[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 4 Đại Sắc Lang

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Văn Khải cư nhiên vừa nhìn thấy tình cảnh kia lập tức hai mắt nổi gân đỏ ửng, nhưng hắn vẫn là bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chờ phản ứng của Hạ Nghiệt.

Hạ Nghiệt đưa tầm mắt sang hắn, biết rõ bản thân cần phải làm gì, liền lạnh lùng để mặc Sở Mặc hôn mình, chậm rãi buông mình ra.

– Đủ chưa? – Cậu lảnh đạm hỏi.

– Cái gì?

– Anh còn muốn làm gì thì làm nốt luôn đi. Sau đó chúng ta sẽ kết thúc, được chứ? – Hạ Nghiệt cố gắng kìm nén thanh âm run rẩy phát ra, cười lạnh nói.

Sở Mặc cau mày nhìn cậu, vươn tay chạm lên khóe miệng còn đọng máu khô của cậu, ôn nhu chùi lấy.

– Cậu còn nhớ không? Cậu đã từng nói với tôi, cậu rất yếu đuối, giống như bây giờ vậy, cậu cần tôi bên cạnh, cậu muốn được bảo vệ.

Hạ Nghiệt nhắm hai mắt lại, cúi đầu nghiến chặt răng, trong đầu không ngừng hét lớn rằng muốn y im miệng lại, bởi lẽ hốc mắt cậu đã bắt đầu ướm lệ.

Cảm thấy tình hình càng ngày càng không ổn, Văn Khải rốt cuộc mới hùng hổ bước tới, một phen ôm lấy Hạ Nghiệt kéo ra, cười nham hiểm.

– Xin lỗi, những lời anh nói Hạ Nghiệt chẳng thèm đưa vào tai đâu a, vô ích thôi.

– Là cậu. – Sở Mặc cư nhiên vừa nhìn thấy Văn Khải, lập tức hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra, tức giận nói.

– Phải, là tôi. Có chuyện gì không? Không có thì chúng tôi xin phép. – Hắn hất cằm cười lớn tuyên bố, sau liền siết chặt lấy bả vai Hạ Nghiệt lôi đi.

– Khoan đã. – Cậu nắm chặt tay ra lệnh, một phen đẩy Văn Khải ra, bước tới chỗ Sở Mặc lạnh lùng nhìn y, từ túi áo lấy ra điện thoại di động đưa cho y, run rẩy nói.

– Xin lỗi.

Sau đó lập tức xoay người chạy đi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, thật sự đau quá, nếu như có cơ hội, cậu nhất định sẽ nói lời cảm ơn y, cảm ơn trong những thời gian vừa qua đã cho cậu biết thế nào là cảm giác được yêu thương.

Phát hiện xe của Sở Mặc lướt qua mình, Hạ Nghiệt khựng người lại, nhếch miệng cười khổ, rồi cùng Văn Khải bước vào bar.

Sở Mặc vừa về đến nhà, đã bắt gặp cả nhà đang ngồi ở bàn khách, y chậm rãi bước đến, thanh âm mệt mỏi nói.

– Mẹ, Thiên Mỹ, bác gái.

– Sở Mặc…. – Cả ba người nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Con xin lỗi vì những chuyện xảy ra vừa qua. Thiên Mỹ, anh nghĩ chúng ta nên dời ngày cưới sang tuần này. – Sở Mặc không muốn vòng vo nhiều lời, thẳng thừng nói.

– Sở Mặc…anh là nói thật? – Dư Thiên Mỹ kinh ngạc đứng bật dậy, khẩn trương bước tới trước mặt y mỉm cười.

– Đương nhiên. – Y cười nhẹ gật đầu.

Bà Lưu vừa nghe lập tức mừng rỡ không thôi, liền khẩn trương nói.

– Nếu vậy… chúng ta nên chuẩn bị lễ cưới thật nhanh thôi a. Thiên Mỹ, con muốn tổ chức ở đâu?

– Mẹ, đừng vội chứ. Sở Mặc, em cảm ơn anh đã lựa chọn đúng đắn. – Dư Thiên Mỹ cảm động mà vươn tay ôm lấy Sở Mặc, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

– Phải đó, Sở Mặc, xem như những ngày vừa qua chỉ là ác mộng thôi, được chứ?

– Vâng. – Sở Mặc rũ mi mắt xuống, chậm rãi ôm lấy Dư Thiên Mỹ.

============

Gã Vương cả kinh nhìn Văn Khải đang điên cuồng nốc rượu uống một hơi hết cạn sạch, sau đó lại là vươn tay cầm lấy chai rượu khác, đổ hết vào mặt mình.

– Trời ạ, anh Khải! Anh đang làm gì vậy? – Gã vội vã đưa tay giành lấy chai rượu giấu đi, từ trong túi áo lấy khăn giấy ra định lau cho hắn, cư nhiên lại bị hắn hung hăng gạt tay gã ra, trừng mắt ra lệnh.

– Đưa rượu cho tao!

– Anh uống hơn 10 chai rồi đó. – Gã cuống cuồng lắc đầu cự tuyệt.

– Tao bảo đưa rượu cho tao!!! – Mất hết kiên nhẫn, Văn Khải đột nhiên vùng dậy vung tay lật đổ bàn xuống đất, điên cuồng quát lớn.

– Hảo a hảo a…. – Gã Vương sợ hãi đến giật thót cả tim, hai tay run rẩy cầm lấy chai rượu đưa cho hắn.

Văn Khải một phen giựt lấy, đứng thờ thẫn nhìn nó một hồi lâu, sau cùng liền không nói hai lời mà hung hăng ném xuống đất, hét lớn.

– Aaaa!

– Anh Khải! Anh Khải! – Gã Vương kinh hãi nhìn hắn, liền hất cằm ra lệnh đàn em đứng đằng sau đỡ hắn ngồi dậy.

– Không cần! Tụi bây lập tức cút khỏi đây cho tao!! – Văn Khải đưa hai tay nắm thành quyền, kích động đứng dậy vung vài cước vào phía đàn em. Sau đó là ngồi bệt trên nền đất, nước mắt rơi xuống, gào thét khóc lớn.

– Aaa…

Gã Vương đau lòng nhìn Văn Khải, đã một tuần nay hắn liên tục tới bar làm loạn, trong lòng vừa đau khổ vừa tức giận không thôi, mà gã lại biết rõ, hắn vì cái gì mà rơi lệ.

Từ trước đến nay Văn Khải hắn chưa bao giờ khóc vì một người nào đó, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên hắn mới biết cảm giác thế nào là thất bại.

– Vương… mày nói tao biết đi… tao như thế nào mà anh ấy không thích tao… tại sao anh ấy không yêu tao?!! – Văn Khải đột nhiên quay sang gã Vương, thanh âm run rẩy nói.

– Anh Khải, anh bình tĩnh lại đã…

– Mày biết không? Tao chưa bao giờ thất bại lần nào cả, cũng chưa bao giờ thích ai… Hạ Nghiệt, anh ấy đột nhiên xuất hiện, tao lại đi thích anh ấy. Tao có phải là Văn Khải không? – Hắn nắm chặt lấy tóc mình, cười khổ.

– Đương nhiên. – Gã Vương ưỡn ngực trả lời.

– Hắc… đã một tuần nay anh ấy một chút cũng không thèm mở miệng nói chuyện với tao. Khốn nạn thật!

– Haizz, hảo a hảo a, em đưa anh về. – Gã Vương chán nản thở dài, bước tới dìu hắn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Bất quá trên suốt đường về nhà, Văn Khải vẫn luôn miệng gọi tên Hạ Nghiệt, lại còn lẩm bẩm nói sảng, không khỏi khiến gã Vương đau đầu đi.

– Hạ Nghiệt… anh như thế nào không thể quên Sở Mặc chứ… Hạ Nghiệt.. ực…

– Chúng ta về đến nhà rồi, tỉnh táo chút đi anh. – Gã Vương đảo mắt lắc đầu, dìu hắn bước vào phòng.

Vừa bật công tắc đèn, gã lập tức hốt hoảng nhìn tình cảnh trước mắt, chính là Hạ Nghiệt cơ thể trần như nhộng đang bất tỉnh nằm trên sàn nhà, xung quanh cư nhiên toàn huyết đẫm.

– Hạ Nghiệt! Anh Khải, anh đã làm gì vậy?!! – Gã liều mạng đẩy Văn Khải xuống, chạy tới lay lay Hạ Nghiệt.

Hắn bất thình lình bị gã đẩy ngã, đầu không tự giác mà đập mạnh trên khuôn tường, tâm tình lập tức tỉnh táo lại, mơ màng nhìn xung quanh.

– Anh Khải, giúp em một tay! – Gã Vương khẩn trương quấn chăn quanh người Hạ Nghiệt, thẳng thừng hướng Văn Khải ra lệnh.

Hắn bấy giờ mới chịu tỉnh ngộ, kinh hãi bước tới bế Hạ Nghiệt lên, không nói hai lời mà chạy thẳng ra ngoài.

– Anh Khải, anh rốt cuộc làm sao vậy? Yêu anh ta mà hành đến mức này sao. – Gã Vương chán nản nhìn Văn Khải sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng khám, thở dài nói.

– Tao… mày vốn biết tính tao rồi, nổi giận thì vậy đó. – Hắn lúng túng trả lời, chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh gã.

– Anh nói anh yêu Hạ Nghiệt, là đây sao? – Gã Vương nhướn mày nhìn hắn, thực không hiểu hắn đang nghĩ gì.

– Tao không biết, anh ấy ngày nào cũng im như người câm, ngay cả liếc mắt nhìn tao cũng không thèm, tao như thế nào không nổi giận được… Mày bảo tao phải làm sao? – Văn Khải liếc mắt qua gã cầu cứu.

– Đừng hỏi em a, nhưng mà nếu anh yêu người ta, thì phải đối xử người ta thật tốt. Giống như Gia Trình bây giờ ôn nhu với Tiểu Tinh vậy. – Gã Vương bất đắc dĩ nhún vai.

– Haizz, Hạ Nghiệt anh ấy chắc hẳn là hận tao thấu xương, cho dù tao có đối xử tốt đi chăng nữa, kết quả vẫn như vậy thôi. – Văn Khải mệt mỏi tựa lưng vào tường, chăm chú nhìn trần nhà thở dài.

– Mà em cũng chẳng biết anh có yêu Hạ Nghiệt hay không, vốn dĩ trước giờ anh có yêu ai đâu, ngoài việc có tình cảm chút chút với Tiểu Tinh a.

Văn Khải trầm mặc không nói gì, đã một tuần nay kể từ khi gặp mặt Sở Mặc, Hạ Nghiệt một lời nói cũng không, nhìn hắn cũng không, cho dù mỗi đêm hắn có dụ cậu dùng xuân nhược, chẳng qua chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ *** đãng của cậu, ngoài ra không mang lại thanh âm gì khác.

Hắn cảm thấy bản thân vô cùng thất bại trầm trọng, thì ra tình yêu không thể xuất phát từ tiền bạc và dục vọng được, mà chính là hành động a. Nghĩ đến đây Văn Khải bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn, nếu như muốn cậu nghĩ đến hắn, phải đối ôn nhu với cậu hay sao?

– Anh Khải, bác sĩ ra rồi. – Phát hiện đèn đỏ rốt cuộc cũng tắt, gã Vương liền đẩy đẩy tay Văn Khải.

– Bệnh nhân đã không sao, các cậu có thể vào. – Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, thanh âm mệt mỏi nói.

Gã Vương hất cằm chỉ cửa phòng, ý bảo Văn Khải hắn bước vào. Hắn cũng không chần chừ gì, đưa tay đẩy cửa tiến vào, tầm mắt lập tức bắt gặp thân ảnh cao gầy của Hạ Nghiệt đang an tĩnh nằm trên giường, đôi mắt thất thần nhìn trên trần nhà.

– Hạ Nghiệt. – Văn Khải chậm rãi ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay Hạ Nghiệt.

Cậu vẫn một mực im lặng, chớp chớp mắt tiếp tục nhìn trần nhà.

– Anh rất ghét tôi có phải không? – Hắn cười khổ hỏi, nhưng đáp lại vẫn là một làn không khí lạnh lẽo lướt qua.

– Tôi không giống như người khác có thể nói những lời ngon ngọt và ăn năn hối hận để xin lỗi anh. Bất quá… anh chỉ cần biết tôi thích anh là được rồi.

Văn Khải im lặng nhìn Hạ Nghiệt một hồi, nhẹ nhàng vươn tay đắp lấy chăn cho cậu, tiếp tục mở miệng nói.

– Tối nay tôi sẽ ngủ ở giường bên cạnh, anh đừng đi đâu đấy.

Sau đó đứng dậy đóng cửa phòng lại, tắt công tắc đèn, đứng trước giường phụ ngắm nghía một lát, rồi vén tay áo lên, một phen kéo chiếc giường đặt cạnh chiếc giường lớn của Hạ Nghiệt, nằm xuống quay sang nhìn cậu.

– Đừng đi đâu nhé, Hạ Nghiệt. – Hắn vươn tay nắm chặt bàn tay cậu, chậm rãi nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Văn Khải ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, phát hiện chiếc giường bên cạnh trống trải không một bóng người, hắn lập tức cả kinh ngồi bật dậy, không ngừng gọi tên cậu.

– Hạ Nghiệt!

“Két” Phát hiện Hạ Nghiệt bước ra từ phòng tắm, Văn Khải không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước đến dìu cậu ngồi lên giường.

– Sáng nay tôi dậy trễ, không thể mua thức ăn cho anh… Hay là thế này, chúng ta ra ngoài ăn trưa, tôi sẽ xin bác sĩ cho anh xuất viện a, đợi tôi ở đây. – Nói xong hắn liền hớn hở chạy ra ngoài.

Hạ Nghiệt cười lạnh một tiếng, cuộc đời đúng thực lắm trớ trêu, hiện tại như thế nào Văn Khải hắn lại thay đổi nhanh như chong chóng vậy chứ, hảo nực cười đi.

Trong chốc lát, Văn Khải đột nhiên đem bộ dạng phấn khởi chạy vào, cười nhoẽn miệng nói.

– Tôi đi mua quần áo cho anh, sau đó chúng ta sẽ ăn trưa. Đi thôi.

###### HẾT CHAPTER 20 ######

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.