CHƯƠNG 9
Ding! Ding! Ding. Văn Khải đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại. Thanh âm có chút mệt mỏi.
-Chuyện gì?
-Anh Khải, anh không tính đến trường à? Hôm qua anh đã hẹn bọn em sáng nay đến trường Gia Trình hắn tính sổ mà.
-Hả!!! – Văn Khải đưa tay lên nhìn đồng hồ “Chết tiệt! Đã hơn 8h sáng rồi sao?!” hắn mở miệng chửi thầm, nhấc người ra khỏi giường, đầu thì đau như muốn nổ tung. Hôm qua hắn uống quá liều rồi, hắn xoay người, bên cạnh một nữ nhân vẫn đang an tĩnh ngủ say. Hắn vội vã ném chiếc điện thoại sang một bên, vụng về thay y phục. Cầm lấy bóp tiền lấy ra 2 tấm chi phiếu đặt ở đầu giường rồi nhanh chân ly khai.
Sau 1 tháng đình chỉ học, cuối cùng Khuất Gia Trình có thể đi học lại bình thường, Văn Khải biết được tin này cũng từ việc điều tra của đàn em hắn, hắn khẽ nhếch môi lên cười âm hiểm, “Khuất Gia Trình, mày đợi đó!”. Văn Khải đút chiếc khóa vào lỗ, rịnh tay ga rồi phóng chiếc xe mô tô chạy đi.
-Anh Khải, anh rốt cuộc cũng đến! – Gã đàn em này có tên gọi là Vương, nhìn thấy Văn Khải tới, rối rít chạy đến bên cạnh cúi đầu nói.
-Bọn kia đâu? – Hắn vẫn ngồi yên trên xe, mở mắt nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi gã Vương thân hình to béo đứng đây, nhíu mày hỏi gã.
-Chờ anh lâu quá, em bảo bọn nó tới trường X trước rồi.
-Ừm, lên xe đi. – Văn Khải gật đầu, đưa mắt chỉ ghế đằng sau ý bảo gã Vương ngồi.
Văn Khải không ngại gì đường xá mà tay liên tục rịnh ga tăng tốc độ nhanh hết sức có thể. Chốc lát hai người bọn họ đã nhanh chóng tới trước cổng trường X. Ở đó còn có năm sáu chiếc xe tay ga với những gã nam nhân to lớn.
-Anh Khải. – Cả đám thấy Văn Khải trước mắt, ngay lập tức liền cung kính lễ phép cúi chào.
-Chào hỏi gì, phiền quá! – Hắn mất hứng xua tay.
-Anh Khải, khi nào chúng ta mới vào?
Văn Khải chán nản nhìn gã Vương, gã rốt cuộc là đầu óc không hề thông minh tí nào sao? Hắn tròn mắt không thèm để ý đến gã, móc tay vào túi quần lấy ra điện thoại, chậm rãi bấm số.
– Alo! – Thanh âm lạnh lùng bên đầu máy truyền đến.
-Hắc…. hắc…. Gia Trình! Mày thế nào rồi, nghe nói 1 tháng đình chỉ học của mày cũng thú vị lắm a. Thế nào? …. Còn nhớ tao là ai? – Hắn khinh bỉ cười.
-Tít….. tít…. tít. – Đầu dây ngay tức khắc bị cắt đứt.
-Alo! ….Alo!…. Chết tiệt! – Phát hiện Gia Trình hắn ngang nhiên tắt máy, Văn Khải nổi điên chửi lớn.
-Anh Khải! Sao rồi? – Gã Vương tò mò hỏi.
-Sao chăng gì? Tắt máy rồi! – Văn Khải tức tối hướng gã quát.
-Em nghĩ anh gọi lại cho hắn nói thẳng ra luôn đi, dông dài làm chi cho mệt! – Gã Vương bĩu môi chế nhạo Văn Khải.
-Mới nói gì đó! – Hắn cau mày.
-A…. Dạ không có gì…. hắc… hắc – Gã đưa tay gãi đầu ngước cổ nhìn Văn Khải làm như vẻ mình vô tội.
Văn Khải “hừ” lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến gã. Hung hăng bấm số Gia Trình gọi lại, nhưng Gia Trình một lần nữa tắt máy, khiến Văn Khải hắn không khỏi phẫn nộ. Bất quá hắn vẫn mặt dày mà gọi lại bao nhiêu lần, rốt cuộc Gia Trình không thể chịu nổi đành đưa máy lên nghe.
-Gia Trình! Bọn tao đang ở dưới cổng trường. Hoặc là mày xuống đây hoặc là bọn tao lên thẳng lớp mày.
Đầu dây im lặng không trả lời, Văn Khải nghĩ thầm Gia Trình hắn có phải hay không sẽ tái tắt máy. Nhưng thanh âm lạnh lùng chốc lát đột nhiên phát ra.
-Tao xuống!
Nói xong Khuất Gia Trình ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kêu với vị giáo viên đang say sưa giảng bài rằng hắn muốn đi vệ sinh, tuy nhiên Gia Trình hắn trước giờ gây bao nhiêu là tai họa, những lời hắn nói chưa chắc giáo viên sẽ tin. Nhưng ánh mắt vô hồn, lạnh lùng của hắn chẳng khác gì một con dã thú đi kiếm mồi, làm cho vị giáo viên kia không khỏi lạnh sống lưng, chỉ biết câm nín “ừm” một tiếng cho qua.
Văn Khải cùng gã đàn em đứng chờ sốt ruột, như thế nào Gia Trình hắn đến giờ vẫn chưa xuống, chẳng nhẽ hắn nuốt lời.
-Anh Khải, tại sao hắn còn chưa xuất hiện? – Gã Vương sốt ruột nói.
-Lâu ngày không đánh nhau liền ngứa tay ngứa chân à? Chờ chút nữa đi! Phiền phức! – Văn Khải mệt mỏi hướng gã dông dài.
-A! Anh Khải! Hắn đến rồi! – Một gã đàn em đứng đằng sau hô lên.
Khuất Gia Trình đút tay vô túi quần, ngang nhiên bước đi không một cảm xúc, nói đúng hơn là vô cùng lạnh lẽo đi. Gã đàn em nhìn thấy hắn không biết làm sao mà khẽ run rẩy sợ hãi, Văn Khải thở dài nhìn đám đàn em vô dụng, thân hình lại cao to cường tráng, như thế nào lại yếu hèn trước mặt Gia Trình. Chẳng nhẽ anh đây Đại ca trường S không bằng gã Gia Trình hắn sao?
-Khuất Gia Trình, mày xem lại mày đi, chân dài thế kia, đi gặp bọn tao thôi thể nào lại sợ hãi mà chậm như rùa bò vậy… hắc… hắc – Văn Khải tự luyến cười lớn.
-Mày có trym không? – Gia Trình lạnh lùng nói.
-Cái gì? – Hắn không nghe nhầm chứ, Gia Trình hắn bây giờ lại đi hỏi câu hỏi ngớ ngẩn thế này.
-Tao hỏi mày có trym không?
-Thằng khốn! Mày hỏi cái quái gì anh Khải đó! – Gã Vương tức tối tiến lên nói thì bị Văn Khải đưa tay ngăn chặn.
-Hắc…. Tất cả chúng mày không có trym phải rồi, tao đây phải đi vệ sinh, không thì táo bón cả đời, sao có thể thao chết mấy bọn đĩ được. – Hắn cười lạnh thốt ra lời lẽ thâm độc, khiến cho ai nấy đều căm tức mà cũng không ngừng run rẩy.
– Vậy sao? Tao lại nghĩ sau một tháng đình chỉ học, mày hóa thành mấy con chó chỉ biết bám đuôi cha mẹ rồi chứ?
Hai bên không ngừng quanh co, người khinh bỉ kẻ xem thường. Cứ như vậy, hai người bọn họ ngang hàng giằng xé nhau. Không dông dài, Văn Khải đưa tay ra lệnh bọn đàn em xông lên. Hắn thầm nghĩ, hôm nay Gia Trình hắn chỉ có một mình, tất thảy Văn Khải hắn sẽ thắng mà thôi. Đương nhiên, Gia Trình hắn vốn “lười lao động”, không lý nào tự mình giải quyết đám não bò này, ngay lập tức, bọn gã Vương chưa kịp xông lên thì đằng sau một đám người nhấp nhô chạy tới.
– Gia Trình! Tao lại tưởng đám đàn em mày đi đời hết rồi. Ngay cả tới cũng chậm trễ như vậy. – Văn Khải có chút hụt hẫng, nhưng hắn nhất quyết lần này phải thắng Gia Trình.
– Tụi bây, xông lên! – Văn Khải quát lớn ra lệnh.
Dòng người xua nhau đánh nhau tấp tới. Bất chấp tính mạng, không ai ngừng đánh, kẻ dùng gậy, người dùng thiết liên (xích sắt). Nhưng hai bên vẫn chưa phân chia thắng thua.
Văn Khải chán nản đứng nhìn tình cảnh ồn ào trước mắt, không khỏi ngáp dài một hơi. Lúc này hai bên đều mệt mỏi thở dốc, Văn Khải nhếch miệng cười trừng mắt nhìn Gia Trình. Hùng hổ nhảy lên đưa chân đạp lên bụng Gia Trình, Gia Trình gắng trụ vững chống đỡ không để bị ngã.
Gia Trình ngay lập tức tiến tới xoay người hai vòng vung chân đá lên mặt Văn Khải nhưng bị Văn Khải kịp thời đưa tay đỡ. Đối với mọi ánh nhìn xung quanh, bây giờ đây trận đấu của hai người bọn họ là vô cùng tuyệt hảo. Trước đó, bọn gã đàn em chỉ dùng vũ khí mà xông lên đánh. Tuy nhiên, từ nhỏ, Văn Khải và Gia Trình đã học rất qua chiêu bài võ công, hai bọn hắn ngay từ 5 tuổi đã thành kẻ địch của nhau. Bất quá, bọn họ tài mười nguyên mười, không thể phân ai hơn ai.
Cứ như thế, Văn Khải tiến tới đánh thì Gia Trình lại phản động, mà Gia Trình vung tay vung chân thì Văn Khải lại đánh trả. Cho đến khi hai bên mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thở dốc.
– Cậu không thể dừng lại được hay sao? Cứ như vậy tôi thấy thật phiền. – Gia Trình mệt mỏi đứng dậy nhìn thân thể cường tráng của Văn Khải đang thở dốc kịch liệt.
– Mày… nghĩ sao vậy…. vết thương trên lưng tao … năm đó bị mày chém đến khâu bao nhiêu mũi…. như thế nào tao lại bỏ qua mày … – Văn Khải trừng mắt hướng Gia Trình, phẫn nộ nói.
– Mặc kệ cậu… tôi không muốn dông dài, cậu về đi. – Gia Trình quay lưng đi, hất cằm ra lệnh đàn em quay trở về, để mặc cho Văn Khải đang tức tối nằm sổm trên mặt đất.
==================
– Tiểu Tinh, bài này chúng ta không hiểu, cậu giúp bọn này được không? – Hứa Tinh đang làm bài dở dang thì đột nhiên bị các cô gái trong lớp đổ xô chìa vở sách ra trước mặt y, thiếu niên chỉ mỉm cười ôn nhu, chỉ giảng từng chút, mọi lời nói của y đều thấm trong đầu các cô.
– Là như vậy đấy, mấy cậu đã hiểu chưa?
– Woa, tiểu Tinh, cậu lợi hại thật. Bọn này ngồi cả buổi nghe ông thầy lắm mồm lắm mép kia mà vẫn không ăn chữ nào vô não. Cậu mới chỉ có chút xíu, không ngờ lại dễ dàng như vậy a.
– Đúng a.
Hứa Tinh ngượng ngùng cười nhẹ, khiêm tốn nói.
– Không dám… Mình chẳng qua đọc thêm sách thôi…
– Dù sao cũng cảm ơn cậu. – Các cô gái hớn hở nói lời cảm tạ rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục bài vở.
Thiếu niên đang định cúi đầu làm bài tiếp thì một bàn tay thon dài đột nhiên đập bàn y, y giật mình ngước cổ nhìn, thì ra là Mạch Quai.
– Tiểu Tinh, sao cậu suốt ngày chỉ có học với hành, giải trí của cậu bay đi đâu hết rồi. Dẹp dẹp, hôm nay hai tiết tiếp theo giáo viên không đến lớp, thôi thì ra ngoài chơi với bọn này đi. – Mạch Quai khó chịu nhìn bộ dáng siêng năng của Hứa Tinh, không khỏi ngán ngẫm mà đưa tay tự nhiên gấp hết sách vở của y ném vào ngăn bàn, thiếu niên chưa kịp mở lời đã bị hắn kéo tay ra khỏi lớp.
– Tiểu Quai, cậu đưa mình đi đâu vậy? – Thiếu niên ngơ ngác nhìn tấm lưng của Mạch Quai, ôn nhu hỏi.
– Cậu xem, khí trời đẹp thế này, ra đây ăn uống không phải tốt hơn sách vở kia sao? – Hắn một mạch dẫn y tới một bãi cỏ sau trường. Thiếu niên ngạc nhiên vì ở đấy còn có Hoành Thư, Tiểu Nhàn và vài nam nhân lạ mắt. Phía dưới nền cỏ là một bàn thức ăn, còn có bia và những mỹ thực (thức ăn ngon) khác.
– A! Tiểu Tinh. Đến đây quẩy với bọn này đi. Đừng có suốt ngày suốt đêm giáng mắt vào học hành nữa, cậu vốn giỏi bẩm sinh rồi mà, lâu lâu thả lỏng chút đi. Lại đây! – Hoành Thư đưa tay vẫy vẫy ý bảo Hứa Tinh ngồi xuống bên cạnh cô.
– Nhưng mà…. còn đang giờ học…. – Thiếu niên sợ hãi sẽ bị phát hiện, nhỏ giọng nói.
– Mặc kệ đi. Tới đây. Mình giới thiệu qua một chút, đây là anh La Khởi, học bên năm hai, chúng ta mới quen biết nhau ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, còn đây là bạn học của anh ấy. – Hoành Thư ngay tức khắc liền kéo tay Hứa Tinh ngồi xuống nền đất, giới thiệu nhân vật đang ngồi đối diện y.
– A! Tiểu Tinh chào anh ạ…. – Thiếu niên hấp tấp cúi đầu lễ phép chào hỏi.
– Chào! Nhóc là Hứa Tinh có phải không, Hoành Thư và Mạch Quai nhắc nhiều về em lắm. – La Khởi thâm ý đưa tay bắt lấy cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên.
– Dạ… – Thiếu niên lần đầu bắt chuyện với đàn anh lớp trên, thanh âm có chút ngượng ngùng.
Mạch Quai cau mày nhìn tình cảnh bất bình thường trước mắt, liền đổi chủ đề xua tan bầu không khí căng thẳng này, to mồm nói.
– Thôi nào. Cùng nhau cạn ly, hôm nay phải uống cho thật đã mới được.
– Cái tên chết tiệt kia! Mồm mép cẩn thận một chút có được không? Còn nữa, đã hết tiết học đâu, cậu mà uống cho say mèm tí nữa sao mà lên lớp. – Tiểu Nhàn nhăn nhó nhìn Mạch Quai, cái tên này thói nham nhố chưa thể bỏ hẳn. Chỉ biết làm mất mặt người ta mà thôi.
– Ê cô nương, ai mượn cô nhiều chuyện. Đúng là đàn bà. – Mạch Quai bĩu môi nhạo báng.
– Đàn bà bọn tôi thì sao hả? – Tiểu Nhàn tức giận quát lớn.
– Thôi đi hai người! Đàn anh ngay trước mắt, không biết giữ khuôn phép gì hết trơn. – Hoành Thư đối hai người bọn họ dạy dỗ.
– A! Không sao, không sao.Nhìn hai đứa cãi lộn như vậy, làm anh nhớ đến hồi nhỏ cũng tinh nghịch như mấy đứa. – La Khởi gượng cười tỏ vẻ không có chuyện gì.
– Hắc.. hắc.. Mà anh Khởi này, nhìn anh phong độ như vậy, đã có bạn gái chưa a. – Hoành Thư cười âm hiểm tiến gần hỏi La Khởi.
– Đương nhiên là chưa! – La Khởi thản nhiên trả lời câu hỏi của cô.
– Thiệt không đó? Ai tin đây? – Tiểu Nhàn nhếch môi chọc hắn.
– Ha ha.. Mấy đứa này thiệt tình! Thôi, mau ăn mau ăn. – La Khởi không hiểu nỗi tánh cách nham hiểm của hai cô nàng, cười lớn đổi chủ đề.
Hoành Thư đưa con mắt đầy thâm ý nhìn Tiểu Nhàn, bọn họ nghĩ La Khởi đây thật biết nói đùa, có ma mới tin hắn chưa có bạn gái. Nhưng lại không hề biết rằng, từ đầu đến cuối La Khởi hắn chỉ để ý đến cơ thể nhỏ gầy kia từ nãy đến giờ chỉ cúi đầu ngại ngùng không nói gì. Hắn vô tình nhếch miệng cười, ngắm nghía thiếu niên nhỏ bé kia, thỉnh thoảng y nở ra một nụ cười gượng trông thật động lòng người.
Mạch Quai nghi ngờ để ý La Khởi từ nãy đến giờ mãi ngắm nhìn Hứa Tinh không rời mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
– Anh Khởi, uống với em một ly. – Mạch Quai cố tình đưa chiếc ly rót đầy bia tới trước mặt La Khởi. La Khởi ngay lập tức giật mình tỉnh táo lại, cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
– A! Cảm ơn em. – La Khởi đưa tay tiếp nhận ly bia từ Mạch Quai, sau lại không thèm để ý gì đến hắn, tiếp tục công việc vừa đưa ly bia kề miệng húp một ngụm vừa đưa mắt ngắm nhìn Hứa Tinh.
Thiếu niên nhận thấy mọi người ở đây ai cũng vui vẻ cùng nhau trò chuyện, nào là cách chọn góc ảnh đẹp để chụp, nào là cách rửa ảnh sao cho thật lộng lẫy, tất thảy toàn bộ đều liên quan đến nhiếp ảnh gia. Mà Hứa Tinh y thì từ đầu đến cuối chỉ biết ngượng ngùng nhìn bọn họ, lại lo sợ không biết có phải hay không sẽ bị sớm ai đó phát hiện mà báo giáo viên.
Thiếu niên đang mãi lo lắng không biết phải làm thế nào để ra khỏi chỗ này mà mau chóng lên lớp, thì đột nhiên một ly bia đưa tới trước mặt y.
– Nhóc con, sao lại ủ rũ một mình vậy, sao không cùng mọi người uống bia trò chuyện cho vui. – La Khởi một tay khoác lên vai Hứa Tinh, một tay kề sát ly bia trên môi y.
-A!.. Thực ra… tiểu Tinh không biết dùng bia… vả lại… căn bản nghe những gì bọn họ nói, tiểu Tinh… cũng chẳng hiểu gì mấy… – Thiếu niên tránh né ly bia đang cận kề trước mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói.
– Hả! Như thế nào chưa biết uống bia. Em xem, các bạn em ai nấy cũng đổ bộ uống thành thục đó thôi. Nào, uống thử cho biết, đảm bảo sẽ thích.- La Khởi tuy ngữ điệu vô cùng ôn nhu, nhưng thanh ý thì như muốn gượng ép Hứa Tinh.
– Thực xin lỗi…Tiểu Tinh… thực sự không biết uống, … cũng không muốn uống… – Thiếu niên liên tục bị La Khởi kề sát ly bia không ngừng, có chút sợ hãi nói.
– Vậy thì thôi vậy. – La Khởi mất hứng liền một hơi uống hết sạch ly bia, song lại ghé sát thiếu niên dõi nhìn. Thiếu niên là nam nhân, không ngờ lại da trắng mịn màng đến như vậy, đôi mắt to tròn như nai con, bờ môi đỏ mọng mỏng manh trông thật quyến rũ, xương quai hàm lộ rõ, nếu nhìn sơ lượt qua, ai cũng ngầm hiểu lầm rằng y chính là nữ nhân đi, mà không, phải là nữ hài tử mới đúng. Y vô cùng nhỏ nhắn, có thể ôm trọn một vòng tay đến dư thừa. Không những vậy, tánh cách lại tự ti nhát gan, ngây thơ thuần khiết như nai con, nhìn đã muốn khi dễ rồi.
Thiếu niên không hiểu sao La Khởi từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm y, phải chăng trên mặt y dính cái gì chăng. La Khởi như hiểu được Hứa Tinh đang nghĩ gì, nhếch môi cười, tiến sát gần thiếu niên.
– Nhóc con, anh thấy em chẳng khác gì một nữ hài tử. Thật xinh đẹp nha. – La Khởi nham nhở nói, thở một hơi nóng rực trên tai y, không hề sợ sệt mọi người xung quanh có thể sẽ thấy bất cứ lúc nào.
– A! – Thiếu niên trợn lớn mắt né tránh La Khởi, sợ hãi nhìn nam nhân hành động lẫn lời nói thật kì quặc kia.
– Ha ha! Anh đùa thôi mà. Nhìn nhóc kìa, chưa gì đã sợ hãi như vậy rồi. – La Khởi cố tình cười lớn.
-A! Là vậy sao!…. Tiểu Tinh… thực xin lỗi….. đã làm anh chê cười rồi. – Thiếu niên thầm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười yếu ớt hướng La Khởi giải thích.
– Nhóc thật dễ thương a! Anh rất có cảm tình với em đó!
Thiếu niên khó hiểu nhìn đàn anh quay lưng tiến tới chỗ Hoành Thư và những người khác. Nhưng cũng lắc đầu cho qua, được đàn anh khen ngợi như vậy không phải rất tốt sao. Như vậy Hứa Tinh y có thể sẽ có thêm bạn rồi.
Sau một thời gian “ăn chơi” thoải mái, hai tiết học rốt cuộc cũng trôi qua, bọn họ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về lớp.
– Anh Khởi, có gì cùng bọn này đi chơi một phen. – Hoành Thư vừa cười vừa nói.
– Đương nhiên là vậy rồi. Bữa đó anh bao mấy đứa. Chịu không?
– Hoan hô. Anh Khởi là tốt nhất. Thôi, bọn em về lớp đây, mai gặp. – Hoành Thư hớn hở nói, rồi giơ tay tạm biệt La Khởi.
Hứa Tinh cũng ngay lập tức lễ phép cúi người 90 độ chào hỏi đàn anh, rồi mới quay người ly khai. Một nụ cười âm hiểm giáng lên bóng lưng y.
– Khẩu vị mới đây.. hắc.. hắc.
HẾT