CHƯƠNG 11
Thật ấm, thật mềm, lại còn rất thoải mái, tôi chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt anh tuấn của Sở Mặc, y đang nhìn tôi, một cách chăm chú, ôn nhu, mà cũng rất nghiêm túc.
Y ôm tôi vào lòng, đầu tôi lại đặt lên vai y, cơ thể tôi trần trụi, y cũng vậy, ***g ngực vạm vỡ của y kề sát tấm thân gầy của tôi. Không hiểu sao hiện tại tim tôi đập rất nhanh, tựa hồ muốn rớt ra ngoài vậy.
– Thế nào? Tôi có giống ông ta như cậu nói không? – Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai tôi, tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn y, cười lạnh nói.
– Nếu tôi nói có, anh sẽ đuổi việc tôi?
– Còn nếu không? – Sở Mặc đột nhiên hỏi lại tôi.
– Tôi muốn xin nghỉ làm. – Tôi không nhìn y, lạnh lùng mở miệng tuyên bố.
– Hà cớ gì chứ? – Sở Mặc giữ chặt lấy bả vai tôi, tựa hồ vô cùng tức giận hỏi tôi.
– Chúng ta đã đi quá xa chuyện này rồi, Sở Tổng, hôm nay xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Xin phép anh. – Nói xong tôi liền loạng choạng ngồi dậy, cư nhiên ban nãy bị ông ta xé rách quần áo ở bãi đậu xe, mà còn là của Văn Khải nữa chứ, tôi hiện tại không chút tấm vải nào để che thân đi, hảo nực cười.
Thời điểm tôi định đưa tay mở cửa xe, cư nhiên lại là tiếng “cạch” bữa trước, tôi cả kinh xoay đầu nhìn Sở Mặc, chính là trên tay y đang cầm chìa khóa xe đi.
– Tôi đã cho phép cậu đi chưa? Hiện tại cậu chưa xin nghỉ phép, cho nên cậu vẫn là nhân viên của tôi. – Sở Mặc kéo cổ tay tôi về phía y, nghiêm nghị tuyên bố.
– Sở Tổng, anh muốn làm gì? – Tôi nghi hoặc cau mày hỏi y.
Dường như nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của tôi, Sở Mặc liền thở dài, y chồm người lấy áo khoác mặc vào cho tôi, cẩn thận cài từng nút áo lại, che đi vết hôn tứ phía trên cơ thể tôi, sau đó thay y phục cho mình, ngồi vào ghế lái, chỉnh lại ghế cho tôi.
– Tôi đưa cậu về.
Chưa đợi tôi mở miệng, Sở Mặc đã nhấn ga lái xe chạy đi, tôi cũng đành im lặng mà ngồi tựa lưng vào ghế, cư nhiên phía sau liền tác động đến vết rách kinh hoàng kia, tôi chỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng nhấc mông ra khỏi ghế, gượng gạo chịu đựng.
– Có vấn đề gì sao? – Sở Mặc đột nhiên dừng xe lại, quay sang cau mày nhìn tôi.
– Không… không có gì. – Tôi ho nhẹ một tiếng, qua loa trả lời y.
Tuy nhiên, từ ánh mắt của Sở Mặc, tôi thừa biết y đang suy nghĩ điều gì, liền cúi đầu im lặng, cho đến khi y tiến đến mở ngăn tủ phía trước tôi, lấy ra một chiếc gối kê đầu, lạnh lùng ra lệnh tôi.
– Nhấc mông lên.
Tôi nghe lời hơi nhấc mông ra khỏi ghế, Sở Mặc liền đặt chiếc gối lên, nắm lấy cổ tay tôi nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống.
– Cảm ơn. – Tôi nhỏ giọng nói lời cảm ơn y, thỉnh thoảng còn ghé trộm liếc mắt nhìn y một cái.
– Nhà cậu ở đâu? – Một lát, Sở Mặc đột nhiên lên tiếng, tôi có chút sửng sốt mà cứng họng một hồi, nhà…. nhà tôi, là cái dẻ rách kia, hay căn hộ của Văn Khải?
– Sao vậy? – Mãi thấy tôi không trả lời, Sở Mặc có chút không kiên nhẫn.
Không còn cách nào khác, tôi bất đắc dĩ kêu y đưa tôi đến căn hộ của Văn Khải.
– Tôi đưa cậu vào. – Đến nơi, Sở Mặc khẩn trương ra ngoài mở cửa xe cho tôi, kì thực dạo này tôi cảm thấy làm phiền y quá nhiều, cũng rất cảm kích y, nên đành lạnh nhạt cự tuyệt.
– Không cần. Làm phiền anh rồi.
– Bộ dạng thế này cậu nghĩ cậu tự vào đó được sao? Còn nữa, đây là lệnh của Tổng giám đốc. – Mãi thấy tôi cứng đầu, Sở Mặc đương nhiên phải dùng danh nghĩa tổng tài và nhân viên uy hiếp tôi.
Tôi đành cắn chặt môi nhẫn nhịn, mặc cho Sở Mặc ôm tôi bước vào, thế nhưng lại là vết thương ấy,nó khiến tôi không nhịn được đau đớn mà siết chặt lấy áo y, bước đi cũng cực kì khó coi đi.
Chưa đầy một giây, cơ thể tôi bỗng nhiên nhấc bổng trên không trung, tôi lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt trầm tĩnh kia của y, rất đẹp, lại cao sang, chẳng khác gì quý tử vậy.
Đưa tôi vào nhà của Văn Khải, tôi khẩn trương rời khỏi vòng tay của Sở Mặc, trong đầu bỗng dưng nghĩ ra điều gì, tôi khẽ cười lạnh trong lòng, đối y nói.
– Anh về đi, tôi tự lo được rồi.
Sở Mặc vẫn cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm, tôi liền nhớ ra điều gì, là áo khoác của y, liền cởi nó ra.
– Xin lỗi, tôi không để ý.
Bất quá khi tôi vừa mới đưa cho Sở Mặc, y đột nhiên ôm lấy tôi, hôn tôi cuồng nhiệt, hung hăng đẩy tôi vào tường, điên cuồng mút lấy đôi môi tôi.
Dù sao sau ngày hôm nay, tôi và Sở Mặc cũng kết thúc, lại còn bản thân vốn dĩ mang danh là đĩ đực đã lâu, nên tôi cũng chẳng phản kháng gì, ngược lại còn đáp lại nụ hôn của y, đưa tay vuốt ve tấm lưng y.
– Ưm… ân… – Hai bên cứ thế mà không ngừng quấn quít lấy nhau, tôi chính là mặc kệ bản thân đang làm việc đê tiện, có thể những lời đồn đãi của mọi người về tôi là đúng đi.
Tôi ôm lấy cổ y, cùng y hôn môi mà đi thẳng đến ghế sô pha gần đó, ngã xuống ghế, tiếp tục hôn môi.
Sở Mặc vừa cởi lấy áo sơ mi trên người, vừa đưa lưỡi tiến vào khoang miệng tôi, liếm xung quanh kẽ răng tôi, rồi mút lấy lưỡi tôi, nhiệt tình hôn lưỡi.
– Cũng vui vẻ quá nhỉ!
Sở Mặc và tôi lập tức ngừng động tác, khẽ cười lạnh một cái, rốt cuộc cũng về, là Văn Khải.
– Văn Khải! – Nhìn thấy Văn Khải, Sở Mặc có vẻ rất kinh ngạc, dường như hai người đã quen nhau trước đó rồi đi.
– Thế nào? Hai người đang ân ái mà, tiếp tục đi chứ? Hả?!! – Văn Khải cười ác mà tiến tới trừng mắt nhìn tôi và Sở Mặc, sau liền đột nhiên siết chặt cằm tôi quát lớn.
Tôi dùng sức hất tay cậu ta ra, kì thực ngay từ đầu tôi cố ý làm chuyện này để Văn Khải phát hiện, như vậy không cần cậu ta mỗi ngày quan hệ cùng tôi, tôi chán ghét lắm rồi.
– Văn Khải, cậu có biết chú Chiết đang tìm cậu không?
– Vậy thì sao? Hắc, còn nữa… – Văn Khải đột nhiên nắm lấy tóc tôi, ôm lấy tôi từ đằng sau, bắt tôi đối diện với Sở Mặc.
Tôi thực sự không hiểu cậu ta muốn làm gì, chỉ là thời điểm cậu ta liếm lấy vành tai tôi, tôi cả kinh mà nheo mắt lại, nhướn vai tránh né cậu ta.
– Ban nãy tôi thấy hai người hôn nhau mà, có phải không a?
– Ý cậu là sao? – Sở Mặc có vẻ rất khó chịu với thái độ của Văn Khải, và có thể y cũng cảm nhận được cậu ta đang ám chỉ đến tôi, ánh mắt liền lập tức nhảy sang phía tôi.
– Tôi có nghe anh chuẩn bị cưới chị Thiên Mỹ mà, còn Hạ Nghiệt, anh muốn cưới luôn anh ấy sao, hửm? – Văn Khải ghé lên má tôi hôn một cách mạnh bạo, tôi lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi, lại bị cậu ta tăng lực đạo siết chặt cằm tôi hơn.
– Không phải chuyện của cậu, buông Hạ Nghiệt ra. – Sở Mặc lạnh lùng trả lời, một phen tiến tới muốn kéo tôi đi, đương nhiên Văn Khải liền mạnh miệng lên tiếng.
– Anh đừng quên anh ta là chó của tôi rồi, chẳng qua anh ta là vì tiền mới qua lại với anh mà thôi!!
Tôi cau mày nhìn Sở Mặc, sao… sao chứ, vì tiền… Văn Khải cậu ta là muốn cái gì? Sở Mặc nghi hoặc nhìn tôi, gương mặt hoàn hoàn khác hẳn ban nãy.
– Anh không biết sao? Đây không phải là nhà của Hạ Nghiệt, mà là nhà của tôi. Haha, thật ra người như anh ta cả đời còn không kiếm nổi một đồng để mua căn nhà này. Sở dĩ anh ta ở cùng tôi, chỉ vì tiền của tôi. Xem ra đối tượng tiếp theo, chính là anh, Sở Mặc. – Văn Khải đột nhiên đưa một tờ giấy gì đó cho Sở Mặc, tôi không biết trong đó viết cái gì, nhưng lúc y đọc tờ giấy kia, vẻ mặt của y lập tức lạnh như băng, sau đó lại là khinh bỉ nhìn tôi.
– Cậu muốn nói cái gì? – Tôi tức giận đẩy Văn Khải ra, rồi lại quay sang Sở Mặc.
– Đây là cái gì? – Sở Mặc lạnh lùng đưa tờ giấy kia cho tôi.
Vừa nhận lấy tờ giấy, tôi liền cau mày, đây… đây là cái gì, hợp đồng nô lệ.
– Hạ Nghiệt, tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc được rồi. Cậu bị đuổi việc! – Nói xong Sở Mặc liền lạnh lùng quay lưng bước đi.
Còn tôi, tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn y rời đi, khẽ cười nhạo bản thân, tôi tức giận quay sang Văn Khải, ném tờ giấy vào mặt cậu ta.
– Cái gì đây?
– Tôi hỏi anh mới đúng?!! Anh dám cùng Sở Mặc quan hệ ở nhà tôi, anh nhìn anh đi, về nhà không một mảnh vải!! – Ngược lại Văn Khải càng tức giận hơn, cậu ta bắt lấy cánh tay tôi, cười ác quát lớn.
– Không liên quan gì đến cậu. – Tôi cố gắng nhẫn nhịn, ngoảnh mặt lạnh lùng trả lời.
– Hắc… Nếu như tôi không nói cho cha anh biết nơi anh làm việc, không chừng cả đời tôi sẽ không biết, anh và nam nhân khác quan hệ trong căn nhà của tôi!!
– Cậu… cậu gọi ông ta đến sao? – Thì ra tất cả mọi chuyện đều do cậu ta gây ra.
– Anh sẽ làm gì tôi?
Văn Khải hung hăng đẩy tôi ngã xuống đất, cười ác như kiểu hăm dọa tôi. Mà lúc này tôi cảm thấy bản thân thống khổ vô cùng, tôi không nhịn được rơi lệ, nổi nóng ngẩng đầu hướng cậu ta quát lớn.
– Hà cớ gì cậu phải làm vậy? Chỉ cần thẳng tay với tôi là được rồi!! Có nhất thiết phải gọi ông ta không?!!
– Đừng quên bản thân chỉ là một con chó, tôi làm gì là quyền của tôi!! – Cúi xuống nắm lấy tóc tôi, cậu ta hung hãn tuyên bố.
Tôi đành bất lực rơi lệ căm phẫn nhìn Văn Khải, tùy ý để cậu ta kéo cổ tay tôi lôi lên giường, hung hăng lật tôi nằm sấp trên nệm, tức giận chửi mắng tôi.
– Thì ra anh ta đã chạm vào đây rồi sao?! Anh đúng là còn hơn cả đĩ đực đấy, Hạ Nghiệt.
Rồi nâng hai cánh mông tôi lên, tàn nhẫn nhét ba ngón tay đâm thẳng vào hậu huyệt tôi, hung hăng càn quấy bên trong.
– Sao vậy? Lúc ân ái với anh ta, anh thoải mái lắm mà, hả?!! – Động tác bắt đầu nhanh hơn, điên cuồng tra tấn tôi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng im lặng, tuyệt không để bản thân phát ra thanh âm, mặc dù rất đau, bất quá tôi không muốn bản thân phải chịu sự vũ nhục của cậu ta, đành cố ý trưng biểu tình lạnh lùng nhìn xuống ra trải giường.
– Hắc… để xem anh còn im lặng đến đâu.
Cảm nhận được Văn Khải rời khỏi, tôi vẫn một mực nằm lì ở đó, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi màn biểu diễn tiếp theo của cậu ta.
– Aa…aa… – Đau quá, thực sự rất đau, tôi không biết cậu ta đã làm gì hậu huyệt của tôi, bất quá kia quả thực quá đáng rồi đi.
– Sao vậy? Tiếp tục đi, hét to nữa lên. – Văn Khải ghé xuống tai tôi, thanh âm thều thào trêu chọc tôi.
Tôi một phen tránh né, cũng không muốn tò mò thứ gì trong cơ thể tôi, chỉ có thể lấy răng cắn chặt bàn tay mình nhẫn nhịn.
– Anh đúng là cứng đầu khiến người khác rất chán ghét, hảo a, nếu anh muốn tự làm đau bản thân, tốt thôi, tôi sẽ giúp anh. – Thanh âm cậu ta rất cao hứng, tựa hồ giống như đang làm một việc gì thú vị vậy, sau đó phía sau lại tiếp tục truyền đến cơn đau chí mạng.
Không biết bản thân ngất xỉu khi nào, nhưng lúc tôi tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trong ***g ngực trần của Văn Khải, hắn ôm lấy bả vai tôi, cơ thể trần trụi không mảnh vải.
Tôi muốn ngồi dậy, cư nhiên cậu ta lại gắt gao nắm chặt bả vai tôi, ấn tôi vào ***g ngực cậu ta.
– Muốn đi đâu? Công ty của Sở Mặc?
– Không phải chuyện của cậu. – Tôi lạnh lùng trả lời.
– Hắc… anh không nói, hay là muốn tôi gọi cha anh tới đây.
– Cái gì?
HẾT CHAPTER 12