Nhìn thấy Gia Trình hai bên bị cảnh sát kề sát, bàn tay lại bị còng như phạm nhân, không khỏi khiến cho cô hầu hốt hoảng chết khiếp, cô run rẩy gọi điện cho Khuất Minh một lần nữa.
- Ông chủ..... cậu chủ.... bị cảnh sát bắt rồi...
- Sao? Cô không đùa tôi đấy chứ!! - Khuất Minh sửng sốt hỏi cô.
- Dạ không ạ.!!!! - Cô sợ hãi nói.
- Thằng khốn mất dạy này lại gây chuyện gì nữa vậy? Hảo, tôi lập tức về đó ngay!! - Ông tức tối tắt máy, thật không ngờ ông vừa ra khỏi Đài Loan chưa được một tháng, ở nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, mà tất thảy đều là do đứa con hư đốn kia của ông, Khuất Gia Trình.
- Giúp tôi thuê một luật sự giỏi ở Đài Loan ngay lập tức!! - Khuất Minh gọi điện cho thư ký của mình, rồi báo lại sự việc này cho vợ, bà khi nghe ông nói thì lập tức shock đến ngất xỉu, nhưng ngay sau đó cũng đờ đẫn theo Khuất Minh trở về Đài Loan.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng ông đã nhanh chóng bay về nước, Khuất Minh chạy về nhà hỏi cô hầu về sự tình, sau đó hai người liền lái xe đến đồn cảnh sát.
Khi bước vào phòng giam, Phương Nhị hốt hoảng khi thấy con trai của mình ở trong đó, bà bước đến nước mắt giàn giụa nói.
- Gia Trình, con đã làm gì mà lại vào đây thế này? Ôi con trai của tôi!!
- Thằng mất dạy, mày rốt cuộc đã gây ra chuyện gì? Giết người, cướp của, hay đánh nhau? Nói đi!! - Trái ngược với sự đau lòng của Phương Nhị, Khuất Minh lại vô cùng tức giận, hướng bên trong phòng giam mà quát lớn.
Nam nhân ngồi bất động trong góc tối, ánh mắt băng lãnh một chút cũng không hề để ý đến hai người.
- Thằng mất dạy, mau trả lời đi!! - Ông phẫn nộ chửi lớn.
- Con à, con hãy nói gì đi!! Hãy nói với mẹ con không làm gì sai, xin con!! - Phương Nhị nức nở cầu xin hắn.
Gia Trình một lần nữa im bặt, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi tiếp tục thờ thẫn hướng song sắt không nói lời nào.
Mãi không thấy Gia Trình mở miệng, Khuất Minh tức tối không muốn nhiều lời, liền hùng hổ rời đi, đồng thời cũng nắm lấy cổ tay Phương Nhị kéo đi.
- Đi thôi!
- Không! Con tôi đang ở trong ngục giam, tôi không muốn bỏ mặc nó. Gia Trình!! Con làm ơn hãy nói cho mẹ, con đã không làm gì sai đi mà!! - Phương Nhị không ngừng rơi nước mắt, bà không tin con trai của mình làm những việc xấu mà phải tạm giam như lúc này.
Khuất Minh một lần nữa nhìn Gia Trình, vẫn thấy hắn ngồi bất động. Mất hết kiên nhẫn, ông một phen kéo Phương Nhị rời khỏi.
===============
- Mau cầm máu cho bệnh nhân!! Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều! Kiểm tra mạch, mau lên!! - Trong căn phòng tối với bao nhiêu thiết bị, các bác sĩ vẻ mặt lo lắng khẩn trương trước tình cảnh một thiếu niên suy yếu trên giường, thiếu niên kia gương mặt trắng bệch không một giọt máu, đôi môi lúc tím lúc xanh mà khiến người khác hoảng sợ, đôi mắt vẫn cứ đờ đẫn nhìn về phía trước chẳng khác gì người chết vậy.
Trong khi đó, bên ngoài căn phòng đó lại là bao nhiêu gương mặt lo lắng, sốt ruột, kẻ đi qua người đi lại. Nhưng cùng thời điểm đó ở một nơi khác, một nam nhân trong lòng cũng xôn xao không ít, tất cả mọi người ai cũng chỉ mong thiếu niên kia tai qua nạn khỏi, chỉ mong như vậy thôi đã đủ lắm rồi.
Sau hơn 5 tiếng đồng hồ, căn phòng rốt cuộc cũng tắt ngụm đèn, vị bác sĩ chậm rãi bước ra ngoài, hai tay run rẩy tháo khẩu trang xuống.
- Bác sĩ! Con tôi sao rồi? - Hứa Biên khẩn trương chạy tới hỏi ông.
- Tôi.......
- Bác sĩ! Tiểu Tinh cậu ấy không sao phải không?!! - Mạch Quai cực kì sốt ruột, gương mặt hắn từ khi nào đã thấm đầy mồ hôi nhễ nhại.
- Chúng tôi rất tiếc..... cháu bé đã không qua khỏi!! Xin lỗi gia đình... - Thanh âm của ông run rẩy nói.
Lúc bấy giờ không khí xung quanh liền trở nên im bặt, Hứa Biên đột nhiên quỳ gối trên nền đất, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, anh khóc lớn.
- Aaaaa..... Tiểu Tinh.... Tiểu Tinh........
- Không được!! Ông nói dối!! Tiểu Tinh không thể chết được!! Ông nói dối!! - Mạch Quai kích động thét lớn, hắn tiến tới túm lấy cổ áo bác sĩ, điên cuồng khóc thét, hắn không tin, hắn sẽ không tin.... tất cả đều là dối trá....
Hoành Thư và Tiểu Nhàn chạy tới ngăn cản hắn, nhưng gương mặt đã sớm ướt đẫm lệ rồi.
Văn Khải từ nãy đến giờ đứng bất động không nói gì, hắn chỉ là hết sức ngạc nhiên, thật sự không thể tin vào tai mình nữa, thiếu niên kia.... đã từ giã cõi đời này rồi sao... haha.... như vậy chẳng khác gì ai giết hắn luôn đi cho xong.
- Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy hả? Tôi không tin!! Ông mau quay lại cứu em ấy cho tôi!! Mau lên!! ...Mau lên!! - Văn Khải đùng đùng tiến tới hung tợn đối bác sĩ quát, khóe mắt không hiểu sao lại nổi tầng nước mỏng.
- Tôi thực sự rất tiếc.. cháu bé đã qua đời. Vì đã mất máu quá nhiều.... thực xin lỗi.... người nhà hãy chuẩn bị hậu sự cho cháu...... tôi xin phép... - Ông đau lòng ly khai.
Mọi người đổ ạt vào căn phòng kia, chỉ thấy thân ảnh của một thiếu niên đang an tĩnh nhắm mắt, đôi môi, gương mặt đều trắng toát.
Hứa Biên chập chững tiến tới cạnh giường, quỳ bệt hai gối xuống, bàn tay run cầm cập chạm lên gương mặt kia, thanh âm nghẹn ngào nói.
- Tiểu Tinh.... con dậy đi.... baba đây.... là baba đây..... con đừng dọa baba.... Tiểu Tinh.....
- Tiểu Tinh.... cậu mau tỉnh lại đi... mình van xin cậu đó..... làm ơn..... - Mạch Quai thống khổ khóc lớn.
Hoành Thư và Tiểu Nhàn như không dám tin vào mắt mình, chỉ có thể ôm nhau khóc.
- Tiểu Tinh..... baba xin con..... con hãy tỉnh lại đi mà...... baba xin lỗi.... baba xin lỗi con..... baba sẽ không lớn tiếng với con, không chửi mắng con nữa....van cầu con.... hãy tỉnh lại.... - Hứa Biên liên tục lay tỉnh thiếu niên, nhưng đáp lại cho anh chỉ là sự im lặng, cơ thể y đã sớm lạnh băng từ lúc nào, y đã ra đi mãi mãi.
Tối hôm đó, mọi người ai cũng thờ thẫn trước di ảnh của thiếu niên, vẫn gương mặt ấy, nụ cười trong sáng thuần khiết ấy, vẫn là cái tên Hứa Tinh, thế nhưng y đã không còn trên đời này nữa, thực sự đã không còn nữa rồi.
- Chúng tôi rất tiếc, cháu bé còn quá nhỏ, đã ra đi sớm như vậy. Thực xin lỗi cho anh. - Một người đồng nghiệp của Hứa Biên nức nở chia buồn cùng anh.
Hứa Biên chỉ cười khổ, khóc quá nhiều bây giờ chỉ có thể cạn nước mắt, đây là lỗi của anh, là do anh.... thiếu niên kia mới chết một cách cay đắng như vậy... nếu như ngày đó không để y đến trường một mình... thì ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
- Baba.... Tiểu Tinh xin lỗi.... Tiểu Tinh sẽ không như vậy nữa....
- Baba.... van cầu baba đừng chán ghét Tiểu Tinh.....
Trong đầu Hứa Biên luôn ẩn hiện những câu nói kia của thiếu niên, không nhịn được đau đớn, anh liền bật khóc.
- Tiểu Tinh.... baba xin lỗi con.... Tiểu Tinh.... xin lỗi con....
Mạch Quai như người không hồn mà chăm chăm vuốt ve di ảnh của Hứa Tinh, nước mắt không ngừng mà rơi xuống trên gương mặt hắn.
- Tiểu Tinh... mình nhớ cậu lắm.... cậu đang làm gì vậy? Cậu có đang vui không? Cậu có biết mọi người rất nhớ cậu không?... Tiểu Tinh..... - Hắn đưa tay ôm lấy ngực, cúi đầu mà khóc thành tiếng, thiếu niên kia rốt cuộc cũng ra đi vĩnh viễn, y không còn tồn tại nữa, hắn phải làm sao đây.
Văn Khải không thể tiếp tục chứng kiến tình cảnh bi thương trước mắt, đành lặng lẽ rời khỏi. Thiếu niên kia rốt cuộc cũng ra đi mãi mãi, y còn quá nhỏ để chết một cách thương tâm như vậy. Tất thảy đều là lỗi của hắn, nếu như ngày đó không vì trả thù Gia Trình thì y sẽ không chết. Chốc lát, hắn nhớ ra điều gì, liền hung tợn trừng mắt nhìn về phía trước.
- Không, tất cả đều do thằng khốn Khuất Gia Trình!!
Văn Khải một mạch trèo lên xe chạy đến đồn cảnh sát, đến nơi, hắn hùng hổ bước đến phòng giam của Gia Trình, một phen phá nát cửa sắt mà xông vào, hung hăng túm lấy cổ áo Gia Trình giáng xuống một nắm đấm.
- Thằng khốn nạn!! Mày hại Tiểu Tinh ra nông nỗi này, bây giờ em ấy chết rồi!! Mày vừa lòng chưa hả? Mày có vui không thằng mất dạy!!
- Mày.... mày nói gì? Tiểu Tinh... chết rồi... - Gia Trình kinh ngạc trợn lớn mắt, như không thể tin vào tai mình.
- Phải đó!! Em ấy chết rồi, đã không còn tồn tại trên đời này nữa!! Tất cả là do mày!! Mày chết đi thằng khốn.... Chết đi..... - Văn Khải như điên mà siết chặt cổ Gia Trình. Chốc lát, Hứa Biên đột nhiên xuất hiện, sau đó lại là gương mặt đẫm máu của thiếu niên kia.
- Gia Trình!! Cậu là đồ ác quỷ!! Tại sao cậu lại giết con tôi!! Mau trả Tiểu Tinh lại cho tôi!!
- Anh Trình.... vĩnh biệt anh.....
.........................
- Tiểu Tinh..... Tiểu Tinh!! ....
Gia Trình đột nhiên mở lớn mắt bừng tỉnh, hắn vội vã ngồi phắt dậy, chậm rãi nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng giam tối tăm ấy.
Hắn cư nhiên trong cơn ác mộng mà trán đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào không hay. Đưa tay ôm lấy mặt kịch liệt thở dốc, một lát, sực nhớ ra điều gì, Gia Trình run rẩy mở miệng.
- Tiểu Tinh......
Chiếc đèn đỏ chói rốt cuộc cũng tắt, mọi người liền sốt ruột đứng dậy, tiến tới bác sĩ mà khẩn trương hỏi sự tình .
- Bác sĩ.... Con tôi....
- Cháu bé đã qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại đã không sao.. - Ông gượng cười hướng Hứa Biên nói.
Nghe đến đây, mọi người không khỏi thở phào một tiếng, Hứa Biên như không thể diễn tả niềm vui mừng trong lòng, liền kịch liệt cúi đầu cảm ơn ông.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm....
- Không có gì. Nhưng có một rắc rối nhỏ.
- Rắc rối gì ạ? - Mạch Quai sốt ruột hỏi.
- Cháu bé gặp khó khăn trong quá trình hô hấp, theo như chúng tôi đoán, có lẽ thời gian cháu tỉnh lại.. cũng khá lâu. - Ông thở dài nói.
- Vậy.. có ảnh hưởng gì đến tính mạng của con trai tôi không bác sĩ? - Hứa Biên lo lắng hỏi.
- Anh yên tâm. Cháu chẳng qua là hôn mê lâu mà thôi.
- Vậy thì tốt quá. Cảm ơn bác sĩ. - Hứa Biên một lần nữa cúi đầu cảm tạ ông.
- Không có gì. Anh có thể vào thăm cháu. Tôi xin phép. - Vị bác sĩ cười nhẹ rồi xoay người ly khai.
Hứa Biên khẩn trương bước vào căn phòng kia, chỉ thấy trước mắt là thân ảnh gầy gò quen thuộc đang nằm bất động trên giường. Anh chậm rãi tiến tới ngồi cạnh giường, nắm lấy đôi tay nhỏ gầy của y, rồi ôn nhu vuốt ve mái tóc y, thanh âm nghẹn ngào nói.
- Tạ ơn ông trời... Tiểu Tinh, con đã không sao... baba rất nhớ con... nhanh chóng tỉnh lại nha con...
- Phải đó, Tiểu Tinh.. mọi người ở đây ai cũng lo lắng và quan tâm cậu... cậu phải mau tỉnh lại, như vậy mọi người mới yên tâm... có được không? - Mạch Quai mừng rỡ đến rơm rớm nước mắt, đối thiếu niên kia nói.
Hứa Tinh y rốt cuộc cũng tai qua nạn khỏi, điều này không khỏi khiến cho Văn Khải nhẹ nhõm vô cùng.
- Nhanh tỉnh lại nha nhóc. - Hắn bất giác gượng cười yếu ớt, rồi lặng lẽ xoay người ly khai.
Ngày hôm sau, Hứa Biên, Mạch Quai và những người khác đều tập trung đông đủ ở phiên tòa, còn về phần Hứa Tinh, thiếu niên bên cạnh đã có Hoành Thư, Tiểu Nhàn và vú Ninh vừa mới trở về chăm sóc, bọn họ đều mong vụ kiện lần này Hứa Biên sẽ thắng.
- Bị cáo Khuất Gia Trình. Theo như sự chứng kiến của phụ thân nạn nhân Hứa Tinh và bạn bè của cháu, đều thấy cậu tự tay hành hạ, đánh đập, dùng vũ lực cường bạo, thậm chí có người nói rằng cậu có hành vi cưỡng hiếp nạn nhân đến mất máu nhập viện, cho nên luật sư A tôi đây khẳng định Khuất Gia Trình, cậu đã vi phạm tất cả điều luật do Pháp luật đề ra, cậu không nên tạm giam một cách đơn giản như vậy.
- Phản đối!! Thưa quý tòa, luật sư B tôi xin được phép nói. Thực ra vốn dĩ Khuất Gia Trình đối với người khác có mâu thuẫn riêng, cho nên có thể vì mâu thuẫn ấy mà anh Hứa Biên đây, và cậu Mạch Quai bạn của nạn nhân đã vu khống cho cậu ta. Thưa anh Hứa Biên, anh làm ơn hãy trả lời cho tôi, anh có thực sự tận mắt nhìn thấy cậu Khuất Gia Trình sử dụng hành động bạo lực với con trai anh không?
- Tôi... không thấy. - Hứa Biên cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, giữ bình tĩnh mà trả lời.
- Đây chính là mấu chốt. Chính xác là anh đã không tận mắt nhìn thấy. Luật sư A cần phải nêu đúng sự thật hơn a. Thưa quý tòa, tôi xin hết!
Khuất Minh và Phương Nhị ngồi bên dưới cực kì yên tâm phần nào, cũng nhờ ông thuê một luật sư giỏi, nếu không đứa con trai hư đốn của ông sẽ không xong rồi.
- Hảo, luật sư A tôi đây có thể mắc phải sai lầm nhỏ nhặt. Nhưng.... rõ ràng cảnh sát và mọi người ai cũng có mặt ở đó, đã nhìn thấy cháu Hứa Tinh xung quanh nằm trên vũng máu và đã hôn mê. Vốn dĩ căn phòng chỉ có mỗi bị cáo Khuất Gia Trình và nạn nhân, đây không phải là những gì cậu ta đã gây nên sao?
- Thưa quý tòa, luật sư A đây thực sự chỉ có mỗi chuyện nói,những lời nói của ông hết sức vô lý. Khi đó mọi người đã xông vào, nhưng rõ ràng lúc ấy Khuất Gia Trình không làm gì cả, cậu ta là đang ôm lấy nạn nhân, không hề có hành vi ngược đãi, nếu như ông nói rằng những vết thương trên người nạn nhân chính là bằng chứng cụ thể, bất quá nếu như nạn nhân cố tình tự mình gây nên, nhằm đổ lỗi cho cậu ta.
- Khốn nạn!! Ông đừng ở đó ăn nói hồ đồ! Con trai tôi sẽ không hề tự làm vậy với mình, các người làm luật sư kiểu gì vậy hả? - Hứa Biên cực kì phẫn nộ trước lời phán xét bên luật sư B, liền đùng đùng đứng phắt dậy chỉ thẳng vào luật sư B quát lớn.
- Hứa Biên, người nhà nạn nhân, đây là phiên tòa, xin hãy giữ phép tắc!!
- Luật sư A, ông có lời biện giải hay bằng chứng nào nữa không?
Phiên tòa lúc này im phăng phắt, thực sự thì luật sư B kia ăn nói rất giỏi, ông ta làm vậy mục đích cũng chỉ vì danh dự của mình. Nhân lúc Hứa Biên và Mạch Quai lo lắng không biết phải làm sao. Đột nhiên “bính” một tiếng, một nam nhân diện đồ bác sĩ nghiêm trang bước vào.
- Tôi chính là bằng chứng. - Nam nhân kia chính là bác sĩ Đan ngày đó đã đến chữa bệnh cho Hứa Tinh. Sự xuất hiện này của cậu khiến cho vợ chồng Khuất Minh vô cùng sửng sốt, cậu rõ ràng đã từng khám bệnh cho ông, hôm nay tại sao lại xuất hiện ở đây được chứ.
- Thưa quý tòa và tất cả mọi người ở đây, tôi là Đan, bác sĩ đã từng đến nhà bị cáo Khuất Gia Trình để chữa vết thương cho nạn nhân. Ngày đó khi tôi đến, trên người em ấy đã xuất hiện vết thương như đánh đập. Và trong thời gian đó, chính bị cáo Khuất Gia Trình đã ngang nhiên dùng vũ lực với nạn nhân trước mặt tôi, và đã đuổi tôi đi ngay sau đó. Nếu như mọi người nghĩ tôi giả danh và đặt chuyện, có thể kiểm tra điện thoại của tôi, ngày đó đã có số của bị cáo gọi đến, và đơn kê thuốc mà tôi đã chữa cho nạn nhân.
Nghe đến đây Hứa Biên và Mạch Quai không khỏi vui mừng, mặc dù không biết cậu là ai, bất quá anh cực kì biết ơn cậu.
- Đã có người làm bằng chứng, luật sư B, ông còn muốn nói gì thêm không?
- Hết sức vô lý. Hảo, nếu như đã vậy, tôi sẽ đưa mọi người xem.
” Bịch” một tiếng, ông liền lấy ra một tập bức ảnh được người ta chụp lại, rồi đưa trước mắt mọi người tuyên bố.
- Đây chính là những bức ảnh mà nạn nhân cùng với bị cáo thân mật cùng nhau. Qua đó chúng ta có thể thấy được, hai người bọn họ đã nảy sinh tình cảm đồng tính luyến ái. Và đương nhiên chuyện bị cáo dùng vũ lực cường bạo nạn nhân là điều hết sức viễn vông.
Hứa Biên một phen tiến tới giành lấy những tấm ảnh, anh kinh ngạc mở lớn mắt trước những bức hình này. Chuyện này là sao? Không thể nào.... Tại sao thiếu niên kia và Gia Trình hắn lại .... ôm nhau, lại còn khiêu vũ cùng nhau, và... hôn nhau nữa.... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
HẾT CHƯƠNG 42