CHƯƠNG 6
10 năm trước
Vài ngày sau đó, Từ Nhược Thiên sáng nào cũng khăng khăng đòi ông nội cho đến trường sớm, tất thảy chính là chờ thời điểm ông lái xe rời đi, cậu liền tranh thủ chạy đến đầu đường đứng, tìm kiếm thân ảnh của người kia, nhưng đáp lại cậu chỉ là một tràng thất vọng không thôi.
Nhưng ông trời lại rất thương yêu cậu a, thực không ngờ đến lúc cậu tan học, người kia như thế nào lại đứng trước cổng trường cậu, tâm tình lúc này mừng đến phát điên, cậu liền một mạch chạy đến chỗ anh.
– Tôi tưởng chúng ta không còn gặp nhau nữa chứ a?
Hứa Biên nhìn thấy Từ Nhược Thiên liền cao hứng cười cười nói.
– Hôm nay tôi tan việc sớm, lúc nãy có ghé ngang qua cửa hàng bên đầu đường liền nhớ đến cậu, cho nên tôi mới vào đây.
– Vậy ra là chúng ta có duyên rồi nha, anh bảo coi, lần trước tôi chẳng qua muốn anh gọi cho tôi vì muốn chúng ta gặp nhau lần nữa. Hiện tại đã thế này rồi… chi bằng… – Từ Nhược lúng túng cúi đầu, miệng cười tủm tỉm tỏ vẻ ngại ngùng.
– Tôi mời cậu ăn, có được không? – Hứa Biên như hiểu được ý tứ thiếu niên, không khỏi cười lớn.
– Là anh nói đó a, tôi thích ăn bít tết. – Từ Nhược Thiên vừa nghe lấy tức vui đến nhảy dựng lên, khẩn trương đẩy đẩy tay anh.
– Hảo a, tôi biết có một nhà hàng làm bít tết rất ngon, chắc sẽ vừa miệng cậu. Đi thôi.
Cả hai cùng nhau đi đến đầu đường, Từ Nhược Thiên lúc này tựa hồ nhớ ra điều gì, liền từ trong cặp sách lấy ra điện thoại di động của mình, gọi cho Từ Nhược Lâm.
– Ông nội.
– Sao thế Tiểu Thiên, ông đang trên đường tới trường, con chờ ông một lát. – Từ Nhược Lâm một bên vừa lái xe vừa trả lời.
Từ Nhược Thiên đưa mắt lén lút nhìn Hứa Biên, sau lại ghé sát điện thoại, thanh âm nũng nịu nói.
– Ông nội, ông có thể hay không đừng tới?
– Tại sao?
– Chính là… con chuẩn bị cùng bạn đi ăn bít tết a. – Cậu lo sợ co vai mình lại, trong đầu chỉ thầm mong ông cho phép cậu đi.
– Có được không a? Người đó lai lịch thế nào, gia thế ra sao? Lỡ như gặp phải người xấu thì ông nội biết làm sao? – Từ Nhược Lâm lo lắng hỏi.
– Ông nội đừng lo, anh ấy là người tốt, là người lần trước đã cứu con ở trường đó a, con cũng kể cho ông nội nghe rồi.
– Vậy sao? Nếu vậy thì ông yên tâm một chút… Hảo, khi nào về nhớ gọi điện cho ông, OK? – Từ Nhược Lâm vừa nghe thì cảm thấy an tâm hơn phần nào, liền cười cười nói.
– Cảm ơn ông nội. Con yêu ông nội. – Từ Nhược Thiên cảm kích không ngừng nói lời cảm ơn, còn không quên ghé môi vào điện thoại hôn một cái, sau đó mới tắt máy.
– Cậu nhóc, ông nội cậu cũng dễ dãi quá nhỉ. – Hứa Biên ban nãy cũng thừa nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, có chút nể phục mà cau mày nhìn cậu.
– Chúng ta đi ăn được chưa? Tôi đói rồi. – Từ Nhược Thiên chỉ mỉm cười đắc ý, lắc lắc cánh tay của anh nũng nịu.
– Hảo a hảo a. – Hứa Biên bật cười xoa xoa đầu cậu, cùng cậu bước lên xe, bắt đầu xuất phát tới nhà hàng.
Từ Nhược Thiên trên suốt đường đi vẫn là luôn mở miệng nói chuyện, mặc dù cảm thấy thiếu niên bên cạnh mình quả thực hảo nói nhiều đi, bất quá Hứa Biên lại không phiền chút nào, chính là anh rất thích cậu a, hảo khả ái.
– Sau đó ông tôi bảo vịt Donald đi bằng hai chân, sau đó anh biết tôi nói gì không a? – Thiếu niên hớn hở quay sang hỏi.
– Không. Cậu đã nói gì? – Hứa Biên nhẹ lắc đầu, vừa lái xe vừa hỏi.
– Tôi nói với ông là vịt nào mà chẳng đi bằng hai chân a. Ha ha ha.
– Ha ha. Cậu cũng hài hước thật. – Hứa Biên cũng vì câu chuyện kia của cậu mà bật cười, một bên đưa tay xoa xoa lấy đầu thiếu niên.
Nhìn thấy nam nhân kia nở nụ cười, hảo khoan dung và ôn nhu làm sao, Từ Nhược Thiên cư nhiên lập tức hai gò má ửng đỏ, lén lút mỉm cười quan sát anh, không do dự mà thẳng thừng nói.
– Cái kia… anh quả thực hảo soái a. Tôi… tôi rất thích anh.
– Ha ha, tôi cũng thích cậu, cậu nhóc.
Từ Nhược Thiên vừa nghe sắc mặt liền biến đổi, chính là tim cậu không ngừng đập mạnh, sau cùng liền cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, im lặng không nói gì.
Đến địa điểm, cả hai đều bước vào nhà hàng, Từ Nhược Thiên từ đó đến giờ mãi luôn ngắm nghía từng nhất cử nhất động của Hứa Biên, thậm chí quên mất cả việc động đũa.
– Cậu không ăn sao? Không phải cậu bảo thích ăn bít tết sao? – Anh cau mày nhìn cậu, cầm lấy đũa gắp miếng bò bít tết kề trước miệng cậu.
– A? Có chứ a. – Từ Nhược Thiên nhất thời lắc đầu tỉnh táo lại, há miệng tiếp nhận miếng thịt từ Hứa Biên, còn nhíu tít mắt cười cười với anh.
Anh bị nụ cười ngây ngô kia của cậu mà có chút thất thần, thiếu niên kia mặc dù nhan sắc không tính là tuyệt mỹ, cũng không phải là quá xấu xí, mà chính là có vẻ ngoài rất ưa nhìn. Bất quá một khi cậu mỉm cười, thực chẳng khác gì một thiên sứ vậy, nói vậy nghe có vẻ khoa trương quá mức, nhưng đối với anh cậu chính là như vậy a.
– Phải rồi, cái kia… tên của anh là gì? – Một lát, sực nhớ ra điều quan trọng nhất, Từ Nhược Thiên liền một phen nuốt trọn thức ăn xuống bụng, ngẩng đầu hỏi.
– Tôi a? Hứa Biên.
– Hứa Biên… Hứa Biên…. Hứa Biên… tôi sẽ ghi nhớ trong đầu nha. – Từ Nhược Thiên miệng không ngừng lẩm bẩm tên của anh, khóe miệng bỗng nở một nụ cười đắc ý, ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ đầu mình.
– Được rồi, ăn đi. – Hứa Biên mỉm cười, hất cằm chỉ đĩa thức ăn trước mắt cậu, ý bảo cậu mau ăn.
– Anh.. không hỏi tôi tên gì sao? – Từ Nhược Thiên ủ rũ đưa mắt hướng Hứa Biên hỏi.
– Không. Tại sao? – Anh cau mày thắc mắc.
– Không có gì. – Từ Nhược Thiên vội vã lắc lắc đầu, cười cười tiếp tục cúi đầu ăn.
Hứa Biên nhìn bộ dạng ủy khuất kia đương nhiên thừa biết cậu thất vọng đến mức nào, khẽ nhếch miệng cười tà, anh nói.
– Tôi gọi cậu là… tiểu nha đầu, có được không?
– A? Không muốn a. – Từ Nhược Nhiên kinh ngạc nhìn anh, một mực lắc đầu cự tuyệt.
Hứa Biên hạ đũa xuống, chống tay lên bàn giải thích.
– Cậu biết không, ngày xưa nhà tôi rất nghèo, tôi lại là mồ côi cha mẹ, cho nên vú Ninh đã nuôi tôi, hồi đó mấy đứa con nít ở làng tôi không bao giờ gọi nhau bằng tên đâu, mà là gọi bằng biệt danh a, tại sao?
– Tôi không biết. – Cậu chậm rãi lắc đầu.
– Thứ nhất, gọi bằng biệt danh thể hiện mối quan hệ thân mật giữa hai người. Thứ hai, gọi như vậy sau này sẽ dễ nhớ đối phương là ai. Thứ ba, tôi muốn gọi cậu như vậy vì cậu khả ái, đáng yêu. – Hứa Biên đưa tay nhéo nhéo mũi Từ Nhược Thiên, cười ôn nhu.
Nghe đến đây cậu không khỏi vui mừng mà cúi thấp đầu, thì ra ý nghĩa của việc gọi biệt danh lại quý báu đến như vậy.
Cậu hùng hổ ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, mở miệng tuyên bố.
– Vậy… từ giờ trở đi tôi sẽ là tiểu nha đầu của anh.
– Ha ha. Hảo a hảo a, mau ăn kẻo nguội mất.
– Ân. – Từ Nhược Thiên hì hì cười, như một tên chết đói lâu năm mà cắm đầu không ngừng ăn và ăn.
Dùng bữa xong, Hứa Biên đưa cậu về nhà, đương nhiên trước khi đi thiếu niên còn một mực đòi số điện thoại của anh. Anh cũng không do dự gì mà đưa cho cậu số điện thoại lẫn danh thiếp của mình.
Chờ anh rốt cuộc rời khỏi, Từ Nhược Thiên cầm lấy danh thiếp của anh mà thét lớn, tí ta tí tửng mở cửa bước vào nhà.
Thẳng đến phòng mình, cậu thả người nằm xuống giường, đưa tờ danh thiếp ngắm đi ngắm lại, nhoẽn miệng cười hạnh phúc.
– Là Tổng giám đốc công ty X sao? Ngầu quá a.
Sau đó vừa lăn lộn trên giường vừa cười lớn trông như một tên điên vậy.
– Hứa Biên, tôi rất muốn gặp anh a. – Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nhớ người kia đến thế, không phải trước đó mấy phút đã gặp rồi sao.
Cậu ủ rũ lấy chiếc gối ôm trọn trong người, miệng lẩm bẩm tên Hứa Biên, đến khi đôi mắt bắt đầu lim dim hòa vào giấc ngủ.
###### END CHAP 6 ######
=================