Dám Yêu Dám Lên

Chương 2: Chương 2: KHÔNG DÁM THỪA NHẬN




Vẫn cảm thấy phó tổng giám đốc là một người đàn ông thâm hiểm khó đoán, không đơn giản chút nào nha, cho dù bị cấp dưới của công ty mình chứng kiến tận mắt cảnh mình trốn việc và hình tượng người đàn ông hoàn mỹ cũng bị phá hủy, nhưng anh ta lại có thể bình tĩnh cất điện thoại đi, sau đó thản nhiên mỉm cười hỏi thăm mình: "Trốn việc?" Giọng nói này ẩn chứa sự vui mừng khi gặp được người cùng làm việc xấu như mình.

Đáp lại ánh mắt mong chờ của anh ta, mình thấy chột dạ không biết nên giải thích thế nào. Rõ ràng mình về sớm là vì lý do chính đáng, còn làm đủ trình tự xin nghỉ, tại sao nghe thấy hai từ trốn việc lại chột dạ nhỉ?

"Tôi, việc này, xin nghỉ về sớm." Dù sao cũng là lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với cấp trên, khó tránh khỏi trả lời ấp úng. Vốn không quen với kiểu nói chuyện với cấp trên mà lại còn đứng nói chuyện với người ta trong hoàn cảnh khó xử khi thấy người ta ngang nhiên nói trốn việc nữa chứ. Mọi ngày mình cũng chưa từng gặp phó tổng dù chỉ là thoáng qua thôi, vậy mà giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

"Hóa ra là xin nghỉ à . . . . . ." Giọng điệu của phó tổng giám đốc hình như có chút thất vọng, thậm chí ánh mắt nhìn mình giống như trách mình tại sao lại xin nghỉ mà không phải là trốn việc như anh ta.

"À, thì, trong người cảm thấy không được khỏe." Mình cảm thấy không được tự nhiên nên cúi người xuống đi giày vào, đứng nói chuyện với cấp trên mà đi chân đất thì thật mất hình tượng quá.

"Trong người không khỏe sao?" Cảm giác phó tổng giám đốc rất quan tâm nha, "Cô biết tôi là ai không?"

"Dạ, là phó tổng giám đốc!" Nghe câu hỏi này rõ ràng là định vùi dập mình đây mà!

"Đúng!" Phó tổng giám đốc đột nhiên cong môi lên mỉm cười, đặt tay lên vai mình rất tự nhiên, "Đã làm việc trong công ty này, tôi với danh nghĩa là cấp trên không thể đứng trơ mắt ra nhìn bất kỳ nhân viên nào trong người khó chịu. Đi nào, tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi."

Đã từng này tuổi, chịu đựng qua bao nhiêu thử thách nhưng mình chưa từng có kinh nghiệm nói chuyện với một người đàn ông ở cầu thang không một bóng người như bây giờ, hơn nữa người này còn là phó tổng giám đốc nữa, lại còn là người rất đẹp trai nữa chứ.

"Không, không cần làm phiền đến phó tổng đâu ạ," mình khẽ giãy muốn thoát khỏi cánh tay trên vai, không phải vì mình là một người phụ nữ đoan trang gì mà không muốn người khác có thể tùy tiện ăn đậu hũ của mình được, "Vừa rồi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của phó tổng, hình như là anh đang có việc quan trọng phải không ạ?"

Tay của phó tổng giám đốc trên vai mình đè nặng hơn, lúc mình ngẩng đầu lên nhìn thì khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên tiến lại gần mặt mình. Mặc dù môi cong lên nhưng trong lời nói lại hàm chứa hơi lạnh: "Cô nghe được cuộc nói chuyện của tôi sao?"

"Không có, chỉ nghe được ( . . . . . . ) và trốn việc thôi ạ. . . . . ." Khi bị anh ta nhìn chằm chằm thì mình đã không thể khống chế cái miệng mà nói ra sự thật. Điều này giống như tự bắn súng vào mình vậy! Hóa ra cái cảm giác tự vạch áo cho người xem lưng là như vậy, thật khó chịu làm sao.

Chẳng trách mẹ mình luôn nói mình ngốc, chỉ cần dọa một chút thôi là mình sẽ khai hết toàn bộ bí mật, dù là một câu nói dối để bảo vệ tính mạng của mình cũng không dám nói. Vào giây phút này thì mình thực sự phải thừa nhận là mình rất ngốc.

"Thì ra là cô nghe hết. . . . . ." Anh ta vẫn khoác tay lên vai mình, tiếp tục dẫn mình xuống dưới, "Làm nhân viên trong công ty này chắc đã nghe qua vài tin đồn về tôi rồi chứ, nghe nói là mọi người truyền tai nhau rằng tôi là một người lịch sự nho nhã, rất chăm chỉ, là một phó tổng giám đốc tuyệt vời. Nhưng giờ cô cũng đã chứng kiến chuyện này rồi, thấy tin đồn không đúng sự thật có phải không?"

"Phó tổng!" Mình đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt rưng rưng nhìn anh ta nói, "Thật ra thì tôi bị chứng đãng trí, nên chỉ cần về đến nhà nghe một bài hát nào đó là toàn bộ mọi chuyện hôm nay đều quên sạch. Mong anh tin tưởng tôi, chuyện này sẽ không ai biết cả!" Anh ta có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?

"Chứng đãng trí? Ồ, không tệ không tệ, đúng khẩu vị của tôi." Nếu như không phải vì quá căng thẳng thì nhất định mình sẽ phát hiện ra ánh mắt giảo hoạt lóe lên trong mắt anh ta.

"Được, đột nhiên tôi lại không muốn trốn việc nữa. . . . . ." Anh ta nói rất từ từ.

"Phó tổng rất sáng suốt! Rất biết nhìn xa trông rộng!"

Anh ta chỉ nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, "Dù sao đưa một nhân viên đang thấy khó chịu trong người về nhà thì có thể quang minh chính đại mà ra khỏi công ty, cô thấy đúng chứ?"

Lần này thì mình đủ thông minh để hiểu được anh ta định lấy mình làm bia đỡ đạn cho hành vi trốn việc của anh ta.

"Vâng, nói như thế không sai. . . . . ." Phải thử một lần làm người ba phải xem sao.

"Hử?"

"Vâng, sẽ không làm phiền phó tổng chứ ạ?"

"Hử?"

". . . . . . Dạ, ý của tôi là nhờ phó tổng đưa tôi về nhà an toàn ạ!"

Ngồi ghế phụ cạnh phó tổng giám đốc, mình cảm thấy không được thoải mái. Cảm giác giống như thầy hiệu trưởng không bao giờ mỉm cười đột nhiên trở nên hiền lành niềm nở, yêu cầu mình để cho phó tổng giám đốc lái xe đưa mình về vậy, mặc dù thầy hiệu trưởng chưa từng làm chuyện này.

Dì cả vẫn quấn quýt bên ta mà ca bài ca "Tôi và cô cùng nhau bay nhảy", mồ hôi toát ra được nàng gió nhẹ nhàng thổi bay đi.

Ngón tay của phó tổng thon dài xinh xắn, vẻ mặt chuyên tâm lái xe làm cho người ta say tình. Vì để tránh cho người đẹp nhìn thấy cảnh chảy nước dãi không đẹp đẽ gì, mình quyết định im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này không khí trong xe bí bách giống như trong phòng kín vậy, vì dì cả không thích gió lạnh nên mình liền kéo cửa kính xe lên, sau đớ mới phát hiện ra là phó tổng giám đốc cũng không thích gió. Trong xe phó tổng giám đốc có bật nhạc nhưng mà mình cảm thấy hơi thở của hai người hòa quyện với nhau trong không gian kín mít này, loại cảm giác này có chút mờ ám, chút tê tê làm cho mình buồn bực khó chịu. Có một điều nên ăn mừng chính là khoảng cách giữa công ty với nhà mình không xa lắm.

Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại dưới nhà mình. Tháo dây an toàn ra, nhìn phó tổng rồi cảm ơn: "Cám ơn phó tổng đã đưa tôi về, sau này nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa!" Nói xong còn cúi người xuống, thái độ rất chân thành.

"Công ty có thể có những người nỗ lực hết mình thật đúng là may mắn," xem ra phó tổng giám đốc không sốt ruột nha, còn có tâm tình mà ngồi nói chuyện phiếm với nữa, "Cô làm việc ở tầng nào?"

"Tầng sáu."

"Bộ phận điều tra thị trường tiêu thụ."

"Dạ."

"Tên."

\ "Trần Quả."

"Hôm nay ở cầu thang. . . . . ."

"Tôi sẽ không nói cho ai hết! Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ chỉ có anh biết tôi biết, vách tường biết, cầu thang biết mà thôi! Chì cần ở cầu thang không lắm camera thì tôi đảm bảo sau này hình tượng của phó tổng sẽ vẫn như cũ không bị sứt mẻ chút nào hết!"

"Nhưng dù sao cô cũng biết được bí mật của tôi mà, không phải sao?"

Vậy thì anh ta muốn gì đây? Ép mình xin thôi việc ư? Cho xin đi, đâu phải đang đóng phim đâu mà phải làm giống trong phim thế.

"Trời ạ! Căng thẳng làm gì, tôi không có ý định giết người diệt khẩu đâu, chẳng qua là. . . . . ."

Rõ ràng không phải là "sẽ không" mà là "không có ý định" . . . . . . mình có nên gạt nước mắt mà hô lên cảm ơn ông chủ không nhỉ?

Đột nhiên anh ta chuyển sang chủ đề khác, "Không phải cô nói cảm thấy khó chịu sao, nhanh lên nhà nghỉ ngơi đi, có gì thì đến thứ hai đi làm chúng ta bàn tiếp."

Mình dù sợ hãi nhưng vẫn nói cảm ơn phó tổng giám đốc thêm lần nữa, cuối cùng thì cũng an toàn về đến nhà mà nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thứ hai đi làm bàn tiếp? Bàn gì đây? Ý là mình còn phải gặp anh ta thêm lần nữa hả? Trong đầu mình không kiềm chế nổi mà nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, mấy khi gặp được tư liệu sống, chợt thấy cảm ơn sự cưng chiều của dì cả đối với mình. Phó tổng giám đốc à, anh đành chịu chút ấm ức mà làm nhân vật nam chính cho tôi xem nha! Ai bảo anh nửa đe dọa nửa dụ dỗ tôi làm gì.

Phó tổng ơi Phó tổng, ngay cả tên anh ta mình cũng không biết, đột nhiên hôm nay lại bị mình vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, không biết đây là duyên phận kiểu gì nữa.

Thứ hai, hình như mình có chút mong chờ ngày thứ hai, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.

Cuối cùng cũng đến thứ hai, trong lòng mình vừa mong đợi lại vừa lo lắng. Giống như mọi khi, đến giờ đến công ty báo danh, trên đường vô tình gặp Tiểu Tiểu rồi cùng nhau vừa cười vừa nói vào thang máy lên tầng sáu.

Cửa thang máy vừa mở thì anh Triệu như thần giữ của đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy mình thì vội vàng kéo ra khỏi thang máy.

"Em nhận được thông báo chưa?" Anh Triệu không đầu không cuối hỏi luôn vào vấn đề chính.

"Thông báo gì?" Mình và Tiểu Tiểu cùng hỏi.

"Phó tổng giám đốc đích thân thay đổi nhân sự!"

Phó tổng giám đốc! Mình hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ anh ta vì chuyện nhỏ trong cầu thang mà đuổi việc mình sao? Không ngờ người như vậy lại đi ăn hiếp người như mình!

"Thay đổi cái con khỉ ý! Có phải em bị đuổi việc à? Anh cứ nói thẳng ra cho em biết đi, không cần phải vòng vo tam quốc làm gì." Hai chân mình mềm nhũn, vẻ mặt đau khổ nhìn anh Triệu, trước mặt mình giờ chỉ có hình ảnh bát mỳ tôm thôi.

"Không phải vậy, nếu như là bị đuổi việc thì anh cũng không đến mức kinh ngạc thế này, em bị phó tổng giám đốc đích thân điều đến tầng trên làm thư ký!"

Hả? Thông báo này so với việc bị đuổi việc thì làm mình bất ngờ hơn. Nhưng vì lý do gì mà anh ta làm vậy?

"Tại sao?" Mình thốt ra một câu hỏi ngu ngốc chưa từng có.

"Hỏi rất hay! Câu trả lời này sau này em nhớ phải cho anh biết. Còn nữa, phó tổng giám đốc còn dặn, khi nào em đến công ty thì phải lên tầng cao nhất trình diện." Anh Triệu và Tiểu Tiểu cùng nhau đẩy mình vào thang máy, còn không quên dặn dò: "Nhớ hỏi anh ta nguyên nhân nha!"

Dựa lưng vào thang máy, hai chân mình run run. Không những vì lệnh điều động bất ngờ của phó tổng giám đốc, mà còn vì vị trí làm việc mới, thư ký đã làm mình hoảng sợ.

Mình đã nghe nói đến phòng thư ký của phó tổng giám đốc, trong đó có ba người đều rất thông minh, năng lực làm việc ưu tú, đều là cánh tay đắc lực của phó tổng giám đốc. Mình biết rõ mình không thông minh nên hồi còn đi học có đánh chết mình cũng không ứng cử vào hội học sinh, nhưng phó tổng giám đốc lại ném mình vào phòng thư ký là có ý đồ gì? Mình không tin anh ta không nhận ra mình là người thế nào! Chẳng lẽ là. . . . . . Chậc chậc chậc! Đúng rồi! Mình vỗ đùi hiểu ra, đây là chiêu mượn đao giết người đây mà! Muốn giải quyết mình một cách sạch sẽ không để ai biết.

Khoảng cách từ tầng sáu lên tầng hai mươi nghĩ rằng xa nhưng thật ra cũng không xa lắm, đi thang máy chỉ mất có khoảng một phút là đến nơi.

Mình phải do dự mãi mới bước chân ra khỏi thang máy, vừa đi ra thì một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy tiếp đón mình.

Cô gái này mình đã từng gặp, cũng là trong buổi liên hoan cuối năm, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất trong phòng thư ký của phó tổng giám đốc, hình như gọi là Lolo thì phải. Nghe nói khi cô ấy mười sáu tuổi đã sinh con, bây giờ cũng đã ba mươi tuổi rồi, con trai cô ấy cũng đã học lớp mười một. Đúng là người mẹ thông minh thì đứa con sinh ra cũng thông minh hơn người.

"Em chính là Trần Quả à?" Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, giọng nói cũng thật dễ nghe làm sao.

"Xin chào, em chính là Trần Quả." Mình đã cố gắng thả lỏng nhưng mà đối diện với những tinh anh trong truyền thuyết thì không khỏi căng thẳng.

"Em có thể gọi chị là Lolo. Phó tổng giám đốc vừa vào phòng họp, em ngồi chờ một lát nha." Lolo cũng không tỏ vẻ ta đây, ngược lại còn nice, còn nhiệt tình bảo mình ngồi ở ghế sofa, lại rót nước cho mình uống cho đỡ khát nữa.

Có lẽ vì cô ấy rất dịu dàng nên mình cũng từ từ bình tĩnh lại.

Mười phút sau, cánh cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc cũng mở ra, hai người đàn ông bước ra.

Nhìn mặt hai người này, một người thì rất lạnh lùng, còn người kia lại luôn tươi cười, tuy nhiên không thể không chấp nhận một điều, đó là cả hai đều rất đẹp trai.

"Chị Lolo, cô ấy chính là thành viên mới của phòng chúng ta sao?" Người có khuôn mặt tươi cười vừa nhìn thấy mình liền hỏi Lolo.

"Ừ, em ấy chính là Trần Quả."

"Xin chào" anh ta đi đến trước mặt mình, "Anh là Ryan, còn hắn là DK, hoan nghênh em gia nhập phòng bọn anh."

Mình nhớ là lúc bắt tay thì phụ nữ nên chủ động đưa tay ra trước, vì thế mình giơ tay ra nhưng không được tự tin lắm, rồi đáp lại: "Xin chào, em là Trần Quả, sau này mong mọi người chỉ bảo thêm."

Mình rất không muốn thừa nhận có thể mình sẽ biến phòng thư ký này thành đống rác, nhưng dù xét về hình thức lẫn năng lực thì mình đều không hợp với phòng thư ký!

Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, khi mình bắt tay với Lê An chưa đầy ba giây thì DK nhìn mình với ánh mắt rất lạnh rồi lên tiếng nhắc nhở: "Phó tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng."

A! Đúng rồi! Mục đích mình tới đây không phải để bắt tay với trai đẹp mà là đến gặp phó tổng giám đốc. Có từng thấy ai bị thăng chức nhưng so với việc bị đuổi thì cảm thấy đau khổ hơn không? Người đó chính là mình!

"Vậy thì để sau này chúng ta nói chuyện tiếp, dù sao cũng thời gian cũng còn dài mà." Ryan sau khi vứt lại cho mình câu nói chứa nhiều hàm ý thì cùng DK rời đi. Ngay cả Lolo cũng tặng cho mình một nụ cười đầy hàm ý rồi tiếp tục quay lại làm việc.

Mình gõ cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sau khi thấy bên trong đồng ý mới đẩy cửa vào.

Vừa định mở miệng trách mắng thì phó tổng giám đốc lên tiếng trước: "Đóng cửa lại."

Cũng đúng, chúng ta cần bàn về một chuyện bí mật mà.

Sau khi đóng cửa lai, mình đến trước bàn làm việc của phó tổng giám đốc.

"Có thắc mắc gì sao?" Anh ta dựa vào ghế rồi ngẩng đầu lên hỏi.

Rõ ràng là mình đang nhìn xuống anh ta nhưng về mặt khí thế thì sao mình lại thua nhỉ?

"Anh, ra thông báo này là có ý gì?"

"Thăng chức cho cô."

"Anh, anh, anh coi đây như quy tắc ngầm với tôi phải không?"

"Cô coi như vậy cũng được."

"Lý do."

"Tôi thích."

"Hả?"

"Ta thích."

". . . . . ."

"Nếu như tôi nói rằng vì tôi phát hiện ra khả năng tiềm tàng trong con người cô nên muốn bồi dưỡng thêm, thì cô có tin không?"

"Không tin."

"Ha ha. . . . . ." Phó tổng giám đốc cười rất sung sướng, "Tin tôi đi, không những phòng thư ký mà cả tôi cũng sẽ rất cần đến cô đấy."

Tại sao? Sao mình lại bị đối xử như vậy hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.