[Đam Tứ Tuyệt] Phần 3 Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Gia Trình sửng sốt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mạch Quai.

– Tôi cũng không nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ cho anh, bất quá… tôi chỉ là bạn của Tiểu Tinh, tôi không quyền cấm cản cậu ấy yêu ai. – Mạch Quai nhếch miệng mỉm cười, thái độ hoàn toàn khác hẳn mọi ngày Gia Trình gặp hắn, có chút không đành lòng nói.

– Cậu thực sự có thể tin tưởng tôi?

– Ân. Nói như thế nào hạnh phúc hiện tại mới là quan trọng nhất, quá khứ cũng là quá khứ, anh hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh, đừng bao giờ tổn thương cậu ấy lần nào nữa, cậu ấy cũng chỉ là một hài tử nhu nhược yếu đuối mà thôi.

Nghe tới đây Gia Trình như trút được gánh nặng ra ngoài, yên tâm gật đầu, cũng không quên hỏi hắn.

– Còn tình cảm của cậu thì sao?

Mạch Quai cười nhẹ, thoải mái trả lời.

– Tôi hiện tại chỉ xem cậu ấy là bạn bè, còn về tình cảm, tôi đã giành cho người khác.

Câu nói kia rõ ràng như vậy, Gia Trình có điểm kinh ngạc, ngay cả Dương Đình Phong ngồi cách đó không xa cũng rành rạch nghe thấy, vành tai liền ửng đỏ lên.

– Cảm ơn cậu. – Gia Trình cảm kích nói, đứng dậy toan tính rời đi, lại sực nhớ ra một chuyện, quay lại kể lể với Mạch Quai.

– Phải rồi, cái kia… chuyện tối qua, kỳ thật tôi chỉ muốn làm Tiểu Tinh ghen, bất quá… như cậu thấy đấy. – Gia Trình nói tới đây chỉ biết cười khổ.

Mạch Quai nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, chỉ lắc đầu trào thua, nguyên lai sự tình chính là như vậy.

– Tiểu Tinh cậu ấy vốn tự ti yếu đuối, không bao giờ ghen với ai, đừng làm những chuyện như vậy nữa, hai người chỉ cần tin tưởng nhau là được rồi.

– Tôi còn không dám. – Gia Trình nhướn mày, nhìn hắn cười lấy lệ liền xoay người ly khai.

Người kia vừa rời đi chưa được bao lâu, Mạch Quai cũng chưa kịp đóng cửa phòng, phía sau bất thình lình bị Dương Đình Phong ôm lấy, làm hắn thiếu chút nữa hét toáng lên, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn y.

– Cậu muốn dọa tôi suy tim chết có phải không?

Dương Đình Phong nở ra nụ cười quỷ dị, yêu thương hôn hít lên tóc hắn, tai hắn.

– Người khác cậu nói tới là ai vậy?

Gò má Mạch Quai phát đỏ, gằn giọng quát.

– Cậu dám nghe bọn tôi nói chuyện?

– Tôi không biết, chữ nào lọt tai thì tôi nghe. – Môi Dương Đình Phong tham lam hôn mút cổ Mạch Quai, khiến hắn theo bản năng rụt cổ lại, thẹn quá hóa giận đẩy y ra.

– Cậu… cậu biết rồi còn hỏi làm gì!?

Lúc này tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Mạch Quai đi tới đầu giường nhận điện thoại ấn nút nghe máy.

– Uy, chú Biên.

– Mạch Quai, mau nói cho Tiểu Tinh nhanh về Đài Loan gấp. – Thanh âm bên đầu dây là một ngữ điệu tràn đầy gấp gáp.Mạch Quai còn chưa kịp bắt kịp chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Dương Đình Phong chau mày, Dương Đình Phong thấy biểu lộ kì quái của hắn, không khỏi sinh ra nghi vấn.

– Có chuyện gì không chú? – Mạch Quai sốt ruột hỏi.

Dương Đình Phong còn đang đắn đo suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Mạch Quai cả kinh kêu to.

– Sao ạ?

– Dạ vâng… cháu liền đi báo cho cậu ấy.

Mạch Quai vừa tắt máy, Dương Đình Phong cũng không nhịn được tò mò hỏi.

– Chuyện gì vậy?

– Mẹ Tiểu Tinh vừa bị sát hại sáng nay rồi.

………

Nhận tin mẫu thân của Hứa Tinh vừa qua đời, chuyến đi lập tức bị hoãn lại, nhanh chóng trở về Đài Loan. Suốt quãng thời gian trở về nước, Mạch Quai vẫn luôn ở bên cạnh an ủi thiếu niên, Hứa Tinh khóc lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần, sức khỏe yếu dần, hắn cũng hết cách, giao toàn bộ trách nhiệm cho Gia Trình, quả nhiên có Gia Trình ở bên cạnh Hứa Tinh tâm tình mới ổn định được một chút.

Ngày đám tang mẫu thân của Hứa Tinh, Mạch Quai và Dương Đình Phong cùng bạn bè trong lớp tới chia buồn, nhìn thiếu niên tiều tụy bên cạnh phụ thân, Mạch Quai chỉ biết thở dài, Dương Đình Phong biết rõ hắn còn lo lắng cho Hứa Tinh, khuyên hắn vài câu hắn mới chịu ly khai.

Về đến căn hộ của Dương Đình Phong, Mạch Quai lập tức thẳng tới phòng y nhảy bổ lên giường, đưa tay tháo cà vạt, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Dương Đình Phong vừa đi vào đã bắt gặp bộ dạng lười biếng của hắn, một bên cởi y phục vừa nói.

– Tiểu Tinh của cậu có cuộc sống phức tạp nhỉ?

– Ai. – Mạch Quai thở dài, trầm ngâm nhìn trần nhà.

– Tôi đi tắm đây. – Dương Đình Phong bỏ lại một câu xong liền đi vào phòng tắm.

Mạch Quai nằm được một lúc tự dưng cảm giác có chút nóng, trên trán dưới lưng đều vã ra mồ hôi ướt đẫm, hắn ngồi dậy, đem toàn bộ quần áo trên người cởi ném xuống đất, trần truồng ở trên giường đánh một giấc.

Một lúc sau, Dương Đình Phong từ phòng tắm đi ra, đập vào mắt là nguyên cái bàn tọa cong vểnh của Mạch Quai, Dương Đình Phong bình thản bước tới giường, lau lau mái tóc ướt sủng, vươn tay vỗ lên mông hắn, ba ba hai tiếng, hai cánh mông đàn hồi đánh đến run run, cặp con ngươi Dương Đình Phong nổi lên một tia nhục dục, cúi xuống gặm cắn vành tai hắn.

– Ưm… Tôi đang mệt, khi khác hẳn làm đi. – Mạch Quai bị làm cho tỉnh giấc, thanh âm mang theo chút mệt mỏi nói.

– Không phải là cậu cố ý cởi đồ câu dẫn tôi sao? – Dương Đình Phong vờ như không nghe thấy, đôi môi không ngừng hôn liếm mút gương mặt hắn.

Mạch Quai khó chịu chau mày, đẩy đầu Dương Đình Phong ra.

– Tôi nóng.

– Có điều hòa tại sao không bật?

– Lười.

Thần sắc Dương Đình Phong u tối.

– Cậu bật giúp tôi đi. Nuông chiều quá hóa hư đây mà, Dương Đình Phong thầm oán, mò lấy điều khiển bật điều hòa lên, đặt lưng nằm xuống giường, tay chống lên đầu, lảnh đạm nhìn lên trần nhà.

Cảm thấy không khí im lặng, Mạch Quai hơi mở mắt, xoay người liền phát hiện Dương Đình Phong đang nằm ngay bên cạnh mình. Kỳ thật hắn thực sự rất mệt, cũng không cố ý làm đối phương mất hứng, nghĩ như vậy nhưng Mạch Quai vẫn lặng lẽ thở dài, vươn tay ôm lấy thắt lưng Dương Đình Phong, quan tâm hỏi.

– Làm sao vậy?

Dương Đình Phong im lặng không nói.

– Tôi mệt thật mà, ngày mai tôi sẽ bù đắp, ân? – Mạch Quai xoa xoa ***g ngực cường tráng của Dương Đình Phong, giương hai mắt nai tơ nũng nịu nhìn y.

– Ừ. – Dương Đình Phong lạnh nhạt lên tiếng.

– Nhìn tôi một cái đi. – Hắn nựng nựng cổ y.

Dương Đình Phong vẫn như cũ lạnh lùng.

– Đi mà. Phong? – Mạch Quai không kiên nhẫn đẩy đẩy cánh tay đối phương.

Quả nhiên người kia có đưa mắt sang nhìn mình, Mạch Quai vui vẻ cười rộ lên, ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt Dương Đình Phong. Dương Đình Phong đầu hàng, vòng tay qua đầu hắn ôm hắn vào ngực.

– Ngày mai chúng ta xin nghỉ học đi?

Nghe thấy thanh âm trầm nhẹ ở bên tai, Mạch Quai ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày.

– Cậu muốn thăm Tiểu Tinh hả?

– Không phải.

– Chứ làm gì? Cậu tính đi đâu sao? – Mạch Quai trong đầu lộ ra nghi vấn.

Dương Đình Phong ngập ngừng một lúc mới gật đầu trả lời.

– Ừ. Chỉ có tôi và cậu.

Nghe tới đây hai mắt Mạch Quai lập tức sáng rực, hắn nhảy dựng lên, miệng cười răm rắp.

– Là hẹn hò có phải không?

Thấy Dương Đình Phong im lặng, Mạch Quai không kìm được hỏi lại lần nữa.

– Có phải không a?

Dương Đình Phong hừ lạnh, ngoảnh đầu sang một bên.

– Biết rồi còn hỏi.

– Ha ha, làm sao đây làm sao đây, tôi nên làm gì cho cậu nhỉ? – Không hiểu sao Mạch Quai lại cuống quít reo lên, đem hết mệt mỏi ném về phía sau, làm Dương Đình Phong cũng ít nhiều kinh ngạc.

– Không cần đâu.

– Um Như vậy không được. – Mạch Quai lắc lắc ngón tay.

– Ai… tất cả tôi đều chuẩn bị cho cậu hết rồi. Nếu muốn cảm ơn thì chờ đến sinh nhật tôi đi.

– Sinh nhật cậu là khi nào a?

– Hai tuần nữa. – Dương Đình Phong cao hứng trả lời.

– Ể? Không phải khi đó gần tổng kết học kỳ rồi sao? Như vậy thuận lợi quá còn gì? – Hai mắt Mạch Quai tràn ngập kinh hỉ.

– Ừ.

– He he, vậy cũng được. Phong của tôi là nhất. – Mạch Quai hạnh phúc cười rộ lên, làm Dương Đình Phong ngây ngất, chuyên chú nhìn hắn nói.- Cậu vui đến vậy sao?

– Đương nhiên. Dạo này xảy ra nhiều chuyện, hiện tại chúng ta mới có cơ hội hẹn hò, tôi đương nhiên hào hứng rồi a. – Hắn cười híp hai mắt, Dương Đình Phong không nhịn được mỉm cười, giơ tay ôn nhu xoa xoa mái tóc hắn.

– Hảo a hảo a, mệt thì ngủ đi, tiểu quỷ.

– He he. – Hắn thích thú nhe răng cười, nằm xuống ôm lấy Dương Đình Phong, chậm rãi nhắm mắt rơi vào giấc ngủ đẹp.

Sáng sớm, Dương Đình Phong đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng kêu của Mạch Quai làm cho tỉnh giấc.

– Dậy thôi nào, dậy thôi nào.

Mạch Quai thấy người kia vẫn lì lợm không chịu mở mắt, bĩu môi khó chịu, kéo kéo cánh tay y.

– Tên bánh bèo mau tỉnh dậy, không phải cậu nói chúng ta sẽ hẹn hò sao?

Dương Đình Phong vẫn không có ý định mở mắt, ngữ điệu mệt mỏi nói.

– Ai lại hẹn hò vào sáng sớm chứ?

Trên mặt Mạch Quai tỏ vẻ không vui, hung hăng đá Dương Đình Phong một cước, hai chân không ngừng đảo qua đảo lại, bộ dạng không khác gì một con nít lên ba.

– Tôi không chịu, cậu lập tức đứng dậy rửa mặt cho tôi!

Tên đầu sỏ này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi đây, Dương Đình Phong không dám mở mắt chứng kiến bộ dạng kia của hắn, bất đắc dĩ ngồi bật dậy, xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói.

– Dậy thì dậy, cậu thật phiền.

Mạch Quai lúc này mới chịu nở nụ cười, hôn nhanh lên mặt Dương Đình Phong một cái liền chạy thẳng vào phòng toilet. Dương Đình Phong xoa xoa chỗ được hôn trên mặt mình, miệng khẽ cong lên.

Đúng 15 phút sau, Dương Đình Phong và Mạch Quai đã rời khỏi nhà, trên tay mỗi người xách một cái ba lô nhỏ, bắt taxi đi đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Lúc tới nơi, Mạch Quai không ngại ngùng ôm lấy cánh tay Dương Đình Phong, ánh mắt giống như tuyên bố với mọi người ta đây chính là đang hẹn hò a.

Dương Đình Phong gọi ra toàn món yêu thích của Mạch Quai, khiến suốt bữa ăn hắn chỉ chuyên tâm ngấu nghiến nhai từng miếng, hoàn toàn không có để Dương Đình Phong đang bất mãn ở đối diện.

– Cậu ăn như heo vậy, một lát đi máy bay có chịu được không?

– Cái gì? Cậu nói cái gì cơ? – Mạch Quai vừa nghe xong lập tức giật thót ngẩng đầu, thức ăn vẫn còn y nguyên trong miệng.

Dương Đình Phong thở dài, hạ giọng nói.

– Lát nữa chúng ta sẽ ra sân bay.

– Để làm gì? – Hai mắt Mạch Quai trợn to không rõ lý do.

– Chúng ta sẽ đi Thượng Hải, sau đó sẽ qua Bắc Kinh một chuyến, tôi muốn cậu gặp cha tôi.

Đôi đũa trên tay Mạch Quai đột nhiên rơi xuống đĩa ăn, vang lên một tiếng “keng” rõ lớn, cả người hắn cứng đơ ra, miệng lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

– Gặp… gặp cha cậu?

– Sao vậy? Không thích? – Dương Đình Phong chau mày.

– Đâu có. Muốn… muốn chứ. – Tay Mạch Quai khẽ run lên, khó khăn cầm đôi đũa trong tay.Dương Đình Phong không phải không phát hiện ra biểu tình lo lắng của đối phương, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn. Mạch Quai ngẩng đầu nhìn y, mím chặt môi dưới.

– Có tôi ở đây, đừng sợ.

Mạch Quai nghe vậy trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cỗ ấm áp, chậm rãi gật đầu.

– Ân. Bất quá.. – Lại nhớ ra một chuyện, hắn kinh ngạc hỏi.

– Đây là lý do cậu kêu tôi mang đồ đạc theo sao? Tôi còn tưởng chúng ta đi picnic chứ?

Dương Đình Phong ấn ấn huyệt thái dương, không kiên nhẫn gằn giọng.

– Mau ăn đi không thì trễ chuyến bay.

– Ân. – Hắn thích thú cười rộ lên, vội vội vàng vàng đem phần ăn trên bàn hớp sạch không bỏ sót một miếng nào.

Ăn xong hai người bắt taxi tới sân bay Đài Loan, check in giấy tờ đầy đủ, đem hành lý mang lên máy bay. Mạch Quai và Dương Đình Phong ngồi ở hàng ghế số 15, 16, vị trí vô cùng thuận lợi. Trước đây chính mình có học qua một vài kiến thức địa lý, Thượng Hải là một thành phố lớn, cảnh quan và ẩm thực ở đó cũng hoàn hảo, tâm tình Mạch Quai vì chuyện này mà phấn khích không thôi.

Dương Đình Phong ngồi cạnh cửa sổ đọc tạp chí, nghe thấy Mạch Quai miệng không ngừng lẩm bẩm theo bài hát, chỉ lắc đầu trào thua.

– Khi nào máy bay hạ cánh liền gọi tôi dậy a. Tôi ngủ một lát.

Dương Đình Phong không nói, thuận tay đem đầu Mạch Quai ngã vào bờ vai mình, hắn thích thú mỉm cười, tinh nghịch dụi dụi vào hõm cổ y, chậm rãi khép hai mắt.

Chính là nhắm mắt chưa được bao lâu, vị khách ngồi phía sau ngang nhiên duỗi chân đẩy mạnh ghế của hắn, Mạch Quai nheo nheo mi mắt, điều chỉnh lại tư thế ngồi. Dương Đình Phong thấy hắn ngồi thẳng dậy cũng không nói gì, hai mắt vẫn dán chặt vào cuốn tạp chí trên tay.

Két két.

Vị khách kia lại đẩy ghế, Mạch Quai bực bội chau mày, ngoái cổ ra sau, là một “lão già” hơn 40 tuổi, hai bàn chân đen ngủm, cái mồm vừa nhai vừa ngủ, thật sự kinh tởm muốn chết.

– Sao vậy? – Dương Đình Phong ngồi bên cạnh hỏi.

– Lão già kia cứ đẩy ghế tôi. Đã mệt rồi ngủ không yên.

Dương Đình Phong ngoái đầu ra sau, lạnh lùng nhìn lão nam nhân ngáy ngủ, đem cuốn tạp chí bỏ về vị trí cũ, nhấc mông ngồi dậy.

– Tôi đổi chỗ cho cậu.

Mạch Quai từ chối cho ý kiến, mặt mày nhăm nhúm đổi sang ghế Dương Đình Phong, lúc này mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ sâu. Mà ở bên này Dương Đình Phong còn chưa kịp ngồi xuống, bàn chân đen ngủm của vị khách kia liền đẩy ghế một cái, “cạch” một tiếng chiếc ghế gấp lại. Rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

– Thưa chú. – Thanh âm Dương Đình Phong lạnh đến không thể lạnh thêm.

Vị khách nghe thấy tiếng gọi liền mơ màng tỉnh dậy, nheo nheo hàm răng vàng khè, làm Dương Đình Phong nhìn qua muốn phát điên cả người.

– Tôi không ngồi được. Chú làm ơn hạ chân xuống giùm tôi.

Lão nam nhân hừ nhạt một tiếng, không tình nguyện đem chân bỏ xuống, tay ôm đầu chép chép miệng ngủ ngon lành. Dương Đình Phong không nhìn đến nữa, kéo ghế ngồi xuống, lại quay sang phía Mạch Quai, người kia ngủ say đến mức mép chảy ra nước cũng không để ý, y nhịn không được nhếch miệng cười, cẩn thận dùng đầu ngón tay chùi mép cho hắn.

Lúc Mạch Quai tỉnh dậy, cảm thấy đầu có chút nặng nề, mở mắt ra mới phát hiện Dương Đình Phong đang tựa vào đầu hắn, đôi lông mi dài an tĩnh khép lại, khuôn mặt lạnh lùng lúc ngủ so với ngày thường nhu hòa hơn nhiều, khiến Mạch Quai bị thu hút, khóe miệng câu lên. Hắn đẩy nhẹ đầu y, lợi dụng thời cơ lén lút hôn lên đôi môi quyến rũ nam tính.

Thẳng đến khi có loa thông báo máy bay sắp hạ cánh, khách trên máy bay đang ngủ liền nhanh chóng ngồi dậy. Mạch Quai nhịn cười ra tiếng, hung hăng nhéo lấy mặt Dương Đình Phong.

– A… Mạch Quai! – Dương Đình Phong vì đau mà giật mình tỉnh dậy, gương mặt tức giận đỏ lên.

– Ha ha… nhìn mặt cậu không khác gì trái cà chua. Ha ha ha. – Mạch Quai một tay ôm bụng cười nghiêng ngả. Làm Dương Đình Phong càng thẹn, tức tối không thèm nói lời nào.

Thấy người nọ đột nhiên im lặng, sắc mặt hung dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, Mạch Quai cố nén nhịn cười, xoa xoa bả vai y.

– Thôi nào, đột nhiên giận tôi? Tôi kêu cậu tới nơi liền gọi tôi dậy, vậy mà cậu ngủ luôn là sao?

Dương Đình Phong một khi đã giận rồi là giận luôn, không thèm nói tiếng nào, lạnh lùng gạt tay hắn xuống.

– Phong của tôi là đáng yêu nhất, đừng giận nữa a.

– Phong mà lạnh lùng là tôi sẽ đi tìm nam nhân khác đó nha.

Dương Đình Phong vừa nghe xong mặt càng lạnh thêm, hung hăng quay sang trừng mắt với Mạch Quai, gằn giọng.

– Cậu dám.

– He he. Tôi đùa thôi mà, Phong lúc nào cũng ở đây hết. – Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ ngực mình, nhe răng cười khoái trá, làm Dương Đình Phong nhịn không được ôm lấy mặt hắn điên cuồng hôn môi.

Vừa may máy bay chưa có bật đèn, nếu không hắn không còn cái lỗ nào để chui xuống nữa rồi.

===== 26 =====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.