Dám Yêu Dám Lên

Chương 23: Chương 23: HAI NỮ MỘT NAM






Giang Lâm ở đối diện nhà mình, chỉ cách nhau có một con đường. Kể từ khi gia đình đó di dân sang nước ngoài thì căn nhà đó để không, không bán đi, cho nên lần này Giang Lâm may mắn có nhà để ở chứ không phải mất tiền thuê khách sạn.

Giang Lâm rất lịch sự đưa mình đến cổng, mỉm cười nói: "Tớ không muốn gây áp lực cho cậu, dù sao thì hơn chục năm chúng ta chưa gặp lại nhau nhưng không phải chúng ta vẫn là bạn sao? Tớ nói rồi, tớ sẽ giả làm bạn trai cậu, cùng cậu tới dự hôn lễ, cho nên đến khi nào cậu đi thì chỉ cần gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đến ngay. OK?"

"Được," mình chẳng kiêng dè gì nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm nói, "Dù vì nguyên nhân gì mà cậu về đây thì được gặp cậu mình rất vui, hôm nay cậu đi máy bay mấy tiếng chắc đã mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi, tối mai sau khi hết giờ làm mình sẽ mời cậu ăn một bữa."

Giang Lâm là một người rất hay xấu hổ, cậu ta rất ít khi nhìn thẳng vào mắt mình mà nói chuyện, nếu vô tình chạm nhau thì tai cậu ta sẽ đỏ lên.

Sau khi nói xong thì mình đi lên nhà, bỏ lại Giang Lâm đứng một mình ở đó. Giang Lâm cũng thật là, cứ đứng đó nhìn bóng mình khuất dần.

Sau khi về đến nhà tự nhiên mình cảm thấy buồn buồn, bởi vì Hoắc Hiên và cũng vì Giang Lâm.

Lấy điện thoại ra, tìm số của Tiểu Nại, gọi cho cô ấy để hẹn ra quán rượu tâm sự.

Nhưng mà người nghe máy lại là Trần Mạch, "Quả Quả, em lại định dụ dỗ Nại Nại nhà anh đi đâu hả?"

"Trần Mạch anh thật đáng ghét, dám nghe máy của người khác, đây là xâm phạm quyền riêng tư, anh biết không hả?"

"Cái gì mà xâm phạm riêng tư, đây là biểu hiện tình yêu!"

Cái tên anh họ chết tiệt này, dám biểu hiện tình yêu cuồng nhiệt của hắn ta với một người đang đau khổ vì tình như mình. Đáng ghét! Đáng chết! Chỉ muốn lôi anh ta ra băm vằm thành trăm mảnh!

"Giờ không rảnh để nói nhảm với anh, giúp em chuyển lời đến Tiểu Nại, mười giờ gặp nhau ở quán rượu."

"Mười giờ? Trễ như thế còn muốn ra ngoài làm gì hả? Hơn nữa còn đến quán rượu nữa. Chẳng lẽ em không biết hai người phụ nữ đi uống rượu là một việc rất nguy hiểm sao?"

"Trần Mạch, anh thật buồn cười, mười giờ mà coi là muộn sao? Mà còn anh nữa, thân là chủ quán mà cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu cả là sao?"

Từ lúc xác định mối quan hệ với Vu Tiểu Nại, không những không cho Tiểu Nại được xuất đầu lộ diện ở các quán rượu thì chớ, đến bản thân anh ta là chủ quán mà cũng không thèm đến đó xem tình hình thế nào nữa chứ. Xem ra Trần Mạch không những chém hết hoa đào mà cả những cây cỏ non xung quanh mình cũng muốn đốt chết hết. Một kẻ đào hoa như Trần Mạch giờ lại biến thành kẻ trung tình đến mức này, thật buồn cười. . . . . .

Hình như Trần Mạch còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã bị Vu Tiểu Nại cướp mất, "Trần Quả cậu không cần phải để ý đến kẻ điên này đâu, mười giờ chứ gì, tớ sẽ đến đúng giờ."

"Cái gì? Nại Nại yêu dấu, chẳng lẽ em quyết tâm bỏ lại anh ở lại vườn không nhà trống mà đi chơi vui vẻ được sao? Anh biết ngay em chưa yêu anh lắm mà. . . . . ."

Trần Mạch còn nói những điều nghe rất buồn nôn và thiếu dinh dưỡng, nhưng mà mình không có hứng thú nghe nữa, chỉ cần nghe được câu trả lời của Vu Tiểu Nại là được rồi, không cần thiết phải lãng phí tiền điện mà nghe những lời buồn nôn kia làm gì.

"Giang Lâm về nước rồi, chiều tối hôm nay tớ đã ra đón hắn." Mình cùng Vu Tiểu Nại ngồi trong góc quán rượu.

"Tiểu Bàn ư?" Mình từng nói cho Tiểu Nại rất nhiều chuyện của Giang Lâm, nhưng cô ấy mới chỉ nghe qua chứ chưa gặp mặt, "Bây giờ cậu ta thế nào?"

Mình hiểu ý nên cầm điện thoại đưa cho Vu Tiểu Nại xem hình Giang Lâm. Trên đường về nhà, mình đã chụp hình cậu ta, mà cậu ta cũng rất phối hợp.

"Người đàn ông này đã từng béo mập sao? Lừa người ư? Không tin không tin! Đánh chết tớ cũng vậy không tin!" Vu Tiểu Nại kinh ngạc.

"Tin tớ đi, nếu không phải mình từng tận mắt chứng kiến hình ảnh mập mạp ngày xưa của cậu ta thì giờ có đánh chết mình cũng không tin. Mà cậu ta còn nói, cậu ta không đi hút mỡ để giảm cân nha."

Vu Tiểu Nại liếc mắt nhìn mình một cái.

"Nhưng mà, chậc chậc chậc, nhìn qua cũng biết cậu ta rất thích cậu nha, chỉ là tấm hình mà cũng cảm nhận được sự dịu dàng đầy yêu thương đối với cậu nha." Vừa nói vừa đưa trả điện thoại cho mình, "Về dáng dấp cậu ta không thể kém hơn Hoắc Hiên đâu."

Đúng thế, nếu như chỉ so sánh bề ngoài thì không thể phân cao thấp giữa hai người họ, nhưng kì lạ là, trái tim mình chỉ rung động với Hoắc Hiên thôi.

"Nhưng cậu có biết rằng," Mình lắc lắc ly rượu trên tay, nhìn thứ chất lòng bên trong xoay tròn, "Khi nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm mình không có cảm giác tim đập mạnh." Khác khi đối diện với Hoắc Hiên, chỉ cần anh ta đứng gần mình một chút là đại não đã thiếu oxy, cảm giác hưng phấn, tim đập thình thịch rồi.

Nếu mình không có cảm giác thì chính là không có cảm giác, không thể ép mình có cảm giác được.

"Tiểu Bàn đáng thương, cậu cũng đáng thương."

Đúng vậy, bọn mình cùng đáng thương, Giang Lâm đi yêu mình, người không có tình cảm với cậu ta; mình thì tạm thời chưa được Hoắc Hiên đáp lại tình yêu.

"Vậy cậu định thế nào? Còn mấy hôm nữa là đến hôn lễ rồi."

"Còn đang suy nghĩ, nếu như mình đi cùng với Giang Lâm thì sẽ làm cho cậu ấy nuôi hi vọng. Mà mình lại không thể đáp lại tình cảm của cậu ta, như vậy có phải mình sẽ ích kỷ và quá đáng lắm không?" Mình thực sự không muốn lợi dụng tình cảm của Giang Lâm.

"Thôi, chuyện như vậy thì cứ kệ đi, thuyền tới cầu tự thẳng mà, đến lúc đó đi theo sự mách bảo của trái tim. Còn bây giờ chúng ta sẽ nói đến chuyện khác." Vu Tiểu Nại rót rượu vào ly đã rỗng của mình, "Không phải hơn chục năm qua cậu không gặp Tiểu Bàn sao, làm thế nào mà cậu ta nhận ra cậu được?"

"Chẳng lẽ cậu quên mình là người tự kỷ, thích chụp ảnh tự sướng rồi lưu trong máy tính sao?" Trong những năm qua, Giang Lâm vẫn không để cho mình nhìn thấy một tấm hình nào của cậu ta, nhưng cậu ta lại có thể xâm nhập vào máy mình để nhìn mình lớn dần lên qua năm tháng.

"Oh! Tiểu Bàn thật si tình! Hay là cậu dứt khoát buông tha cho Hoắc Hiên rồi thử với Tiểu Bàn xem sao, nói không chừng lại có cảm giác đây."

"Vâng. . . . . ." Bất đắc dĩ mình đành phải đồng ý với Vu Tiểu Nại, "Mình nghĩ mình sẽ thử xem . . . . ."

Giữa yêu và được yêu, mình cũng muốn cảm nhận cảm giác được yêu như thế nào, có lẽ mình nên cho bản thân một cơ hội khác, cũng là cho Giang Lâm một cơ hội.

Hoắc Hiên bị Hoắc Huyền ném sang nước ngoài để đàm phán hợp đồng rồi, vì vậy anh ta có muốn nói chuyện với mình cũng không được. Hoắc Hiên cũng cùng suy nghĩ như mình, cảm thấy có những điều chỉ có thể nói trực tiếp với nhau, chứ dùng tin nhắn hay e-mail thì không còn ý nghĩa nữa. Xem ra duyên phận giữa bọn mình rất mỏng manh.

Sau khi tan ca, mình hẹn với Giang Lâm ra ngoài ăn cơm, tối qua đã nói thế rồi mà. Từ lúc hẹn gặp nhau Giang Lâm luôn mỉm cười, mình có thể nhìn ra cậu ta cao hứng. Tự nhiên lại cảm thấy nhìn Giang Lâm giống như đang nhìn Hoắc Hiên nhỉ.

"Tối thứ bảy cậu đừng đi đâu nha, tớ muốn đi cùng cậu đến dự đám cưới." Mình quyết định đi cùng cậu ta, không cần biết sau này thế nào, giờ mình đã quyết tâm rồi. Ai bảo mình ngay cả người dự bị cũng không có, chỉ có thể vứt lương tâm đi để lợi dụng Giang Lâm lần này vậy.

"Được, tối hôm đó tớ ở dưới nhà đón cậu." Ánh mắt Giang Lâm sáng lên khiến mình hơi chột dạ. Đúng là mình thích bị coi thường hơn, người ta đối tối với mình, nói thật mình không quen lắm. Hâm! Hâm quá đi!

"Giang Lâm nè, cậu nói cho mình biết, vì sao cậu thích mình?" Không thể không lên tiếng hỏi vấn đề này.

Vì câu hỏi này mà Giang Lâm hơi bối rối, vẫn như mọi khi cậu ta không dám nhìn thẳng mình mà chỉ dám nhìn ly rượu trong tay rồi khẽ trả lời: "Nói thật thì tớ cũng không biết, chỉ là khi ở nước ngoài tự nhiên có một khuôn mặt cười tươi rói xuất hiện trong đầu, sau đó thông qua nhiều người bạn học cũ mà biết được Q của cậu. Ban đầu mình chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu cho đỡ buồn mà thôi, nói chuyện với cậu rất vui, nói làm tớ nhớ lại những khoảng thời gian vui vẻ tốt đẹp, bị người ta bắt nạt cũng được, bị người ta cướp đồ ăn sáng cũng tốt, bị người ta bắt đi mua cục tẩy đền người ta cũng được, tóm lại khi nói chuyện với cậu tớ cảm thấy thế giới tràn ngập ánh sáng, dần dần thành yêu."

Giang Lâm lướt nhìn mình một cái rồi tiếp tục: "Ở phương diện tình cảm tớ không có kinh nghiệm, rất nhiều lần muốn nói rõ cảm tình của tớ cho cậu biết nhưng sợ bị cậu từ chối, kết quả là kéo dài đến tận bây giờ, đến lúc này thì tớ mới ý thức được bản thân không nên im lặng nữa, ngộ nhỡ bên cạnh cậu đã có người đàn ông khác thì phải làm sao? Đúng lúc tớ tính mở lời thì cậu nói cần một người bạn trai đi cùng tham dự hôn lễ, tớ biết đây chính là cơ hội và tớ không muốn bỏ qua cơ hội này."

Bởi vì lời nói thẳng thắn của Giang Lâm làm mình xúc động, nhưng mà. . . . . . bây giờ bên cạnh mình đã xuất hiện một người đàn ông làm mình yêu mất rồi.

"Tớ sẽ không ép cậu phải đáp lại tình cảm của tớ, chỉ cần cậu vẫn coi tớ là một người bạn là tớ đã thỏa mãn rồi, nhưng mà tớ vẫn muốn nói cho cậu biết suy nghĩ của tớ," giây phút này Giang Lâm cũng đã dám nhìn thẳng vào mắt mình mà nói, "Tớ vẫn sẽ chờ cậu."

Lúc này người không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương lại là mình, sự chân thành tha thiết của Giang Lâm thực sự làm cho mình không có cách nào mở miệng từ chối được.

"Cám ơn Giang Lâm. Cho tớ chút thời gian nha, sau hôn lễ đi, tớ sẽ cho cậu câu trả lời được không?"

"Được, tớ sẽ chờ."

Ngày Hoắc Hiên đi công tác về chính là buổi tối hôm mình và Giang Lâm cùng nhau đi dự hôn lễ.

Gặp lại những người bạn học cũ lâu rồi không gặp tự nhiên thấy rất vui vẻ, mọi người thấy mình thực sự đi cùng với một chàng trai thì đều tỏ ra rất tò mò và hoan nghênh. Vu Tiểu Nại là bạn học cấp hai, cho nên tối nay cô ấy không tham gia. Các bạn nữ thấy Giang Lâm khá được nên liên tục khen mình có mắt nhìn người, cũng chẳng biết là thật lòng hay không nữa.

Thấy bọn họ vì mình đi cùng đàn ông đến nên đều tỏ ra vui mừng khiến mình mồ hôi chảy ra như thác, chẳng lẽ bọn họ vốn nghĩ mình không có ai thèm lấy hay sao mà lại vui sướng đó?

Mặc dù bụng cô dâu đã thấy rõ nhưng hôm nay vẫn rất nhiệt tình. Hôm nay bọn họ tổ chức đám cưới kiểu truyền thống, cô dâu vẫn dùng khăn đỏ che mặt, chú rể dùng gậy vén khăn cho cô dâu. Cũng vì bụng cô dâu khá bự nên đám cưới giải tán rất nhất, nhưng mọi người vẫn chưa thỏa mãn vì rất hiếm khi có thể tụ tập được mọi người đông đủ thế này, nên quyết định cùng nhau đi tăng hai, hát karaoke.

Bọn mình bao một phòng lớn, mọi người tranh giành nhau mic, mình và Giang Lâm thì rất ăn ý chỉ ngồi im lẳng lặng xem bọn họ đấu đá. Bọn họ chắc muốn quay lại cái thời trẻ con ngây thơ không phải suy nghĩ gì, có lẽ vì công việc bây giờ quá nhiều áp lực, ép cho bọn họ không thể thở nổi, vì thế nhân cơ hội này mà phát tiết ra ngoài.

Lúc đó có một ánh mắt len lén nhìn về phía mình.

Từ đầu mình đã nhận ra một cô gái xinh đẹp cứ lén nhìn mình và Giang Lâm. Mình khẳng định là không quen cô ta, nhưng nếu đã cùng nhau đến đây thì chắc chắn là người quen của bạn cũ.

Giang Lâm cũng để ý thấy cô ta, mình không biết giữa Giang Lâm và cô gái đó có quen biết hay không, chỉ thấy khi Giang Lâm nhìn thấy cô gái đó thì liền lúng túng và khẩn trương.

Mình nhìn Giang Lâm rồi quay sang nhìn cô gái kia, thản nhiên lấy cớ đi rửa tay để rời khỏi chỗ này.

Từ phòng rửa tay đi ra, quả nhiên cô gái kia đã đứng chờ bên ngoài. Xem ra cô ấy đúng là nhằm vào mình.

"Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?" Cô gái kia nói thẳng vào vẫn đề, cách nói rất lịch sự.

"Dĩ nhiên là được rồi, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta không quen nhau." Cô gái à, tôi cũng rất lịch sự nha.

"Chúng ta quả thật không quen biết, nhưng mà chúng ta cùng quen một người đàn ông."

"Giang Lâm?" Chỉ có thể là người này, hay thật, nợ phong lưu đây.

"Cậu chính là người con gái mà anh ấy đã thích rất lâu," đột nhiên cô ấy cười to, "Còn tôi thì là cô gái thích anh ấy cũng khá lâu rồi. Không những thế, bọn tôi còn lên giường với nhau rồi." Nói những lời này xong, mình cảm nhận được cô gái đó rất đắc ý.

Thôi xong đời, dù mình có biết chuyện Giang Lâm đã lên giường với cô gái này thì mình cũng không có cảm giác gì đặc biệt như đau khổ, khó chịu, cảm giác bị phản bội cả. Tức giận ư? Đau lòng ư? Ghen tuông ư? Không, chẳng có những cảm xúc này, thậm chí mình còn thở phào nhẹ nhõm là đằng khác.

Thấy mình không có biểu hiện mong đợi nên cô gái đó còn tốt bụng nhắc lại thêm vài lần nữa chuyện họ đã lên giường với nhau là sự thật.

"Ừ, tôi không có bị nghễnh ngãng, nghe rất rõ, hai người đã lên giường với nhau, sau đó thì sao? Cô định nói gì nữa?" Không phải là mình cố tình không phối hợp. Chẳng qua khi một cô gái đứng trước mặt mình và liên tục nói việc cô ta lên giường với đàn ông thì thấy rất nhạt nhẽo.

Cô gái đó chắc chắn nổi điên, đáng tiếc còn chưa kịp mắng mình thì khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Mình có thể đoán được cô gái đó thấy ai sau lưng mình. Đúng là đánh nhau bắn nhau xong rồi mới thấy cảnh sát đến thu dọn hiện trường.

"Ồ! Cậu cũng ra ngoài này sao?" Mình xoay người cười hỏi Giang Lâm, lúc này mặt cậu ta đã hơi tái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.