CHƯƠNG 2
Hứa Tinh hiện tại đã 15 tuổi, thiếu niên xinh đẹp tuấn tú, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhưng cơ thể lại gầy yếu thân cao chưa đến 1m70. Điều này không khỏi làm cho Hứa Biên ngày càng lo lắng, mặc dù đã cho y ăn uống điều độ nhưng y không thể tăng cân nhiều hơn, cùng lắm thì chỉ lên được 1 kg.
Tuy nhiên Hứa Tinh từ đó đến giờ có thành tích học tập rất tốt, thiếu niên mặc dù rất tự ti và nhút nhát, bất quá vẫn luôn được sự ngưỡng mộ từ bạn bè và thầy cô. Y không chỉ chiếm được lòng của các cô gái trong trường mà những chàng trai cũng đem lòng yêu mến y. Hôm nay là ngày Hứa Tinh lên trường, y đã bước sang năm học cấp 3 nhưng lại không hề ra dáng một học sinh cấp 3, thiếu niên quá nhỏ gầy khiến cho ấn tượng lần đầu gặp mặt của y đối với bạn bè trong trường thì y chỉ là một tiểu hài tử.
Trải qua 3 tuần học ở mái trường mới, y đã làm quen với nhiều bạn bè mới. Ngày hôm đó, khi đang tản bộ trên sân trường thì y nghe thấy tiếng lạ. Âm thanh lúc xa lúc gần, đến gần âm thanh đó thì Hứa Tinh lại cảm nhận rằng âm thanh đó phát ra từ bụi cây phía trước.
-A…Ô.. AAAA..Mạnh hơn nữa.. Dùng sức vào nữa….AA.
Hứa Tinh trợn to hai mắt, trước mặt y là một đôi nam nữ trần truồng không một mảnh vải đang quấn quýt nhau. Nữ nhân vẻ mặt vô cùng *** tà, bộ ngực to tướng tròn trĩnh không ngừng đưa đẩy, còn nam nhân kia… Đưa ánh mắt hướng về nam nhân, y có cảm giác rùng rợn sợ hãi, khiến y lạnh cả sống lưng. Nam nhân cao to, ánh mắt đáng sợ lạnh lùng, bỗng chốc liếc mắt sang nhìn y. Thiếu niên sợ hãi, hai chân bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi không biết khi nào ướt đẫm cả trán.
Nam nhân liền rút phân thân ra, thô bạo ném nữ nhân sang một bên rồi kéo khóa quần. Vẫn làn khí rùng rợn đó phát ra từ nam nhân, hắn chậm rãi bước tới phía y. Hứa Tinh cảm thấy nỗi sợ lên đến tột cùng, theo bản năng liền lui về phía sau một bước. Cứ như vậy người bước kẻ lui, y tự hỏi tại sao mình không thể nâng chân chạy đi thật nhanh thật xa, tại sao cơ thể mình lại run đến mức muốn cứng đơ. Nam nhân hơn y 1 cái đầu, cúi đầu trừng mắt vô cùng đáng sợ, y chỉ biết ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt băng lãnh đáng sợ đó mà liền té ngã. Hắn đột nhiên cúi xuống, giơ tay chế trụ chiếc cằm nhỏ bé của y.
– Cậu là ai? – Thanh âm của hắn vừa trầm thấp vừa lạnh lùng phát ra.
-Tiểu Tinh… Tiểu Tinh không thấy gì hết. -Bị nam nhân nắm chặt, quai hàm Hứa Tinh như sắp rớt ra, đau đớn mà chảy nước mắt.
– Vậy sao?
Nam nhân lạnh lùng mở miệng, bàn tay đột nhiên càng dùng sức nắm chặt hơn, thanh âm trầm thấp băng lãnh không khỏi khiến cho thiếu niên kia sợ hãi, khuôn mặt đau đến trắng bệch.
“Bịch” 1 tiếng, hắn hung hăng đưa tay ném y xuống, đá vài cước chân vào người y. Hứa Tinh bị đánh tới tấp, run rẩy van xin, nước mắt không ngừng chảy xuống trên gò má nhỏ gầy của y.
-Hừ! Mặc kệ nó đi. Đang hứng thú tự dưng bị làm phiền.-Nữ nhân bên cạnh hừ lạnh, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn Hứa Tinh, rồi nhanh chóng đứng dậy thay y phục.
– Tha cho tiểu Tinh.. tha cho tiểu Tinh.. tiểu Tinh biết sai rồi…..- Hứa Tinh kịch liệt run rẩy, vì sợ hãi đau đớn mà chắp hai tay yếu ớt cầu xin.
Hắn hùng hổ đứng dậy đinhh rời khỏi, trước khi đi còn không quên đá một cước vào bụng thiếu niên, trước mắt lập tức tối sầm.
====================
-Tiểu Tinh.
– Ngô. – Nghe thấy thanh âm quen thuộc gọi tên mình, Hứa Tinh liền bừng tỉnh, khẽ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt là Hứa Biên, không kìm được nước mắt mà khóc nức lên.
– Baba….
-Tiểu Tinh, baba ở đây, đừng sợ. – Hứa Biên vội vã cúi người ôm thiếu niên vào lòng, tay phải ôn nhu vuốt ve mái tóc y an ủi.
-Baba.. – Nhìn thấy Hứa Biên, y cảm giác hiện tại vô cùng an toàn, liền vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, bâtd lực khóc.
Buông thiếu niên ra, Hứa Biên đau lòng nhìn gương mặt đầy vết bầm tím của y. Cảm giác ***g ngực như bị ai đó đâm thủng tim vậy. Thiếu niên từ đó đến giờ mỗi lần đến trường đều bị mọi người khi dễ. Năm y 3 tuổi, chỉ vì sơ ý làm đổ kem lên áo của một bạn học trong trường mà bị bắt nạt đến phát khóc, mà thiếu niên chỉ biết im lặng mà nhẫn nhịn, bất quá điều này đương nhiên sẽ khiến Hứa Biên anh thập phần nghi ngờ đi. Đến khi Hứa Tinh lên một lớp, thỉnh thoảng vẫn luôn gặp trường hợp như vậy, nhưng anh không ngờ lại tệ đến mức này.
– Tiểu Tinh. Con như thế nào lại thành ra như vậy. Ai đã đánh con? – Hứa Biên tựa hồ rất tức giận, ôm lấy bả vai Hứa Tinh mà nghiêm nghị nói.
– Tiểu Tinh…. xin lỗi…. đã làm baba lo lắng…. – Hứa Tinh lo sợ cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
– Baba hỏi ai đã đánh con?!! – Hứa Biên rốt cuộc không nhịn được phẫn nộ, lập tức lớn tiếng.
– Tiểu Tinh…. – Bị anh quát đến sợ hãi, Hứa Tinh không khỏi hoảng hồn.
“Cạch” Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, mà bước vào không phải ai khác đương nhiên là thầy hiệu trưởng Ninh và cô hiệu phó, theo sau còn có gã nam nhân đáng sợ kia và phụ mẫu của hắn.
– Nhà trường thực sự xin lỗi đã để chuyện này xảy ra. Chúng tôi đã nói chuyện với phụ huynh em Gia Trình, em ấy…
Hiệu trưởng Ninh áy náy cúi đầu xin lỗi Hứa Biên, bất quá chưa kịp dứt lời, anh đã hùng hổ tiến đến nam nhân kia, hung hăng giáng xuống cho hắn một nắm đấm.
– Tiểu Tinh nhà tôi đã làm gì mà cậu phải đánh nó. Cậu có còn lương tâm không hả?!! – Anh phẫn nộ chửi lớn.
– Tiên sinh, xin hãy bình tĩnh.- Hoàn toàn bất ngờ trước cú đấm của Hứa Biên, hiệu trưởng Ninh và cô hiệu phó liền vội vàng bước tới ngăn cản.
– Thực xin lỗi. Chúng tôi làm cha làm mẹ mà không dạy dỗ được con cái. Thực lòng xin lỗi anh Hứa và cháu Tinh.
Bị cú đấm mạnh bạo của Hứa Biên giáng xuống, Gia Trình chỉ lạnh lùng đưa lưỡi liếm khóe miệng bị vấy máu, trừng mắt nhìn Hứa Biên.
– Cái thằng này, còn không mau xin lỗi. – Khuất Minh tức giận đẩy Gia Trình quát.
Gia Trình lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến tới bên giường đối mặt với thiếu niên kia. Hứa Tinh đương nhiên khi nhìn thấy hắn, thời điểm kinh hoàng đó tuyệt không thể biến mất trong đầu y, ánh mắt đáng sợ kia tựa hồ như muốn nuốt chửng y vậy.
Hứa Tinh bất giác nhấc mông lùi về phía sau, cảm thấy không khí vô cùng căng thẳng, Hứa Biên liền khẩn trương bước đến ôm lấy bả vai thiếu niên.
– Xin lỗi. – Gia Trình chậm rãi cúi đầu, thanh âm hảo trầm thấp mà nhẹ nhàng.
– Xin lỗi? Cậu nghĩ xin lỗi là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua sao? – Hứa Biên nhếch miệng cười khỉnh bỉ, sau lại lạnh lùng mở miệng.
-Baba… đừng như vậy, anh ấy đã xin lỗi rồi. – Hứa Tinh vội vã nắm lấy tay áo Hứa Biên, nhỏ giọng cầu xin anh.
– Tiểu Tinh… – Hứa Biên do dự nhìn y, thiếu niên kia quả thật thiện lương đi.
– Tiên sinh yên tâm. Nhà trường chúng tôi sẽ có cách phạt em ấy, sẽ không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra một lần nữa. – Hiệu trưởng Ninh khẩn trương nói.
– Chuyện này mà tái diễn tôi sẽ đi kiện nhà trường. – Hứa Biên lạnh lùng nhìn ông.
-Thực xin lỗi. Chúng tôi xin phép. – Tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, rồi chậm rãi mở cửa ly khai.
Hứa Biên phẫn nộ đưa mắt nhìn Gia Trình bước đi, song hai tay vẫn ôm lấy thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh an ủi. Gia Trình hắn trước khi đi còn không quên quay đầu đưa ánh mắt băng lãnh trừng với y. Thiếu niên lập tức sợ hãi, run rẩy ôm chặt anh.
===================
“Chát”. – Lần này là lần thứ mấy rồi hả thằng khốn, mày không làm tao xấu hổ là không được đúng không?!! Con với chả cái! – Khuất Minh tức giận vung cho Gia Trình một cái tát, quát lớn.
– Mình à, bình tĩnh. – Phương Nhị vội vã ngăn cản, cố gắng xoa dịu cơn thịnh nộ của ông.
– Bà còn bênh vực nó, bà quá nuông chiều nó rồi! Còn mày, đứa trẻ kia đã làm gì mà mày phải đánh đến nỗi nhà trường phải gọi thế kia!!
-…… – Gia Trình không nói gì, hoàn toàn thờ ơ những lời nói của Khuất Minh.
– Thằng mất dạy!!.- Khuất Minh định giáng thêm một cái tát vào Gia Trình, bất quá Phương Nhị liền nhanh chóng nói giúp.
– Mình à, đừng đánh con nữa, con đã xin lỗi nhà người ta rồi.
Gia Trình lạnh lùng cười, quay lưng bước đi không mở miệng nói một lời, không khỏi lại khiến cho Khuất Minh càng tức giận tột độ.
-Thằng khốn! Mày đứng lại cho tao! Gia Trình…. khụ khụ khụ.- Khuất Minh đột nhiên ho khan.
– Mình sao vậy…….. Vào phòng nghỉ ngơi đi mình. – Nhìn thấy ông như vậy, Phương Nhị vô cùng lo lắng, liền ôn nhu đỡ Khuất Minh vào phòng nghỉ ngơi, còn sai người đem nước ấm cho ông.
Khuất Minh và Phương Nhị là phụ thân và mẫu thân của Gia Trình. Hắn từ nhỏ đã lạnh lùng, ít nói, hành động hoàn toàn trái ngược với lời chỉ bảo của ông. Gia đình ông nổi tiếng giàu có nhất khu Đinh Đăng (khu nhà của những người giàu có). Bốn năm trước, vì công việc bận rộn ở nước ngoài mà cha mẹ hắn phải sang Nga đột xuất, một mình Gia Trình hắn tự thân tự túc ở Đài Loan, bất quá cả ngày ở trường hắn cũng chẳng học hành đàng hoàng gì, chỉ biết đi tìm đối tượng phát dục. Tối đến lại tụ tập đàn em vào bar chơi bời. �
Gia Trình còn nổi với cái danh “gã đại ca đáng sợ”, từ khi hắn bước chân vào ngôi trường này, bao nhiêu lần luôn bị gọi phụ mẫu đến vì đánh nhau gây thương tích với đàn em trong trường. Tuy vậy mọi người không thể phủ nhận vẻ đẹp trai, tuấn tú, phong độ của hắn, bất quá điều khiến cho mọi người luôn có cảm giác tránh xa Gia Trình là đôi mắt băng lãnh của hắn, thế nên trong trường ai cũng không dám động chạm vào hắn. Bất quá chỉ những học sinh năm nhất sẽ bị bọn hắn khi dễ bất cứ lúc nào, đương nhiên thiếu niên kia không phải ngoại lệ.
Sáng hôm đó, Gia Trình như thường lệ mà trốn học, theo thói quen mà ra bụi cây sân sau của trường hút thuốc. Ngay lúc đó, một nữ nhân bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
-Chậc! Chậc! Mới sáng sớm đã hút thuốc rồi sao?
Gia Trình ngẩng đầu ngước nhìn nữ nhân trước mắt, ả chỉ nhếch miệng mỉm cười, bất quá đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn.
– Hm… Thì ra đây chính là “gã đáng sợ của trường” sao? – Nữ nhân ngang nhiên ngồi bệt xuống cạnh Gia Trình, đưa tay giành lấy điếu thuốc trên tay hắn.
-Bao nhiêu? – Hắn lạnh lùng hỏi.
– Hắc.. Trình đại ca hảo thông minh a. – Ả cười lớn.
– Tôi không muốn nhiều lời. Còn không mau cởi đồ.
– Hảo a. Nhưng làm với tôi không dễ dàng….. ba trăm ngàn. – Nữ nhân chậm rãi tiến sát Gia Trình, ghé vào tai hắn thì thầm.
Gia Trình ngồi ngây ra một lúc, mãi sau mới quay sang nữ nhân kia, hung hăng đưa tay cởi hết y phục trên người ả, đẩy ả nằm xuống nền đất, rồi hai người thay phiên nhau làm tình. Gia Trình từ đó đến giờ vốn thô bạo trong mọi chuyện, từ đánh nhau, thậm chí là quan hệ ***. Hắn cho rằng ả nữ nhân này hảo to gan đi, cố tình chạm phải chuồng hổ như hắn.
Mà Gia Trình từ hồi còn học năm nhất đã luôn nghĩ đến việc thỏa mãn cơn dục vọng của mình, làm cho bao nhiêu nữ nhân vừa thích thú vừa sợ hãi. Không ngờ nữ nhân này không những không sợ mà còn khát khao thêm dục vọng từ hắn.
Không lâu sau đó, hắn trở mặt, đằng sau bụi cây kia, một thiếu niên nhỏ gầy đã đứng đó từ khi nào không hay.
HẾT