CHƯƠNG 14
Hạ Nghiệt cắn chặt răng nhẫn nhịn, ngẩng đầu nhìn bà Lưu đang trừng mắt phẫn nộ, cậu im lặng không nói gì, bản thân vốn dĩ hiện tại chẳng còn giá trị nào cao lớn, mặc cho người đời xỉ báng chỉ trích, đối với cậu chẳng là gì cả.
– Cậu rốt cuộc là con nhà ai, là ông già này có phải không? – Bà tức giận đưa ngón tay đẩy đẩy đầu Hạ Nghiệt, tựa hồ rất tức giận.
– Anh Sở Mặc, đây rốt cuộc là sao,…. anh… quan hệ với cậu ta? – Dư Thiên Mỹ nghẹn ngào nhìn Sở Mặc, như không thể tin vào tai mình vào lời nói lúc nãy của hai người.
– Thiên Mỹ, anh…
– Con im miệng cho mẹ!! Còn cậu, có phải cậu muốn tiền có phải không?!! Tôi sẽ cho cậu. – Nói xong bà Lưu liền lấy túi xách của mình, hung hăng lục lọi, cầm lấy những tờ tiền mặt ném trước mặt Hạ Nghiệt.
Đương nhiên nhìn thấy tiền Hạ Gia không khỏi sáng hai con mắt, liền khẩn trương cúi xuống nhặt lấy.
– Hắc… cái thứ nhà quê bẩn thỉu, muốn tiền thì cứ quỳ gối mà cầu xin, đừng làm trò bỉ ổi phá hủy tình cảm hai đứa con của tôi. Tôi nói cho cậu biết, lễ cưới của Sở Mặc và Thiên Mỹ mà không xảy ra suôn sẻ, tôi sẽ không để yên cho nhà cậu đâu, mau cút ra khỏi đây ngay!! – Bà Lưu khinh bỉ nhìn Hạ Gia, sau ngẩng đầu hùng hổ chửi lớn.
Hạ Nghiệt từ trong túi áo lấy ra một phong bì thư trắng, đưa cho Sở Mặc, gương mặt thất thần nhìn vô hướng, mở miệng cười lạnh.
– Tôi đến đây để xin nghỉ việc. Chào. – Nói xong cậu liền nhấc chân bước ra ngoài.
– Còn ông nữa, còn không mau cút! – Phát hiện Hạ Gia đang mân mê đếm tiền, bà Lưu tức tối quát lớn. Ông cũng không nói gì, chỉ cười cười chăm chú đếm tiền rồi xoay người ly khai.
– Sở Mặc, con lập tức về văn phòng giải thích rõ ràng cho mẹ và Thiên Mỹ. – Bà Lưu nắm lấy cổ tay Dư Thiên Mỹ, cùng bà Dư bước lên thang máy, một chút cũng không thèm ngó ngàng đến Sở Mặc.
Y thở dài một tiếng, lặng lẽ đi theo sau, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn cánh cổng công ty kia.
Trên suốt đường đi, Hạ Nghiệt chỉ có thể lết từng bước từng bước, đi không rõ mục đích, cũng không rõ phương hướng. Chỉ thờ thẫn đưa tầm mắt nhìn xuống đường mà bước đi, cho đến khi vô tình chạm phải người qua đường.
– Đi không biết nhìn đường hả? Đĩ đực!!
Cậu chỉ cúi đầu cho qua, tiếp tục bước đi. Đi đến khu nhà hàng bên cạnh lập tức liền dừng lại, qua khung cửa kính kia, có một gia đình đang hạnh phúc dùng bữa sáng cùng nhau.
Nhìn thấy cậu bé kia đang ngồi giữa cha và mẹ của cậu, cha cậu thì đang tỉ mỉ cắt thịt cho cậu, còn mẹ cậu thì đang đút cho cậu ăn, quả thực hảo may mắn đi.
Hạ Nghiệt khẽ ngẫm lại bản thân chính mình, vốn dĩ không có tiền tài, địa vị, mẹ thì bỏ cậu mà đi, mặc cho cha ngày đêm hành hạ cậu, đương nhiên còn kể đến bị người đời không ngừng mắng nhiếc là đĩ đực, hiện tại còn mang thêm danh tiếng cướp chồng người ta, lừa gạt vì tiền, cũng đáng lắm chứ.
Cậu tiếp tục bước về phía trước, thẳng đến cây cầu lớn nhất gần đó, đưa tay chạm lên lan can, khẽ vuốt ve lấy nó.
Hạ Nghiệt cười khổ, đưa mắt ngắm nhìn đất nước rộng lớn, hiện tại cậu mới biết, thì ra bản thân mình lại nhỏ bé đến như vậy.
Đến một nơi khác, cậu nhất định sẽ có cha mẹ yêu thương, sẽ được sống trong sung sướng, có một đứa em trai luôn quan tâm và yêu mình, và đương nhiên sẽ có một người tận tâm chăm sóc yêu cậu đến đầu bạc răng long. Ở nơi đó cậu sẽ không phải cơ cực, bị vũ nhục, và rơi lệ một lần nào nữa. Phải, chính là như vậy.
Hạ Nghiệt khẽ nở một nụ cười hạnh phúc, lần đầu cũng như lần cuối cậu có một nụ cười thuần khiết như vậy.
Cậu nhấc chân bước lên lan can, khẽ nhắm hai mắt lại, thả mình xuống không trung rộng lớn kia, rốt cuộc bản thân cũng nằm trọn trong dòng sông mênh mông lạnh lẽo.
– Hạ Nghiệt, mau xuống dùng cơm nào? Hôm nay mẹ đã nấu những món con thích rồi đó a.
Cậu thấy một nữ nhân, đang mỉm cười với cậu, và bà nói một chữ “mẹ”.
– Cái thằng nhóc này, hôm nay là sinh nhật con mà không biết sao, lại đây, cha có món quà cho con này!
Và một nam nhân, ông cũng kêu một chữ rằng “cha” , nhưng đó không phải điều duy nhất Hạ Nghiệt để ý tới, chính là ông đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.
– Ta đa, con rất thích chiếc áo khoác len này có phải không a? Hôm nay cuối cùng cũng có dịp mặc nó rồi.
Ông ôn nhu khoác chiếc áo len trên người cậu, thật ấm, thật thoải mái.
– Anh hai, em cũng có quà cho anh nha. Anh xem.
Một cậu nhóc trạc 5 6 tuổi chạy tới níu lấy áo Hạ Nghiệt, hài tử trên tay cầm một món quà thật lớn, đưa cho cậu.
– Anh thích kiến trúc, cho nên em đã mua một bộ mô hình, cả ba và em ngày đêm ráp lại đó nha. Có phải rất cảm động không?
Hạ Nghiệt cảm thấy hiện tại không có gì hạnh phúc hơn, cuối cùng điều cậu mong ước trong suốt 22 năm nay rốt cuộc cũng thành hiện thực.
Thế nhưng trong chốc lát, mô hình trên tay cậu đột nhiên biến mất, cả cậu em trai kia, và cha mẹ cậu cũng dần tan biến.
Hạ Nghiệt cả kinh đi tìm thân ảnh của bọn họ, cho đến khi căn nhà rộng lớn biến thành một mảng trắng xóa. Cậu bất lực quỳ xuống đất ôm lấy đùi mình, không thể nào… không.
– Hạ Nghiệt.
Nghe thấy thanh âm của ai đó đang gọi tên mình, Hạ Nghiệt nhất thời tỉnh mộng, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện.
– Tên ngốc này, anh rốt cuộc có còn tỉnh táo không vậy hả?!! Ban ngày ban mặc đi nhảy cầu tự tử? Thích được nổi tiếng sao?!! – Nhìn thấy Hạ Nghiệt tỉnh lại, Văn Khải chỉ có thể tức giận chửi cậu.
Thực tình, nếu như không phải hắn cho người theo dõi cậu đi đâu, làm gì, không chừng hiện tại hắn cả đời còn không thể gặp lại cậu nữa đi.
Hạ Nghiệt nằm im phăng phắt không hé miệng, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, hoàn toàn không nghe gì đến lời chửi mắng của hắn.
– Này, mau mở miệng nói gì đi!! Anh bị câm sao? – Văn Khải một phen nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, không ngừng mắng nhiếc.
– Tại sao lại cứu tôi? Tại sao không để tôi chết? – Sau một hồi Hạ Nghiệt mới chịu mở miệng, nhưng vẫn là không nhìn đến hắn.
– Anh…!
– Phải rồi a… cậu chơi tôi chưa đủ chán, tôi chết rồi cậu sẽ rất tức giận. – Cậu tiếp tục ngăn lời hắn, cười khổ.
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. – Văn Khải hừ lạnh một tiếng, sau liền ngoảnh mặt đi không nói lời nào.
Hạ Nghiệt quay đầu nhìn Văn Khải, khẽ đưa mắt xuống bàn tay hắn, chỉ thấy tay được băng bó rất cẩn thận.
Phát hiện cậu đang chăm chú nhìn bàn tay mình, hắn liền mở miệng trách móc.
– Nếu như anh không tự tử, tôi đã không nhảy xuống vớt anh lên rồi đi. Mẹ kiếp… như thế nào dưới đó lại có thanh sắt chứ.
– Cậu rốt cuộc ghét tôi… hay là thích tôi đây. – Hạ Nghiệt cau mày nhìn hắn, thực không hiểu nổi, tại sao Văn Khải lại cứu cậu kia chứ, hảo khó hiểu đi.
– Tôi….
– Không cần… tôi không muốn nghe câu trả lời. – Văn Khải chưa kịp dứt lời, Hạ Nghiệt đã lạnh lùng cắt ngang lời hắn, cậu thực sự không muốn, nếu như ghét, cậu cũng thừa nhận điều đó, bất quá… thích, không thể nào, từ đó đến giờ chưa ai từng thích cậu cả, cậu không dám tin.
– Nếu như tôi nói… tôi thích anh. Thì làm sao? – Văn Khải cau mày nhìn Hạ Nghiệt, nghiêm nghị nói.
– Không… không thể nào. – Hạ Nghiệt chậm rãi lắc đầu, trong đầu không dám khẳng định lời hắn nói.
– Hạ Nghiệt, thực ra từ đó đến giờ, tôi cố ý trêu chọc anh, vũ nhục anh….
– Không… im miệng cho tôi. – Hạ Nghiệt xoay lưng về phía hắn, đưa hai tay che tai mình lại.
– Tôi làm tình với anh, bắt anh kí hợp đồng…
– Tôi bảo cậu câm mồm cho tôi!! – – Hạ Nghiệt tức giận ngồi dậy quát lớn.
– Tất cả chỉ là vì… – Văn Khải vẫn mặc cậu, tiếp tục nói.
– Cút ra ngoài.. tôi muốn ở một mình. – Cậu đưa tay chỉ ra cánh cửa, lạnh lùng ra lệnh hắn.
– Tôi thích anh. – Văn Khải nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, nghiêm túc nhìn cậu.
– Cậu không đi có phải không? Tôi đi! – Hạ Nghiệt dùng sức buông tay hắn ra, hung hăng vén chăn sang một bên, hùng hổ bước xuống giường.
– Hạ Nghiệt. – Văn Khải luống cuống vươn tay ôm chặt lấy cậu, nghiến răng nghiến lợi khống chế hai tay cậu.
– Buông ra. – Hạ Nghiệt thở mạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
– Anh lại muốn tự tử có phải không?!! – Văn Khải tức giận buông cậu ra, siết chặt lấy cổ tay cậu quát lớn.
– Không phải chuyện của cậu. – Cậu kịch liệt ra sức giãy dụa, nhưng vẫn là không thể đối kháng lại hắn, chỉ có thể cứng ngắc trả lời.
– Hảo a. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào không phải là chuyện của tôi. – Văn Khải vừa nghe đôi mắt lập tức nổi gân đỏ, tựa hồ rất tức giận, liền hùng hổ đứng dậy khóa trái cửa phòng, đóng rèm lại.
Thừa biết hắn sẽ là làm gì tiếp theo, Hạ Nghiệt chỉ ngồi yên trên giường, lảnh đạm nhìn sàn nhà, cho đến khi bị hắn một phen đẩy cậu ngã xuống giường, đem y phục bệnh nhân trên người cậu cởi bỏ ném xuống đất.
Văn Khải đưa tay dang rộng hai chân Hạ Nghiệt ra, khẩn trương kéo khóa quần của mình xuống, đem côn thịt sớm cứng rắn đâm thẳng vào hậu huyệt cậu.
Hạ Nghiệt một chút rên đau hay nhăn mày cũng không hề có, chẳng qua đã không còn cảm giác gì nữa rồi, nước mắt cũng cạn kiệt, đau cũng mất phương hướng.
Lần đầu tiên khi bị Hạ Gia làm mất đi thứ quý giá trên người mình, cũng là lần duy nhất cậu cảm thấy đau đớn và thống khổ nhất, thiếu niên cư nhiên lúc đó chỉ trạc 12 tuổi, không thể cự nổi hung khí của người đàn ông gần 50, chỉ có thể không ngừng khóc lớn, chết đi sống lại đến cả trăm lần.
Cậu cũng tự nhủ bản thân, kể từ đó trở đi không được phép mềm yếu trước người khác, luôn cố gắng bề ngoài tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo.
Thực không ngờ, thời điểm khi gặp Văn Khải và Sở Mặc, ngày đó lại một lần nữa tái hiện, cậu lại bất chấp nhục nhã mà cùng hắn ân ái, mở miệng cầu xin hắn, và cũng là vì y, cậu mới có cảm giác bị người đời xem như một tiện nhân.
Lần này xem như ông trời độc ác, không cho cậu một con đường sống lần thứ hai, khóc để làm gì kia chứ, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Nghiệt lúc này chỉ cảm thấy bản thân cực kì căm hận, căm hận Hạ Gia, căn hận Văn Khải, căm hận Sở Mặc, tất cả… tất cả mọi người trên thế giới trong mắt cậu chỉ là một thứ sinh vật xấu xa.
Còn cậu, bất quá chẳng là gì cả, ngay cả không khí cũng không xứng đáng cho cậu tồn tại trên thế giới này. Có lẽ đối với cậu, giấc mơ mới là đẹp nhất, phải a.
Hạ Nghiệt nhắm hai mắt lại, để mình hòa vào thế giới ảo tưởng chưa từng tồn tại kia. Thực hạnh phúc.
Phát hiện Hạ Nghiệt đột nhiên bất tỉnh, Văn Khải lập tức ngừng động tác, hắn khẽ cúi đầu xuống, chỉ thấy một mảng máu tươi lan khắp ra trải giường.
Tâm tình hiện tại của hắn cực kì hốt hoảng, sợ hãi, không ngừng đưa tay vò vò mái tóc mình, tựa hồ cảm thấy bản thân chẳng khác gì vừa giết chết một sinh mạng vậy.
Cho đến khi bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Văn Khải liền khẩn trương rời khỏi cơ thể Hạ Nghiệt, luống cuống chỉnh tề quần áo, từ cửa sổ nhảy ra ngoài ban công chạy đi. Quên cả việc cậu đang thân thể trần như nhộng đang nằm bất tỉnh trên giường.
HẾT CHAPTER 14