc độ chạy về phía trước. Thiếu niên sợ hãi nhìn anh, nhanh quá, anh không sợ sẽ gây tai nạn hay sao, y đưa tay nắm chặt đai thắt an toàn, anh đã sinh khí thật rồi, y phải làm sao đây, cảm thấy vô cùng có lỗi đi.

Về đến nhà, Hứa Biên vội vã gỡ bỏ đai an toàn, hung hăng đóng sầm cửa xe lại. Hứa Tinh run rẩy bước ra ngoài, bàn tay nắm chặt góc áo lẽo đẽo đi theo sau.

HẾT CHƯƠNG 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.