Dám Yêu Dám Lên

Chương 20: Chương 20: NGÀY XƯA NGHỊCH DẠI, BÂY GIỜ TRẢ GIÁ






"Trần Mạch chính là một tên lừa gạt!"

Uống ực một hớp bia lạnh, Tiểu Nại bắt đầu hành hạ đôi tai của mình bằng những lời phàn nàn.

"Tại sao có thể chơi đùa với cô gái khác mà nhất quyết không cho mình tham gia chứ? Tại sao chỉ mình tớ là không được!"

Tiểu Nại nhất quyết không cho mình đi tìm Trần Mạch nói chuyện, mà thật ra thì mình cũng lười can thiệp vào chuyện này của bọn họ, nói cho cùng thì mình cũng không hiểu Trần Mạch, mười hai năm đã trôi qua Trần Mạch đã không còn là ông anh họ thân quen ngày nào nữa rồi. Mình không giúp được gì trong chuyện tình cảm của Tiểu Nại cả, và mình cũng bó tay với chính tình yêu của mình.

Người ta nói đến năm tuổi của mình mọi chuyện mới không thuận lợi nhưng mà đối với mình thì, hình như cho tới bây giờ chưa từng suôn sẻ.

"Trần Quả nè, cậu nói xem tại sao bọn mình lại rơi vào hoàn cảnh này, lại muốn người ta khinh thường mình, có người theo đuổi thì bọn mình không đồng ý, cứ sống chết chạy theo người không cần mình vậy hả?"

Chuyện mình thích Hoắc Hiên và chuyện Tiểu Bàn thích mình, Tiểu Nại đều biết, cho nên cô ấy mới lôi mình vào mắng luôn thể.

"Vì mỗi người đều có một phần hèn hạ," mình cũng hớp một ngụm bia, "Thích người không thích mình, nhưng lại không thể nào thích người thích mình được, cái mình không thể chiếm được hoặc là không dễ dàng có được nên rất dễ hấp dẫn người ta đi chinh phục nó."

Đây là điều kỳ diệu của tình cảm, đến lúc tình yêu đến thì con người ta chỉ có thể càng ngày càng lún sâu trong đó không cách nào khống chế được, thậm chí mất hết cả lý trí. Ví dụ như khi yêu một người, cho dù bị người đó đánh mắng, chửi bới, xua đuổi đi thì cũng không thể nào rời xa người đó được. Đây gọi là gì? Đây gọi là hèn hạ. Cho nên mới có câu "Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu", điều này không phải không có lý. Đối với phụ nữ mà nói, người đàn ông càng chăm sóc mình, càng yêu thương mình sâu đậm thì họ lại không để ý, nhưng người không thèm quan tâm đến lạnh nhạt với họ thì họ lại động lòng.

"Cho nên Trần Quả à, chúng ta đều là những phụ nữ hèn hạ!"

"Đúng, vì chúng ta là người muốn bị coi thường, cạn chén!"

Tình cảm giữa mình và Tiểu Nại rất khăng khít, nên thường không bao giờ khách sáo với nhau, thường gọi thẳng tên họ nhau ra.

Tiểu Nại từng nói, sau này có thể người khác gặp mình sẽ gọi mình là cô Trần, bà Trần, hoặc Tiểu Trần, người thân thiết thì gọi mình là Quả Quả, nhưng không có ai gọi cả họ lẫn tên mình, Trần Quả, cho nên Tiểu Nại quyết định phải gọi mình bằng cái tên khác với mọi người vì cô ấy là bạn thân của mình, từ đó lần nào gặp mình cũng đều gọi một tiếng Trần Quả.

Tiểu Nại cũng từng nói: "Ai quy định bạn thân thì không được gọi cả họ lẫn tên ra hả? Đây là cách biểu hiện tình cảm thắm thiết giữa hai người, bọn mình có thể quên mọi thứ về bản thân nhưng nhất quyết không quên tên mình, và chỉ có bản thân họ mới hợp với tên của mình!"

Vì vậy cho tới giờ cô ấy luôn gọi mình là "Trần Quả", còn mình thì gọi cô ấy "Vu Tiểu Nại".

Bọn mình giống như đồng chí, cùng chung một chí hướng, cùng chung một sở thích, cùng chung hứng thú, thậm chí cùng ham mê những thứ bỉ ổi giống nhau.

Sự ăn ý của bọn mình thể hiện ở nhiều việc như cùng nhau chà đạp lên những bông hoa trong công viên, cùng cướp đoạn đồ ăn vặt của mấy người bạn, hay suy nghĩ làm sao để diễn cho đạt vai diễn trò ngoan, hoặc là cùng nhau làm những hành động bỉ ổi.

Hồi xưa trường mình luôn bắt học sinh phải tập thể dục buổi sáng. Đối với việc phải tập thể dục này mình thực sự không có hứng thú nào, mặc dù mình hiểu rõ hàng ngày tập thể dục sẽ tăng cường sức khỏe nhưng vấn đề là có mấy ai có thể hoàn thành được buổi tập liên tục như vậy? Mình thừa nhận mình nằm trong số những người không thể làm được, và Tiểu Nại là người thứ hai nằm trong hàng ngũ này. Bọn mình đều tập theo nhạc của đài, nếu có tập theo thì thực sự nhìn rất kinh khủng, bởi vì không phải ai cũng hứng thú với việc tập luyện này nên tất cả chỉ làm những động tác ứng phó mà thôi.

Khi đó trường học không cho phép học sinh mang theo bữa sáng vào trong trường, nên mọi người muốn ăn bữa sáng thì phải dậy sớm tự giải quyết ở nhà hoặc là vừa đi trên đường vừa ăn, không thì sau khi chật vật với bài tập thể dục buổi sáng thì tìm mấy quán đồ ăn vặt mua bánh bao lót dạ. Mỗi lần tập thể dục xong là mọi người thi nhau chạy đến các quán bán đồ ăn sẵn, lúc đó mới biết số lượng người ngủ nướng nên không kịp ăn sáng ở nhà nhiều đến mức nào. Nói thật lòng thì hương vị của bánh bao ở những quán đó tỉ lệ nghịch với số lượng người đến mua.

Mình và Tiểu Nại là hai đứa phải nướng đến lúc cháy khét mới rời khỏi giường, cho nên trong đống người chờ mua bánh bao hàng ngày luôn luôn có bóng dáng hai bọn mình, nhưng mà khả năng chen lấn xô đẩy của bọn mình vẫn còn kém nhiều người. Cho nên bọn mình đã tung ra tuyệt chiêu, chìa cái khuôn mặt hiền lành đáng thương cần được giúp đỡ ra để chiếm lợi thế.

Nghe nói nhìn dáng chân có thể biết cô gái đó còn hay không, nếu hai chân cô ta mà hở rộng thì nhất định không còn là xử nữ. Thật ra cái lý luận này thực sự không có cơ sở nào, đâu phải ai sinh ra cũng có đôi chân thẳng khép kín đâu, hay người gầy quá hai chân cũng không khít đó thôi. Đối với những người mập mạp thì hai chân họ không thể có chỗ hở được, cho dù có lấy chồng rồi thì cũng không thể tách nhau ra.

Chỉ là khi đó bọn mình đâu có nghĩ nhiều như vậy đâu, hiếm lắm mới có một thứ để giải trí trong lúc chờ mua đồ ăn. Mỗi lần người bạn mập mạp của bọn mình chen ngang thì mình và Tiểu Nại liền giả bộ ngó nghiêng nhưng thực ra là liếc trộm xuống dưới váy suy đoán những thứ không trong sáng cho lắm.

Thật ra thì quán nào mà chẳng bán bánh bao, khác nhau ở chỗ là hương vị của nó có dễ nuốt hay không thôi, nếu mua trước thì còn được chọn lựa lấy cái nào ngon nóng hổi, còn nếu đến sau thì đành chấp nhận. . . . . . Dù sao mình và Tiểu Nại thà bị đói còn hơn là lãng phí tiền ăn sáng. Nhưng nếu như hôm nào đói không chịu được thì đành chấp nhận số phận, vừa gặm bánh bao ôi vừa nguyền rủa những người đến trước, nếu là đàn ông thì về sau sẽ bị yếu sinh lý, còn nếu là phụ nữ thì sau này sẽ béo phì, hai chân vĩnh viễn không thể tách ra được.

Khi đó lớp bọn mình có một bạn học sinh nam chuyển đến, chiều cao bạn ấy đạt tiêu chuẩn người mẫu, chỉ tiếc là khi khuôn mặt thực sự không thể khen nổi. Bọn mình đều nghĩ cái đầu và thân hình người này không phải của cùng một người. Tính tình bạn này rất tốt bụng, cũng thích nghịch ngợm nên thường theo bọn mình đi gây chuyện.

Khi đó đam mỹ không thịnh hành như bây giờ, chỉ có vài cuốn truyện tranh thiếu nữ nhưng đã rất cũ rồi, sau này có thêm vài tranh ảnh của đàn ông. Càng về sau những tấm hình này không còn thỏa mãn sự hiếu kỳ của bọn mình nữa, vì vậy AV của Nhật Bản mới có thể thỏa mãn trí tò mò và những thắc mắc của bọn mình, kết quả của nó là, trong một buổi tự học, mình liền qua sang hỏi người bạn mới đến về kích thước.

Cậu ta đúng là không phải đứa bé ngây thơ gì, mình chỉ hỏi về kích thước thôi còn chưa hỏi là kích thước của cái gì mà mặt cậu ta đã đỏ như gấc rồi. Thấy vẻ mặt đỏ ửng của cậu ta làm mình và Tiểu Nại càng tò mò, rất ăn ý liếc xuống gầm bàn quan sát chỗ quan trọng trên người cậu ta.

Nếu như nguyên nhân gây ra chuyện bắt đầu từ câu hỏi của mình thì hoàn thành chuyện đó công lớn thuộc về Tiểu Nại. Dù sao thì thước đo cũng là do Tiểu Nại cống hiến.

Còn về vấn đề là sau khi cậu ấy cầm thước kẻ của Tiểu Nại về nhà đo, và đã nói cho bọn mình biết là bao nhiêu cm thì. . . . . . mình xin phép giữ bí mật chuyện này! Mọi người tự đoán nha! Mình chỉ có thể nói cho mọi người biết một chuyện, đó là cái thước kể mà Tiểu Nại đưa cho cậu ta thì không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Năm đó dám to gan làm chuyện tày đình đó bọn mình cũng không dám thử lần thứ hai, thỉnh thoảng mình ngồi nghĩ có phải vì hồi đó bắt nạn đàn ông nhiều quá nên bây giờ mới bị bọn họ hành hạ lại không? Cho nên làm chuyện sai trái nhất định bị báo ứng, tin hay không mọi người tự thử nghiệm.

"Trương Mẫn thích Trương Vô Kỵ, hai người cùng nhau bỏ qua hết mọi thứ mà sống bên nhau trọn đời. Ân Tố Tố cùng Trương Thúy Sơn quyết định vĩnh viễn không chia cách. Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ quay về mộ cổ sống bên nhau trọn đời. Vương Ngữ Yên quyết định đi theo Đoàn Dự. . . . . ."

Sau khi uống nốt lon bia cuối cùng Tiểu Nại nằm dài trên ghế sofa rồi lải nhải những chuyện này.

"Ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu định đưa Trần Mạch quy ẩn giang hồ sao?" Mình không giám nhận người phụ nữ này là bạn mình.

"Hôm nay tớ đọc được một tin nhắn," Tiểu Nại uể oải giải thích, "Thật ra thì mình muốn nói cho cậu một câu cuối cùng."

Tiểu Nại cố gắng bò dậy ngồi thẳng trên ghế nhìn mình, nặn ra từng chữ: "Hai người phải cọ sát nhau, phải ở chung phòng với nhau mới có thể theo đuổi được người mình thích!"

Nghe xong những lời này của Tiểu Nại thì đến lượt mình nằm dài trên sofa, chưa nói đến chuyện chung một phòng, bây giờ ngay cả việc ở riêng với Hoắc Hiên vài giây mình cũng không thể làm được. Gần đây hình như Hoắc Hiên thích tụ họp đông vui thì phải, nếu không đi cùng anh trai bàn chuyện làm ăn thì sẽ tụ tập phòng thư ký cùng nhau đi karaoke, mình không có cơ hội nào ở riêng với Hoắc Hiên cả. Đều tại cái lời khuyên thối nát của Lâm Dật Văn mà ra, cái gì mà khoảng cách sẽ tạo ra cảm giác chứ, người ta còn đối xử với mình không giống những người con gái khác nữa. Bạn bè ư? Ai thèm làm bạn bè của anh ta chứ, người ta muốn làm bạn gái cơ.

Thấy Tiểu Nãi mãi không nói gì, sau khi nói ra những lời kia thì liền chìm vào thế giới riêng của cô ấy rồi.

"Vu Tiểu Nại ơi là Vu Tiểu Nại, đừng có nói với mình là cậu định chơi trò hạn chế trẻ em nha!" Đúng là bạn bè lâu năm, nhìn qua cũng biết bạn mình đang suy nghĩ cái gì.

Mình không dám tin Trần Mạch là người đàn ông có trách nhiệm với phụ nữ, nhìn thế nào cũng không giống, mình sợ sau này Tiểu Nại sẽ hối hận.

"Tớ cũng cảm thấy ý tưởng này rất ngu ngốc và ngây thơ, rõ ràng là người chịu thiệt trong chuyện này cũng sẽ là mình. Nhưng Trần Quả à, tớ thực sự không muốn buông tay."

Mình thực sự phục sự quả quyết của Vu Tiểu Nại, dũng khí đó của cô ấy làm mình hâm mộ.

Nếu như, mình cũng có dũng khí như Tiểu Nại. . . . . thì thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.