[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 53: Chương 53




Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người liền vây quần nhau ở bãi biển mà tổ chức lửa trại, trò chuyện và chơi trò chơi không ít.

Nhân lúc mọi người đang mơ màng trong cơn men rượu, Hứa Tinh lén la lén lút rời khỏi Mạch Quai, đi ngắm nghía xung quanh tìm Gia Trình.

- Tiểu Tinh.

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Hứa Tinh liền xoay người lại, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Gia Trình bước đến.

- Anh Trình. - Thấy hắn y vui mừng hẳn lên.

- Đi đâu? Không ngồi cùng bạn bè sao? - Gia Trình bước tới nắm lấy bả vai Hứa Tinh, hỏi.

- Dạ.. Tiểu Tinh định tìm anh Trình... - Hứa Tinh thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Gia Trình kinh ngạc nhìn thiếu niên nhỏ gầy trước mắt, không ngờ kế hoạch của hắn lại hiệu quả như vậy a.

- Có chuyện gì sao? - Gia Trình ổn định lại tinh thần, cố ý lạnh lùng hỏi.

Hứa Tinh nghe đến đây có chút tuyệt vọng, y chỉ muốn nhìn thấy hắn, muốn gặp hắn, có nhất thiết phải có lý do không a.

- Dạ.. Tiểu Tinh.. Tiểu Tinh chỉ muốn xin lỗi anh Trình về chuyện của Mạch Quai.. cậu ấy hay nổi nóng vô cớ lắm.. - Hứa Tinh cúi đầu đành phải viện cớ một lý do.

- Không sao. - Gia Trình ngay lập tức thay đổi sắc mặt, như thế nào thiếu niên kia muốn gặp hắn chỉ vì xin lỗi thay Mạch Quai kia chứ, làm hắn cứ tưởng bở.

Hứa Tinh cảm thấy không khí có chút căng thẳng đi, đột nhiên từ đằng xa thân ảnh của một nữ nhân chạy đến, đương nhiên không phải ai khác chính là Lam Dĩ đi.

- Gia Trình!

- Tiểu Tinh chào chị.. - Hứa Tinh lễ phép cúi đầu chào Lam Dĩ.

Nhìn thấy Hứa Tinh đứng cạnh Gia Trình, Lam Dĩ có chút mất hứng, thì ra hai người họ vẫn còn quan hệ với nhau sao, như vậy trước đó ả đã suy nghĩ thái quá rồi.

- Chuyện gì? - Gia Trình lạnh lùng hướng ả hỏi.

- À.. tôi chỉ muốn cảm ơn chuyện ban nãy thôi.. anh hiện tại có rảnh không? Đi uống vài ly với tôi. - Lam Dĩ không hề do dự mà mở miệng mời mọc Gia Trình.

Hứa Tinh liền ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn im lặng không nói gì, sợ rằng hắn sẽ đi, y liền đưa tay định nắm lấy cánh tay hắn.

- Hảo. - Gia Trình rốt cuộc cũng mở miệng trả lời.

- A.. vậy tốt quá. - Lam Dĩ như không thể tin vào tai mình, ả cứ tưởng rằng Gia Trình hắn sẽ cự tuyệt chứ.

- Tiểu Tinh, em có muốn đi cùng không?

Gia Trình đột nhiên quay sang hỏi Hứa Tinh, thiếu niên liền vội vã hạ hai tay xuống, gượng cười yếu ớt.

- A.. không cần.. Anh Trình cứ đi đi.

- Phải rồi a, Tiểu Tinh, đi cùng cho vui. - Lam Dĩ đột nhiên lên tiếng.

- Dạ không.. Tiểu Tinh.. - Hứa Tinh bối rối xua tay cự tuyệt.

- Không sao, uống hai người chán lắm a. Đến, đi cùng bọn chị. - Lam Dĩ bước tới nắm lấy bả vai Hứa Tinh, đẩy y đi theo.

Hứa Tinh bất đắc dĩ không còn cách nào khác, đành nghe theo lời Lam Dĩ, đồng thời cũng lén lút đưa mắt nhìn Gia Trình, chỉ thấy gương mặt tựa hồ rất tức giận của hắn, ngỡ rằng có phải hay không hắn không muốn theo y đi cùng chăng.

- Chị Lam Dĩ.. Tiểu Tinh.. nên quay lại với mọi người, thực xin lỗi. - Hứa Tinh cúi đầu xin lỗi Lam Dĩ, định quay lưng rời đi thì ngay lập tức liền bị Gia Trình nắm lấy cổ tay.

- Em sao vậy, không khỏe chỗ nào sao? - Hắn đưa tay lên vầng trán thiếu niên, lo lắng hỏi.

- A.. Dạ không.. chỉ là.. Tiểu Tinh đi theo.. sẽ làm phiền hai người. - Hứa Tinh nhỏ giọng nói.

Lam Dĩ nhìn thấy tình cảnh kia không khỏi tức điên người, bất quá vì hiện tại ả đang muốn gây ấn tượng tốt cho Gia Trình, liền thu hết cơn thịnh nộ nuốt hết vào bụng, cố gắng cười cười với Hứa Tinh.

- Không sao a, càng nhiều người càng vui mà.

- Nhưng...

- Không nói nhiều, đi theo anh. - Gia Trình đưa tay chặn môi Hứa Tinh lại, một phen kéo y vào lồng ngực mình, đẩy y cùng theo.

Đến quầy bar, Gia Trình bỗng nhiên nhớ đến lời của Helen, có nên hay không trước mặt thiếu niên kia mà làm gì đó thân mật với Lam Dĩ, hắn tự hỏi liệu như vậy có quá không, bởi lẽ đây hoàn toàn là những việc hắn không hề muốn làm, trong khi đó Helen đã bảo hắn hãy cứ là hắn, đừng làm thái quá, như vậy sẽ hiệu quả hơn.

Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, Gia Trình quyết định không động tay động chân gì với Lam Dĩ, liền cùng Hứa Tinh ngồi xuống.

- Một chai Wisky. - Lam Dĩ hướng nhân viên phục vụ nói.

- Vâng.

- Khoan đã, cho một ly nước cam vắt, em ấy không biết dùng rượu. - Gia Trình nhanh chóng kêu phục vụ lại.

- Dạ vâng.

- A? Tiểu Tinh không biết dùng rượu à, sao ban nãy không nói trước a. - Lam Dĩ lộ vẻ mặt ủy khuất nói, thế nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng, thiếu niên kia là cố tình dụ dỗ Gia Trình để đi theo ả và hắn đây mà.

” Hừ! Không biết uống rượu vậy mà đi theo, thực chướng mắt đi, đồ đàn bà.”

- Thực xin lỗi... Tiểu Tinh quên mất. - Hứa Tinh vội vã cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Không sao không sao. - Lam Dĩ cố gắng nở nụ cười.

- Của quý khách đây ạ. - Trong thời gian ngắn, nhân viên phục vụ đã mang tất cả đồ uống ra.

- Cảm ơn. Gia Trình này, anh tính khi nào sẽ trở lại Nga? - Lam Dĩ cười cười đối nhân viên cảm ơn, rồi quay sang Gia Trình hỏi.

Hứa Tinh nghe đến đây thì không khỏi giật mình, liền ngẩng đầu nhìn Gia Trình, hắn sẽ trở lại Nga sao.

- Hết tháng này. - Gia Trình đưa ly rượu lên húp một ngụm, rồi lạnh lùng trả lời.

- A? Như vậy chẳng phải là hai tuần nữa thôi sao? Đi sớm như vậy à? - Lam Dĩ không khỏi ngạc nhiên mà hỏi Gia Trình.

- Ừ.

Hứa Tinh không hiểu sao lại có chút lưu luyến, thì ra Gia Trình chỉ trở lại đây vì chuyến đi họp mặt của Helen, không phải là dọn về Đài Loan ở luôn.

- Vậy ngày đó tôi sẽ ra sân bay đón anh. Dù sao anh cũng không trở về đây nữa phải không? - Lam Dĩ ủy khuất thở dài.

- Việc này phải phụ thuộc vào cha mẹ tôi, không hẳn tôi sẽ không trở về đây.

- Thật sao? Tốt quá rồi. - Lam Dĩ như có được niềm hy vọng, liền hớn hở mà reo lên, cố ý ôm lấy cánh tay Gia Trình.

Gia Trình có ý định gạt bỏ tay Lam Dĩ ra, bất quá hắn nhớ lại có thiếu niên kia bên cạnh, liền nhẫn nhịn trong lòng, tùy ý để ả ôm lấy cánh tay mình.

- Anh Trình... - Nhìn thấy cảnh tượng kia Hứa Tinh không khỏi đau nhói ở ngực, theo bản năng mà gọi tên hắn.

- Sao vậy? - Gia Trình cau mày nhìn y.

- A.. dạ không có gì. - Hứa Tinh vội vã cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

” Hắc.. Cho mày đáng đời” Lam Dĩ đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Tinh, đôi môi bất giác cong khóe miệng cười ác.

- Đến, chúng ta cạn ly. - Lam Dĩ đưa ly rượu đến trước mặt Gia Trình, hắn im lặng không nói gì, cũng thuận theo ả mà cạn ly.

Hứa Tinh cảm giác như bản thân chẳng khác gì là “bóng đèn” cho hai người vậy, bàn tay bất giác nắm chặt góc áo nhìn họ. Một lát, mới biết mình là người dư thừa ở đây, liền đứng dậy gượng cười nói.

- Tiểu Tinh nên quay về với lớp rồi.. Anh Trình và chị Lam Dĩ cứ tiếp tục.. Tiểu Tinh xin phép. - Nói xong Hứa Tinh liền cúi đầu chạy đi mất.

Lam Dĩ thấy Gia Trình định đứng dậy đuổi theo thiếu niên kia, trong đầu lập tức bối rối, không còn cách nào khác đành gạt tay làm đổ ly nước lên người hắn.

- A.. thực xin lỗi.. tôi vô ý quá. Cho tôi một tờ giấy! - Lam Dĩ vội vàng đưa tay phủi trên áo Gia Trình, rồi quay sang ra lệnh cho nhân viên phục vụ.

Hứa Tinh đi được nửa đường thì dừng lại, chậm rãi quay đầu về phía sau, như muốn tìm kiếm thân ảnh của ai đó. Bất quá trước mắt chỉ là một bãi cát rộng mênh mông, y tuyệt vọng rũ mi mắt, tầng nước mỏng bất giác chảy xuống, y vội vàng đưa tay chùi lấy.

- Không được khóc... chỉ.. là.. chuyện nhỏ thôi mà... sẽ không sao... sẽ không sao..

Hứa Tinh trong đầu không ngừng trách mắng bản thân, đã tự mình đi theo bọn họ, rồi lại tự mình rời khỏi, còn chờ mong Gia Trình hắn có phải hay không sẽ đuổi theo mình, đúng thật ấu trĩ hết sức đi.

Trên bờ biển rộng thênh thang, một thân ảnh nhỏ gầy đang lẻ loi bước đi, đương nhiên kia sẽ lọt được vào tầm mắt của hai thanh niên. Họ nhìn nhau nở một nụ cười gian tà, rồi từ từ bước đến chỗ thiếu niên.

- Cậu bé, đi đâu vào ban đêm vậy a? - Một thanh niên đưa tay bám vào bả vai của Hứa Tinh, ngang nhiên thân mật nói.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn hai người nam nhân cao lớn trước mắt, giương con mắt sợ hãi nhìn họ, ấp úng nói.

- Tiểu Tinh.. muốn về lớp của mình.

- A.. vậy nhóc là người từ đâu đến a, bọn anh ở Trùng Khánh đến đây chơi. - Một thanh niên khác kề kề sát Hứa Tinh hỏi.

- Tiểu Tinh.. đến đây cùng với lớp.. thầy cô sẽ tìm Tiểu Tinh mất... xin phép hai anh. - Hứa Tinh run rẩy nói, cúi đầu định bước đi, bất quá lại bị hai gã thanh niên chặn đường lại.

- Gì đây? Chúng ta nói chuyện chưa được bao lâu nha. Nhóc làm anh mất hứng quá à?

- Phải đó. Cậu bé này, ban đêm ở đây một mình nguy hiểm lắm, đi cùng bọn anh, tối nay chúng ta hãy hưởng thụ một đêm tuyệt vời, đúng không mày?

- Đương nhiên rồi a. Haha!

- Nhưng mà... Tiểu Tinh phải đi rồi.. thực xin lỗi.. - Hứa Tinh cấp bách muốn né tránh hai người họ, không ngờ lại khiến họ nổi giận ngút trời.

- Bọn anh nói nhẹ nhàng như vậy còn không nghe sao? Vậy phải dùng đến bạo lực với nhóc thôi? Mày, xông vô!

Ngay lập tức hai thanh niên hùng hổ bịt lấy miệng Hứa Tinh, lôi y đến bãi dừa góc tối phía trước, hung hăng ném y xuống.

Hứa Tinh hoảng sợ đến rơi nước mắt, tứ chi yếu ớt giãy dụa, bất quá so với sức lực của hai nam nhân to cao trước mắt đây đương nhiên y không thể chống lại được.

- Ngô... ngô....

- Haha, nhóc con là nam hay nữ vậy a, tại sao gương mặt lại xinh đẹp như vậy? Để bọn anh kiểm tra xem.

Thanh niên cười ác một phen đưa tay tuột lấy quần của Hứa Tinh xuống, ngay lập tức hai người tròn xoe mắt nhìn nhau, dâm tà nói.

- Woa, chân nuột nà chẳng khác gì thiếu nữ vậy? Xem ra bọn anh chọn đúng mồi ngon rồi a.

- Phải đó, chậc chậc... làn da trắng mịn như em bé vậy. Hảo đáng yêu nga.

Hai thanh niên đưa bàn tay vuốt ve đôi chân thon gầy của thiếu niên, lại còn đưa bờ môi dơ bẩn hôn lên tứ phía.

- Ngô... ngô.... - Hứa Tinh thống khổ khóc ròng, gương mặt đẫm lệ giương con mắt cầu xin bọn họ.

- Haha! Phải tận dụng nhanh mới được. Cu tao đau chịu không nổi nữa rồi. - Nam thanh niên đưa lưỡi liếm khẩu thủy bên mép, không nhịn được nơi hạ trướng đến phát đau, liền điên cuồng đưa tay kéo khóa quần, một phen cởi bỏ chiếc quần lót của Hứa Tinh ra.

Hứa Tinh kinh hãi lắc đầu, kịch liệt giãy dụa, nước mắt đã sớm ướt đẫm cả gương mặt tái mét của y.

- Bọn khốn nạn!!! - Nghe thấy tiến người quát lớn, hai thanh niên liền hốt hoảng quay đầu, chỉ thấy hai nam nhân từ đằng xa đang chạy đến.

Chưa kịp đứng dậy kéo quần, một nam nhân đã chạy đến vung cho hai người vạn cái nắm đấm, hung hăng giáng xuống vài cước lên hạ khố của bọn chúng. Ngay lập tức một tiếng thét chói tai vang lên, hai thanh niên thống khổ đưa tay ôm lấy hạ thân, lúng túng cầu xin.

- Chúng tôi sai rồi, đừng đánh nữa, làm ơn....

- Tiểu Tinh! - Mạch Quai lo lắng chạy đến chỗ Hứa Tinh đang run rẩy sợ hãi, đau lòng ôm lấy thiếu niên.

- Đừng sợ.. Có mình đây rồi, đừng sợ. - Hứa Tinh run cầm cập mà nức nở trong lồng ngực của Mạch Quai, hai tay bất giác ôm lấy cơ thể mình.

- Có chuyện gì vậy? - Đột nhiên từ phía xa Lam Dĩ và Gia Trình chạy đến, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Tiểu Tinh... - Nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của Hứa Tinh đang run rẩy, khóc nức nở trong lòng Mạch Quai, cơ thể chỉ có mỗi chiếc áo xệch xoạc lộ ra bờ vai trần nhỏ nhắn, Gia Trình lo lắng định bước đến gần y.

Mạch Quai cắn chặt răng nhẫn nhịn, đưa tay nắm thành quyền, hắn ôm Hứa Tinh ngồi dậy, nhẹ nhàng choàng áo cho y rồi giao y cho nam nhân đứng bên cạnh. Trước mặt Gia Trình quát lớn.

- Mày vừa mới đi đâu?!! Mày lại bỏ mặc Tiểu Tinh nữa phải không?!! Cậu ấy suýt chút nữa đã bị hai bọn khốn này làm hại rồi!! Bây giờ mày còn dám vác mặt đến đây sao?

Gia Trình nghe đến đây thì trợn lớn mắt kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn thiếu niên nhỏ gầy kia đang run rẩy mà thút thít, trong lòng cảm thấy mình thực có lỗi với y đi.

- Tiểu Tinh... anh xin lỗi.. - Hắn chậm rãi tiến tới chỗ y, định vươn tay chạm lấy y.

- Gì chứ? Mày còn xin lỗi sao? Đáng nhẽ ngay từ đầu mày nên chết đi thì đúng hơn. Cứ để Tiểu Tinh mà cứ bên cạnh mày riết chỉ đem lại tổn thương cho cậu ấy thôi!! - Mạch Quai hùng hổ đẩy Gia Trình ra, tức giận quát .

- Này, cậu có quyền gì mà đổ lỗi cho Gia Trình chứ! Anh ấy không làm gì sai? Tất cả là do tên ranh con kia mà ra, là tự nó bỏ đi một mình nên mới bị vậy đó thôi! Liên quan gì đến anh Trình chứ! Đừng ở đó mà vu khống người khác. - Lam Dĩ thực sự cảm thấy bất công thay cho Gia Trình, một mực mở miệng bênh vực hắn.

- Đối... thực xin lỗi.. - Nghe thấy lời nói của Lam Dĩ hoàn toàn là đúng, Hứa Tinh liền tự ti cúi đầu, thanh âm run rẩy nói.

- Mạch Quai... chị Lam Dĩ nói đều là sự thật... là do mình... cậu đừng lớn tiếng với anh ấy... Tiểu Tinh xin lỗi anh Trình.. xin lỗi mọi người... - Hứa Tinh chậm rãi cúi đầu giải thích cho Mạch Quai, rồi nhỏ giọng xin lỗi mọi người, nói xong liền xoay người chạy đi.

- Tiểu Tinh!! - Gia Trình ngay lập tức vội vã nhấc chân đuổi theo thiếu niên kia.

- Tiểu Tinh! Nghe anh nói, anh xin lỗi. - Gia Trình một phen kéo lấy cổ tay Hứa Tinh về phía mình, hai tay nắm lấy bả vai y, thanh âm run rẩy mà xin lỗi y.

- Anh Trình.. không làm gì sai.. Tiểu Tinh đã không sao.. anh Trình đừng lo.. - Hứa Tinh miệng thì cố gắng phủ nhận, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

- Không đúng. Anh có lỗi với em, chết tiệt, anh đã hứa sẽ không tổn thương em nữa, vậy mà... anh đáng chết.. anh xin lỗi.. thực ra .. anh chỉ muốn làm em ghen thôi.. nhìn thấy em cùng cậu ta thân mật, anh không thể đứng yên được.. cho nên mới cố ý cùng Lam Dĩ... anh.. anh xin lỗi. - Gia Trình gắt gao ôm chặt lấy Hứa Tinh, nghiến răng nghiến lợi giải thích.

Hứa Tinh nghe những lời giải thích kia của Gia Trình thì không khỏi kinh ngạc đi.

- Anh Trình..

- Tiểu Tinh.. em hận anh lắm phải không? Đánh anh đi.. đánh chết anh đi.. - Gia Trình hoàn toàn kích động kịch liệt, nắm lấy cổ tay Hứa Tinh đập mạnh vào ngực hắn, nhắm nghiền hai mắt nói.

Hứa Tinh bấy giờ mới biết rằng thì ra bản thân từ đầu đến cuối đã hiểu lầm Gia Trình đi, lại còn suy nghĩ tiêu cực lung tung.

Không suy nghĩ nhiều, Hứa Tinh liền gạt bỏ tay Gia Trình ra, một phen đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, kéo hắn xuống mà hôn lên môi hắn.

HẾT CHƯƠNG 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.