Mình chẳng còn tâm tình mà nghĩ xem nguyên nhân Hoắc Hiên xuất hiện ở đây, bởi vì trái tim mình dưới sự xuất hiện của Hoắc Hiên đã đập loạn lên rồi.
Hoắc Hiên rất tự nhiên chào hỏi Anna, sau đó lạnh lùng liếc nhìn chỗ Lâm Dật Văn đang túm lấy tay mình không chịu buông, khiến cậu ta sợ gặp xui xẻo vội vàng hất tay mình ra.
"Trùng hợp nha? Đi du lịch sao?" Dưới ánh nhìn đầy ẩn ý và soi mói của Hoắc Hiên, cuối cùng mình chủ động nặn ra mấy chữ này. Đúng là bản chất của cấp dưới.
Hoắc Hiên không trả lời, cầm ly rượu trên tay mình uống một hơi cạn sạch. Mình nghĩ Hoắc Hiên đang rất khát nha, khát đến mức đấy là ly của mình cũng không quan tâm. Hành động này của Hoắc Hiên là gì? Thực sự khiến mình có những ý nghĩ kỳ quái, Hoắc Hiên có biết là anh ta vừa hôn môi gián tiếp với mình không?
Hoắc Hiên vẫn im lặng không nói gì, anh kéo tay mình đứng dậy, ném lại một câu cho hai người kia: "Chúng ta đi trước." Nói xong cũng không đợi người ta trả lời liền lôi mình ra khỏi bar.
Hoắc Hiên đang tức giận ư? Nếu không sao càng ngày càng nắm chặt cổ tay mình? Hoắc Hiên lôi mình ra xe rồi để mình lên xe.
Chậc chậc chậc, đúng là người có tiền, chỗ nào cũng có xe không phải đi bộ nha. Mình ngoan ngoãn ngồi trong xe, mặc cho Hoắc Hiên chở mình đi đâu thì đi.
Cuối cùng, Hoắc Hiên cũng dừng xe trước bãi biển.
"Nghe anh trai anh nói em nộp đơn từ chức?" Hoắc Hiên đốt một điếu thuốc nhưng không có nhìn mình nói tiếp, "Nguyên nhân là —— em phải kết hôn?"
Hoắc Huyền bà tám quá đi. Đúng là mặt người dạ thú.
"Hả? Là em chưa nói rõ ràng sao? Thật ra thì người muốn kết hôn chính là mẹ con. Haizzz, nhất định anh trai anh nghe nhầm rồi!" Chỉ cần ném hết trách nhiệm lên người Hoắc Huyền là được rồi.
"Em. . . . . ." Đột nhiên Hoắc Hiên ném điếu thuốc ra ngoài cửa xe rồi quay mặt lại nhìn mình chằm chằm, giọng nói đầy ấm ức, "Không cần anh nữa sao?"
Phụt! Đây rõ ràng là vu oan! Mình lúc nào nói không cần anh ta đâu?
"Chúng ta là bạn bè. . . . . ."
"Không chỉ là bạn bè!"
"Nhưng rõ ràng anh đã nói xin lỗi em mà!"
"Đúng là anh nói ba chữ này nhưng còn chưa kịp nói xong!"
"Ai bảo anh không chịu nói cho xong?"
"Anh tưởng là em hiểu . . . . . ."
Hiểu? Hiểu cái đầu anh ý.
"Làm sao mà em hiểu được!"
Hoắc Hiên quẫn, gương mặt tuấn tú giờ đỏ ửng.
"Được rồi, em cho anh một cơ hội, lần này thì phải nói cho rõ ràng, có gì phải nói hết ra đấy." Mình đúng là Thánh mẫu.
"À, thì là, khụ khụ, anh, khụ khụ, thích em. . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt méo mó vì nhịn cười của mình khiến người nào đó thẹn thùng tỏ tình phát cáu, Hoắc Hiên kéo mình vào lòng ôm thật chặt, giọng nói buồn buồn: "Thật ra thì khi nghe em thổ lộ với anh, anh rất vui, nhưng tình cảm anh dành cho Từ Âm bao nhiêu năm qua không phải là giả. Sau khi nghe Từ Âm khai sáng đầu óc cho anh, anh mới hiểu, hóa ra tình cảm anh dành cho Từ Âm lúc ấy không phải là tình yêu, chỉ là anh trai anh được chị ấy để ý đến khiến anh ghen tỵ mà thôi. Đối với phát hiện lớn này khiến anh thực sự rất sốc, nếu như lúc đó đón nhận tình cảm của em ngay thì những hành động trước đó của anh trở nên rất ngu ngốc sao? Rất mất thể diện nha. . . . . ." Hoắc Hiên thay đổi giọng điệu, "Thật vất vả mới có thể chấp nhận hành động của bản thân rất ngu ngốc, quyết định thổ lội với em, kết quả lại nhận được tin tức từ anh trai anh, nói em muốn nghỉ việc, nguyên nhân vì em muốn kết hôn!" Hoắc Hiên hít một hơi sâu, "Em có thể tưởng tưởng nổi lúc đó anh hoảng loạn thế nào không? Khó khăn lắm mới hiểu được tình cảm của bản thân với một cô gái, thì lại nhận được tin cô ấy sắp sửa thuộc về người khác, cái cảm giác ấy thật là khó chịu, vì vậy anh đã trốn việc về đây, còn lừa Lâm Dật Văn đến đây để tóm cổ em. Nói thật," giọng điệu của Hoắc Hiên đột nhiên trở nên đáng yêu xấu hổ, "Anh còn chuẩn bị tinh thần phải cướp dâu đấy."
Hoắc Hiên nói một hồi, những lời nói ngọt như mật khiến mình cười hạnh phúc ngọt ngào.
"Đúng là em suýt chút nữa nhận lời cầu hôn của người ta đó," muốn thể hiện giá trị bản thân, mình lại đem chuyện Giang Lâm ra rồi thêm mắm muối vào nói lại lần nữa, cho đến khi cảm thấy cơ thể Hoắc Hiên cứng đờ mình mới cho anh một viên kẹo ngọt, "Nhưng cuối cùng em phát hiện người em yêu là anh nên đã từ chối người ta rồi. Thật ra lần này em rời đi cũng chỉ hi vọng có thể được anh chú ý một chút, mặt khác muốn cho anh thêm một khoảng thời gian suy nghĩ và chút lo lắng, em tin nếu như anh cũng e hèm cái đó với em thì nhất định sẽ đuổi theo."
". . . . . . Nếu như, anh không đuổi theo đến đây" Hoắc Hiên vùi đầu vào mái tóc mình buồn buồn nói, "Chẳng lẽ em sẽ buông tay?"
"Anh nghĩ quá xa rồi," Mình đắc ý dương dương tự đắc nói, "Bản cô nương khó khăn lắm mới yêu một người đâu có dễ dàng buông tay như vậy!" Vẻ mặt đắc chí, "Đừng quên em có chìa khóa nhà anh, em định nếu anh không đi tìm em thì em sẽ lẻn vào nhà anh rồi ăn sạch sẽ anh, sau đó ép anh phải chịu trách nhiệm với em!" Đây mới là kế hoạch của mình, dù thế nào cũng không để người đàn ông này thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Cuối cùng Hoắc Hiên cũng cười, đôi môi anh từ từ chạm vào tai mình, "Vậy em tính lúc nào thì thực hiện cái kế hoạch này? Nói trước cho anh một tiếng để anh tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em."
"Đồ xấu xa!" Không ngờ Hoắc Hiên lại dám dụ dỗ đùa giỡn một cô gái thuần khiết trong sáng như mình.
Sau khi nói rõ tình cảm với nhau, Hoắc Hiên liền rèn sắt lúc còn nóng, đôi môi từ từ tìm đến môi mình, không hề dịu dàng, ngấu nghiến lấy đôi môi mình. Mình vốn không phải cô gái dịu dàng, huống hồ đã sẵn sàng chờ Hoắc Hiên nhúng chàm, vì vậy ôm lấy cổ kéo Hoắc Hiên lại gần mình hơn.
"Ưm. . . . . ." kéo hơi mạnh tay, lực quá mạnh khiến môi đập vào răng rồi.
Hoắc Hiên cười khẽ, dường như là cười mình không có kinh nghiệm trong chuyện này. Thích cười thì cười đi! Có thể được một cô gái ngây thơ như mình để mắt đến là phúc đức mấy đời của nhà họ Hoắc đấy.
Hoắc Hiên dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi mình, dụ dỗ mình mở miệng đón nhận. Được rồi, mình chấp nhận mình dễ bị dụ, nên sẵn sàng hé miệng ra đón nhận anh. Lúc này đâu cần phải dè dặt. Nhưng mà mình dự cảm thấy điềm xấu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên mình hôn, trước đây từng được cha hôn, bị Ryan dùng nụ hôn để cảm ơn mình, gần đây nhất là bị Giang Lâm hôn. Nhưng hôn kiểu này, đây là lần đầu tiên.
Đầu lưỡi của Hoắc Hiên rất linh hoạt, đồng thời cũng rất ngang ngược, ép buộc mình phải chơi đùa với anh. Đây là nụ hôn đầu tiên giữa mình và Hoắc Hiên nhưng chẳng có chút dịu dàng nào.
Cuối cùng có thể hiểu được tình cảm của người mình yêu, mình rất xúc động, cứ có cảm giác dù hôn thế nào cũng không thỏa mãn. Cho nên, mạnh mẽ hơn, bùng cháy hơn, để cho đôi môi mình sưng đỏ mọng lên.
Dù sao vẫn chỉ là một kẻ mới học không hề có kinh nghiệm, rất nhanh đã cảm thấy khó thở, hô hấp trở nên khó khăn, thậm chí giọng nói khàn khàn. Cũng may Hoắc Hiên vẫn còn chút lý trí nhận ra những triệu chứng của lần đầu tập hôn, nên đã kịp thời buông tha cho mình nhưng đôi môi vẫn chạm vào môi mình.
Mình vẫn nhắm mắt, vì sao lại thế hả, đương nhiên vì mình hăng quá nên bây giờ cảm thấy xấu hổ chứ sao. Cho đến khi đôi môi Hoắc Hiên hoàn toàn rời khỏi môi mình, cho đến lúc những ngón tay của Hoắc Hiên thay thế cho đôi mắt anh.
Mình tò mò mở rắt ra, nhìn thấy đầu lưỡi anh rất quyến rũ tự liếm môi mình nhưng còn ngón tay, ngón tay ấy đang lau cái gì? Lau cái gì? Trên môi thì có thể lau cái gì? Mình nhận ra từ khóe môi nước miếng chảy ra, hóa ra mình bị Hoắc Hiên hôn đến mức nước miếng chảy ra rồi. Mất mặt, mất mặt quá đi.
Nhìn thấy hai gò má mình đỏ lên, Hoắc Hiên cười gian, ngón tay anh chạy dọc theo môi mình đùa giỡn, giọng nói hơi áy náy: "Vừa rồi hơi kích động, môi của em, ừm, có hơi sưng."
Mình biết, mình biết ngay mà, chẳng trách mình thấy tê tê, thì ra bị nụ hôn của Hoắc Hiên làm cho sưng lên. Sưng lên giống như môi Thư Kỳ còn chấp nhận được, nếu như sưng như Lương Triều Vĩ thì thật kinh khủng, hừ hừ, mình phải liều mạng với Hoắc Hiên!
"Đừng nói lung tung! Em muốn gương! Cho, em, gương!" Người ta là một cô gái nghiệp dư trong khoản này nha.
Hoắc Hiên biết mình ngủ ở khách sạn nên quyết định thuê một phòng cùng khách sạn với mình, tiện thể thuê một phòng cho Lâm Dật Văn.
Phòng của Hoắc Hiên đương nhiên không thể ở cạnh phòng mình, cho nên sau khi cất hành lý của anh vào phòng, Hoắc Hiên đưa mình về phòng của mình.
Đứng ở cửa phòng mình, bọn mình đều nắm tay nhau không nỡ buông, cũng không muốn chia tay để cả hai về phòng ngủ. Mình không muốn cứ vậy buông tay và nói chúc ngủ ngon với Hoắc Hiên được. Cuối cùng, mình cười híp mắt đề nghị đi dạo ngoài bờ biển một chút.
Bãi cát à, tôi không ngán mi đâu. Không chán mi chút nào.
Đây là bãi cát đẹp nhất xung quanh khách sạn.
Hoắc Hiên không phản đối, thậm chí còn cao hứng nắm lấy tay mình chạy đến bãi cát.
Đi đến nơi, bọn mình tháo giày dép ra đi chân trần trên cát, mặc dù không còn sớm nhưng trên bờ biển vẫn còn rất nhiều cặp tình nhân.
"Em muốn biết, từ lúc nào anh bắt đầu có cảm giác?"
". . . . . . Sao phụ nữ bọn em luôn thích hỏi chuyện này vậy."
"Hử? Phụ nữ bọn em? Nói! Còn ai hỏi anh câu này nữa?"
"Hỏi anh chuyện này chỉ có mỗi mình em, nhưng mà nghe nói Lolo và Từ Âm đều hỏi vấn đề này với ông xã bọn họ."
Hoắc Huyền đúng là nhiều chuyện, chuyện này mà cũng nói với em trai được.
"Đúng vậy, phụ nữ thích biết chuyện này, cho nên, nói, từ lúc nào hả?"
Hoắc Hiên nắm lấy vai mình, đầu tiên hôm trộm mình một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "Cụ thể từ lúc nào thì . . . . . . chắc là từ khi biết em và Trần Mạch là anh em họ . . . . . ."
Đáp án này thực sự nắm ngoài dự liệu của mình, vì vậy dừng bước lại nhìn Hoắc Hiên.
Có lẽ không muốn người khác thấy bản thân xấu hổ nên Hoắc Hiên dùng tay che mắt mình lại rồi dẫn mình đi về phía trước.
"Lần đầu tiên nói chuyện cùng em ở cầu thang bộ, anh cảm thấy em là một cô gái thú vị, chỉ cần dọa một chút liền nói thật, đùa rất vui, nói thật, để em lên tầng bọn anh là vì để cho mọi người có thêm niềm vui mỗi ngày, và quả nhiên em không phụ sự kì vọng của mọi người. Lúc đó vẫn coi em là bạn bè nên giới thiệu em với Trần Mạch rồi biết bọn em chỉ là anh em họ thì anh cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng phát hiện ra bản thân có tình cảm hơi khác thường với em nhưng lúc đó anh không để ý lắm. Trước khi gặp em anh vẫn nghĩ anh rất thích Từ Âm, thậm chí là yêu, anh từ chối tình cảm của các cô gái khác, đừng có cười, đây là do bản thân không có kinh nghiệm tình trường nên mới gây ra thảm kịch này. Vì vậy anh cố tình kiếm cớ dẫn em về giới thiệu với người nha và Từ Âm, với thân phận là bạn gái anh. Đêm đó nguyên nhân anh uống say thật ra không phải chỉ vì chuyện của Từ Âm trở thành chị dâu anh, mà là, khụ khụ, anh phát hiện ra mình không hề có cảm giác đau khổ. Haizzz! Điều này cảm thấy bản thân rất ngốc, rất ngu ngốc. Tình cảm từ trước tới giờ là gì? Bản thân không muốn thừa nhận sự thật này. Đêm đó được nghe lời tỏ tình của em, anh thật sự rất vui, so với việc được cha mẹ khen thưởng ngày bé còn sung sướng hơn nhiều, nhưng mà đàn ông tự tôn rất cao, không thể thừa nhận bản nhân ngu ngốc dễ dàng như vậy. . . . . ."
"Vâng, tiếp tục đi." Mình cười thầm trong bụng. Thì ra Hoắc Hiên nhà mình về mặt tình cảm lại đơn thuần và. . . . . . ngốc nghếch như vậy. Thật xứng đôi với mình nha.
"Sau đó lão hồ ly nhà anh nhìn thấu tình cảm của anh, tự nhiên lần đầu tiên chủ động chat webcam với anh, rồi nói cho anh biết chuyện em nghỉ việc để kết hôn. Cái tin tức chấn động này đã đánh bại lòng tự tôn của anh. . . . . ."
Mình kéo bàn tay che mắt mình xuống đôi môi, hôn lên lòng bàn tay Hoắc Hiên.
"Nói thật em rất tò mò muốn biết hồ ly và anh trai anh, kẻ nào ngốc hơn."
"Đúng, vấn đề này để hôm nào gặp anh ấy thì chúng ta sẽ hỏi nha. Mà anh nhớ DK từng nói Anna cùng giới với anh ta?"
"Dạ, đúng thế."
"Sau đó Anna có ý đồ bất chính với em đúng không?"
"Dạ."
"Bây giờ bọn em còn cùng ở một phòng?"
"Dạ."
"Chẳng lẽ em không cảm thấy đây là một hành động không rất nguy hiểm sao?"
Trước kia thì đúng là có cảm thấy như vậy, nhưng tối nay thì không, thứ nhất Anna không thích xử nữ, thứ hai e rằng Anna không thể bỏ được Lâm Dật Văn mà về phòng ngủ.
"Cho nên anh đang suy nghĩ," Hai mắt Hoắc Hiên như có lửa, nhìn mình, "Em ở cùng một phòng với anh sẽ an toàn hơn đấy?"