- Dừng lại ở đây đi chú!! - Văn Khải đưa tiền cho tài xế tắc xi, rồi kêu gã Vương bước ra ngoài.
- Anh Khải, xe anh đâu?!! - Gã Vương thắc mắc hỏi hắn.
- Chuyện dài lắm! - Văn Khải nhớ lại chuyện ban nãy bị cảnh sát bắt được, cảm thấy thực phiền phức đi.
- Vậy anh bảo có chuyện lớn là chuyện gì?!! - Gã gật đầu rồi hỏi hắn tiếp.
- Mày phải giúp tao cứu Tiểu Tinh, em ấy đang gặp nguy hiểm! - Văn Khải hướng gã Vương vẻ mặt khẩn trương nói.
- A? Anh Khải? Anh làm sao vậy? Thằng nhóc đó có chuyện gì? - Gã Vương khó hiểu nhìn Văn Khải, hôm nay hắn vô cùng kì quặc đi, đột nhiên chạy theo Gia Trình, rồi xưng tên tiểu quỷ tử kia rất thân mật nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì a.
- Hừ! Mày hỏi nhiều thật đấy? Thằng khốn Gia Trình... hắn bị điên rồi.... Haizz.. chuyện này khó nói lắm.. - Văn Khải tức tối đưa tay vò đầu bứt tóc.
- Nhưng mà.. hắn ta bị điên trước giờ rồi mà? - Gã Vương cau mày hỏi Văn Khải.
- Nhưng bây giờ là khác, hắn..... hắn bắt Tiểu Tinh làm... nô lệ tình dục cho hắn!
- Hả?!! Nô.... nô lệ... tình dục... sao có thể chứ? Anh Khải đừng dọa em nga!! - Gã Vương cười khổ nói, bất quá không hiểu sao người lại sởn gai ốc thế này.
- Tao đùa mày làm gì?! Dùng đầu óc mà suy nghĩ thấu đáo giùm tao đi!! - Văn Khải tức giận cốc vào đầu gã Vương một phát.
- Hảo hảo hảo... anh có cần phải đánh em vậy không?... Nếu vậy sao ban nãy anh không nói cho phụ thân thằng nhóc đó, để chú ấy giải quyết luôn cho nhanh! Anh nhìn lại anh đi... Chưa bao giờ em thấy bộ dạng anh như vậy hết... chứng tỏ là chuyện rất lớn.. - Gã Vương cau mày nói.
Văn Khải ngây người kinh ngạc mở lớn mắt, phải rồi a, tại sao hắn lại như vậy chứ, tại sao lại lo lắng cho thiếu niên kia, không phải hắn rất ghét y sao. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dạng thống khổ kia của y, không hiểu sao hắn lại đau lòng đến thế, mà tất thảy là do hắn mà ra.
- Tao.... mày chưa thấy em ấy khi bị Gia Trình hắn hành hạ đến mức nào đâu? Khi đó mày sẽ hiểu tâm trạng của tao? - Văn Khải cúi đầu cười khổ, thanh âm có chút run rẩy nói.
- Hảo hảo, em không quen bộ dạng này của anh đâu a. Em giúp được gì đây?!! - Gã Vương đưa tay vỗ vai Văn Khải an ủi.
- Kêu đồng bọn đến, trong lúc bọn mày xử thằng Gia Trình, tao sẽ đưa Tiểu Tinh ra khỏi đó! - Văn Khải sốt ruột nói.
- Ok anh. - Gã Vương nghiêm nghị trả lời, rồi lấy điện thoại ra gọi cho đồng bọn, kêu chúng chuẩn bị vũ khí rồi hẹn chúng đến đây.
Văn Khải đứng dựa lưng vào tường trầm tư suy nghĩ, ban nãy gã Vương nói cũng có lý, chuyện lớn như vậy có nên hay không nói cho Hứa Biên biết, nhưng mà nếu anh biết được hắn là người đứng sau vụ này thì sẽ vô cùng rắc rối đi, phải làm sao đây a.
Gia Trình vốn dĩ rất mạnh, e rằng kế hoạch hiện tại của hắn sẽ không thành công, mà tên Gia Trình đó quả thật là ác quỷ đi, hắn cứ tưởng rằng hai người yêu nhau như vậy, không ngờ chỉ vì một kế hoạch dại dột nhỏ nhoi của hắn, lại xảy ra tồi tệ thế này.
- Gia Trình! Mày rốt cuộc có yêu Tiểu Tinh không? Hay mày đang cố gắng hành hạ em ấy. - Văn Khải bất giác mở miệng tự hỏi, mặc dầu hắn vốn không có hứng thú những chuyện yêu đương gì, và hắn cũng biết rõ Gia Trình cũng như vậy, bất quá khi nãy hắn có nghe những lời Gia Trình nói “ Phải đó! Tao bị điên rồi! Từ khi gặp em ấy tao đã không bình thường như trước nữa?” . Như vậy là sự xuất hiện Hứa Tinh y đã thay đổi con người Gia Trình hắn, nhưng vừa theo chiều hướng tích cực, vừa theo chiều hướng tiêu cực.
Văn Khải đưa tay vò đầu, thật sự là không hiểu nỗi tên khốn Gia Trình đó đang nghĩ gì, chưa bao giờ Văn Khải hắn lại tò mò về Gia Trình như vậy, phải chăng vì đã có người tác động đến hắn, mà người đó chính là nam nhân.
- Anh Khải?! Suy nghĩ gì vậy?! - Gã Vương nhìn thấy Văn Khải đột nhiên đầu tóc rối bù, vẻ mặt tức tối mà có chút hiếu kì, liền hỏi hắn.
- Không... không có gì... - Văn Khải thở dài nói.
- Hmm.... Dạo này em thấy anh cũng... một chút chút... thay đổi. Có phải vì thằng nhóc kia không a?!! - Gã Vương cười tà ghé sát hỏi hắn.
Văn Khải mở căng mắt, quay đầu sang nhìn gã Vương, gì chứ, hắn... hắn mà cũng thay đổi sao.. chuyện này đúng là viễn vông... bất quá hắn cũng cảm thấy vậy, nếu như ban đầu hắn đã ghét thiếu niên kia, thì khi nhìn thấy y bị Gia Trình đánh đập hành hạ như vậy, hắn phải thấy sung sướng mới đúng, ngược lại lại đau lòng cho y, hắn có phải hay không... bị điên giống Gia Trình rồi.
- Nói càn! Im đi! - Văn Khải lúng túng lảng tránh nói.
- Haha! Anh không giấu được em đâu nga. Anh thích thằng nhóc đó phải không a?!! - Gã Vương cười lớn không ngừng đoán trúng tim đen hắn.
- Mày... Hừ! Mặc kệ mày! Tên heo mập ú như mày thì biết gì? - Văn Khải giận dỗi đưa tay khoanh lại, không thèm đếm xỉa gì đến gã Vương.
- Ok anh... hắc hắc.... - Gã Vường cười nhe răng nhìn chăm chăm vào Văn Khải, chỉ thấy gương mắt hắn đột nhiên ửng đỏ đến khó tin, xem ra hắn không dám thừa nhận rồi.
Từ phía xa xa hai người lại không hề hay rằng có bốn ánh mắt đang theo dõi họ, và đương nhiên không phải ai khác chính là Hứa Biên và Mạch Quai.
- Cháu có chắc là hắn ta và bạn cháu là nói dối không? - Hứa Biên tay nắm tay lái xoay đầu hỏi Mạch Quai.
- Cháu hiểu Vương, cậu ta mỗi lần nói dối tai đều rất đỏ! Đây cũng là gen di truyền từ cha mẹ cậu ấy. - Mạch Quai nghiêm nghị nói. Thật ra ban nãy hắn đã phát hiện trong lúc gã Vương đang nói giúp Văn Khải, tai của gã đã ửng đỏ, chứng tỏ gã là đang nói dối.
Hứa Biên gật đầu hiểu chuyện, nếu là như vậy thì Văn Khải đã biết Tiểu Tinh đang ở đâu, nhưng tại sao lại không muốn nói cho anh biết chứ. Và còn hắn và gã Vương đang nói chuyện gì mà lại sốt ruột thế kia, phải chăng Hứa Tinh đã xảy ra chuyện gì.
Một lát, bỗng nhiên một đám người chạy đến, nói chuyện rất thân mật với Văn Khải và gã Vương, nhưng điều Mạch Quai và Hứa Biên quan tâm không phải là bọn họ, mà chính là những vũ khí chúng đang mang theo.
- Chú Biên, kia xảy ra chuyện gì vậy? - Mạch Quai hốt hoảng hỏi Hứa Biên.
- Chú cũng không biết, nhưng có vẻ rất nghiêm trọng!
Không lâu sau, Văn Khải và gã Vương trèo lên xe của bọn chúng, rồi chạy đi mất. Hứa Biên nhanh tay bật chìa khóa, vội vã đi theo sau.
Đến nơi, hai người không khỏi hiếu kì, kia chính là một căn biệt thự xa hoa rộng lớn, Văn Khải và đồng bọn đến đây làm gì kia chứ. Hứa Biên đưa tay hạ cửa kính xuống, muốn nghe rõ bọn chúng đang nói gì.
- Mau mở cửa!! Gia Trình!! - Văn Khải tức tối đưa tay đập cổng nhà Gia Trình, tựa hồ vô cùng tức giận mà quát lớn.
Mãi không thấy ai ra mở cửa, Văn Khải ra lệnh đồng bọn xông vào, bất quá thời điểm khi hắn và gã Vương bước lên phòng của Gia Trình, thì căn phòng lại không có ai, trong nhà cũng vắng tanh không một bóng người, chẳng lẽ... đã trốn rồi.
- Anh Khải... khụ khụ... sao phòng hắn hôi dữ vậy... chẳng nhẽ Gia Trình hắn không dọn phòng sao? ..... Aa ... máu.....!!! - Gã Vương đưa tay che lấy mũi, cảm thấy trong đây nghe mùi vô cùng khó chịu, sau gã lại phát hiện trên sàn nhà đầy vũng máu, liền hét toáng lên.
- Chết tiệt! Thằng khốn đó trốn rồi! -Văn Khải tức tối đưa tay nắm thành quyền.
- Anh.. anh Khải.... tại sao... tại sao phòng hắn toàn là máu không vậy? - Gã Vương rùng rợn nắm chặt góc áo Văn Khải nói.
- Là của Tiểu Tinh đấy! Thằng Gia Trình khốn nạn.
- Hả?!! - Gã Vương khiếp đảm nhìn sàn nhà, bấy giờ gã mới tin những lời nói của Văn Khải, hảo đáng sợ đi.
- Tụi bây! Đi! Hắn không có ở đây! - Văn Khải ra lệnh bọn đàn em, rồi tức giận ly khai, như thế nào hắn chỉ mới rời khỏi đây không lâu, quay lại đã không thấy ai rồi. Gia Trình hắn quả thực nhanh tay nhanh chân thật.
Hứa Biên cau mày khó hiểu khi nhìn thấy Văn Khải cùng đồng bọn bước ra ngoài, chẳng nhẽ bên trong không có người.
- Gia Trình hắn không có ở nhà? Hắn đã đi đâu chứ? - Mạch Quai quay sang hỏi Hứa Biên.
Anh im lặng không nói gì, chờ đến khi Văn Khải cùng đồng bọn rời khỏi, anh liền mở cửa xe bước xuống, bước vào nhà của Gia Trình, Mạch Quai cũng ở đằng sau theo sát anh.
- Tiểu Tinh!! Cậu có ở đây không? Có ai ở nhà không? - Mạch Quai lớn tiếng hỏi.
- Hình như không có ai... - Hứa Biên ngắm nghía xung quanh, chỉ thấy căn nhà rộng lớn vắng tanh không một bóng người, cũng không có tiếng trả lời.
- Chúng ta về thôi! - Hứa Biên bất đắc dĩ nói.
Mạch Quai luyến tiếc gật đầu, rồi hai người xoay lưng ly khai.
” Boong” một tiếng, Hứa Biên vội vã quay đầu lại, có tiếng động, chẳng lẽ có người.
Hứa Biên quay sang nghiêm nghị nhìn Mạch Quai, hai người như hiểu ý nhau, liền nhẹ nhàng lần theo thanh âm ban nãy.
Chậm rãi bước lên lầu, Hứa Biên quan sát xung quanh, rõ ràng anh đã nghe thấy tiếng động phát ở trên đây. Rốt cuộc hai người cũng vào phòng Gia Trình, vô cùng kinh hoảng khi nhìn thấy một sàn ướt đẫm máu bên dưới.
Hai người đưa tay che lấy mũi, đi xung quanh căn phòng của Gia Trình.
- Không có ai... vậy tiếng ban nãy là sao? - Mạch Quai cau mày thắc mắc.
- Chắc chúng ta nghe lầm, có khi chỉ là con mèo đạp ngã vật gì đó.. - Hứa Biên tuyệt vọng thở dài, cố gắng nghĩ ra một lý do.
Hai người bất đắc dĩ định ly khai, đột nhiên “cạch cạch” hai tiếng, Hứa Biên nhanh chóng xoay đầu lại, thanh âm phát ra từ cánh cửa đằng trước. Anh chậm rãi tiến đến cánh cửa đó, đưa tay lên ổ khóa định mở ra.
- Này! Các người là ai!! - Bước vào là cô hầu làm việc trong nhà Gia Trình, ban nãy vì có thứ phải đi mua nên cô phải ngoài, không ngờ vừa về đến nhà thì thấy cổng đã mở toang, nghi là có trộm, cô liền chạy thẳng lên phòng Gia Trình.
- A... chúng tôi..... chúng tôi muốn tìm Gia Trình... có phải là nhà của cậu ta không? - Mạch Quai lúng túng hướng cô hỏi.
- Phải! Nhưng ai cho phép các người tự tiện vào đây!! Mau ra ngoài!! - Cô quát lớn, rồi hùng hổ kéo hai người rời khỏi phòng của Gia Trình, đưa tay đóng cửa phòng hắn lại.
” Ngô.... ngô..... Baba..... Tiểu Tinh ở đây.... baba.... cứu Tiểu Tinh.... baba đừng đi mà....... “ Hứa Tinh thống khổ rơi nước mắt, cơ thể không ngừng bị Gia Trình ra sức tàn phá ở đằng sau. “Chát” một tiếng, hắn hung hăng giáng xuống cho y một cái tát.
- To gan! Muốn bị phát hiện lắm sao? Tiện nhân!
Gia Trình tức tối đưa tay nắm lấy tóc y, hung hăng đập mạnh đầu y trên nền đất, rồi mở cửa phòng tắm ra, hùng hổ kéo y bước ra ngoài.
Hứa Tinh nước mắt giàn giụa vô cùng sợ hãi, ban nãy vì cố ý tạo tiếng động cho Hứa Biên nghe thấy, không ngờ lại khiến Gia Trình hắn sinh khí đến như vậy, y cực kì sợ hắn, hắn thật sự vô cùng độc ác, y muốn về nhà, y nhớ Hứa Biên nhiều lắm.
Khi nghe thấy giọng của Hứa Biên, Hứa Tinh đã biết đó là anh, anh rất lo lắng cho y, anh đã tìm y, anh vẫn còn thương y, chẳng qua chỉ vì lý do nào đó nên đã tức giận mà mắng y.
”Ba ba” ba tiếng quất roi vang lên, Hứa Tinh hoảng sợ khóc lớn, cố gắng lấy hết hơi mà nửa nói nửa không van cầu hắn.
- Anh...... đừng..... cầu anh.... - Thật không tài nào có thể thốt trọn vẹn lời cầu xin ấy, Hứa Tinh chỉ còn cách chắp hai tay lại, run rẩy mà van cầu hắn.
Gia Trình đương nhiên một chút cũng không hề quan tâm đến tới lời Hứa Tinh nói, hắn tựa như bị ác quỷ nhập vào mà điên cuồng tra tấn y.
Ném chiếc roi xuống đất, Gia Trình hung hăng nắm chặt cổ tay Hứa Tinh kéo đi. Hắn lấy hai ba bốn sợi thiết liên dày cộm, trói chặt hai cổ chân y, cổ tay, rồi đeo xích vào chiếc cổ mảnh mai của y.
Thiếu niên mơ màng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, nhưng chắc chắn sẽ rất kinh khủng đi. Chốc lát, đột nhiên cơ thể hoàn toàn lơ lửng ở trên không trung, chính là Gia Trình đã treo y lên, hắn dang rộng hai chân y ra hai bên, cổ chân thì bị kéo căng lên cao, lộ ngay tiểu huyệt bị tàn phá đẫm máu trước mắt hắn, hai tay thì cố định ở đằng sau.
Hắn tiến tới siết chặt chiếc cằm của y, trừng lớn mắt hung tợn nói.
- Đừng nghĩ có thể trốn thoát khỏi tôi!! - Rồi hung hăng quất roi lên bụng y, mông y, tay y,....
Hứa Tinh thống khổ muốn thét lớn, bất quá một tiếng cũng không tài nào thốt lên nổi, chỉ liên tục rơi nước mắt mà nhìn nam nhân hung ác kia. Không lâu sau, thiếu niên bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Gia Trình nhếch miệng khinh miệt cười, trong đầu nghĩ ra một ý định độc ác tiếp theo, hắn tiến tới tủ lấy ra một cây nến, châm lửa lên. Hắn chậm rãi bước đến chỗ thiếu niên, tàn nhẫn đổ sáp nến lên vùng hậu huyệt kia.
- A...oaaa........
Hứa Tinh ngay lập tức thanh tỉnh mà thét lên một tiếng thê thảm. Gia Trình đắc ý cười, một lần nữa châm lửa ghé sát tiểu huyệt của y.
Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, yếu ớt lắc đầu, quên mất cả việc giãy dụa mà tùy ý để Gia Trình tàn phá tiểu huyệt bị sưng phù đến kinh người.
- Anh..... cầu....... Tiểu...... Tinh...... đau..... xin..... anh..... - Hứa Tinh cảm thấy bây giờ vô cùng đau khổ đi, chỉ mong Gia Trình hắn hãy nghe lời cầu xin của y mà dừng lại.
Gia Trình dừng tay, hung hăng ném cây nến xuống đất, không kịp báo trước đã đem hung khí to lớn đâm thẳng vào sâu trong thân thể Hứa Tinh, điên cuồng mà trừu sáp.
Hứa Tinh tuyệt vọng rơi nước mắt, chỉ có thể khóc và khóc, rồi bất tỉnh, rồi lại tỉnh lại tiếp tục chịu đựng cơn cực hình kia.
Gia Trình hắn tuyệt không hề tha cho y, cứ như một con thú hoang ăn mồi hoài không no vậy, hết lần này đến lần khác tra tấn thiếu niên gầy yếu.
Cho đến khi cảm giác được Hứa Tinh gần như sắp chết đến nơi, liền ngang nhiên ném y xuống đất, để mặc cho cơ thể suy nhược nằm thoi thóp trên mặt đất, rồi xoay người ly khai.
Cứ thế một ngày, rồi hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, Hứa Biên và Mạch Quai một chút cũng không thể tìm được Hứa Tinh, còn Văn Khải mỗi khi đến nhà Gia Trình thì không thấy bóng dáng ai, bất quá hắn lại không hay rằng, đằng sau cánh cửa phòng tắm là một tiểu hài tử nhỏ gầy đang bị nam nhân to lớn ra sức hành hạ.
===============
- Mạch Quai, chú nghĩ chúng ta nên nhờ đến cảnh sát thôi! - Hứa Biên nghiêm nghị hướng Mạch Quai nói.
- Cháu cũng nghĩ thế! Nhưng mà cả hai chúng ta đều nghĩ Gia Trình liên quan đến việc này, nếu chúng ta báo cảnh sát, liệu họ có tin? - Mạch Quai thở dài nói.
- Trước hết cứ vậy đã, còn về Gia Trình thì hãy để phía cảnh sát giải quyết.
Mạch Quai và Hứa Biên rốt cuộc cũng đưa ra quyết định cuối cùng, đồng thời anh cũng kêu chú Minh tham gia trong việc tìm kiếm.
Mạch Quai cũng nói vụ này cho Hoành Thư và Tiểu Nhàn, hai cô lại nhắng nhít muốn tham gia, ban đầu hắn không đồng ý, bất quá Hoành Thư vô cùng dữ dằn đi, cô quyết đòi tìm Hứa Tinh cho bằng được, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu, chỉ mong có thể sớm tìm được y.
HẾT CHƯƠNG 40