CHƯƠNG 18
– Tôi thích cậu.
Mạch Quai nghe thấy Dương Đình Phong nói như vậy, khẩn trương đến mức hít thở không thông, tên bánh bèo này rốt cuộc có nhận ra tình huống hiện tại hay không, ngang nhiên tỏ tình với hắn trên xe buýt, thật sự rất khiến người ta chui đầu xuống đất mà.
Sau vài phút đấu tranh tư tưởng, Mạch Quai quyết định chọn cách im lặng, làm như không có nghe thấy lời nói vừa rồi của Dương Đình Phong.
– Còn cậu? – Dương Đình Phong thừa rõ đối phương giả vờ không nghe thấy, ghé sát tai Mạch Quai hạ giọng nói.
Mạch Quai sửng sốt mở to mắt, mím chặt môi dưới, không ổn, thực sự không ổn, hắn đưa tay ôm lấy ngực mình, nơi này không hiểu sao cứ đập liên hồi, tay chân lại bủn rủn, ngay cả cách đối phó với y hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
– Trường trung học X. Trường trung học X.
Nghe thấy tài xế lái xe hô địa điểm, Mạch Quai luống cuống đẩy ra Dương Đình Phong, nhảy xuống xe, thẳng đến cổng trường chạy vào sân.
– Kỳ quái, cậu ta rốt cuộc chỉ muốn làm mình xấu hổ thôi. Mạch Quai, bình tĩnh lại, không được suy nghĩ viễn vông. – Mạch Quai miệng lẩm bẩm tự trấn an bản thân, hít thở sâu một hơi, ổn định lại tâm tình.
– Mạch Quai. – Vừa lúc Hứa Tinh từ phía sau chạy tới, Mạch Quai vui như Tết nở nụ cười, ôn nhu xoa đầu thiếu niên.
– Tiểu Tinh, sao hôm nay cậu tới trễ vậy? – Tầm mắt lập tức bắt gặp Dương Đình Phong ở cổng trường bước vào, Mạch Quai sốt ruột nuốt nước miếng, nhanh chóng lôi cánh tay Hứa Tinh kéo vào lớp, bộ dạng cực kì khẩn trương.
Hứa Tinh không phải không có phát hiện ra bộ dạng kì kì quái quái của Mạch Quai, hai mắt chăm chăm nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, hiếu kì hỏi.
– Cậu làm sao vậy? – Lại quay ra sau phát hiện Dương Đình Phong đang lạnh lùng bước qua, liền nhỏ giọng nói.
– Cậu đang trốn tránh Dương Đình Phong? Ngô… – Không ngờ chỉ vừa nói một câu, miệng lập tức bị Mạch Quai chụp lấy, thiếu niên mở to hai mắt nhìn hắn, trong đầu tràn ngập nghi vấn.
– Suỵt, cậu khẽ thôi. Mình… mình đâu có trốn cậu ta chứ? – Mạch Quai luống cuống hạ tay xuống, trộm nhìn sang Dương Đình Phong đang an tĩnh ngồi đọc sách ở góc lớp, mím chặt môi dưới.
– Vào tiết rồi, chúng ta về chỗ đi.
– Hảo. – Hứa Tinh không có ý định tò mò chuyện của đối phương nữa, nhẹ nhàng gật đầu, khép nép đi tới chỗ ngồi của mình.
Suốt buổi học, Mạch Quai ngồi trong lớp không hề chú tâm đến bài giảng của thầy giáo, tay chống lên cằm, tay thì xoay bút, mà hai mắt cứ dán lên tấm lưng rộng lớn của Dương Đình Phong, nhìn không chớp mắt, đầu óc lại quay cuồng đủ loại suy nghĩ không định hình được.
– Mạch Quai.
– Mạch Quai.
Thẳng đến khi bên tai truyền đến thanh âm của một người, tâm tình Mạch Quai lúc này mới tỉnh táo trở lại, ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện ánh mắt mọi người ai cũng đổ dồn về phía mình.- Thầy đang gọi cậu đó. – Hứa Tinh ngồi bên cạnh nhắc khẽ.
Mạch Quai sửng sốt mở to mắt, nhìn thầy dạy Lý vẻ mặt u ám như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
– Tôi vừa giảng cái gì em nhắc lại cho tôi xem nào. – Thanh âm của thấy tràn ngập mùi vị ảm đạm.
Dương Đình Phong ngồi phía trên cũng không quên ngoái đầu ra sau, dở khóc dở cười. Mạch Quai nuốt nước miếng, chậm chạp ngồi dậy, hai tay đưa ra sau gáy gãi gãi đầu, lúng túng nhìn sang Hứa Tinh cầu cứu.
– Đầu óc của em rốt cuộc trôi đi đâu vậy? Hay là nhớ bạn gái rồi? Hả? – Thầy giáo cầm cây thước đi xuống, thẳng thừng xách tai Mạch Quai nhéo một cái thật mạnh.
– Ui da! Đau đau đau thầy ơi!
Cả lớp lập tức nổi lên một trận cười ha hả, Dương Đình Phong ở bên này lén lút mỉm cười, ánh mắt Mạch Quai trùm lên hình ảnh của y, nụ cười kia khiến hai vành tai của hắn đỏ bừng, quên mất cả việc thầy giáo đang luyên thuyên giảng đạo lí cho hắn.
– Lần sau còn như vậy nữa là tôi cho em chạy quanh một vòng sân trường đấy có nghe không?
– Vâng thưa thầy.
Mạch Quai cuống quít ngồi xuống ghế, xấu hổ che mặt mình lại, chết tiệt, hắn rốt cuộc làm sao vậy, cư nhiên mải mê ngắm tên bánh bèo kia mà chính mình tự làm bẽ mặt trước cả lớp, thật muốn tìm cái hố chui đầu xuống dưới mà.
– Uy, cậu hôm nay có bị cảm mạo không? Suy nghĩ đi đâu vậy? Hửm? – Hết tiết học, Tiểu Nhàn ngồi phía trên quay xuống nhìn Mạch Quai nở nụ cười châm chọc.
– Bọn tôi biết tất đấy nhá. Buổi sáng tôi thấy cậu và Dương Đình Phong cùng đi xe buýt tới trường, như vậy là thế nào? – Hoành Thư chen lời vào.
– Thế nào là thế nào? Hai cậu suốt ngày chỉ biết buôn chuyện của người khác thôi sao? – Mạch Quai lảng tránh vấn đề, cao giọng nói.
Tiểu Nhàn và Hoành Thư ở bên này nhìn nhau đá lông mày, cười khoái trá.
– Hảo a. Vậy thì bọn này không hỏi cậu nữa? Chi bằng hỏi Dương Đình Phong cho nhanh chuyện nha.
Mạch Quai nghe đến đây thì cả kinh trợn hai mắt, khẩn trương kéo lấy cánh tay Tiểu Nhàn.
– Khoan đã! Hai người các cậu muốn làm gì? Tôi đã bảo đừng dính líu gì tới cậu ta rồi mà.
– Cậu không nói thì bọn tôi không còn cách nào khác chứ sao? – Hai cô ôm miệng cười ríu rít.
– Cái đó… – Mạch Quai nói dở chừng liền phát hiện Hứa Tinh ngồi bên cạnh cũng đang chuyên chú nhìn hắn, biểu tình tò mò không khác gì hai cô bạn thân của hắn, không khỏi lúng túng cả lên.
– Cậu… cậu nhìn mình cái gì?
– Mình cũng muốn biết lý do vì sao hai cậu lại thân thiết nhanh như vậy? – Thiếu niên đơn thuần nở nụ cười, dịu dàng nói.
– Tiểu Tinh cũng tò mò kìa, cậu còn không mau nói a….
Mạch Quai rối ren ôm lấy đầu mình, phiền toái nhìn vẻ mặt nham nhở của Hoành Thư và Tiểu Nhàn, không tình nguyện nói.- Là đêm qua tôi ngủ nhà cậu ta, sáng nay mới đi chung xe buýt đến trường, như vậy có gì lạ sao?
– Ồ! – Nghe đến đây Hoành Thư và Tiểu Nhàn dường như đã thừa hiểu rõ toàn bộ sự việc, cười ồ lên một tiếng trào phúng.
– Hai cậu thật là phiền phức! Im đi! – Mạch Quai vừa thẹn vừa giận quát lớn.
– Hảo a hảo a. Tiểu Tinh, cậu xem, Mạch Quai có phải hay không hết thích cậu rồi, như vậy không phải rất tốt sao? – Tiểu Nhàn hướng Hứa Tinh nói.
– Uy! Cậu vừa nói cái gì? Tôi là vẫn thích cậu ấy, tôi chỉ chung thủy với Tiểu Tinh thôi có biết không? – Mạch Quai nổi trận linh đình hung hăng quát.
– Được rồi mà, Tiểu Nhàn chỉ đùa thôi, cậu đừng sinh khí. – Hứa Tinh dở khóc dở cười níu lấy ống tay áo Mạch Quai, điềm đạm khuyên nhủ.
Mạch Quai còn đang muốn nói tiếp thì một đồng học đột nhiên từ cửa phòng hối hả chạy vào, thở hồng hộc nói.
– Không ổn rồi! Có đàn anh lớp trên đang tới đây, nghe nói còn dẫn theo đồng bọn để gây gổ với một học sinh lớp chúng ta thì phải.
Một đồng học khác lại hấp tấp chạy vào nói tiếp.
– Tiểu Tinh! Là đàn anh lần trước tới hẹn cậu ra ngoài đấy.
Cả lớp hốt hoảng nhìn nhau, bao nhiêu lời bàn tàn xì xầm đổ hết lên đầu Hứa Tinh. Mạch Quai trừng mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, quay sang nhìn Hứa Tinh vẫn còn đang hoang mang cúi đầu, liền ôm lấy bả vai y.
– Chuyện này là thế nào? Cậu và anh ta đã làm gì?
– Mình… lần trước anh ấy hẹn mình ra ngoài, anh ấy nói thích mình, nhưng sau đó mình đã từ chối anh ấy. Mình hoàn toàn không biết anh ấy sẽ tìm tới đây. – Hứa Tinh giương hai mắt hoảng sợ nhìn Mạch Quai, thanh âm run rẩy nói.
Rầm.
Cửa phòng thoáng chốc bị đá văng, bước vào là ba bốn gã nam nhân cao lớn mang theo biểu tình u ám, đầu đàn là nam sinh mà đồng học vừa nhắc đến, cả lớp trước đó còn đang sôi nổi bàn tán ngay lúc này liền lâm vào trầm mặc, một chút cũng không dám hé nửa lời. Mà Dương Đình Phong từ nãy đến giờ vẫn đang chuyên chú đọc sách, vừa lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy trước mắt là một đám nam sinh mặt mũi xa lạ, không rõ chuyện gì rốt cuộc đang xảy ra.
– Tiểu Tinh. – Hứa Tinh còn chưa kịp phát giác mọi chuyện, nhìn thấy thân ảnh của nam nhân đang nhàn nhã bước tới, hai tay khoanh trước ngực hung hăng nhìn thân ảnh nhỏ gầy của thiếu niên.
Hứa Tinh luống cuống lùi mông ra sau, cả người ngay lập tức ngã về phía sau, Mạch Quai ở bên này kịp thời ôm lấy thắt lưng thiếu niên, trừng mắt nhìn lên.
– Anh đừng nghĩ động vào một sợi tóc của Tiểu Tinh. Chỉ vì bị từ chối tình cảm mà gọi người tới đây gây gổ sao? Anh quả nhiên không xứng đáng là nam nhi!! – Thanh âm Mạch Quai tràn ngập phẫn nộ.
– Ai u… hảo cảm động a. Không phải chuyện của mày, tránh sang một bên! Còn em… gương mặt này cũng đáng câu dẫn nam nhân lắm. – Ngón tay nam nhân trượt từ mặt Hứa Tinh xuống quai hàm của y, cười trào phúng.- Mẹ kiếp! – Mạch Quai tức tối gạt bỏ tay bàn tay của nam nhân, hùng hổ đứng dậy túm lấy cổ áo đối phương, gằn giọng quát.
– Hoặc là bước qua xác tôi, tôi cấm anh không được chạm vào Tiểu Tinh. Ghê tởm!
– Thằng nhãi ranh! – Nam nhân tức giận chửi một tiếng, hung hăng giáng xuống một nắm đấm, Mạch Quai mất cân bằng liền ngã nhào xuống đất, bàn ghế ở phía sau chốc lát đã hỗn độn an bài trên nền nhà. Cả lớp cả kinh nhìn tình huống căng thẳng trước mắt, nửa lời cũng dám nói.
– Mạch Quai! – Hứa Tinh hốt hoảng quỳ xuống đỡ lấy Mạch Quai, xít xoa vết thương bầm dập trên mặt hắn.
– Anh dám… Vô sỉ! – Tiểu Nhàn tức giận đứng bật dậy hô lớn, xông tới tính vung cho nam nhân một bạt tai, nam nhân phản ứng kịp thời đẩy cô sang một bên, một phen bước đến túm lấy cổ tay Hứa Tinh.
– Bước qua đây!
Hứa Tinh lắc đầu khóc nức nở, hoảng sợ nói.
– Đừng… Tiểu Tinh không muốn.
Dương Đình Phong không kiên nhẫn bước tới, giữ chặt cánh tay của nam nhân, lạnh như băng nói.
– Buông ra.
Nam nhân nhếch miệng cười một tiếng.
– Haizz… Mày cũng thích Tiểu Tinh sao? Quả nhiên tên quỷ tử này rất biết cách câu dẫn nam nhân a.
Thần sắc Dương Đình Phong u tối, còn đang tính dạy cho đối phương một bài học, phía sau Mạch Quai đã đột nhiên xông tới túm lấy tóc nam nhân, nâng tay lên nắm tay hung hăng đánh xuống, đem nam nhân vật ngã trên nền đất, một cú hai cú điên cuồng đánh tới tấp.
Mọi người ai nấy cũng giương hai con mắt sợ hãi chứng kiến màn đấu đá tàn bạo, hoảng sợ nhanh chân nhanh cẳng đổ bộ chạy ra ngoài. Nam nhân nằm trên mặt đất không chịu thua trả lại cú đánh của Mạch Quai, lắc đầu ra hiệu đồng học hành động, đám nam sinh ở cửa phòng nghe lệnh liền xông xăng bước tới đạp đổ bàn ghế, Dương Đình Phong nghiến chặt răng đi tới, như mưa vung cú đánh lên người đám nam sinh.
– Tiểu Tinh cầu anh… đừng như vậy. Tha cho bạn của Tiểu Tinh đi. – Chứng kiến Dương Đình Phong và Mạch Quai không ngừng ra sức bảo vệ mình, Hứa Tinh ngàn vạn lần cảm thấy vô cùng có lỗi, ở dưới đất quỳ gối thống khổ van cầu nam nhân.
– Cho em biết cảm giác bị từ chối là như thế nào.
Nam nhân tàn nhẫn nói một câu, hung hăng đạp vào bụng của thiếu niên, Hứa Tinh khóc lóc nằm vật vã trên nền đất, nam nhân nở nụ cười xấu xa, với tay cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, một cú đánh đáng lý ra phải đáp trên thân của thiếu niên, Mạch Quai ở bên này kịp thời xoay lưng lại ôm lấy Hứa Tinh, chiếc ghế gỗ đánh xuống tấm lưng rộng lớn liền vỡ tan thành trăm mảnh.
Mạch Quai nhắm nghiền hai mắt, chờ rất lâu nhưng vẫn không hề có cảm giác đau đớn kéo đến, cho tới khi bên tai bất chợt truyền đến thanh âm của Hứa Tinh.
– Phong… – Mạch Quai kinh ngạc mở to mắt, sắc mặt Hứa Tinh hoảng sợ nhìn nam nhân đang ôm mình từ phía sau.
Mạch Quai thất kinh ngoái đầu ra sau, phát hiện gương mặt Dương Đình Phong trắng bệch, màu huyết đỏ sẫm từ trên trán từng giọt chảy xuống, con ngươi Mạch Quai giật giật, nhìn Dương Đình Phong chậm rãi nhắm hai mắt, bàn tay ôm lấy hắn buông lỏng xuống, cả người thoáng chốc ngã trên mặt đất.
– Phong! Phong!
Lúc Dương Đình Phong tỉnh lại, nghe thấy bên tai là tiếng khóc nức nở rất quen thuộc, chậm rãi mở mắt mới phát giác bản thân đang nằm trong bệnh viện, trên đầu đã được bó bột kỹ lưỡng, Dương Đình Phong vừa cử động một chút, đầu lập tức ong lên một tiếng đau như búa nổ, khẽ thở dốc, rốt cuộc đành miễn cưỡng bất động một chỗ, xung quanh đều là bạn học của y.
– Phong? Cậu không sao chứ? – Tiểu Nhàn sốt ruột hỏi.
– Không sao. Bất quá… – Thanh âm Dương Đình Phong khàn khàn, quay sang mới phát hiện Hứa Tinh từ nãy đến giờ trên mặt nước mắt giàn dụa, chau mày nhìn Hoành Thư và Tiểu Nhàn thắc mắc.
– Cậu ấy lo cho cậu lắm. Khóc từ lúc cậu nhập viện tới giờ đấy. – Hoành Thư thở dài nói.
Dương Đình phong dở khóc dở cười, bàn tay to lớn nắm lấy tay Hứa Tinh, hơi mỉm cười nói.
– Tôi đâu có chết, cậu việc gì phải khóc.
– Cậu là bạn học của mình, vì mình mà cậu mới thành ra như vậy. Thực xin lỗi… – Hứa Tinh nhỏ giọng thút thít, càng nói lệ càng tuôn.
– Tôi đã không sao rồi, đừng khóc. Cái kia… Mạch Quai đâu? – Dương Đình Phong ôn nhu trấn an thiếu niên, sau cùng mới để ý từ lúc tỉnh lại cho tới giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của người kia. Bạn đang ?
– Cậu ấy đang ở trường. Trước đó vì đánh nhau với đàn anh lớp trên nên hiệu trưởng bắt cậu ta vào phòng hội đồng rồi. – Tiểu Nhàn chán nản thở dài.
Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, hạ giọng nói.
– Nói với cậu ấy tôi đã tỉnh lại, đừng lo lắng cho tôi.
– Ai bảo tôi lo lắng cho cậu! – Dương Đình Phong chưa kịp dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc của một người, không sai biệt chính là Mạch Quai sắc mặt u tối đi tới, hung hăng nhìn Dương Đình Phong thở dốc.
Tiểu Nhàn, Hoành Thư và Hứa Tinh nhìn thấy Mạch Quai liền hiểu ý tự giác đi ra ngoài, để lại căn phòng chỉ còn mỗi hắn và Dương Đình Phong.
Dương Đình Phong lạnh nhạt thở một tiếng, gượng người dùng sức ngồi dậy tựa lưng vào gối, lạnh lùng nói.
– Vậy thì cậu tới đây làm gì?
Mạch Quai tức giận há miệng thở dốc, tay nắm thành quyền, một phen xông tới túm cổ áo Dương Đình Phong lên, gằn giọng quát.
– Đồ đáng ghét! Tôi chán ghét cậu Dương Đình Phong, đừng bao giờ tự ý xen vào chuyện của tôi!
– Vậy thì sao? Cậu muốn tôi ngồi một chỗ nhìn cậu và Tiểu Tinh bị đánh? – Ánh mắt lạnh như băng Dương Đình Phong khiến lửa giận Mạch Quai dâng tới cực điểm, nắm chặt tay đưa giữa không trung, con ngươi đỏ rực lên, thanh âm run rẩy như phát khóc.
– Mặc kệ tôi! Tôi bị đánh có ảnh hưởng gì đến bữa ăn có cậu không!
Mạch Quai vừa nói xong cả người lập tức bị Dương Đình Phong gắt gao ôm vào ngực.
– Tôi lo lắng cho cậu, như vậy không được sao?
– Buông ra. – Ngoài lời nói như vậy, nhưng Mạch Quai căn bản không có ý định giãy dụa.
Dương Đình Phong không đáp lại, lực đạo ôm hắn càng chặt hơn. Mạch Quai bất lực ngẩng cao đầu, mở lớn hai mắt ngăn cho nước mắt trào ra, thở sâu một tiếng, thanh âm run rẩy nói.
– Tôi cũng… lo lắng cho cậu.
====== 18 ======