[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 51: Chương 51




Hứa Tinh mãi đang ngây ngốc nhìn Gia Trình, hắn nói sẽ dạy y bơi sao, liệu như vậy có được không a.

Gia Trình chỉ nhếch miệng cười tà, rồi ôm y đến giữa tàu, chậm rãi ngã người y ra phía trước.

- Thả lỏng người ra, di chuyển chân cùng tay.

- Anh Trình.. như vậy sẽ không sao chứ.. Tiểu Tinh... - Hứa Tinh thanh âm lúng túng hỏi Gia Trình.

- Sao vậy? Sợ? - Hắn cau mày.

Thiếu niên không nói gì, chỉ rụt rè chậm rãi gật đầu.

- Sẽ không sao. Anh sẽ đỡ em. - Gia Trình ôn nhu nói.

- Ân.. - Hứa Tinh bất đắc dĩ liền ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, hai tay hai chân duỗi thẳng trên mặt đất, động tác chậm như rùa mà di chuyển lên xuống.

Gia Trình đương nhiên nhìn thấy bộ dạng kia của thiếu niên không khỏi bật cười, đây mà gọi là bơi sao, tiểu hài tử kia thật đáng yêu nga.

- Ngốc quá, ai làm như em chứ. Động tác phải vừa nhanh vừa dùng sức, hiểu không?

- A.. Vậy sao... - Hứa Tinh tròn xoe mắt nhìn Gia Trình, rồi gật đầu hiểu ý, nghe theo lời hắn mà động tác ngay lập tức liền nhanh hơn chút đỉnh.

Gia Trình đắc ý cười tà, hai tay vẫn giữ nguyên dưới ngực Hứa Tinh để y tập luyện.

Bất quá hai người lại không hay rằng bao nhiêu ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào họ, trong đó đương nhiên có Lam Dĩ.

- Này, tôi chưa bao giờ thấy Gia Trình lại ôn nhu đến thế a.

- Phải rồi, ban nãy trước khi dùng bữa cậu không nghe hắn ta đã công khai yêu cậu nhóc kia sao?

- Sao? Gia Trình là đồng tính luyến ái? Không thể nào?

- Các cô có chịu câm miệng không? - Lam Dĩ không phải không nghe được cuộc nói chuyện của các nữ sinh kia, ngay lập tức liền tức giận mà hướng họ mắng lớn, rồi quay sang trừng mắt nhìn Gia Trình và Hứa Tinh, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền.

- Khốn nạn, chưa bao giờ mình lại bị ăn bơ đến như vậy. Tất cả đều do tên nhóc con đáng ghét kia. Tao nhất định phải cho mày một bài học mới được.

- Mệt chưa? - Sau một hồi lâu để cho Hứa Tinh tập luyện chân tay, Gia Trình liền mở miệng quan tâm hỏi y.

- Dạ.. Một chút... - Hứa Tinh nhíu tít mắt cười trả lời, không khỏi làm cho Gia Trình chỉ muốn xông đến “ăn” y ngay lập tức mà thôi.

- Hảo, anh sẽ bỏ tay ra, em phải tự thân vận động đấy.

- Sao ạ? - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Gia Trình, bất quá chưa đầy một giây toàn bộ cơ thể y đã hoàn toàn nổi trên mặt nước. Thiếu niên liền phấn khích mà cười tươi rói, cảm giác như lần đầu trải nghiệm vậy.

- Anh.. anh Trình... Tiểu Tinh nổi lên được rồi. - Hứa Tinh vừa đưa hai tay hai chân đạp mạnh vừa hớn hở đối Gia Trình nói.

- Ừ.. Giỏi lắm. Bất quá hai tay hai chân cần dùng lực nhiều hơn nữa, như vậy Tiểu Tinh mới có thể bơi ra xa, hiểu không? - Gia Trình ôn nhu đưa tay xoa lấy đầu thiếu niên rồi mở miệng căn dặn.

Hứa Tinh liền gật đầu hiểu ý, ngay lập tức dùng sức mà đạp mạnh, y cứ thế mà bơi thẳng tiến về phía trước. Gia Trình cũng cúi người bơi đến chỗ Hứa Tinh, cười âm hiểm.

- Tiểu Tinh đua với anh không?

- A...?

Gia Trình bất giác cong khóe miệng, chưa nói hai lời liền thụt người xuống dòng nước, nhanh như cắt mà tiến thẳng về phía trước.

Hứa Tinh không biết Gia Trình là nói thật, cũng liền đó mà dùng hết sức lực bơi đua cùng hắn. Bất quá kết quả đương nhiên là theo không kịp hắn rồi.

- Anh Trình.. bơi giỏi như vậy. Tiểu Tinh sao mà theo kịp chứ? - Hứa Tinh vẻ mặt ủy khuất nói.

Gia Trình chỉ ôn nhu cười, đưa tay xoa lấy đầu thiếu niên, rồi đột nhiên ôm chầm lấy y.

- Tiểu Tinh.. - Thanh âm của hắn có chút thở dốc.

- Ân? - Hứa Tinh khó hiểu mà tròn xoe mắt.

Buông thiếu niên ra, Gia Trình nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của y, rồi đưa tay vén mái tóc ướt sủng của y sang một bên.

- Anh yêu em.

Hứa Tinh gương mặt lập tức ửng đỏ, cúi đầu ngượng ngùng đối hắn nói.

- Tiểu Tinh.. cũng vậy.

- Tiểu Tinh.. anh muốn em. - Gia Trình cười nhẹ, rồi vuốt ve gương mặt Hứa Tinh một hồi lâu.

Sau đó hắn dần tiến sát thiếu niên kia, chậm rãi hôn lên môi y, đầu lưỡi tinh tế từng tất từng tất đi vào khoang miệng của y, tham lam mút vào đầu lưỡi phấn nôn.

Hứa Tinh cũng không hề phản kháng, ngược lại lại đưa hai tay vòng qua cổ Gia Trình, thuận theo hắn mà kịch liệt dây dưa đầu lưỡi.

- A... - Chốc lát, thiếu niên đột nhiên rên một tiếng. Gia Trình liền rời khỏi đôi môi y, hỏi.

- Sao vậy?

- Chân.... Tiểu Tinh bị rút chân rồi thì phải.. A... - Hứa Tinh lò mò hai tay xuống dưới cầm lấy bàn chân mình, bất quá đột nhiên cả cơ thể đều tuột ngủm xuống dòng nước, không tự chủ được mà yếu ớt giãy dụa.

Gia Trình ngay lập tức cúi người kéo Hứa Tinh lên, bế y ra khỏi mặt nước rồi bước lên thuyền.

- Ngô.... - Sau một hồi bất tỉnh vì ngạt nước, Hứa Tinh rốt cuộc cũng tỉnh dậy, liền mở mắt ra nhìn bốn phía, cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc đi, kia chẳng phải là phòng của Gia Trình sao.

Bất quá không hiểu sao cơ thể có chút lành lạnh, thiếu niên liền cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên người mình một chút cũng không có mảnh vải che thân, lại còn có hai bàn tay to lớn đang đặt trước ngực y.

- Tỉnh? - Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai.

Hứa Tinh chậm rãi xoay người lại, trước mắt đương nhiên là gương mặt anh tuấn của Gia Trình đang chăm chú nhìn y.

- Anh Trình...

- Chân còn đau không? - Hắn hỏi.

- A... dạ đỡ hơn nhiều rồi, Tiểu Tinh cảm ơn anh. - Hứa Tinh vội vã cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Gia Trình đưa tay nâng cằm Hứa Tinh lên, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên, động tác cứ thế mà càng ngày càng mãnh liệt, điên cuồng tham lam mút lấy chiếc môi mỏng manh của y.

Chốc lát, hắn ngẩng người dậy, đặt y nằm dưới thân, hung hăng cúi xuống hôn lên chiếc cổ mảnh mai của y, hai tay mò mẫm xuống phía dưới cơ thể y, một bên thì xoa nắn đầu vú của thiếu niên, một bên thì vuốt ve phân thân non nớt của y chơi đùa không rời.

- A.. ân.... Anh.. Trình... - Hứa Tinh bị bàn tay to lớn của Gia Trình vừa vuốt ve hai bên đầu nhũ của mình vừa xoa nắn hạ thân nhỏ bé kia, không nhịn được liền rên một tiếng, hai tay tự động vòng qua cổ hắn.

- Tiểu Tinh... - Gia Trình kịch liệt thở dốc, mồ hôi sớm ướt đẫm gương mặt hắn từ lúc nào.

Hắn một phen lật ngửa thiếu niên lại, nâng hai cánh mông trơn mịn của y lên, hai tay tách rộng bờ mông của y, rồi cúi xuống đưa đầu lưỡi liếm lên động huyệt nhỏ bé.

- Anh Trình... đừng... chỗ đó... A... - Hứa Tinh đưa bàn tay ra phía sau muốn đẩy đầu Gia Trình ra khỏi nơi kín đáo kia, bất quá lại bị hắn nhanh tay cầm lấy, đan chặt bàn tay hắn vào tay y.

Hắn hết đưa lưỡi liếm, rồi điên cuồng mút lấy tiểu huyệt của y, tay trái lại không ngừng xoa bóp chiếc mông nhỏ nhắn của y.

Rời khỏi hậu huyệt, Gia Trình lại di chuyển đến bờ mông của Hứa Tinh, từng tất từng tất mút lấy từng da thịt mềm mịn.

- Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... - Gia Trình đem Hứa Tinh lật lại, điên cuồng hôn lên môi y, ngón tay bên dưới sẵn tiện đi vào bên trong tiểu huyệt non nớt, không ngừng càn quấy.

- A.... Anh Trình... nhẹ một chút. - Hứa Tinh cảm giác được phía dưới đột nhiên có vật thể đi vào, có chút đau mà nhỏ giọng cầu xin Gia Trình.

- Hảo.

Gia Trình khẽ nhếch miệng cười, bắt đầu đưa côn thịt to lớn của mình xâm nhập vào bên trong của Hứa Tinh.

- Aa...... - Thiếu niên đau đớn liền kêu khóc một tiếng, cảm giác phía sau như bị xé rách vậy, bàn tay khẽ nắm chặt ra trải giường đến trắng bệch.

- Đau? - Gia Trình đưa tay lau nước mắt trên gương mặt y, lo lắng hỏi.

- Ân... Tiểu Tinh không sao... - Hứa Tinh cười nhẹ một cái, rồi ngẩng đầu hôn lên má Gia Trình, không muốn hắn vì lo lắng cho mình mà không giải quyết được dục vọng.

Gia Trình đành thở dài trong lòng, bất quá nhìn bộ dạng câu dẫn kia của thiếu niên không khỏi khiến hắn điên đến phát cuồng, liền nâng hai đôi chân thon gầy của y lên, lấy tay nâng phân thân thô lớn của mình nhét sâu vào cửa huyệt hé mở, bắt đầu đong đưa thắt lưng từng chút từng chút chen chúc đi vào.

Hắn ở phía trên người y mà dùng sức đưa đẩy, côn thịt to và dài hung hăng đánh vào trong khe huyệt, đương nhiên với thân hình to cao vạm vỡ của hắn sẽ dùng lực mạnh đến khôn cực, mỗi một lần lại một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất bên trong thiếu niên.

- Anh Trình... chậm... chậm thôi... Tiểu Tinh... đau.... - Hứa Tinh biết là Gia Trình thất lời, rõ ràng ban nãy đã kêu sẽ nhẹ nhàng, vậy mà mới vào đã mãnh liệt như vậy, thực sự quá đáng đi.

- Tiểu Tinh.. anh xin lỗi... anh thực sự rất muốn em... - Gia Trình một bên động tác vừa di chuyển ra vào, một bên vừa thở hồng hộc nhìn Hứa Tinh, vầng trán cư nhiên toát đầy mồ hôi trong cơn khoái cảm.

- Anh Trình.... a... a.... đừng mà... làm ơn... - Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, bất quá không hiểu sao bên dưới đôi lúc vừa cảm thấy đau vừa có chút thoải mái, không chừng đã bị Gia Trình đâm trúng điểm G rồi chăng.

- Tiểu Tinh... em cương lên rồi. - Phát hiện phía dưới phân thân non nớt kia đã ngẩng đầu từ khi nào, Gia Trình liền khoái chí mà hơi thở dồn dập vang bên tai Hứa Tinh.

- Đau... đau quá... anh Trình... - Hứa Tinh không biết phải giải quyết cơn trướng đau từ hạ thân nhỏ bé như thế nào, chỉ cảm giác nó vô cùng khó chịu, cũng cực kì đau đớn đi.

Gia Trình nhếch miệng cười tà, bàn tay to lớn chậm rãi hạ xuống phía dưới, thuần thục mà nhẹ nhàng an ủi giùm Hứa Tinh.

- Sao rồi? Thoải mái chưa?

- A... Ân... - Thiếu niên ngây người nhìn hắn, thì ra không cần dùng miệng vẫn có thể tạo bớt cảm giác đau đớn như vậy a.

Gia Trình đắc ý gật đầu, vừa đưa tay an ủi dương vật nhỏ bé của Hứa Tinh vừa mạnh mẽ di chuyển thắt lưng mà đem dã vật cắm sâu vào hậu huyệt.

- A... ngô.... Anh Trình... chậm... - Một lượng dịch trong vắt lẫn huyết của Hứa Tinh theo côn thịt to lớn trừu sáp mà chảy ra khỏi khe huyệt, Gia Trình liền đưa hai ba ngón tay chùi lấy, cố ý trước mặt thiếu niên kề sát môi mình liếm liếm mút mút.

- Thử không? - Hắn cúi đầu ghé sát tai Hứa Tinh nói.

- A? - Hứa Tinh khó hiểu nhìn hắn, thử gì cơ, không nhẽ là cái đó a.

- Muốn thử tư vị của Tiểu Tinh không? - Gia Trình đưa ngón tay đầy dịch của thiếu niên kề trước môi y.

- Kia... có thể ăn sao? - Thiếu niên tròn xoe mắt mà do dự nhìn hắn.

Gia Trình nghe đến đây thì không khỏi bật cười, tiểu hài tử này hảo ngây thơ đi, sao lại đi hỏi câu hỏi như thế chứ a.

- Ngốc quá. - Hắn đưa tay cốc nhẹ đầu y một cái, rồi đưa toàn bộ dịch trên tay liếm trọn, sau đó cúi xuống hôn lên môi của y, truyền hết toàn bộ dịch còn lưu lại trên lưỡi mình sang khoang miệng thiếu niên.

- Thế nào? - Hắn hỏi.

- Khụ... khụ... Ân... hảo đắng... - Hứa Tinh khẽ ho khan vài tiếng, lúng túng trả lời Gia Trình.

Hắn liền lắc đầu bó tay với y, ôn nhu xoa đầu y một cái, rồi tiếp tục động tác vừa rồi, nâng cao hai mông của y lên, thắt lưng càng thúc đẩy nhanh hơn, điên cuồng va chạm động huyệt của thiếu niên.

- A.... a..... Anh Trình... anh Trình... - Hứa Tinh không nhịn được đau đớn liền rên một tiếng, hai chân bất giác vòng qua thắt lưng Gia Trình siết chặt, nhắm nghiền hai mắt mà chịu đựng cơn đau từ phía sau.

- Tiểu Tinh... Anh yêu em... anh yêu em.. - Gia Trình bị cơn dục vọng đè nén đến đánh mất cả lý trí, hơi thở cứ thế dồn dập phả vào gương mặt Hứa Tinh, khiến cho động tác cũng tăng nhanh tốc độ, phía dưới cứ va chạm ngày một kịch liệt, như thể muốn chiếm trọn thiếu niên nhỏ gầy bên dưới này vậy.

- Ân... đừng mà... làm ơn .. chậm một chút... cầu anh.. a... a... - Hứa Tinh run rẩy đưa tay nắm chặt bả vai Gia Trình, đôi mắt ngấn lệ vừa thống khổ vừa say mê nhìn hắn mà cầu xin.

- Tiểu Tinh.. nhanh.. hôn anh... hôn anh.. - Gia Trình cư nhiên không hề nghe đến lời van xin của Hứa Tinh, lại còn mở miệng ra lệnh cho y, không ngừng hô hấp làm thiếu niên do dự.

Hứa Tinh bất đắc dĩ đành nghe lời, cố gắng chống hai tay ngẩng người dậy, rồi vòng tay qua cổ Gia Trình nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, chiếc lưỡi nhỏ bé linh hoạt từng tất từng tất cuốn quít đầu lưỡi của Gia Trình.

Gia Trình một phen ôm Hứa Tinh ngửa dậy, đặt y ngồi trên đùi mình, cái mông trắng mịn của thiếu niên không hề trở ngại bị côn thịt đụng chạm lấy, dã vật khủng bố điên cuồng ra ra vào vào trong mật huyệt.

- A... Anh Trình... van cầu anh.. nhẹ thôi.. làm ơn... - Hứa Tinh rốt cuộc không thể chịu đựng được dã vật khủng bố của Gia Trình, nước mắt đầm đìa trước mặt hắn mà cầu xin.

- Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... anh sắp điên lên mất. - Gia Trình tâm lúc này không còn ổn định được nữa, cứ như bị gương mặt xinh đẹp kia hút hồn vậy, hắn thực sự yêu y đến chết thôi, hắn rất yêu y, hắn muốn y thuộc về hắn, hắn điên thật rồi, động tác lên xuống cứ thế mà đâm mạnh càng thêm mãnh liệt, thân thể hai người không ngừng va chạm vang lên những tiếng “ba ba” dâm đãng trong không gian.

Hứa Tinh đúng thật nể phục Gia Trình, cầu xin hắn đến như vậy cũng không màng tới, thực sự quá đáng lắm rồi a, bất quá vì hắn chính là người y yêu thật lòng, thôi thì ngày hôm nay đành nhẫn nhịn mà chiều theo ý hắn vậy.

Một lát, động tác của Gia Trình đột nhiên nhanh như điên, Hứa Tinh đau đến gương mặt trắng bệch, không ngừng kêu khóc, đau đến nỗi cả phân thân non nớt kia đã nhụn xuống từ khi nào không hay, không còn cách nào khác đành dựa đầu xuống vai Gia Trình, cắn sâu vào da thịt rắn chắc của hắn.

Hắn gầm mạnh một tiếng, đem toàn bộ tinh dịch phóng thích sâu tận trong hậu huyệt của thiếu niên.

- Hộc.. hộc...

Nhẹ nhàng đặt Hứa Ginh nằm xuống, Gia Trình mệt mỏi mà thở dốc, rồi đưa tay lau những giọt lệ trên gương mặt y.

- Ngoan, đừng khóc...

- Anh Trình... hảo quá đáng... - Hứa Tinh hai môi giật giật mà nghẹn ngào, giận dỗi mà xoay lưng qua một bên, không ngừng nức nở.

- Xin lỗi.... anh không cố ý.. đừng giận nữa a. - Gia Trình cảm thấy bộ dạng giận dỗi kia của Hứa Tinh thực sự đáng yêu quá mức rồi, không nhịn được mà nằm xuống bên cạnh ôm y từ đằng sau, thanh âm ôn nhu van cầu y.

Mãi thấy Hứa Tinh không chịu trả lời, liên tục co mình khóc nức, Gia Trình liền ho nhẹ vài cái, bá đạo mở miệng.

- Không nghe lời là anh bắt em làm nữa đó a.

Hứa Tinh nghe đến đây thì giật thót cả tim, liền vội vã xoay người lại, ngay lập tức trước mắt là gương mặt cười gian tà của Gia Trình, y bắt đầu rơm rớm nước mắt mà nhìn hắn, như đứa trẻ lên ba mà nghẹn ngào nói.

- Anh Trình gạt Tiểu Tinh..

- Hảo hảo, anh xin lỗi.. thực xin lỗi, đừng khóc. - Gia Trình không hiểu sao nhìn gương mặt đẫm lệ kia của Hứa Tinh thì không khỏi đau lòng, liền vươn tay ôm trọn y trong lồng ngực, không ngừng xin lỗi y.

Hứa Tinh liền ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời Gia Trình mà ngừng khóc, đồng thời cũng vòng tay qua thắt lưng hắn ôm chặt.

- Tiểu Tinh...

- Ân?

- Thực ra... ngày anh trở về nước, anh đã gặp baba em.

Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Gia Trình.

- Chú ấy bảo anh không được gặp em, bởi vì em đã khỏe bệnh lại, nếu em gặp anh em sẽ lại níu kéo anh.

- Anh Trình...

- Cho nên .. ngày họp mặt có Helen... anh đã lạnh lùng với em.. còn kêu với mọi người rằng anh và Lam Dĩ đang yêu nhau.. anh nghĩ nếu làm vậy em sẽ quên được anh.. nhưng mà anh không thể nhìn thấy em khóc.. anh đã tổn thương em quá nhiều rồi.. anh không muốn em phải khóc vì anh nữa... anh xin lỗi...

Hứa Tinh rốt cuộc đã hiểu, thì ra những lần trước đó Gia Trình hắn là không muốn phải lạnh lùng với y, bất quá hắn không còn cách nào khác, hắn thực sự nghĩ cho y rất nhiều.

- Nhưng anh nghĩ kĩ rồi... làm như vậy chỉ càng tổn thương hai bên thôi.. anh yêu em, em là người đã thay đổi con người anh.. Tiểu Tinh, anh thực sự rất yêu em. - Gia Trình nâng cằm Hứa Tinh lên, nghiêm nghị nói ra những chân thành từ đáy lòng mình, rồi cúi xuống hôn lên môi y.

HẾT CHƯƠNG 51

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.