- Cao 1 mét 70, nặng 48 kg, huyết áp trung bình... Hmm... Tiểu Tinh, dạo này con có tiến triển tốt đấy a. - Hứa Biên nhìn vào giấy khám sức khỏe của Hứa Tinh thì không khỏi vui mừng.
- Đương nhiên, là tôi nuôi em ấy mà. - Gia Trình cười đắc ý.
Hứa Biên lập tức cau mày nhìn Gia Trình, khẽ thở dài thất vọng, quay sang Hứa Tinh nói.
- Tại sao baba nuôi con gần 20 năm rồi vẫn không có kết quả tốt như bây giờ chứ a?
- Chú có cho em ấy uống sữa mỗi sáng không? - Gia Trình đảo mắt nhìn anh.
- Kh.. không.
- Vậy còn bơi lội?
- Vẫn không.
- Tập thể dục?
- Không.
- Rõ ràng rồi còn gì? - Hắn tựa lưng vào ghế, khoanh tay mà trừng mắt nhìn Hứa Biên.
- Anh Trình... - Hứa Tinh khẽ đưa tay đẩy đẩy Gia Trình.
- Hảo a hảo a, nói chuyện với cậu chắc tôi tăng huyết áp mất. Tiểu Tinh, baba đi làm đây. - Hứa Biên đứng dậy xoa đầu Hứa Tinh cười nhẹ, rồi xoay người ly khai.
Chờ Hứa Biên rốt cuộc đã rời khỏi, Gia Trình liền nắm lấy cổ tay Hứa Tinh đứng dậy.
- Anh Trình... đi đâu? - Thiếu niên cau mày hỏi.
- Đi rồi biết. - Hắn cười nhếch miệng, một phen kéo y bước ra ngoài rồi lên xe.
- Đi thôi bác tài. - Gia Trình hất cằm ra lệnh vị tài xế.
- Vâng cậu chủ.
- Lần trước chúng ta chưa có dịp đi Ái Thiên viên, hôm nay anh sẽ dẫn em đi. - Gia Trình nắm lấy bàn tay Hứa Tinh, cười nhẹ nói.
- Lần trước? - Thiếu niên có chút thắc mắc hỏi hắn.
- Chuyện qua rồi, anh không muốn nhắc lại. OK? - Hắn đưa tay xoa lấy đầu y.
- Vâng. - Nghe đến đây Hứa Tinh thừa biết là ngày mà hai người còn mâu thuẫn với nhau, cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều, y chỉ gật đầu trả lời.
- Oáp... - Một lát, Hứa Tinh liền đưa tay lên miệng ngáp một hơi, ánh mắt lim dim muốn thiếp đi.
- Mệt sao? - Đương nhiên bộ dạng kia của y Gia Trình có thể nhìn nhận ra ngay.
- Dạ .. một chút. - Thiếu niên mệt mỏi trả lời.
- Nghỉ một lát đi, còn nửa tiếng nữa mới đến.
- Ân. - Y gật nhẹ đầu, chưa đầy một giây liền ngã đầu vào thành ghế, chậm rãi nhắm mắt.
Trên suốt đường đi, vì đường đi đang được tu sửa nên có chút gập ghềnh, Hứa Tinh bất lực liền ngã đầu vào bả vai Gia Trình, ngủ một cách ngon lành.
Như cảm nhận được điều gì, hắn chỉ nhếch miệng cười nhẹ, khẽ đưa mắt quan sát bộ dạng say sưa của thiếu niên, khiến hắn không khỏi bật cười.
Đến nơi, Hứa Tinh lập tức giật mình tỉnh lại, mơ màng ngắm nghía xung quanh, chỉ thấy phía trước là một công viên vô cùng tuyệt mỹ.
- Tỉnh rồi sao? Đến, xuống xe đi. - Hắn bước xuống mở cửa, nắm lấy bàn tay Hứa Tinh mà đi vào.
¤ Còn tiếp......