[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 1 Dã Thú

Chương 55: Chương 55




Hứa Tinh mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt nặng như chì cố gắng mở lớn, chỉ thấy trước mắt mình là lồng ngực của Gia Trình, y liền chậm rãi ngẩng đẩu, tròn xoe mắt quan sát gương mặt của hắn đang nhìn mình.

- Thế nào rồi? Mệt không? - Gia Trình mở miệng hỏi.

- A... ân.. - Hứa Tinh nhỏ giọng gật đầu.

- Thế hiện tại đã đỡ hơn nhiều chưa? - Gia Trình đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ gầy của Hứa Tinh, tiếp tục hỏi y.

Hứa Tinh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Gia Trình liền đắc ý cười tà, nâng gương mặt thiếu niên hôn lên vầng trán của y, rồi hắn bật người ngẩng dậy, đem y nằm ở dưới thân.

- Vậy.. chúng ta tiếp tục chuyện dở dang ban nãy đi. - Gia Trình nhếch miệng cười tà.

- A? Chuyện... dở dang? - Hứa Tinh ngơ ngác nhìn Gia Trình, không hiểu sao lại có cảm giác bất an.

- Không phải Tiểu Tinh nói, sau khi đi xong chúng ta sẽ tiếp tục sao? - Gia Trình tỏ vẻ ủy khuất, cố tình nhắc lại lời nói ban nãy của Hứa Tinh.

- Nhưng... nhưng mà... - Hứa Tinh nghe đến đây thì có chút hoảng hồn, thực ra trước đó vì quá lúng túng nên y bất đắc dĩ mới nói câu đó, thực không ngờ nó lại đi xa đến vậy a.

- Không có nhưng mà? Đến, xoay người lại. - Gia Trình bá đạo mở miệng, nhẹ nhàng ôm Hứa Tinh lật người lại.

Hứa Tinh hoảng sợ mà có chút run rẩy, phía sau vẫn thực sự cảm thấy đau, Gia Trình hắn rốt cuộc có đùa y nữa không a.

- Anh... Anh Trình... phía sau.. Tiểu Tinh vẫn còn đau.. - Hứa Tinh ấp úng mở miệng.

- Ngoan, một lát sẽ hết đau. - Gia Trình đưa tay nâng cằm Hứa Tinh lên, xoay đầu y ra sau rồi hôn lên môi y trấn an.

Hứa Tinh quả thật không còn cách nào khác, chỉ ngậm ngùi nghe theo lời hắn. Gia Trình nhìn bộ dạng ủy khuất kia của thiếu niên thì không khỏi bật cười, bất quá những ngày gần đây vì y mà hắn đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, sợ thiếu niên kia đau nên khi phát tiết một lần đành buông tha cho y. Nhưng lần này hắn tuyệt không thể kiềm chế được nữa rồi, hắn thực sự rất muốn y, hắn muốn mọi thứ của y, ngày hôm nay y phải thuộc về hắn, từ cơ thể đến tâm hồn của y.

Gia Trình nâng cao hai cánh mông của Hứa Tinh lên, cúi xuống tham lam mút lấy động huyệt đang co rút, rồi đưa tay tách rộng hai mông của y ra, dùng đầu lưỡi đi vào nơi ẩn kín phía trong.

- Ngô... - Hứa Tinh bất giác rên một tiếng, vầng trán không hiểu sao ướt đẫm mồ hôi một mảng.

Rốt cuộc không kiềm chế được dục vọng đang phát trướng, Gia Trình liền buông cánh mông của Hứa Tinh ra, đặt dã vật khủng bố đang nổi gân xanh đến rợn người tại cửa huyệt.

- Tiểu Tinh... a... Tiểu Tinh... - Mỗi một giây phút Gia Trình chậm rãi đưa phân thân to lớn đi vào, khoái cảm lửa bỏng từ từ dâng cao trong lồng ngực hắn, phía trong thiếu niên kia hảo nóng, ấm áp và chật hẹp đến mê người.

- Oa... anh Trình.. anh Trình.. - Hứa Tinh rùng mình đưa tay siết chặt gối, tiếng kêu khóc trong trẻo vang lên vang dội khắp căn phòng.

Gia Trình thỏa mãn đưa toàn bộ côn thịt của mình vào tận sâu trong thân thể Hứa Tinh, bắt đầu di chuyển thắt lưng ra vào, đem thế giới của mình xâm nhập vào điểm sâu nhất bên trong y.

- Ân... aa... anh Trình.. đau quá.. không muốn... không muốn. - Hứa Tinh thống khổ lắc đầu, nước mắt giàn dụa trên gương mặt y, cảm thấy ở tư thế này thực sự phía sau như bị đâm thủng nội tạng vậy, hảo đau đi.

Gia Trình liền cúi người ghé sát tai Hứa Tinh, cắn mạnh vào vành tai y liếm láp, thều thào nói.

- Tiểu Tinh.. anh điên mất thôi.. anh nhịn lâu lắm rồi.. cho anh mọi thứ của em.. cho anh..

Rồi xoay gương mặt của Hứa Tinh lại điên cuồng hôn môi y, mỗi một lần hôn lại là một lần Gia Trình hắn đâm mạnh dương vật của của mình vào tận sâu trong nội bích mềm yếu, tốc độ vừa nhanh vừa mãnh liệt vang lên những tiếng va chạm cơ thể “ba ba” cực kì dâm mỹ.

Hứa Tinh không ngừng kêu khóc, nhưng cũng vì Gia Trình mà cùng hắn dây dưa đầu lưỡi kịch liệt.

Gia Trình buông môi Hứa Tinh, hơi thở hồng hộc phát ra dữ dội quanh không khí, hắn dồn hết sức lực của mình điên cuồng ra vào nơi cửa huyệt non nớt kia.

- Oa.. làm ơn.. nhẹ một chút... van cầu anh... oaa.... - Hứa Tinh rốt cuộc không nhịn được đau đớn mà khóc lớn, yếu ớt lắc đầu cầu xin Gia Trình.

- Tiểu Tinh... Em là của anh... phải.. Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... - Gia Trình lúc này chẳng khác gì một con thú hoang đang dằng xé con mồi nhỏ bên dưới, ngay cả lời van xin của y hắn cũng thèm ngó ngàng đến, đầu óc cứ mông lung nghĩ sẽ tuyệt đối xâm chiếm y.

Một lát, Gia Trình nắm lấy hai cánh tay nâng người Hứa Tinh ngồi dậy, rồi cúi xuống hung hăng mút lấy đôi môi mỏng manh của thiếu niên, bên dưới động tác ngày càng hung mãnh, dùng sức đong đưa phần eo nhanh như cắt, dũng mãnh thẳng tiến đến điểm sâu nhất của Hứa Tinh.

- Tiểu Tinh... nói một lần nữa... em yêu anh.. - Hơi thở gấp gáp, Gia Trình mồ hôi đầm đìa ra lệnh thiếu niên.

- Tiểu Tinh... yêu... anh...

Nghe được thanh âm ngọt ngào kia, ánh mắt Gia Trình nổi lên gân đỏ chứa đầy dục vọng, động tác bắt đầu mãnh liệt nhiều hơn nữa, không ngừng ma sát vách tường của Hứa Tinh.

Cảm thấy có chút khó chịu, Gia Trình liền điên cuồng xoay Hứa Tinh lật người trở lại, nhét hung khí kia đâm thẳng vào tiểu huyệt non nớt, rồi ôm thiếu niên đứng dậy.

- Anh Trình.. - Cảm nhận bản thân chuẩn bị được Gia Trình ôm rời khỏi giường, Hứa Tinh liền luống cuống đưa hai chân siết chặt thắt lưng hắn.

Gia Trình không nói gì, chỉ phát ra những tiếng gầm mạnh hung tợn. Hắn ôm Hứa Tinh bước đến bên tường, hung hăng đẩy y dựa lên nó, rồi điên cuồng dây dưa đầu lưỡi với y.

Hứa Tinh cũng thuận theo mà vòng tay qua cổ Gia Trình, nhắm hai mắt tận hưởng vị ngọt hôn môi.

Gia Trình cũng bắt đầu di chuyển phần hông, khẩn trương đưa dã vật không ngừng lên xuống, sau đó động tác dần dần tăng tốc độ, ra ra vào vào tâm huyệt của Hứa Tinh một cách mãnh liệt.

- A.. ân... anh Trình.. anh Trình... - Hứa Tinh ngẩng đầu rên rỉ, ánh mắt ngấn lệ say mê nhìn Gia Trình, cảm thấy nam nhân trước mặt này là người mà mình yêu thương, y liền đưa tay chạm lên gương mặt hắn, chậm rãi ghé sát môi hôn hắn.

Gia Trình cũng thuận theo Hứa Tinh mà dùng đầu lưỡi tham quan khắp khoang miệng của y, thanh âm nhóp nhép của hai người không ngừng phát ra dâm đãng, khẩu thủy cũng theo khóe miệng hai người mà chảy xuống.

- Sao rồi? Đã hết đau chưa? - Gia Trình cười nhẹ, thở dốc hỏi Hứa Tinh.

- Ân... - Hứa Tinh rụt rè gật đầu.

- Bây giờ thì sao? Có thích không? - Hắn cười tà.

Hứa Tinh đỏ mặt cúi đầu, thực sự thì phía dưới ban nãy có chút đau, bất quá không hiểu sao lại càng cảm thấy thoải mái, y có phải hay không rất thích nó rồi.

- Sao lại im lặng rồi? Nói gì đi chứ a.. - Gia Trình đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi Hứa Tinh một cái, ôn nhu hỏi.

- Tiểu Tinh....

- Hửm?

- Tiểu Tinh... muốn anh Trình...

- Còn gì nữa? - Gia Trình cười nhếch mép, tiếp tục ghé sát Hứa Tinh hỏi.

- Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... yêu anh Trình.. - Hứa Tinh thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

- Sao lại khóc? Có chuyện gì? - Gia Trình đưa tay gạt những giọt lệ trên gương mặt Hứa Tinh.

- Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... rất yêu anh Trình... cho nên... cho nên... - Hứa Tinh rốt cuộc nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Cho nên? - Gia Trình không khỏi bật cười trước cử chỉ vô cùng đáng yêu của thiếu niên kia.

- Cho nên... van cầu anh... đừng để ý đến ai khác... chỉ mình Tiểu Tinh thôi... có được không? - Hứa Tinh đột nhiên khóc lớn, bộ dạng thật đáng thương mà cầu xin Gia Trình.

Gia Trình mặc dù có chút kinh ngạc, ngay sau đó cũng ôn nhu ôm chầm lấy Hứa Tinh, xoa xoa đầu y an ủi.

- Sẽ không. Anh sẽ không để ý đến ai khác, anh chỉ yêu mình Tiểu Tinh, cũng sẽ không làm em tổn thương nữa, anh hứa.

- Hứa? - Hứa Tinh buông Gia Trình ra, thút thít như đứa trẻ ba tuổi, chìa ngón út ra trước mặt hắn.

- Anh hứa. - Gia Trình chỉ cười nhẹ, rồi cũng ngoắc ngón út với thiếu niên kia.

Hứa Tinh bấy giờ mới chịu nở nụ cười, nghiêng đầu hôn lên hai bên má Gia Trình rồi ôm lấy cổ hắn.

- Nhưng mà em chưa trả lời câu hỏi của anh a? - Gia Trình đột nhiên mở miệng hỏi.

- Sao ạ? - Hứa Tinh khó hiểu nhìn hắn.

- Anh bảo em có thích không? - Gia Trình bất giác cong khóe miệng cười gian tà.

Thấy Hứa Tinh vẫn ngơ ngác nhìn chăm chăm vào hắn, Gia Trình chỉ biết bó tay với y, như thế nào thiếu niên kia đã quên nhanh như vậy rồi.

- Phía sau đã hết đau rồi phải không? - Hắn đành thở dài, bất đắc dĩ hỏi lại.

- A... ân. - Hứa Tinh không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.

- Vậy... có thích làm nữa không?

Hứa Tinh nghe đến đây liền ngượng chín mặt, ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng vào Gia Trình.

- Trả lời đi chứ. Anh đứng mỏi chân lắm a. - Gia Trình ủy khuất nói.

- Kia.. không phải là tự anh ôm Tiểu Tinh sang đây sao? - Hứa Tinh cảm thấy Gia Trình hắn có chút vô lý đi.

- Hắc... hôm nay to gan thật, dám phản bác anh sao? - Gia Trình ban nãy chỉ là nói qua loa, chẳng qua là muốn thiếu niên trả lời câu hỏi của hắn, không ngờ y lại dám mở miệng phản bác lại hắn.

- A.. đối.. thực xin lỗi. - Hứa Tinh vội vã cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói.

Gia Trình không nói gì, một phen ôm Hứa Tinh đẩy ngã xuống giường, cúi xuống điên cuồng hôn môi y, thắt lưng đột ngột di chuyển ra vào mãnh liệt, dùng sức thẳng tiến đâm mạnh vào điểm sâu nhất trong thân thể thiếu niên.

- A.... anh Trình... ân....

- Hắc... thích lắm phải không? - Gia Trình cười tà ác hỏi Hứa Tinh, phía dưới vẫn không ngừng di chuyển.

- A... ân... Tiểu Tinh muốn... muốn anh Trình... - Hứa Tinh cư nhiên bị Gia Trình thao đến mang lại khoái cảm, mơ hồ trả lời.

- Muốn gì? - Hắn lại tiếp tục tra hỏi thiếu niên.

- Muốn.... muốn anh Trình... làm... làm... - Hứa Tinh không biết phải dùng lời lẽ ra sao, ấp a ấp úng mà cầu xin hắn.

- Hảo hảo, chậc.. anh hại em đến mức này luôn rồi. - Gia Trình thở dài nhìn bộ dạng cầu xin của Hứa Tinh, ngay từ đầu thiếu niên kia vốn dĩ rất ngây thơ, vừa không có kinh nghiệm lại còn sợ hãi khi làm tình, bất quá hắn đã “hại” y đến mức dâm đãng thế này, có gọi là sai không a.

Cảm thấy Gia Trình đột nhiên ngừng lại, Hứa Tinh cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu, liền tự động luồn hai chân bám chặt thắt lưng hắn, chiếc mông uốn éo tự giác di chuyển ra vào hết sức quyến rũ.

- Anh Trình... van cầu anh... làm... làm...

Gia Trình hoàn toàn ngây người trước bộ dạng hết sức dâm đãng chưa từng thấy của Hứa Tinh, đôi mắt ngấn lệ say mê đang chăm chú nhìn hắn với tỏ ý khát vọng từ hắn, vừa đáng thương vừa câu dẫn vô cùng.

Chính là Gia Trình tuyệt không thể cưỡng lại sức cuốn hút mê hồn đó, cảm thấy lồng ngực nóng hổi như muốn nổ tung ra.

- Tiểu Tinh! - Gia Trình cúi xuống điên cuồng hôn lên môi Hứa Tinh, tham lam mút mút đôi môi, chiếc lưỡi phấn nôn của y.

Hứa Tinh cũng không hề kháng cự gì, hoàn toàn kết hợp cùng Gia Trình, điên cuồng đáp trả lại hắn, bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn.

Gia Trình cảm giác như gân xanh trên vầng trán gần như nhảy dựng hết lên, rốt cuộc không nhịn được dục vọng liền dùng sức bắt đầu ra vào.

- Ngô... anh Trình... anh Trình... oa..aa - Hứa Tinh lập tức oa oa khóc lớn, nhưng hai chân lại một ngày siết chặt thắt lưng Gia Trình hơn, tựa hồ như muốn hắn thao mạnh hơn nữa vậy.

- Tiểu Tinh.. thoải mái chứ? .. - Gia Trình một bên di chuyển một bên hô hấp hỏi người bên dưới không ngừng rên rỉ.

- Aa.... ân... thoải mái... Tiểu Tinh... muốn.. nữa... anh Trình....

Lời cầu xin kia không khỏi khiến cho Gia Trình mừng đến phát điên, liền nhanh tay bắt lấy đôi chân của Hứa Tinh đặt lên vai hắn, đâm mạnh một cái vào cúc tâm ngứa ngáy vô cùng.

- Aa.... oaa... Anh Trình... - Hứa Tinh lập tức giống như bị sét đánh, thanh âm trong trẻo rên rỉ hết sức câu dẫn.

- Tiểu Tinh... bên trong của em hảo nóng... anh điên lên mất... em phải là của anh.. - Gia Trình hưng phấn đến tột độ, không ngừng phát ra tiếng gầm mạnh dữ dội, điên cuồng đâm chọc vào tiểu huyệt vô cùng nóng bỏng, thao tiểu huyệt đến giàn giụa dịch thủy chảy xuống.

- A... Anh Trình.... Tiểu Tinh... yêu anh. - Động tác mãnh liệt ra vào của Gia Trình làm cho cơ thể Hứa Tinh nóng rực đến khó tả, cảm thấy bản thân chẳng khác gì đang nằm mơ vậy, nam nhân trước mặt y là người y từng yêu đến không biết trời đất, yêu hắn đến mức mặc kệ hắn có tổn thương mình đến đâu vẫn tuyệt không hận hắn.

- Tiểu Tinh.. anh yêu em. - Gia Trình hồng hộc gọi tên Hứa Tinh một tiếng, rồi thu hết toàn bộ năng lượng tràn trề đâm mạnh vào điểm sâu nhất của thiếu niên, đem toàn bộ tinh dịch bắn hết vào bên trong vách tường mềm yếu.

Hứa Tinh đau điếng đến trợn ngược cả hai mắt, khóc thét lên một tiếng thê thảm rồi ngất lịm đi.

Sáng hôm sau......

- Thông báo: Đúng 9h các em hãy tập trung đầy đủ tại nhà ăn để dùng bữa sáng, xin nhắc lại, đúng 9h, trong khoảng 15 phút nữa các em hãy tập trung tại nhà ăn để dùng bữa sáng. Xin hết!

Nghe thấy tiếng loa văng vẳng bên tai, Hứa Tinh liền mơ hồ tỉnh dậy, như sực nhớ ra điều gì, y liền hốt hoảng mở lớn mắt, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Gia Trình đang ôm mình vẫn an tĩnh ngủ say, lập tức đưa tay lay tỉnh hắn.

- Anh Trình... tỉnh dậy... anh Trình.. A.

Hứa Tinh chưa kịp dứt lời đã bị Gia Trình một phen ôm chặt y vào ngực, đặt cằm ghé bên tai y, hai mắt vẫn nhắm nghiền mà thều thào.

- Ngủ tiếp đi.. đừng quan tâm.

- Nhưng mà... thầy báo rằng trong 15 phút nữa phải có mặt rồi..

Gia Trình mất hứng mở mắt, trừng trừng với thiếu niên trong lòng mình, hắn buông y ra, bắt y đối diện với hắn, lạnh lùng hỏi.

- Bây giờ nghe lời anh hay nghe lời thầy?

- Dạ.. dạ không.. Tiểu Tinh nghe anh Trình.. - Hứa Tinh lập tức sợ hãi mà lúng túng trả lời.

- Ừ.. ngoan. - Gia Trình đắc ý cười tà, rồi hôn lên vầng trán Hứa Tinh, sau đó tiếp tục ôm y.

Hứa Tinh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhưng cũng khẽ nở nụ cười hạnh phúc, y vùi đầu vào lồng ngực Gia Trình, đưa tay ôm lấy hắn mở miệng.

- Anh Trình...

- Sao vậy? - Hắn nhíu mày hỏi.

- Dạ không.. không có gì... - Hứa Tinh vội vã lắc đầu, ôm chặt lấy hắn.

- Tiểu Tinh.. hôm nay anh sẽ nói chuyện riêng với Mạch quai. - Gia Trình đột nhiên mở miệng.

- A? - Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn hắn thắc mắc.

- Cậu ta dường như vẫn không muốn anh ở cùng em. Cho nên, hôm nay anh và cậu ta sẽ nói chuyện rõ ràng, về việc của chúng ta. - Gia Trình nghiêm nghị nói.

- Như vậy... có được không? - Hứa Tinh nhỏ giọng hỏi hắn.

- Ừ. Em đừng lo. - Gia Trình cúi đầu cười nhẹ với Hứa Tinh, rồi đưa tay xoa đầu thiếu niên.

- Hảo, ngủ đi. - Hắn ôm y vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của y ra lệnh.

- Ân.

Trong ngày hôm đó, Gia Trình và Hứa Tinh đứng trước cửa phòng Mạch Quai, thiếu niên kia ban đầu có chút lo lắng, không biết Mạch Quai khi gặp Gia Trình có nổi giận hay không, bất quá Gia Trình hắn một mực quyết nói chuyện rõ ràng, y cũng đành gật đầu chấp nhận.

- Anh Trình.. thế nào rồi.. cậu ấy có nổi giận không? - Sau một hồi chờ đợi, Hứa Tinh liền khẩn trương hỏi Gia Trình.

Gia Trình im lặng không nói gì, thiếu niên ngỡ rằng có phải hay không cuộc trò chuyện giữa hai người rất căng thẳng rồi đây. Bất quá hắn đột nhiên bế y lên, cười gian tà nói.

- Từ giờ trở đi sẽ không có ai cản trở chúng ta nữa... như vậy tối nay em phải “phục vụ” tận tình cho anh đấy.

- Anh... anh Trình... Mạch Quai, cậu ấy đã nói gì? - Hứa Tinh khó hiểu nhìn hắn.

- Hmm... cậu ấy bảo anh phải chăm sóc tốt cho em.. không được tổn thương em... nói chung là yêu cầu anh phải yêu một mình Tiểu Tinh thôi.

- Thật... thật không? - Hứa Tinh hớn hở nở nụ cười.

- Ừ. - Gia Trình khẽ gật đầu, cười nhẹ với Hứa Tinh.

Thiếu niên phấn khởi mà ôm lấy Gia Trình, nước mắt cảm động rơi xuống.

- Tiểu Tinh!! - Nhân lúc hai người đang ôm nhau cười thắm thiết, Mạch Quai đột nhiên mở cửa, hốt hoảng chạy đến chỗ Hứa Tinh.

- Mạch Quai! - Gia Trình vội đặt Hứa Tinh xuống, y cũng bước đến gần Mạch Quai, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của hắn y không khỏi thắc mắc.

- Baba cậu mới gọi điện đến... bảo chúng ta phải về Đài Loan gấp.

- Có... có chuyện gì sao? - Hứa Tinh khẩn trương hỏi.

- Mẹ của cậu... đã qua đời sáng nay.

HẾT CHƯƠNG 55

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.