CHƯƠNG 37
Tôi như một con chim bị nhốt trong ***g sắt, không lối thoát, tôi ước bản thân có thể mạnh mẽ hơn, có thể hướng mọi việc mà giải quyết một cách công bằng.
Nhưng làm sao có thể, tôi từ nhỏ không được học hành, cũng không nhận được sự dạy dỗ của cha mẹ, tôi chưa từng được người lớn dạy rằng, làm cách nào để đối phó với chuyện đời, làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ.
Có trách tôi thậm tệ thế nào, tôi vẫn là như vậy, bởi vì tôi không may mắn như bao người khác. Tôi biết, hiện tại tôi đang làm việc tày trời, tôi đã phản bội Tiểu Khải, tôi chán ghét bản thân mình lắm rồi.
Sở Mặc vẫn là cuốn lấy lưỡi tôi, không ngừng nhấm nháp, anh hôn tôi không ngừng nghỉ, đem môi tôi giày vò một cách kịch liệt.
Lúc anh thả tôi, tôi chỉ biết ngoảnh mặt tránh né, run rẩy một cách lợi hại, nghẹn ngào nói.
– Anh biết không… tôi muốn đem trái tim tôi ra, cắt nó thành hai mảnh, đem phần còn lại mà ném đi…. tôi… tôi chỉ muốn giữ lại tình cảm của Tiểu Khải, không cần người khác… nhưng nếu tôi cắt làm hai… tôi sẽ chết, như vậy tôi có thể chết chỉ trong tình yêu của Tiểu Khải… Nhưng mà… tôi không làm được… tôi không làm được.
Sở Mặc xoay gương mặt tôi, hôn lên hốc mắt tôi, tôi nhìn anh, nhìn anh giống như tôi, rơi lệ, biểu tình anh rất thống khổ, anh nói.
– Vậy thì tôi cũng giống như em, muốn đem trái tim chỉ có mình em lấy ra mà ném nó đi. Tôi biết, em đã yêu tôi, cho nên tôi mới bám theo em đến tận bây giờ.
Tôi kinh ngạc, Sở Mặc biết điều đó, nhưng anh đã không bắt lấy nó, anh thực sự rất ngu ngốc, con người làm sao có thể ngu ngốc như vậy.
– Nhưng tôi đã không giữ em lại, là tôi nhu nhược. Hiện tại tôi không thể bỏ lỡ, tôi yêu em, Hạ Nghiệt.
– Anh nói cho tôi… làm sao tôi có thể quên anh, tôi chỉ muốn yêu mỗi Tiểu Khải mà thôi, tôi chỉ cần em ấy, tôi không muốn ngày nào cũng có anh trong đầu, tôi không muốn phản bội Tiểu Khải, tôi yêu em ấy mà… Làm sao có thể vứt bỏ anh đây?
Sở Mặc ôm lấy tôi, tôi một lần nữa rơi nước mắt, tôi muốn giết bản thân vô cùng, giết thật tàn nhẫn, như vậy không phải tốt hơn sao.
– Nói tôi biết, ở bên cạnh tôi, em cảm thấy thế nào?
Sở Mặc buông tôi, hỏi một câu. Tôi ngập ngừng nhìn anh, trong đầu vừa lúc hiện về giây phút khi tôi cùng anh một chỗ.
– Ngày đầu tiên gặp nhau, tôi phát hiện vết bầm trên gương mặt em.
– Tôi… lo sợ.
– Lo sợ cái gì?
– Lo sợ… anh biết được tôi bị đánh đập, tôi bị chính cha ruột hành hạ.
Tôi như bị thôi miên, từng câu hỏi của y, tôi cư nhiên trả lời đúng như sự thật.
– Lần thứ hai, tôi đưa em vào bệnh viện, em lạnh lùng rời khỏi, em lo sợ điều gì?
– Tôi… tôi chỉ là tên nhà quê mang lại nghiệt ngã, không muốn dính líu tới người khác.
– Vậy… ngày thứ ba, tôi đưa em vào khách sạn nghỉ ngơi, trên người em, tôi đều thấy rõ, những vết thương khắp người, em kích động, em rơi lệ?
– Là anh là người đầu tiên đối tốt với tôi… là tại anh đột nhiên quan tâm một kẻ như tôi… tôi làm sao không cảm động mà rơi lệ. – Tôi nức nở.
– Vậy lần này nói cho tôi biết, em nghĩ sao về tôi?
– Đều là anh quan tâm tôi… anh đối tôi như mảnh thủy tinh dễ vỡ… là anh khiến tôi lay động, tôi cư nhiên ngu ngốc bị anh thu hút… tôi hạnh phúc khi bên anh… rồi đau lòng khi thấy anh chạy theo cô ấy… tôi…. tôi…
– Em đã yêu tôi?
Tôi như một đứa trẻ con, vừa khóc vừa gật đầu, đưa tay ôm lấy Sở Mặc. Một lát, anh lại hôn tôi, lần này rất nồng nhiệt, tôi cũng không cự tuyệt, ngược lại còn đáp lại nụ hôn của anh.
– Ư… ha…
Sở Mặc hôn tôi rất mãnh liệt, tôi thậm chí còn có thể nghe tiếng gầm nhẹ của anh, anh giữ chặt cổ tôi, len đầu lưỡi vào, đảo lượn quanh lưỡi tôi, động tác vừa nhanh vừa hung hăng đến mức tôi không thể kiểm soát được mà đánh rơi khẩu thủy bên mép miệng.
Sở Mặc hôn tôi xong, liền khẩn trương cởi bỏ nút áo, cởi quần lẫn quần lót ném xuống đất. Rồi lại tiếp tục cúi xuống hôn tôi, tra tấn môi tôi không dứt.
– Hạ Nghiệt, em không cần suy nghĩ gì hết, nhìn tôi, hiện tại chỉ cần nghĩ đến tôi thôi, có được không?
– Sở Mặc…
Tôi thở hồng hộc nhìn Sở Mặc, không tự giác gật gật đầu. Anh mỉm cười, hôn lên cổ tôi, rồi vươn lưỡi liếm láp, sau đó đưa đầu lưỡi di chuyển xuống ngực, liếm lấy hai nụ hoa trước ngực tôi.
Tôi giữ lấy bả vai Sở Mặc, ngẩng đầu thở dốc, tôi cảm nhận cơ thể anh nóng ran, áp vào cơ thể tôi, nhiệt độ cao đến độ tôi cũng không tự chủ được mà ***g ngực thở phồng phộc.
– Cơ thể em trước đây không mẫn cảm như vậy, là Văn Khải điều khiển được em sao?
Sở Mặc nhìn tôi bằng ánh mắt ủ rũ chưa từng thấy, tôi có thể hiểu ra anh ấy rất ganh tị, nhưng thực sự không đúng, là trước đây khi thực hiện những hành động này, tôi cảm thấy rất phản cảm, là vì tôi ám ảnh những giây phút bị lão già đó cưỡng bức tôi.
Tôi hiện tại thành ra thế này, có thể là vì sinh lý thông thường của một gã đàn ông như tôi, sau này khi tôi cùng Tiểu Khải quan hệ, tôi mới nhận ra, vì yêu em ấy, nên mới sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy. Cơ thể cũng trở nên mẫn cảm rất nhiều.
Bất quá, không phải vì khi Sở Mặc chạm vào cơ thể tôi, cảm giác giống em ấy nên tôi mới như vậy.
– Nếu là như vậy… hiện tại tôi sẽ thuyết phục được em. Không cần nghĩ đến cậu ta, chỉ cần nghĩ đến tôi.
Kì thực Sở Mặc là người luôn khiến tôi khó hiểu, ngay cả việc này anh cũng nghiêm túc như vậy, tôi có chút nực cười, không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
– Hạ Nghiệt? – Sở Mặc kinh ngạc nhìn tôi, tựa hồ nhìn tôi giống như người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống vậy.
– Anh như thế nào ngay cả việc này cũng cần nghiêm túc chứ? – Tôi nhịn cười một lúc, mở miệng giải thích.
– Không phải, chính là… em đã cười với tôi.
Tôi sực tỉnh. Phải a, tôi như thế nào có thể cười thân mật với người khác ngoài Tiểu Khải chứ, có phải hay không, Tiểu Khải đối với tôi không phải quan trọng nhất nữa.
Nghĩ đến đây tôi có chút hoảng, nhìn Sở Mặc một cách hoang mang, nhưng anh lại như hiểu tôi nghĩ gì, trấn an tôi.
– Đừng trách bản thân sai trái, em như vậy, tôi thực sự hạnh phúc lắm, Hạ Nghiệt.
Tôi im lặng, hơi gật đầu. Sở Mặc luồn tay nắm lấy bả vai tôi, ôm tôi kéo lên, hôn môi tôi. Tôi cũng nhắm hai mắt, vòng tay qua cổ y ôm chặt.
Sở Mặc ôm tôi lộn một vòng, trong phút chốc tôi hoàn toàn nằm trên cơ thể anh, tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, cảm giác thực quen thuộc.
– Hạ Nghiệt, xoay người xuống, tôi giúp em thoải mái.
– Cái gì?
Tôi mơ màng lắng nghe câu nói của Sở Mặc, nhưng vẫn chưa hiểu ý tứ của anh.
– Giúp tôi khẩu giao, phần em tôi sẽ làm giúp em.
Hai gò má tôi ửng đỏ, lưỡng lự một lúc, Sở Mặc tiếp tục vuốt ve gương mặt tôi, nói.
– Ngoan, nghe lời tôi. Tôi muốn thu phục được em.
Tôi ậm ừ một tiếng, rốt cuộc vẫn là nghe lời Sở Mặc mà xoay người, anh bắt lấy đùi tôi dang ra, còn tôi thì đối mặt với cự vật to lớn kia của anh, thẹn đến hai tai nóng hổi.
Nhưng không phải mỗi việc tôi đối mặt với loại thứ kia của Sở Mặc, chính là loại tư thế này phải ép tôi phô trương nơi kia trước mặt anh. Tôi ngượng ngùng vô cùng, chỉ biết nhắm hai mắt mà thôi.
– Hạ Nghiệt, làm đi.
Tôi sực tỉnh, nghe thấy thanh âm của Sở Mặc, tôi chỉ có thể tiếp thu, hai tay run rẩy cầm lấy vật trụ đang nổi gân đỏ kia, há miệng ngậm lấy.
– Ân… ưm…
Côn thịt nóng bỏng tràn ngập khoang miệng tôi, tôi run đến mức cơ thể không ngừng cựa quậy, trước mắt là một mảng hoàn toàn mơ hồ.
Thời điểm tôi còn đang làm quen với vật kia, Sở Mặc đột nhiên hôn lên hai cánh mông tôi, vươn lưỡi chạm vào chỗ nhạy cảm kia.
– Sở… Sở Mặc… không cần.
– Đừng động, em cứ tiếp tục đi.
Tôi thập phần sốt ruột, cho đến khi ngón tay Sở Mặc nhét vào động huyệt, tôi không nhịn được liền rên một tiếng.
– A…
Tôi cảm nhận được ngón tay anh đang di chuyển bên trong tôi, rồi sau đó là hai ngón, ba ngón. Hai chân tôi run rẩy, co thắt. Một lát, Sở Mặc đột nhiên rung chuyển một vòng, động tác nhanh như cắt mà khuấy động bên trong, chạm đến điểm mẫn cảm nhất.
Tôi rên lớn một tiếng, khoái cảm từ khi nào dâng trào trong cơ thể. Sở Mặc dường như vẫn không từ bỏ, lại gia tăng thêm một ngón, bên trong tôi đùa bỡn không ngừng.
– Hạ Nghiệt, em như thế nào đã ra nhanh như vậy.
Nghe thấy những tiếng nhóp nhép nhóp nhép do chính mình phóng thích từ động huyệt, tôi thẹn đến muốn chui đầu xuống đất, mà mỗi một lần Sở Mặc va chạm, tôi cư nhiên một lúc kích thích vô cùng, dục vọng kéo đến làm xóa tan tâm trí tôi.
Thở dốc, tôi cư nhiên để chính mình rơi vào dục vọng, rốt cuộc hạ thân cũng lên đến đỉnh điểm, cọ xát vào cổ Sở Mặc.
Sở Mặc đột nhiên ngừng động tác, sau đó rút ngón tay ra, tôi kích động đến tiểu huyệt không ngừng co rút. Lúc tôi định xoay đầu muốn biết anh đang làm gì, cơ thể tôi đột nhiên bị Sở Mặc áp đảo xuống giường.
– Em xem, tôi đã làm được. Em rõ ràng có phản ứng với tôi.
Tôi mím môi, thẹn thùng nhìn Sở Mặc, anh cúi xuống, thỏa mãn hôn môi tôi, bàn tay tranh thủ đem hai chân tôi bám trên lưng anh, đem vật thể tiến vào.
– Ân… a a.
Côn thịt to lớn di chuyển bên trong tôi, lúc thì kéo ra thật chậm rãi, sau đó lại đột nhiên tiến vào thật nhanh, cơ thể tôi nóng ran, cảm giác thích thú lẫn đau đớn kéo đến, tôi bất tri bất giác ôm lấy cổ Sở Mặc, há miệng thở dốc, phát ra những thanh âm rên rỉ cực kì *** đãng.
– A a… ân…
– Gương mặt của em lúc này tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ, em rốt cuộc cũng là của tôi, Hạ Nghiệt.
Tôi nhìn rõ ánh mắt chứa đầy dục vọng của Sở Mặc, một bên vừa chìm trong biển lửa khoái cảm, nhưng đâu đó trong tôi lại ẩn hiện sự thống khổ khôn cùng. Tôi thầm mắng, tôi chẳng khác gì một đĩ đực vậy, tôi khinh bản thân mình, tôi muốn giết chính tôi, con người nhơ bẩn của tôi.
Tôi rơi lệ, nhìn Sở Mặc, anh lại vươn tay ôn nhu lau nước mắt cho tôi, ánh mắt của anh nói tôi biết, tôi thuộc về anh, anh hiểu tôi nghĩ gì, anh muốn xóa hết những lo âu trong đầu tôi, thế là lập tức gia tăng tốc độ, điên cuồng thúc đẩy côn thịt, đâm vào cơ thể tôi.
– A.. a a, Sở Mặc… điểm chậm… A a.
Sở Mặc vẫn im lặng, tốc độ trừu sáp ngày một gia tăng, anh như đang tức giận, muốn tôi thuộc về anh, mà tôi hiện tại đã bên cạnh anh, tâm trí chỉ hướng về anh. Có lẽ, tôi bị sa ngã thật rồi, trong đầu tôi chỉ muốn hòa nhập cùng anh.
Ngày hôm nay, tôi như đi vào dòng thời gian ôn lại ký ức cùng Sở Mặc, cùng nhau một chỗ, nhưng không phải cả hai là một cặp đôi xấu xa nhất, mà chỉ là mình con người tôi mà thôi.
HẾT CHAPTER 37