[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 37: Chương 37




Hứa Tinh kinh hoảng nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, hai chân bất tri bất giác mà lùi về phía sau, bàn tay khẽ run lên cầm cập nắm chặt góc áo.

- Sao vậy? Sợ rồi?!! - Văn Khải nhếch miệng cười hiểm, chậm rãi tiến sát thiếu niên.

- Anh Khải.... tại sao anh lại.. ở đây?!! - Hứa Tinh run rẩy nói.

- Hmm... đương nhiên là trèo tường!! Haha! Không sao, anh quen biết mọi người ở đây, còn nữa, ban nãy thằng Gia Trình không thấy anh vào đây đâu, cho nên nhóc cứ yên tâm.... Còn bây giờ, nhóc phải đi theo anh. - Văn Khải một phen tiến tới túm lấy cổ tay Hứa Tinh, hung hăng kéo y ra ngoài.

- Anh Khải....! - Thiếu niên đưa tay muốn gạt bỏ bàn tay của hắn ra, hai chân cố gắng ma sát trên nền nhà không muốn nghe theo hắn. Văn Khải hắn như thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở nhà Gia Trình, lại còn bắt y đi theo hắn nữa, hảo kì quặc đi.

Văn Khải tức tối thở mạnh một tiếng, cúi xuống ôm lấy hai chân Hứa Tinh vác y lên vai , rồi nhanh chân rời khỏi nhà Gia Trình.

- Anh Khải.. đừng mà... làm ơn bỏ Tiểu Tinh xuống.. - Hứa Tinh kịch liệt giãy dụa, hai tay khẽ vùng vẫy muốn đẩy hắn ra.

Văn Khải đem Hứa Tinh ngồi lên chiếc mô tô của hắn, đặt y ngồi trên đùi, chốc lát, hắn phóng xe chạy đi. Hứa Tinh sợ hãi đưa tay nắm chặt lấy áo nam nhân, hắn là muốn đưa y đi đâu chứ.

- Anh Khải.... anh định đi đâu vậy? - Thiếu niên lúng túng hỏi hắn.

- Hắc.. lát nữa nhóc sẽ biết. - Văn Khải cười tà đối y nói.

Chưa đầy 5 phút, hắn đã đưa y đến khách sạn năm sao hạng nhất King&Queen. Hứa Tinh ngơ ngác nhìn nơi sang trọng to lớn trước mắt, Văn Khải hắn sao lại đưa y đến đây chứ.

- Đi thôi! - Văn Khải một phen kéo lấy cánh tay Hứa Tinh, đột nhiên bị thiếu niên kia giật lấy góc áo của hắn.

- Tiểu Tinh.... không thể đi được. Tiểu Tinh phải về nhà.

- Gì chứ? Chưa gì mà nhóc nhớ nhà của Gia Trình hắn rồi? Nhóc nên biết là mọi người đang tìm nhóc khắp nơi đấy! - Văn Khải khinh miệt cười.

- Sao ạ? Baba ... baba cũng tìm Tiểu Tinh sao? - Thiếu niên như không thể tin vào tai mình.

- Haizz.... Ừ, nếu như nhóc muốn về, thì phải nghe theo anh, anh sẽ đưa nhóc về. OK?! - Văn Khải hừ lạnh trong lòng, cố gắng nở nụ cười với thiếu niên kia.

Hứa Tinh nghe đến hai chữ “về nhà” thì không khỏi mừng rỡ đến hai mắt sáng rực, đành chậm rãi gật đầu nghe theo Văn Khải, tùy ý để hắn kéo vào bên trong khách sạn to lớn kia.

Văn Khải dẫn Hứa Tinh đến căn phòng xa hoa rộng lớn, đẩy y đến nhân viên phục vụ đứng gần đó, ra lệnh.

- Chuẩn bị thật hảo cậu nhóc này cho tôi!

- Dạ vâng. - Cô cúi đầu nghe lệnh, rồi từ tốn đưa Hứa Tinh ra ngoài.

Văn Khải nhếch miệng cười hiểm, hắn tiến tới bộ ghế sa lông ngồi xuống, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, lấy ra chiếc điện thoại di động bấm số.

- Có chuyện vui rồi đây, hắc hắc......

- Alo! - Đầu dây bên kia bắt máy.

- Haha! Là Gia Trình sao? Mày đang ở trường phải không? - Văn Khải thanh âm đùa cợt nói.

- Có chuyện gì? - Gia Trình lạnh lùng hỏi.

- À, tao chỉ muốn kể cho mày một câu chuyện, dạo này tao phải đi kiếm một thằng nhóc bị mất tích, hảo cực nhọc a. Aizz, nhưng mà mày biết không, tao đã phát hiện một sự thật, chính là nhóc ta đang ở cùng với kẻ thù của tao, thậm chí hai người còn làm tình rất chi là... lãng mạn nữa. - Hắn mỉa mai nói.

- Cậu? - Gia Trình khi nghe được câu chuyện của Văn Khải thì có chút hiếu kì, hắn là đang muốn giỡn trò gì đây.

- Này, đừng nóng, cứ để tao kể hết. Mày biết không, hôm nay tao đã tìm được nhóc con đó, hiện tại nó đang ở cùng tao. - Văn Khải tiếp tục chiêu trò chọc tức Gia Trình.

Một lát, Văn Khải nghe thấy tiếng thở lạnh nhạt của Gia Trình, biết được hắn ta là muốn tắt máy, liền chậm rãi nói.

- Khoan, đừng vội tắt máy, tao chưa kể hết. Mày biết thằng nhóc đó là ai không?!!

- Không biết và không cần biết. - Gia Trình lạnh lùng trả lời.

- Oh My God, mày không muốn biết thật sao? Hảo a, nhưng tao nói cho mày biết, mày sẽ hối hận.

Gia Trình không thể kiên nhẫn nghe những lời vô ích của Văn Khải, định đưa tay tắt máy. Bất quá nhân lúc hắn định rời chiếc điện thoại khỏi tai của mình, thanh âm nhàn nhã lập tức vang lên bên tai hắn.

- Tiểu Tinh của mày đó.... Hahaha!!! - Văn Khải cười lớn, ngay tức khắc liền tắt máy.

Gia Trình trợn lớn mắt đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời xen lẫn thái độ tức giận trước những lời lẽ kia của Văn Khải. Hắn ta nói vậy là có ý gì chứ,.. Gia Trình nổi điên muốn gọi lại, bất quá gọi cả chục lần cũng không bắt máy, liền hung hăng ném điện thoại sang một bên.

Văn Khải nhàn nhã bắt chéo chân, hưởng thụ niềm vui sướng trong lòng. Xem như đây là lần thứ ba hắn chiến thắng Gia Trình, cảm thấy bản thân thật may mắn đi, bất quá kế hoạch lần này hắn sẽ phải hi sinh một chút, như vậy tên khốn Gia Trình sẽ càng tức điên chết thôi.

- Cuộc sống thật là tươi đẹp mà! - Văn Khải cười lớn vui sướng.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ đã đưa Hứa Tinh đến trước mặt Văn Khải. Thiếu niên diện trên người một bộ y phục tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác gile đen, và một chiếc quần ngang đùi được ưa chuộng hiện giờ cho các phái nam có chiều cao khiêm tốn. Mái tóc thì nhuộm nâu vài chỗ, phần mái phía trước được uốn nhẹ sợi mì làm tôn lên vẻ tuấn tú cho Hứa Tinh.

Văn Khải ngây ngốc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của y đang cúi xuống tỏ vẻ e ngại, hai tay thì nắm chặt góc áo. Hắn tiến tới cầm lấy tay của y, ho nhẹ vài tiếng nói.

- Bộ này mắc tiền lắm đấy, nhóc cứ nắm áo như vậy sẽ nhăn hết thì phải làm sao?

- A... Tiểu Tinh xin lỗi..... - Hứa Tinh xấu hổ cúi đầu.

- Hảo, chúng ta đi ăn sáng. Nhóc chưa ăn gì phải không?!!

Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn Văn Khải, thực ra hồi sáng Gia Trình có cho y ăn vài chén súp, nhưng đang ăn nửa chừng thì lại bị hắn phát hiện vết thương trên tay, rồi quên bén việc ăn mất. Cho nên bụng bây giờ cũng hơi đói thì phải.

- Sao không nói gì? - Văn Khải nhìn thấy Hứa Tinh nhìn chăm chăm vào hắn mà có chút khó xử, liền mở miệng hỏi y.

- A... Dạ... chưa.... - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu nói.

- Vậy thì anh sẽ đưa nhóc đi ăn. - Văn Khải hớn hở một phen kéo Hứa Tinh chạy đi.

Đến một nhà hàng cũng nằm trong khách sạn to lớn này, Văn Khải dẫn Hứa Tinh đến một bàn ngồi dành cho hai người, hắn đưa menu cho y chọn món, rồi tựa lưng vào ghế khoanh hai tay nhìn y.

- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ? - Một nam nhân phục vụ đứng cạnh hỏi.

- Nhóc con muốn ăn gì cứ gọi thoải mái a. - Văn Khải nhếch mày ra lệnh Hứa Tinh.

- A... Anh Khải... không gọi sao? - Thiếu niên lúng túng hỏi hắn.

- Nhóc ăn gì anh ăn cái đó thôi! - Văn Khải chống hai tay lên cằm, rồi cười cười hướng y nói.

Hứa Tinh ngẩn người nhìn Văn Khải, hôm nay hắn là làm sao vậy, đột nhiên dẫn y đi mua đồ, rồi lại đi ăn, mà tại sao hắn lại biết chuyện y không đến trường mấy ngày nay, biết y ở nhà Gia Trình nữa, hảo kì quặc.

- Sao không gọi món đi! - Tên tiểu hài tử này có việc gì mà cứ nhìn hắn hoài đến thế, chẳng lẽ đang nghi ngờ hắn sao. Không được, hắn phải cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.

- A.. dạ vâng... - Hứa Tinh vội vã cúi đầu nhìn vào menu, rồi đưa cho nhân viên phục vụ.

Sau khi gọi món, đương nhiên hai người sẽ dùng bữa, Văn Khải cố gắng kiếm trò để dụ hoặc thiếu niên kia, như nói chuyện với y, cười đùa với y. Bất quá Hứa Tinh lại không hề hay rằng từ đằng xa có một camera đang chụp lén y và hắn.

- Anh Khải.... khi nào Tiểu Tinh.... có thể về nhà? - Hứa Tinh run rẩy nhỏ giọng hỏi Văn Khải.

- Sẽ còn lâu lắm. Nhưng mà nhóc cứ yên tâm, anh sẽ đưa nhóc về nhà tận nơi. - Văn Khải cười gượng hướng thiếu niên trả lời, thế nhưng trong đầu lại không ngừng chửi mắng y, như thế nào chưa gì y đã muốn về nhà, hảo phiền phức đi.

- Dạ vâng.... - Hứa Tinh ủ rũ cúi đầu, y thực sự muốn gặp phụ thân, anh nhất định đang rất lo lắng cho y, bất quá phải nghe theo Văn Khải, hắn mới có thể đưa y về.

Dùng bữa xong, Văn Khải lại đưa y đến bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh, ở đây có rất nhiều người, đặc biệt là những người có địa vị cao. Hứa Tinh thật sự không thích ở nơi đông người, bất quá y phải đi theo hắn.

Bữa tiệc kéo dài phải hơn cả ngày, mà Văn Khải chỉ kè kè bên Hứa Tinh suốt, lúc thì giới thiệu cho y tổng giám đốc công ty tài chính, lúc thì giới thiệu cho y chủ tịch hội đồng quản trị kinh doanh. Thiếu niên kia không thể nào quen với không khí ở nơi đây, lại còn không quen biết ai. Nhân lúc Văn Khải đang chăm chú trò chuyện với mọi người, y liền lén lút chạy ra ngoài bữa tiệc.

Phát hiện Hứa Tinh đã biến mất lúc nào không hay, Văn Khải đành cúi đầu chào mọi người, rồi đi tìm xung quanh tiểu hài tử kia.

- Chết tiệt. Tên ranh con đáng ghét!!

Văn Khải chạy đến khu tiếp tân, hỏi một nhân viên ở đó.

- Cô có thấy một cậu nhóc trạc 15, 16 nhìn trắng trẻo xinh đẹp chạy qua đây không? - “ Mình đang hỏi cái quái gì vậy?” Văn Khải cau mày tự chửi bản thân.

- Có thưa tiên sinh, cậu bé đã đến đây cho nhờ tôi gọi điện thoại, nhưng có vẻ người đầu dây không bắt máy nên đã chạy ra ngoài rồi.

- Cảm ơn cô. - Văn Khải đưa tay nắm thành quyền, lập tức chạy ra ngoài tìm Hứa Tinh, hắn không thể thất bại kế hoạch này được, đều do y phá hoại tất, đúng thật phiền phức mà.

Ngay lúc hắn định xuống tầng hầm lấy xe, thì phía gốc cây đằng kia xuất hiện bóng dáng quen thuộc của thiếu niên, hắn cười hiểm, chậm rãi bước tới đằng sau y.

- Nhóc con đi đâu vậy?

Hứa Tinh giật thót xoay người lại, hai chân bủn rủn lùi về phía sau. Văn Khải hung hăng nắm lấy cánh tay y, kéo y bước vào nơi xa hoa rộng lớn trước mắt.

- Anh Khải... Tiểu Tinh sẽ tự về nhà... Làm ơn thả Tiểu Tinh ra đi mà.. - Hứa Tinh cố gắng gạt tay hắn ra, bất quá so với sức lực cường tráng của hắn đương nhiên không thể.

Văn Khải tức tối liền dừng lại, vung cho Hứa Tinh một cái tát, Hứa Tinh ngay lập tức ngã trên mặt đất, sợ hãi ôm bên má bị đánh. Chốc lát, hắn vác y lên vai, đem y đến một căn phòng trong khách sạn, hung hăng ném lên giường.

Hứa Tinh hoảng hốt ngay lập tức nhảy vọt xuống giường, lại bị Văn Khải ném lại trên giường, cố định hai tay hai chân của y, rồi lấy ra từ túi áo chiếc điện thoại, bấm số gọi cho Gia Trình.

- Gia Trình phải không a?

- Văn Khải! Mày đang ở đâu? - Gia Trình tức tối quát lớn.

- Đừng lớn tiếng thế chứ, Tiểu Tinh của tao đang ngủ mà.. - Văn Khải vừa cười cợt vừa nhìn Hứa Tinh đang cố gắng giãy dụa phía dưới.

- Anh Trình.... ngô.. ngô... - Hứa Tinh cố gắng lên tiếng, bất quá chưa đầy một giây lại bị Văn Khải bịt lấy miệng, nhất thời y chỉ có thể vang lên những tiếng “ngô ngô” nức nở, yếu ớt lắc đầu.

- Thằng khốn! Mày đang ở đâu?!! - Gia Trình phẫn nộ quát lớn.

- E hèm... mày cứ bình tĩnh. Woa, tao công nhận Tiểu Tinh lại có cơ thể mềm mịn như thế, da thì trắng nõn như tuyết vậy, còn nữa, ở chỗ đó.... rất là kín đáo a. - Văn Khải cười hiểm liên tục trêu đùa Gia Trình.

Gia Trình tức tối đưa tay nắm thành quyền, hung hăng đạp ngã chiếc ghế gần đó.

- Phải rồi a, bọn tao là đang ở một nơi rất lãng mạn, tên là gì nhỉ? A nhớ rồi.... khách sạn King&Queen. “Tít” - Văn Khải nói xong liền lập tức tắt máy, nụ cười ác độc cứ xuất hiện trên gương mặt hắn.

Hắn nhìn xuống thân ảnh nhỏ gầy đang đẫm lệ phía dưới, hai tay chậm rãi cởi bỏ càravát, rồi gỡ chiếc áo trên người ném xuống đất.

Hứa Tinh kinh hoảng nhìn từng động tác của Văn Khải, hắn.... hắn muốn làm gì... không lẽ... Không được, y không muốn,.... Thiếu niên sợ hãi giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, ngay lập tức bên má bị giáng xuống một cái tát.

- Ngoan ngoãn mà nằm im, không thì tao sẽ chặt giò mày. Đồ thứ ranh con phiền phức!!

Hứa Tinh lúc bấy giờ vừa sợ hãi vừa tự ti nhìn hắn, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, y đã làm gì nên tội sao, ... đáng nhẽ ngay từ đầu y nên nghe lời Gia Trình mà nằm yên trong phòng của hắn, để bây giờ không phải cùng Văn Khải thế này.

Thấy thiếu niên kia im bặt, Văn Khải cười hiểm tiếp tục công việc của mình. Hắn hung hăng cởi sạch y phục trên người Hứa Tinh, y chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót để che thân.

- Nằm yên đó!! - Hắn trừng mắt ra lệnh rồi tiến tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, nhếch miệng cười một cái rồi chậm rãi bước gần thiếu niên đang co mình nằm trong góc giường run rẩy.

Văn Khải hung hăng kéo cổ tay Hứa Tinh về phía hắn, bắt y dang rộng hai tay hai chân ra, rồi chụp lại toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của y.

- Anh Khải... làm ơn đừng chụp... van cầu anh.... tha cho Tiểu Tinh....

- Câm miệng!! - Văn Khải trừng lớn mắt quát.

Hứa Tinh sợ hãi liền nín họng, hai tay run rẩy nắm chặt ra trải giường. Bỗng nhiên chiếc quần lót còn sót lại trên cơ thể y rốt cuộc cũng bị Văn Khải tụt xuống, ngay tức khắc phân thân non nớt liền hiện ngay trước mắt.

- Hắc... Ngay cả lông cũng không có, chỗ đó thì như cái que kẹo không bằng. Thằng khốn Gia Trình đó có mù mắt mới đi làm tình với thằng dị nhân như mày!! - Văn Khải khinh miệt thốt ra lời lẽ tàn nhẫn, không khỏi khiến cho Hứa Tinh phải tự ti cúi đầu, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, hắn nói cũng phải a, y là một dị nhân... y không xứng đáng được Gia Trình quan tâm lo lắng, không xứng đáng cùng hắn trải qua những khoảnh khắc làm tình, y quả thật nhục nhã.

Văn Khải bất đắc dĩ cầm lấy camera chụp lại phân thân non nớt kia, rồi hung hăng đem Hứa Tinh lật ngược lại, chụp hai cánh mông tròn trĩnh của y.

” Rầm rầm rầm” Bên ngoài cửa đột nhiên đập mạnh liên hồi, Văn Khải biết đó chính là Gia Trình, liền nhếch miệng nham hiểm cười, hắn nhanh chóng đem máy ảnh giấu đi, rồi hùng hổ nhảy vọt lên giường, hung hăng hôn lên cổ của Hứa Tinh.

Thiếu niên hốt hoảng khóc nức nở, miệng liên tục cầu xin hắn dừng lại. Chốc lát, “Sầm” một tiếng vang lên thật lớn, cửa phòng bị đá văng. Hai người hướng cánh cửa nhìn, chỉ thấy Gia Trình vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa.

Gia Trình nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi lên từng mảng, ánh mắt hung hãn trừng lớn tựa như một mãnh thú phẫn nộ phun hỏa, gắt gao nhìn không rời mắt hai nam nhân ở trên giường.

Văn Khải không một mảnh áo đè trên người Hứa Tinh. Hứa Tinh thì trần như nhộng sắc mặt thống khổ nhìn thấy Gia Trình đột nhiên xông tới.

- Oa.... Chúng tôi đang rất vui vẻ mà. Hảo mất hứng nha.

Văn Khải nhanh nhẹn đứng phắt dậy, tiến tới Gia Trình giễu cợt nói. “Bốp” một tiếng, ngay lập tức hắn liền bị Gia Trình giáng xuống một cú đấm không thương tiếc.

HẾT CHƯƠNG 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.