Dám Yêu Em Không

Chương 23: Chương 23: Cô gái nhỏ bé, em quá cố chấp




“Em nghe thấy ai đó thì thầm gọi tên anh, nhưng khi quay lại, em chỉ thấy đơn độc mình em. Và rồi, em nhận ra chính là trái tim em đang bảo với em rằng: em nhớ anh.”

-Khuyết danh-

**************

Bức thư trên tay anh nhẹ rơi xuống đất…

Đôi mắt anh mờ đi….đôi chân loạng choạng,bủn rủn….bàn tay vừa cầm lá thư run run….

Anh xin lỗi,anh đã ngốc nghếch trong mắt em lắm,phải không?

Để lại cho anh lá thư này, em rời anh, em đi một mình, em đến gặp người em đã nói lời “vĩnh biệt” ấy à?

…..

Vậy suốt thời gian qua, em có anh bên cạnh để làm gì?

Có phải chính bản thân em luôn cứng đầu, vẫn chưa thừa nhận rằng…em đã thích anh, đúng chứ?

…………..

Sau ngày hôm đó, Vĩ biến mất.

Chỉ nhắn tin cho anh quản lí vỏn vẹn rằng, hắn xin nghỉ phép một thời gian vì có công việc, nhưng nó biết, giờ này có lẽ anh ta đang ở bên cạnh Khắc Dung.Nhưng có vẻ như nó lại không có bất kì chút cảm xúc nào hết, vì nó biết mọi chuyện giữa nó và Vĩ đã chấm dứt hoàn toàn.

Còn nó, với cánh tay băng bó thì chỉ đến để làm việc vặt linh tinh, nhưng vẫn hút khách cũng không ít đâu nhé.

Nếu Vĩ nghỉ thì nó có lí do gì để ở lại đây nhỉ? Nhưng..làm ở đây một thời gian, nó cũng bắt đầu yêu thích công việc này, được gặp gỡ tiếp xúc với đủ kiểu người. Cô thì dịu dàng hiền lành, cô thì táo bạo, đanh đá…nhưng ít nhất nó cũng biết cách đối phó, đủ để nó còn có thể chống đỡ với mấy cô gái tự xưng là “fan” của Quân ở trên trường ý rồi.

“..51..53…60 , này nhóc, nãy giờ cậu đi đi lại lại đến mấy chục lần rồi mà không biết chóng mặt hay sao?”-Đủng đỉnh ngồi nhai chiếc hambuger, Duy ngồi chống tay lên ghế, bộ mặt cau có , tỏ ra sốt ruột nhìn người trước mắt hắn.

“Thằng nhóc dở hơi! Chấp làm gì?”-Thật ngắn gọn,rõ ràng là có ý đá đểu nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh,Huân liếc mắt nhìn nó chỉ thoáng mấy giây rồi lại điềm nhiên lật trang báo trên tay mình.

Nó chép miệng, lừ lừ nhìn hai kẻ trước mặt mình, rồi lại đi đi lại lại, vò tung mái tóc mình rối mù.Hiện nó đang rất đau đầu, lại thêm hai kẻ dở hơi này đột nhiên hôm nay ngồi ở trong phòng nghỉ nhân viên cùng nó, thành ra đã giận lại càng thêm giận.

“Này,tôi hỏi : nếu được mời đến nhà một người có chức quyền lớn dùng cơm, mà người đó lại là cha của người thích cậu, cậu sẽ làm gì?”

Đột nhiên,cái đầu nó trồi lên từ bên dưới, bộ mặt hình sự bất ngờ xuất hiện khiến Duy suýt chút nữa “phụt” hết những gì đang ăn, may là hắn cố kìm lại, nuốt vội miếng bánh đang ăn dở mà suýt nữa mắc nghẹn.

“Tên..tên khùng này !!! Cậu định làm tôi bội thực hả?? Làm cái quái gì mà cứ lù lù như ma xó ấy ???”

Chẳng hiểu sao mặt hắn đỏ bừng, lấy tay áo quệt miệng nhưng thực chất là muốn che lấy gương mặt xấu hổ của mình.Chả hiểu sao..dạo này hắn cứ thấy mình kì lạ thế nào, thằng nhãi này càng nhìn lại càng giống con gái, nhìn sát sạt như vừa lúc nãy thì y chang luôn. Lông mi dài cong vút, đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn,đôi môi nhỏ nhắn…..hắn nuốt nhẹ nước bọt,cố lắc lắc đầu thật mạnh.Không,không thể nào hắn lại là “gay”, thích người đồng giới thế này được!

“Thế nào? Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi!”

“Tù..từ từ đã! Hừm…nếu là tôi,thì…để ý làm quái gì!Vô tư đi !Ăn uống với tôi là số 1..à,tuy là số 2 nhưng cũng cực kì quan trọng! Hơn nữa, cô ta thích tôi chứ đâu phải tôi thích cô ta, cần gì giữ ý chứ!”

Thế chắc chắn, số 1 của cậu ta là tán gái rồi! Sao nó lại đi hỏi cái tên đần độn này làm gì kia nhỉ? Tên “động vật” này có hỏi mãi thì cũng chỉ ra một câu trả lời ngu ngốc, cái miệng chạy trước cái đầu thôi. Lại còn làm ra vẻ suy nghĩ như nhà bác học, vậy cậu còn nói trước khi nghĩ làm quái gì?!?

“Thế còn cậu,Huân? Cậu nghĩ sao?”

Cái khối băng lạnh lùng ấy chỉ quay ra liếc xéo nó một phát, giọng có chút bực bội:

“Một kẻ đã-có-”bạn gái” như cậu mà còn hỏi tôi làm gì?”

“Huhu..tôi biết ngay mà!”-Tiếng khóc thầm trong lòng nó.

Tia nhìn của Huân đại ý như muốn “nhắc nhở” nó về chuyện cũ, ẩn ý như là: “Tôi vẫn chưa giải quyết xong với cậu về chuyện của Linh đâu!” , hay “Cậu mà lại gần tôi thì chết chắc!”…

Sao nó thấy cuộc đời nó tăm tối một màu đen là đen thế này?!?

Vừa may, Hoàng Vũ đẩy cửa bước vào,nó mới chợt nhớ ra cậu ta. Đúng rồi, chỉ có cậu ta lúc này mới có thể giải đáp cho nó xem nó nên làm gì. Vậy mà không nghĩ ra từ sớm, lại đi hỏi hai cái vật thể “bất động” và “ngây ngốc” ở đằng kia.

- Hoàng Vũ, tôi…-Lại gần cậu, nó kéo nhẹ cánh tay cậu ta, định bày giọng giả vờ đáng thương cầu cứu nhờ hắn nhưng đột nhiên Vũ hất tay ra khỏi tay nó, gương mặt mệt mỏi:

“Xin lỗi,Thiên Nhân..Nay tôi đang có tâm trạng không tốt, giờ tôi muốn được ở một mình…Không phiền nếu cậu tạm thời đừng nói chuyện với tôi một lúc, được chứ..?”

Quá sức kì lạ!

Nếu là bình thường, Vũ nhất định sẽ dịu dàng nhìn nó và hỏi nó xem chuyện gì đã xảy ra. Kể cả khi nó say xỉn hay khóc lóc, cậu ta cũng không quản ngại chạy đi tìm nó, sao lần này lại…

Nó hơi sững người lại, có phải..nó vừa khiến hắn thấy khó chịu không?

Thì ra là vậy…

“Ừ…nếu cậu thấy khó chịu đến vậy, thì…tôi đi trước đây. Xin lỗi vì đã làm phiền!”

Nó cố nặn ra nụ cười gượng gạo, nhưng thực tâm lại bức bối, ngột ngạt đến khó chịu .Quay đầu định chạy đi thì một bàn tay đã nắm lấy tay nó, níu nó lại.

“Thiên Nhân, khoan đã!”

“…”

Bản thân Hoàng Vũ cũng cảm thấy hối hận khi thốt ra những lời nói ác ý vừa nãy. Nhìn đôi mắt chờ đợi của người đối diện, hắn thở dài.Cô ấy đâu có lỗi gì đâu cơ chứ?

“…Tí nữa lúc tan ca, cậu ở lại chờ tôi một lát. Tôi muốn nói với cậu một chuyện..”

………

Thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Khoác chiếc áo mỏng, nó kéo cao cổ áo lên. Rốt cuộc, hắn muốn nói chuyện gì vậy nhỉ?

Bản thân nó cũng thấy tò mò.

Chuyện đó khiến Vũ lo lắng, mệt mỏi đến vậy ư?

Đứng từ đằng sau nhìn Vũ ngồi trên chiếc ghế đá, cậu cứ trầm tư như thể không nhìn thấy nó luôn vậy. Suy nghĩ gì mà ghê thế ?

Vẫn bực tức vì chuyện ban chiều, nó liền nhặt một viên đá nhỏ dưới chân ném vào người cậu ta khiến cậu ta giật mình quay ra nhìn nó bằng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra:

“Xem ra cậu cũng chưa đứt dây thần kinh phản ứng.Cầm lấy đi!”

Vũ đón lấy chai bia mát lạnh nó vừa mua về. Còn nó, nó chỉ dám lấy nước lọc, một lần như trước đã là quá kinh hãi với nó rồi.

Ngồi xuống bên cạnh, nhưng Vũ vẫn im lặng. Sao nó lại ghét cái không gian tĩnh lặng đến khó thở thế này nhỉ? Ít nhất cậu ta có chuyện muốn nói thì cũng nên mở miệng đi chứ…?

“…”

“Chuyện cậu muốn nói là chuyện gì?Nếu cậu cứ im lặng mãi như vậy thì làm sao tôi biết cậu đang có tâm sự khó nói?”

“….”

“Tôi….Thiên Nhi…Cô bạn thân của tôi đang từ Mĩ trở về,có lẽ mai là về đến đây…”

Thì ra cậu ta gọi nó ra chỉ là để kể về chuyện cô bạn thân thanh mai trúc mã đi du học trở về sao? Lẽ ra cậu phải vui mới đúng chứ nhỉ?

“Ra là vậy sao? Nếu chuyện chỉ có vậy thì cậu gọi tôi ra đây làm gì? Giờ này cậu nên gọi cho cô ấy để hỏi thăm mới phải chứ?”

Giọng nó mỉa mai nhưng lại pha chút cáu gắt. “Cô ấy là “cô gái”của cậu, sao lại liên quan đến tôi?”

Vũ liền nắm lấy tay nó,không để cho nó đi. Ánh mắt hắn…ánh lên chút đau thương,mái tóc vàng mềm mượt nhẹ bay bay trong làn gió thu,cậu vẫn chăm chú xem phản ứng của nó. Thân hình nó bất động, nhưng nó vẫn không quay đầu lại, chờ đợi lời tiếp theo hắn định nói:

“Ông nội tôi…muốn lập hôn ước giữa tôi và cô ấy, để hoàn thành ý nguyện của ông,giao tài sản cho cả hai bọn tôi..Nhưng…Thiên Nhi…”

“Vậy thì anh làm theo tâm nguyện của ông đi. Dù sao tôi cũng muốn kết thúc hợp đồng giữa chúng ta,càng sớm càng tốt,như vậy giữa hai chúng ta sẽ không còn mối quan hệ gì. Anh cũng có thể yên tâm mà thừa kế gia sản của ông anh,chẳng phải sao?”

Nó nói mà không hề suy nghĩ, chỉ buột miệng nói trước khi kịp để ý những lời nó vừa nói đã khiến Vũ đau đớn đến mức nào.

Anh không cần, anh không cần gì hết!!

Gia sản ư?Hôn ước ư?..Có đem lại cho anh hạnh phúc thực sự?

Chính vì là tâm nguyện của ông nên anh mới càng khổ tâm. Ông nội anh tuổi đã cao, cũng sắp trở về với cát bụi, niềm vui duy nhất của ông bây giờ là chỉ được chứng kiến tâm nguyện của mình được hoàn thành. Vậy mà anh….

Đã rất thành thực nói với cô ấy, vậy mà cô ấy lại nói những lời tàn độc ấy, chứng tỏ..bấy lâu nay, cô ấy không hề có chút cảm giác nào với anh. Anh nghiến răng, tức giận nhưng giọng nói lại bi ai đến lạ:

“Thiên Nhi!! Vì em là bạn gái hiện giờ của tôi,nên tôi đã nói hết với em những chuyện đó, chỉ để cùng em nghĩ cách bàn tính chuyện này. Tôi đã nghĩ em đã dành cho tôi chút tình cảm,đã tin mình đã dần bước vào trái tim em dù chỉ là một chút ít! Thế nhưng mà…”

Đau đớn nhưng anh không thể nói được nữa, lại càng không thể khóc.

Anh bật cười, tiếng cười lanh lảnh giữa công viên vắng người qua lại càng khiến bóng hình anh thêm đơn độc.

“Anh..anh…điên rồi!”

Nỗi đau cũng đang giằng xé tâm can nó lắm chứ, đôi mắt đỏ hoe cũng quay lại nhìn Vũ. Hắn cười mà nó lại thấy như hắn đang khóc, nhưng lí trí mạnh mẽ vẫn cố gắng chối bỏ sự thật rằng hình ảnh của Vũ xâm chiếm lấy trái tim nó từ lúc nào.

“Phải, tôi điên! Tôi điên rồi đấy, em hài lòng chưa?!?”

“…”

“Tôi đã cố gắng biết bao nhiêu…Tôi biết em có tình cảm với tôi, sao em không chịu thừa nhận ?!??”

Đôi bàn tay to lớn nắm lấy hai cánh tay nó thật chặt. Qua lớp áo mỏng, nó cảm nhận được hơi ấm ấy, nhưng lúc này lại trở nên nóng rực như ngọn lửa thiêu đốt, như muốn đốt cháy nó.

“Thừa..thừa nhận? Anh nói cái quái gì thế??”

“Em không nhớ hay giả vờ không biết ?? Lúc chúng ta đi riêng từ nhà vị khách mất trang sức, mỗi ngày tôi đều đến trường đợi đón em, cả khi ở trong rừng…v..v….em nói em không có chút cảm xúc sau những gì tôi đã làm?!?”

Cúi đầu im lặng, nếu nói không có chút cảm xúc gì thì là sai. Chỉ là nó không biết nó đã thích hắn nhiều đến mức nào.Với lại lòng kiêu hãnh đã che mờ con mắt nó, khiến nó không nhận ra cái cảm xúc luôn song hành với nó mỗi khi đi cùng và ở bên cạnh Vũ.

Và lần này…cũng vậy…

“Tôi chỉ làm bạn gái anh theo yêu cầu anh đưa ra,hoàn toàn không phải do tôi tình nguyện. Anh đừng đánh đồng hai việc đó…”

Vũ bất ngờ lẳng lặng buông tay nó ra,

trong đầu cậu lúc này hoàn toàn hỗn loạn không thể nghĩ ra thêm điều gì.Hắn cười khan,lúng túng vò vò mái tóc mình rồi ngồi thụp xuống ghế:

“Thiên Nhi,em…đến giờ phút này em vẫn cố chấp với tôi đến vậy? Em không thích tôi đến thế ư?Em muốn dày vò tôi đến mức nào thì mới buông tha cho tôi..?”

Hắn ngồi ôm đầu mình một lúc, mãi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn nó.Đôi mắt xanh nay trở nên u tối giữa màn đêm lặng ngắt, hắn chỉ khẽ nói một câu, giọng khàn đục như không muốn thốt lên lời này.

“Tôi sẽ không nói gì về bí mật của em. Nếu em cảm thấy bấy lâu nay hoàn toàn là lỗi do tôi đã ép em như thế..thì…”

“Chúng ta chia tay đi nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.